Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 303: Ta Muốn Cày Tích Phân
buntieuthu
09/07/2020
Hoàng Việt lập tức chuyển đổi bộ dạng thành Phong Mậu, sau đó quay trở về Nam Kiếm thành, hẳn là các vị sư huynh đang tiến về đó đi, hắn cũng mặc lại quần áo của phái Võ Đang, giờ phút này, Hoàng Việt cũng đã thăng cấp Quy Tức Công lên tầng thứ ba, cũng là tầng cao nhất, hắn hoàn toàn có thể ẩn nấp tu vi xuống còn cảnh giới Hóa Kính sơ kỳ, chắc hẳn sẽ không ai nhìn ra, trừ những cao thủ đỉnh tiêm cảnh giới Hậu Thiên hậu kỳ.
Hoàng Việt cưỡi ngựa rất nhanh, tuy vậy cũng không phải quá vội, hắn cũng không muốn gặp những sư huynh đệ phái Võ Đang ở giữa đường, vì vậy 4 ngày sau hắn mới tới nơi, Hoàng Việt vừa tới cổng thành, liền nghe được tên đệ tử canh cổng nói rằng những sư huynh phái Võ Đang đang tìm hắn, đang chờ hắn ở khách điếm đây...
Bước vào khách điếm, Hoàng Việt liền vào phòng của các sư huynh, mọi người thấy Hoàng Việt, trừ Yến Đức Nhuận sư huynh ra, các sư huynh khác đều quát mắng, nhất là Từ Chính Sơ sư huynh, có vẻ huynh ấy rất không vui, còn Phương Nguyên sư huynh thì mặt mày buồn bã không nói gì.
Mọi người cũng chả buồn hỏi Hoàng Việt đi đâu, Yến Đức Nhuận sư huynh thì kéo Hoàng Việt qua một bên, bảo: "Phong Mậu sư đệ, tiếc là hôm đó đệ không có mặt, có điều tên Hồng Bảo kia là người thắng cuộc trong kỳ hội lần này!"
"Ách..." Hoàng Việt làm bộ gãi gãi đầu, cũng phải, tên Hồng Bảo đó hôm bữa kỳ nghệ bị mình giúp Phong Nguyên sư huynh thắng được, lần này lại chiến thắng kỳ hội, Yến Đức Nhuận sư huynh không đem hắn ra so sánh mới lạ.
"Tên đó kỳ nghệ cao thâm lắm, hôm bữa chắc là hắn cố ý nhường, thật là không thể hiểu nổi tính cách thật sự của hắn là gì!"
"Ân!"
Mọi người cũng không nán lại Nam Kiếm Thành lâu, sáng hôm sau liền rời đi Nam Kiếm Thành luôn, quay về địa phận phái Võ Đang, có điều có một tin tức mà Hoàng Việt nghe qua cảm thấy rất mắc cười, đó là nghe đồn sau khi Hồng Bảo từ kỳ hội trở về, lập tức bế quan không gặp người, hẳn là lúc này hắn đang không hiểu sự tình là gì đi, tại sao hắn trở thành danh nhân mà hắn không nhớ gì hết vậy, còn tên Ma Giáo nằm ở cạnh hắn là ai, mình giết hắn rồi, không biết có gây nên tai họa gì không, mà tên đó thân thể rắn chắc thật, suýt nữa hắn còn tưởng đối phương là cao thủ Hậu Thiên đó chứ...
Dĩ nhiên, suy nghĩ của Hồng Bảo thì Hoàng Việt cũng không thể biết được, có điều hắn cũng đoán được đại khái, mà Hoàng Việt cũng chả thèm quản đến sống chết của tên Hồng Bảo, dù gì thì hắn cũng chết chắc rồi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, mình cho hắn sống thêm một thời gian cũng chỉ là muốn hắn bay nhảy, làm cho võ lâm thêm phần thú vị, giờ phút này, Hoàng Việt đã là cao thủ cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ, còn sợ ai nữa đâu chứ...
Hoàng Việt cũng phải công nhận, đại hộ pháp của Minh Giáo có nội lực thật tinh thuần, mang theo Dương Cương chi khí, hẳn là đối phương tu luyện Cửu Dương Chân Kinh, nhưng chắc là chỉ đạt tới tầng 2 hay tầng 3 gì đó, dù sao đối phương cũng không mang công pháp này theo bên người, Hoàng Việt cũng không chắc chắn được, nhưng hẳn là Dương Siêu Quần đã tu luyện công pháp này đến tầng thứ 5 là ít, Hoàng Việt vẫn còn nhớ lần trước Nguyên Hùng đội trưởng đã nhắc tới đối phương, nhưng cũng không thể nào hoàn toàn tin vào đồn đãi trên giang hồ được à...
Trên đường quay trở lại phái Võ Đang, các sư huynh đệ của Hoàng Việt chẳng nói chẳng rằng, xem ra lần này chính mình đã làm bọn họ chịu đả kích rất nặng, tuy Hoàng Việt có chút chột dạ vì làm Yến Đức Nhuận sư huynh buồn nhưng cũng chả sao, vài tuần sau là lại đâu vào đấy thôi, do tâm tình không tốt, cả đám cũng không có tâm lý muốn thưởng ngoạn, nên về phái Võ Đang sớm hơn dự kiến, chỉ chưa đầy một tuần đã quay về đến Thanh Phong Thành rồi, trong khoảng thời gian này lâu lâu Hoàng Việt vẫn vào Linh Điền Không Gian đút dinh dưỡng cho tên Phong Mậu, dù gì tên này tâm tính cũng không quá xấu, Hoàng Việt cũng không tính làm hại hắn, chỉ là trước khi mình rời khỏi phái Võ Đang, hoặc lâu nhất là khi mình rời đi Thiên Đảo, mới có thể thả hắn đi được.
Thời gian Hoàng Việt rời đi Thiên Đảo hẳn là cũng chẳng bao lâu, hắn chỉ cần kiếm thêm tích phân, thăng cấp Âm Dương Chân Kinh, hoặc hút hết nội lực của các cao thủ võ lâm, đột phá bán bộ Tiên Thiên, khi đó rời đi Thiên Đảo là tốt nhất, nghĩ đến đó mà Hoàng Việt không ngừng cười thầm, nghĩ xem, khi mình mang cảnh giới Bán Bộ Tiên Thiên quay về đất liền, có khi cả nước phải ăn mừng vì hắn đó chứ...
Tuy vậy, muốn kiếm cho mình càng nhiều tích phân dĩ nhiên là chuyện không hề đơn giản, không phải lúc nào cũng có thịnh hội như Hoàng Lung Kỳ Cục thế này, nhưng không sao, nếu không có thì Hoàng Việt sẽ làm cho nó có, dù gì hắn cũng đã có chút vốn liếng để tạo nên chút phong ba trong giang hồ, bây giờ sống trong giang hồ, Hoàng Việt cũng đã biết không thể hiền lành, nếu không sẽ để người khác ức hiếp, nhưng Hoàng Việt cũng không biết mình nên trở thành hiệp sĩ hay là ác đồ, cái sau thì có lẽ thu được nhiều tích phân hơn, nhưng hắn và những dân giang hồ võ lâm không thù không oán, hắn cũng không phải là người hiếu sát, nếu như trở thành ác đồ bị người đời phỉ nhổ, tuy rằng hắn cũng không coi là gì nhưng như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của hắn, Hoàng Việt cũng không muốn bản thân mình bị biến thành một tên ác ma, thôi kệ, đi đến đâu hay đến đó, trước tiên là mình phải thử xem chưởng môn phái Võ Đang có tạo nghệ Thái Cực Quyền ra sao, cho thỏa trí tò mò, sau đó rời đi phái Võ Đang, bắt đầu hành trình gọi là "Cày" tích phân là được...
Về cách làm sao cày tích phân ư, Hoàng Việt tính trước rồi, hắn có thể tung tin đồn bí kíp võ công xuất hiện ở đâu đó, cho giang hồ chia nhau đi tìm, hẳn là ngoại trừ những người sở hữu môn công pháp đó tức tối ra, cả giang hồ nhân sĩ đều sẽ dấy lên một tràng gió tanh mưa máu, dĩ nhiên, võ công phải là thật, công pháp phải là thật, người ta mới có thể tin, qua từng lần như vậy, hẳn là sẽ có người sinh ra lòng hào hứng, cũng có người tức tối, khi đó còn sợ tích phân không ùn ùn kéo về sao?
Hoàng Việt chỉ cần bỏ ra một vốn sẽ thu được bốn lời thậm chí bốn chục lời a, dù gì Bắc Minh Thần Công cũng không dễ luyện, giao nó cho nhân sĩ võ lâm thì có ảnh hưởng gì tới hắn đâu chứ, mà hẳn là bây giờ lão Vô Nhai Tử đang không biết quyển tâm pháp Bắc Minh Thần Công của mình bay đi đâu rồi đi, ha ha, có cho ông ta thêm 100 năm cũng không thể nghĩ ra người cướp nó lại là một tiểu đệ tử nho nhỏ của phái Võ Đang được, hắc hắc...
Ôm trong lòng tâm tư vui vẻ, Hoàng Việt cùng các sư huynh quay về phái Võ Đang, trên đường đi, hắn không ngừng hỏi thăm sư huynh Yến Đức Nhuận xem sắp có sự kiện gì diễn ra hay không thì may làm sao, nghe đồn 1 tháng sau sẽ diễn ra đại hội Tài Nguyên Chiến, cũng chính là cuộc chiến tranh cướp lãnh thổ của các môn phái, cùng cách phân chia tài nguyên, tuy rằng nó không quan trọng, nhưng đây là một dịp thích hợp để cho các đệ tử trong môn phái ra sân, nhất là Phương Nguyên sư huynh của phái Võ Đang sẽ thay mặt môn phái xuất chiến, cùng những đại đệ tử của các phái trên võ lâm giao thủ, nói cách khác, sự kiện này không khác gì cuộc thi tuyển chọn anh tài của đất Việt diễn ra hơn hai tháng trước mà Hoàng Việt đã giành ngôi vô địch.
Hoàng Việt cưỡi ngựa rất nhanh, tuy vậy cũng không phải quá vội, hắn cũng không muốn gặp những sư huynh đệ phái Võ Đang ở giữa đường, vì vậy 4 ngày sau hắn mới tới nơi, Hoàng Việt vừa tới cổng thành, liền nghe được tên đệ tử canh cổng nói rằng những sư huynh phái Võ Đang đang tìm hắn, đang chờ hắn ở khách điếm đây...
Bước vào khách điếm, Hoàng Việt liền vào phòng của các sư huynh, mọi người thấy Hoàng Việt, trừ Yến Đức Nhuận sư huynh ra, các sư huynh khác đều quát mắng, nhất là Từ Chính Sơ sư huynh, có vẻ huynh ấy rất không vui, còn Phương Nguyên sư huynh thì mặt mày buồn bã không nói gì.
Mọi người cũng chả buồn hỏi Hoàng Việt đi đâu, Yến Đức Nhuận sư huynh thì kéo Hoàng Việt qua một bên, bảo: "Phong Mậu sư đệ, tiếc là hôm đó đệ không có mặt, có điều tên Hồng Bảo kia là người thắng cuộc trong kỳ hội lần này!"
"Ách..." Hoàng Việt làm bộ gãi gãi đầu, cũng phải, tên Hồng Bảo đó hôm bữa kỳ nghệ bị mình giúp Phong Nguyên sư huynh thắng được, lần này lại chiến thắng kỳ hội, Yến Đức Nhuận sư huynh không đem hắn ra so sánh mới lạ.
"Tên đó kỳ nghệ cao thâm lắm, hôm bữa chắc là hắn cố ý nhường, thật là không thể hiểu nổi tính cách thật sự của hắn là gì!"
"Ân!"
Mọi người cũng không nán lại Nam Kiếm Thành lâu, sáng hôm sau liền rời đi Nam Kiếm Thành luôn, quay về địa phận phái Võ Đang, có điều có một tin tức mà Hoàng Việt nghe qua cảm thấy rất mắc cười, đó là nghe đồn sau khi Hồng Bảo từ kỳ hội trở về, lập tức bế quan không gặp người, hẳn là lúc này hắn đang không hiểu sự tình là gì đi, tại sao hắn trở thành danh nhân mà hắn không nhớ gì hết vậy, còn tên Ma Giáo nằm ở cạnh hắn là ai, mình giết hắn rồi, không biết có gây nên tai họa gì không, mà tên đó thân thể rắn chắc thật, suýt nữa hắn còn tưởng đối phương là cao thủ Hậu Thiên đó chứ...
Dĩ nhiên, suy nghĩ của Hồng Bảo thì Hoàng Việt cũng không thể biết được, có điều hắn cũng đoán được đại khái, mà Hoàng Việt cũng chả thèm quản đến sống chết của tên Hồng Bảo, dù gì thì hắn cũng chết chắc rồi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, mình cho hắn sống thêm một thời gian cũng chỉ là muốn hắn bay nhảy, làm cho võ lâm thêm phần thú vị, giờ phút này, Hoàng Việt đã là cao thủ cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ, còn sợ ai nữa đâu chứ...
Hoàng Việt cũng phải công nhận, đại hộ pháp của Minh Giáo có nội lực thật tinh thuần, mang theo Dương Cương chi khí, hẳn là đối phương tu luyện Cửu Dương Chân Kinh, nhưng chắc là chỉ đạt tới tầng 2 hay tầng 3 gì đó, dù sao đối phương cũng không mang công pháp này theo bên người, Hoàng Việt cũng không chắc chắn được, nhưng hẳn là Dương Siêu Quần đã tu luyện công pháp này đến tầng thứ 5 là ít, Hoàng Việt vẫn còn nhớ lần trước Nguyên Hùng đội trưởng đã nhắc tới đối phương, nhưng cũng không thể nào hoàn toàn tin vào đồn đãi trên giang hồ được à...
Trên đường quay trở lại phái Võ Đang, các sư huynh đệ của Hoàng Việt chẳng nói chẳng rằng, xem ra lần này chính mình đã làm bọn họ chịu đả kích rất nặng, tuy Hoàng Việt có chút chột dạ vì làm Yến Đức Nhuận sư huynh buồn nhưng cũng chả sao, vài tuần sau là lại đâu vào đấy thôi, do tâm tình không tốt, cả đám cũng không có tâm lý muốn thưởng ngoạn, nên về phái Võ Đang sớm hơn dự kiến, chỉ chưa đầy một tuần đã quay về đến Thanh Phong Thành rồi, trong khoảng thời gian này lâu lâu Hoàng Việt vẫn vào Linh Điền Không Gian đút dinh dưỡng cho tên Phong Mậu, dù gì tên này tâm tính cũng không quá xấu, Hoàng Việt cũng không tính làm hại hắn, chỉ là trước khi mình rời khỏi phái Võ Đang, hoặc lâu nhất là khi mình rời đi Thiên Đảo, mới có thể thả hắn đi được.
Thời gian Hoàng Việt rời đi Thiên Đảo hẳn là cũng chẳng bao lâu, hắn chỉ cần kiếm thêm tích phân, thăng cấp Âm Dương Chân Kinh, hoặc hút hết nội lực của các cao thủ võ lâm, đột phá bán bộ Tiên Thiên, khi đó rời đi Thiên Đảo là tốt nhất, nghĩ đến đó mà Hoàng Việt không ngừng cười thầm, nghĩ xem, khi mình mang cảnh giới Bán Bộ Tiên Thiên quay về đất liền, có khi cả nước phải ăn mừng vì hắn đó chứ...
Tuy vậy, muốn kiếm cho mình càng nhiều tích phân dĩ nhiên là chuyện không hề đơn giản, không phải lúc nào cũng có thịnh hội như Hoàng Lung Kỳ Cục thế này, nhưng không sao, nếu không có thì Hoàng Việt sẽ làm cho nó có, dù gì hắn cũng đã có chút vốn liếng để tạo nên chút phong ba trong giang hồ, bây giờ sống trong giang hồ, Hoàng Việt cũng đã biết không thể hiền lành, nếu không sẽ để người khác ức hiếp, nhưng Hoàng Việt cũng không biết mình nên trở thành hiệp sĩ hay là ác đồ, cái sau thì có lẽ thu được nhiều tích phân hơn, nhưng hắn và những dân giang hồ võ lâm không thù không oán, hắn cũng không phải là người hiếu sát, nếu như trở thành ác đồ bị người đời phỉ nhổ, tuy rằng hắn cũng không coi là gì nhưng như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của hắn, Hoàng Việt cũng không muốn bản thân mình bị biến thành một tên ác ma, thôi kệ, đi đến đâu hay đến đó, trước tiên là mình phải thử xem chưởng môn phái Võ Đang có tạo nghệ Thái Cực Quyền ra sao, cho thỏa trí tò mò, sau đó rời đi phái Võ Đang, bắt đầu hành trình gọi là "Cày" tích phân là được...
Về cách làm sao cày tích phân ư, Hoàng Việt tính trước rồi, hắn có thể tung tin đồn bí kíp võ công xuất hiện ở đâu đó, cho giang hồ chia nhau đi tìm, hẳn là ngoại trừ những người sở hữu môn công pháp đó tức tối ra, cả giang hồ nhân sĩ đều sẽ dấy lên một tràng gió tanh mưa máu, dĩ nhiên, võ công phải là thật, công pháp phải là thật, người ta mới có thể tin, qua từng lần như vậy, hẳn là sẽ có người sinh ra lòng hào hứng, cũng có người tức tối, khi đó còn sợ tích phân không ùn ùn kéo về sao?
Hoàng Việt chỉ cần bỏ ra một vốn sẽ thu được bốn lời thậm chí bốn chục lời a, dù gì Bắc Minh Thần Công cũng không dễ luyện, giao nó cho nhân sĩ võ lâm thì có ảnh hưởng gì tới hắn đâu chứ, mà hẳn là bây giờ lão Vô Nhai Tử đang không biết quyển tâm pháp Bắc Minh Thần Công của mình bay đi đâu rồi đi, ha ha, có cho ông ta thêm 100 năm cũng không thể nghĩ ra người cướp nó lại là một tiểu đệ tử nho nhỏ của phái Võ Đang được, hắc hắc...
Ôm trong lòng tâm tư vui vẻ, Hoàng Việt cùng các sư huynh quay về phái Võ Đang, trên đường đi, hắn không ngừng hỏi thăm sư huynh Yến Đức Nhuận xem sắp có sự kiện gì diễn ra hay không thì may làm sao, nghe đồn 1 tháng sau sẽ diễn ra đại hội Tài Nguyên Chiến, cũng chính là cuộc chiến tranh cướp lãnh thổ của các môn phái, cùng cách phân chia tài nguyên, tuy rằng nó không quan trọng, nhưng đây là một dịp thích hợp để cho các đệ tử trong môn phái ra sân, nhất là Phương Nguyên sư huynh của phái Võ Đang sẽ thay mặt môn phái xuất chiến, cùng những đại đệ tử của các phái trên võ lâm giao thủ, nói cách khác, sự kiện này không khác gì cuộc thi tuyển chọn anh tài của đất Việt diễn ra hơn hai tháng trước mà Hoàng Việt đã giành ngôi vô địch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.