Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 125: Sự Đáng Sợ Của Thẻ Xui Xẻo
buntieuthu
09/07/2020
>
Minh Anh vừa đi chưa được bao xa, bỗng nhiên trên trời, có một con chim bay qua, nó ị xuống một nhúm phân, rơi ngay trúng đầu hắn.
Minh Anh ban đầu không biết là có thứ gì dính xuống đầu mình, lấy tay thử sờ lên đầu, sau khi thấy thứ gì nhơm nhớp, thử ngửi thì biết ngay đây là phân, một mặt bực tức nói: “Xúi quẩy thật!”
Ngọc Minh và Thảo Ly thấy vậy cũng phải tránh ra xa, thầm nói: “Thối quá!”
Minh Anh rất nhanh thì đi xuống biển, rửa sạch đầu, sau đó nói Thảo Ly và Ngọc Minh đến gần mình cùng tắm.
Ngọc Minh và Thảo Ly dĩ nhiên là rất muốn tắm chung với Minh Anh, hai cô tới gần sờ sờ ngực của hắn, một mặt rất khoái trá, tuy rằng Minh Anh rất gầy và không được đô con như Hoàng Việt nhưng cậu ta xinh zai lắm a, đây đúng là y như các diễn viên ca sĩ Hàn Quốc vậy á!
Đang tắm vui thỏa thích, bỗng nhiên mọi người nghe tiếng Minh Anh hú lên: “Cứu... cứu!” Sau đó, cậu ta chìm xuống nước.
Nhân viên cứu hộ rất nhanh thì nghe thấy, lập tức chạy tới, lúc này Ngọc Minh và Thảo Ly cũng đã đỡ Minh Anh dậy, người sau liên tục nói: “Xui quá, tớ bị chuột rút!”
Ngọc Minh và Thảo Ly thở dài, tại sao Minh Anh lại xui xẻo như vậy đây, vừa bị chim ị trúng đầu, lúc này lại bị chuột rút, chỉ có Hoàng Việt thì đang ở xa cười hề hề, đáng đời, ai cho mày dám có ý tưởng xấu.
Sau đó, vì thân thể Minh Anh quá nặng, vả lại còn đang ở khu vực nước sâu, Ngọc Minh và Thảo Ly không giữ nổi hắn, hắn lại tiếp tục chìm.
Rất nhanh, nhân viên cứu hộ cũng đã bơi tới, khi nhân viên cứu hộ đỡ Minh Anh vào bờ, lúc này hắn đã bị sặc nước, bất tỉnh.
Nhân viên cứu hộ đang định hô hấp nhân tạo, bỗng nhiên có một cô bé mập mạp gần đó chạy tới, cô bé này là người mập nhất trường sau Hoàng Việt trước đây, khuôn mặt lại rất nhiều mụn, lập tức chạy tới giành:
“Để em hô hấp nhân tạo cho cậu ta!”
Nói rồi, lập tức hôn vào môi Minh Anh, sau đó liên tục hút nước ra, Ngọc Minh và Thảo Ly nhìn mà vô cùng căm tức, cô gái xấu xí này dám hôn chàng trai trong mộng của bọn họ sao, lập tức lại gần đẩy cô ấy ra, nhưng cô gái này quá khỏe, hai người đều không thể di động nổi.
Cô bé mập mạp liên tục hô hấp nhân tạo cho Minh Anh, thoáng chốc Minh Anh cũng đã tỉnh dậy, vừa thấy có người hôn mình, mở mắt ra lại là một cô gái xấu xí, cậu ta liền hét lên:
“Aaaaaa!!!!!!!!!!!!”
Cô bé mập mạp thấy vậy thì cười hì hì, sau đó quay mặt chạy đi mất, lúc này bỗng nhiên lại có một con chim bay ngang qua đầu, ị vào chính giữa miệng của Minh Anh vẫn còn đang mở to.
“Không!!!!” Mọi người ở xa nhìn mà hoảng hồn, cầu cho nhúm phân chệch sang một chút, nhưng nó lại ngay đúng giữa miệng Minh Anh mới chết chứ, haha, Hoàng Việt nhìn mà cười muốn ôm bụng nằm lăn ra đất luôn rồi...
Kiều Linh và Hiểu My cũng có chút cạn lời, quả thật không biết dùng từ gì để miêu tả vận khí của Minh Anh nữa rồi, hai người chưa từng thấy qua người nào xui xẻo như vậy đấy! Không biết đây có phải là vấn đề về nhân phẩm không nữa, bọn họ thấy Minh Anh sống cũng tốt lắm mà ta!
Giờ phút này, Minh Anh phát điên mất rồi, mùi vị của phân chim quả thật như muốn giết hắn rồi a, hắn lập tức nhổ ra ngoài, chạy ngay xuống biển súc miệng, sau đó mới vơi bớt phần nào, không còn tâm trạng tắm biển nữa, hắn liền chạy về khách sạn, nhưng trên đường đi về còn bị mấy con chim ị thêm lên đầu mấy lần nữa.
“...”
Mọi người cạn lời rồi, có một đàn chim liên tục ị xuống đầu Minh Anh, tất cả mọi người liền tránh ra xa, sợ rằng sẽ bị lây xui xẻo từ tên này, Hoàng Việt và Kiều Linh thì tiếp tục tắm biển, Hiểu My cũng chạy tới gần, quả thật vòng 1 khổng lồ của cô khi mặc áo tám lại càng làm Hoàng Việt muốn chảy máu mũi a!
Sau khi tắm biển xong, mọi người vào khu vui chơi cảm giác mạnh trong khu nghỉ dưỡng, kiến trúc được xây như các pháo đài thời Trung Cổ, Hoàng Việt, Kiều Linh, Hiểu My và Hoàng Tuấn cùng mua vé chơi tàu lượn siêu tốc.
“Haha, mọi người sẵn sàng chưa?” Hoàng Việt hỏi mọi người.
“Ok ok, tao mà sợ trò này à?” Hoàng Tuấn cười ha ha.
“Em cũng không sợ!”
“Em cũng vậy!”
Hiểu My và Kiều Linh đều là những người có lá gan rất lớn, mọi người cùng thắt dây an toàn, sau đó ngồi lên tàu lượn, xe bắt đầu chạy.
“Aaa!!!!!!!!!!!” Một số khách chơi hú hét khi tàu đột ngột thay đổi tốc độ, thậm chí còn có một vài bé gái khóc hu hu.
“Haha, vui!” Hoàng Việt cười hề hề, đường ray uốn lượn mang đến cảm giác lắc lư, cực kỳ ly kỳ, đôi lúc có những chỗ trượt thẳng đứng làm ngay cả Kiều Linh cũng phái hú hét lên.
Tiếp theo, để thử bản lĩnh của mọi người, bọn người Hoàng Việt cùng chơi trò Tháp Rơi Tự Do, theo miêu tả thì đây là trò chơi mà mọi người sẽ được đẩy lên đỉnh tháp cao 20 mét, sau đó sẽ cho rơi tự do, tất nhiên là ngồi trên ghế dựa, chứ nếu rơi tự do thật sự thì cho dù là Hoàng Việt cũng phải gãy chân què tay á!
Hoàng Việt và rất nhiều khách nhân được cho ngồi vào một thanh ghế dài, sau khi cài đai an toàn, tất cả mọi người được đưa lên độ cao 20m, phải biết độ cao này tương đương với một ngôi nhà sáu bảy tầng, sau khi tháp nhấn nhá ở khúc giữa, lúc này được đưa lên cao nhất, mọi người đều sợ hãi hú to.
“Haha, có gì mà sợ!” Hoàng Việt cười ha ha, lập tức, thanh ghế ngồi được thả rơi tự do xuống dưới, tất nhiên là không phải rơi với tốc độ cao nhất, mà vẫn có trục giữ lại, nhưng nhiêu đó đủ để cho rất nhiều khách nhân sợ hết hồn rồi.
“Á.....”
“Hic....”
Sau khi chơi xong, mọi người còn thử thêm vài trò chơi nữa như chơi đu quay, chơi xe điện đụng, trong lúc chơi, đám Hoàng Việt còn bắt gặp nhiều học sinh khác cũng cùng vui chơi với mình.
Đến trưa, mọi người học sinh được các thầy cô giáo dùng loa phát thanh ra hiệu cho tập trung lại một chỗ, mọi người cùng về sảnh khách sạn dùng bữa trưa, Hoàng Việt và mọi người sau khi về khách sạn rồi thì thay đồ tắm rửa lại, sau đó cùng xuống sảnh khách sạn dùng bữa.
Bữa ăn ở khách sạn được chiêu đãi với hình thức Buffet, có rất nhiều món ăn, Hoàng Việt, Kiều Linh, Hiểu My, Hoàng Tuấn, Minh Anh, Ngọc Minh, Thảo Ly cùng chọn món, sau đó ngồi cùng một bàn, thầy Tú cũng ngồi cùng mọi người, ông rất có thiện cảm với nhóm học sinh này, dĩ nhiên là không thể thiếu thầy Quân và cô Lan.
Hoàng Việt lựa rất nhiều đồ ăn mới mà hắn chưa từng thưởng thức, tuy rằng tay nghề của đầu bếp ở đây chưa bằng một góc của hắn nhưng mà vẫn có thể nói là vừa miệng, ăn xong rồi thì mọi người cùng về phòng ngủ trưa, chuẩn bị cho chuyến tham quan Thủy Cung vào buổi chiều.
Minh Anh vừa đi chưa được bao xa, bỗng nhiên trên trời, có một con chim bay qua, nó ị xuống một nhúm phân, rơi ngay trúng đầu hắn.
Minh Anh ban đầu không biết là có thứ gì dính xuống đầu mình, lấy tay thử sờ lên đầu, sau khi thấy thứ gì nhơm nhớp, thử ngửi thì biết ngay đây là phân, một mặt bực tức nói: “Xúi quẩy thật!”
Ngọc Minh và Thảo Ly thấy vậy cũng phải tránh ra xa, thầm nói: “Thối quá!”
Minh Anh rất nhanh thì đi xuống biển, rửa sạch đầu, sau đó nói Thảo Ly và Ngọc Minh đến gần mình cùng tắm.
Ngọc Minh và Thảo Ly dĩ nhiên là rất muốn tắm chung với Minh Anh, hai cô tới gần sờ sờ ngực của hắn, một mặt rất khoái trá, tuy rằng Minh Anh rất gầy và không được đô con như Hoàng Việt nhưng cậu ta xinh zai lắm a, đây đúng là y như các diễn viên ca sĩ Hàn Quốc vậy á!
Đang tắm vui thỏa thích, bỗng nhiên mọi người nghe tiếng Minh Anh hú lên: “Cứu... cứu!” Sau đó, cậu ta chìm xuống nước.
Nhân viên cứu hộ rất nhanh thì nghe thấy, lập tức chạy tới, lúc này Ngọc Minh và Thảo Ly cũng đã đỡ Minh Anh dậy, người sau liên tục nói: “Xui quá, tớ bị chuột rút!”
Ngọc Minh và Thảo Ly thở dài, tại sao Minh Anh lại xui xẻo như vậy đây, vừa bị chim ị trúng đầu, lúc này lại bị chuột rút, chỉ có Hoàng Việt thì đang ở xa cười hề hề, đáng đời, ai cho mày dám có ý tưởng xấu.
Sau đó, vì thân thể Minh Anh quá nặng, vả lại còn đang ở khu vực nước sâu, Ngọc Minh và Thảo Ly không giữ nổi hắn, hắn lại tiếp tục chìm.
Rất nhanh, nhân viên cứu hộ cũng đã bơi tới, khi nhân viên cứu hộ đỡ Minh Anh vào bờ, lúc này hắn đã bị sặc nước, bất tỉnh.
Nhân viên cứu hộ đang định hô hấp nhân tạo, bỗng nhiên có một cô bé mập mạp gần đó chạy tới, cô bé này là người mập nhất trường sau Hoàng Việt trước đây, khuôn mặt lại rất nhiều mụn, lập tức chạy tới giành:
“Để em hô hấp nhân tạo cho cậu ta!”
Nói rồi, lập tức hôn vào môi Minh Anh, sau đó liên tục hút nước ra, Ngọc Minh và Thảo Ly nhìn mà vô cùng căm tức, cô gái xấu xí này dám hôn chàng trai trong mộng của bọn họ sao, lập tức lại gần đẩy cô ấy ra, nhưng cô gái này quá khỏe, hai người đều không thể di động nổi.
Cô bé mập mạp liên tục hô hấp nhân tạo cho Minh Anh, thoáng chốc Minh Anh cũng đã tỉnh dậy, vừa thấy có người hôn mình, mở mắt ra lại là một cô gái xấu xí, cậu ta liền hét lên:
“Aaaaaa!!!!!!!!!!!!”
Cô bé mập mạp thấy vậy thì cười hì hì, sau đó quay mặt chạy đi mất, lúc này bỗng nhiên lại có một con chim bay ngang qua đầu, ị vào chính giữa miệng của Minh Anh vẫn còn đang mở to.
“Không!!!!” Mọi người ở xa nhìn mà hoảng hồn, cầu cho nhúm phân chệch sang một chút, nhưng nó lại ngay đúng giữa miệng Minh Anh mới chết chứ, haha, Hoàng Việt nhìn mà cười muốn ôm bụng nằm lăn ra đất luôn rồi...
Kiều Linh và Hiểu My cũng có chút cạn lời, quả thật không biết dùng từ gì để miêu tả vận khí của Minh Anh nữa rồi, hai người chưa từng thấy qua người nào xui xẻo như vậy đấy! Không biết đây có phải là vấn đề về nhân phẩm không nữa, bọn họ thấy Minh Anh sống cũng tốt lắm mà ta!
Giờ phút này, Minh Anh phát điên mất rồi, mùi vị của phân chim quả thật như muốn giết hắn rồi a, hắn lập tức nhổ ra ngoài, chạy ngay xuống biển súc miệng, sau đó mới vơi bớt phần nào, không còn tâm trạng tắm biển nữa, hắn liền chạy về khách sạn, nhưng trên đường đi về còn bị mấy con chim ị thêm lên đầu mấy lần nữa.
“...”
Mọi người cạn lời rồi, có một đàn chim liên tục ị xuống đầu Minh Anh, tất cả mọi người liền tránh ra xa, sợ rằng sẽ bị lây xui xẻo từ tên này, Hoàng Việt và Kiều Linh thì tiếp tục tắm biển, Hiểu My cũng chạy tới gần, quả thật vòng 1 khổng lồ của cô khi mặc áo tám lại càng làm Hoàng Việt muốn chảy máu mũi a!
Sau khi tắm biển xong, mọi người vào khu vui chơi cảm giác mạnh trong khu nghỉ dưỡng, kiến trúc được xây như các pháo đài thời Trung Cổ, Hoàng Việt, Kiều Linh, Hiểu My và Hoàng Tuấn cùng mua vé chơi tàu lượn siêu tốc.
“Haha, mọi người sẵn sàng chưa?” Hoàng Việt hỏi mọi người.
“Ok ok, tao mà sợ trò này à?” Hoàng Tuấn cười ha ha.
“Em cũng không sợ!”
“Em cũng vậy!”
Hiểu My và Kiều Linh đều là những người có lá gan rất lớn, mọi người cùng thắt dây an toàn, sau đó ngồi lên tàu lượn, xe bắt đầu chạy.
“Aaa!!!!!!!!!!!” Một số khách chơi hú hét khi tàu đột ngột thay đổi tốc độ, thậm chí còn có một vài bé gái khóc hu hu.
“Haha, vui!” Hoàng Việt cười hề hề, đường ray uốn lượn mang đến cảm giác lắc lư, cực kỳ ly kỳ, đôi lúc có những chỗ trượt thẳng đứng làm ngay cả Kiều Linh cũng phái hú hét lên.
Tiếp theo, để thử bản lĩnh của mọi người, bọn người Hoàng Việt cùng chơi trò Tháp Rơi Tự Do, theo miêu tả thì đây là trò chơi mà mọi người sẽ được đẩy lên đỉnh tháp cao 20 mét, sau đó sẽ cho rơi tự do, tất nhiên là ngồi trên ghế dựa, chứ nếu rơi tự do thật sự thì cho dù là Hoàng Việt cũng phải gãy chân què tay á!
Hoàng Việt và rất nhiều khách nhân được cho ngồi vào một thanh ghế dài, sau khi cài đai an toàn, tất cả mọi người được đưa lên độ cao 20m, phải biết độ cao này tương đương với một ngôi nhà sáu bảy tầng, sau khi tháp nhấn nhá ở khúc giữa, lúc này được đưa lên cao nhất, mọi người đều sợ hãi hú to.
“Haha, có gì mà sợ!” Hoàng Việt cười ha ha, lập tức, thanh ghế ngồi được thả rơi tự do xuống dưới, tất nhiên là không phải rơi với tốc độ cao nhất, mà vẫn có trục giữ lại, nhưng nhiêu đó đủ để cho rất nhiều khách nhân sợ hết hồn rồi.
“Á.....”
“Hic....”
Sau khi chơi xong, mọi người còn thử thêm vài trò chơi nữa như chơi đu quay, chơi xe điện đụng, trong lúc chơi, đám Hoàng Việt còn bắt gặp nhiều học sinh khác cũng cùng vui chơi với mình.
Đến trưa, mọi người học sinh được các thầy cô giáo dùng loa phát thanh ra hiệu cho tập trung lại một chỗ, mọi người cùng về sảnh khách sạn dùng bữa trưa, Hoàng Việt và mọi người sau khi về khách sạn rồi thì thay đồ tắm rửa lại, sau đó cùng xuống sảnh khách sạn dùng bữa.
Bữa ăn ở khách sạn được chiêu đãi với hình thức Buffet, có rất nhiều món ăn, Hoàng Việt, Kiều Linh, Hiểu My, Hoàng Tuấn, Minh Anh, Ngọc Minh, Thảo Ly cùng chọn món, sau đó ngồi cùng một bàn, thầy Tú cũng ngồi cùng mọi người, ông rất có thiện cảm với nhóm học sinh này, dĩ nhiên là không thể thiếu thầy Quân và cô Lan.
Hoàng Việt lựa rất nhiều đồ ăn mới mà hắn chưa từng thưởng thức, tuy rằng tay nghề của đầu bếp ở đây chưa bằng một góc của hắn nhưng mà vẫn có thể nói là vừa miệng, ăn xong rồi thì mọi người cùng về phòng ngủ trưa, chuẩn bị cho chuyến tham quan Thủy Cung vào buổi chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.