Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 324: Tâm Tư Của Mộ Hoa
buntieuthu
09/07/2020
"Ừm, thì huynh đã đánh thắng Phương Nguyên sư huynh!" Hoàng Việt vừa nói ra, khuôn mặt cô gái tên Trần Mộ Hoa liền biến sắc, hai mắt trợn tròn, ban đầu cô còn tưởng phái Võ Đang không quan tâm đến kết quả đại hội lần này, phái Phong Mậu sư huynh đi chơi cho vui đây...
"Huynh... huynh nói thật chứ?" Trần Mộ Hoa gần như không dám tin tưởng.
"Ừm... là thật!"
"Hu hu..." Trần Mộ Hoa liền khóc lớn lên, đây là thật sao, người trong mộng của mình đã trở thành cao thủ nhất lưu trong các thiên tài đồng lứa sao.
"Mộ Hoa, tại sao muội khóc?" Hoàng Việt bối rối rồi, lập tức dỗ dành, vỗ vỗ vai Trần Mộ Hoa, còn lau lấy dòng lệ trên mắt cô.
"Phong Mậu ca ca giờ đã thành thiếu niên anh tài, muội chỉ là một cô bé bình thường, làm sao xứng với Phong Mậu ca ca!"
"Hu hu..." Mộ Hoa thấy Phong Mậu quan tâm mình, càng khóc to hơn nữa, làm Hoàng Việt vô cùng khó xử a, haiz, xem ra giỏi quá cũng không hẳn là luôn luôn tốt à...
"Hoa nhi yên tâm, cho dù ca có là Minh Chủ Võ Lâm, vẫn sẽ đối xử tốt với muội!"
"Nhưng mà... lúc đó sẽ có rất nhiều mỹ nữ theo đuổi Phong Mậu ca ca a!"
"Ừm... Nhưng trong mắt Phong Mậu ca ca, Hoa nhi là đẹp nhất!" Hoàng Việt đành phải dùng kế này rồi, haiz, đúng thật là, tại sao chuyện nam nữ cứ mãi tìm đến hắn đây...
"Thật sao Phong Mậu ca ca!" Đôi mắt ngập nước của Mộ Hoa mở lớn, nhìn vào Hoàng Việt đầy âu yếm.
"Dĩ nhiên rồi, đừng khóc nữa!" Hoàng Việt trấn an.
"Ân!"
Cứ thế, Hoàng Việt cứ ngồi yên nghe Trần Mộ Hoa lải nhải về cuộc sống của cô hai năm này ở Thúy Yên, làm Hoàng Việt cũng biết thêm nhiều về môn phái này, đây là một môn phái dành cho nữ tính, các tỷ muội đối xử với nhau rất tốt, nhưng cũng không phải là môn phái mạnh mẽ gì, chưởng môn cũng chỉ có cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ mà thôi, rieng về Mộ Hoa, cô ta có cảnh giới Hóa Kính sơ kỳ sơ giai, so với cảnh giới Hóa Kính sơ kỳ cao giai của Phong Mậu thì yếu hơn hai nấc thang nhỏ, xem ra hai người này cũng rất xứng đôi đó à.
Mà thật sự, Hoàng Việt cũng có hảo cảm với cô gái này, khi hắn tra xét độ hảo cảm của đối phương dành cho mình thì biết cô ta rất cảm mến mình đó à, nói thật, nếu có thể, Hoàng Việt sẽ nhận cô gái này làm tiểu muội muội, còn tên Phong Mậu kia, xem ra ngươi sắp trở thành Thần trong mắt bạn gái ngươi rồi a...
Trần Mộ Hoa cũng không phải là một cô gái rất bạo dạn, tư tưởng cũng rất cổ hủ, tất nhiên sẽ không ở lại qua đêm với Hoàng Việt, khuya hôm đó, cô ta trở về nơi ở của các đệ tử phái Thúy Yên, còn nói rằng những ngày này sẽ thường xuyên đến bồi Hoàng Việt, làm Hoàng Việt cũng cảm thấy có chút ấm áp.
Hoàng Việt cũng đã thử hỏi cô ấy về Bạch Ngưng Sương, thì từ miệng Trần Mộ Hoa, Hoàng Việt cũng đã có thể đơn giản hình dung đó là một con người như thế nào, theo Trần Mộ Hoa quan sát, cô gái này phải nói cực kỳ kiêu ngạo, không xem các thiên tài ra gì, cho dù là Dương Siêu Phong ở trước mặt cô ta cũng phải lép vế, đây chân chính là một nữ hán tử, tính tình không khác gì những người con trai.
Hoàng Việt nghe xong thì cũng có chút hứng thú, đúng là mỹ nhân mà còn có thực lực đỉnh tiêm thì tính cách không thể bình thường, nhưng nếu như hắn gặp phải Bạch Ngưng Sương ở vòng đầu, thì Hoàng Việt cũng không cho là mình sẽ nương tay, mà là sẽ trực tiếp loại thẳng cô ta luôn, dĩ nhiên, đó là trong trường hợp quá xui xẻo, hoặc là nếu hắn cố ý, vì với quyền hạn bây giờ của hắn thì hệ thống càng ngày càng tôn trọng Hoàng Việt lắm rồi, cũng sẽ không cản việc hắn hỏi lá thăm quyết định đối thủ như lần trước nữa đâu.
Đúng là Hoàng Việt đã khiến cho hệ thống hết sức bất ngờ, thường ngày, đôi lúc cũng có khi hệ thống lải nha lải nhải, nói này nói nọ, nhưng bây giờ hệ thống đều rất im lặng, mà Hoàng Việt cũng đã biết quy luật của hệ thống, không phải hệ thống muốn chơi hắn mà bắt hắn quay số để thử may mắn, đúng vậy, chẳng phải hệ thống phải giúp Hoàng Việt trở nên càng ngày càng mạnh hơn sao? Còn chơi trò quay số để làm gì? Thật ra là vì hệ thống muốn tạo ra vật phẩm cấp cao cũng có tỷ lệ thất bại nhất định, những lần rút ra vật phẩm cấp thấp tức là hệ thống đã thất bại rồi, đúng vậy, có ai nắm chắc mình làm việc gì đều luôn luôn thành công đâu chứ? Nhất là tạo ra những vật phẩm đỉnh tiêm thì đòi hỏi đến vận khí càng lúc càng cao đó à!
Khi đĩa quay rút thưởng quay đi, cũng là lúc hệ thống tạo ra vật phẩm, nó sẽ dùng tinh hoa của mình tạo ra vật phẩm bất kỳ, thai nghén được cái gì thì Hoàng Việt nhận lấy cái đó thôi, tuy rằng quy trình này Hoàng Việt nghe hệ thống nói thì đơn giản lắm nhưng về độ phức tạp trong đó thì Hoàng Việt đúng là nghĩ mình khó mà hiểu được, dù gì cái thứ gọi là hệ thống này đối với hắn đã là vượt quá tưởng tượng rồi.
Hoàng Việt không biết, hệ thống có phải là một món thần khí gì đó của cường giả cấp cao không, liệu những người trong truyền thuyết như Lạc Long Quân có thể tạo ra thứ như hệ thống này không, nhưng hắn cũng không nghĩ tới điều này quá nhiều, Hoàng Việt tin tưởng, một ngày nào đó, khi hắn đạt đến một độ cao nhất định, thì sẽ tìm được câu trả lời.
Sáng hôm sau, không đợi người hầu mang lên điểm tâm, Trần Mộ Hoa đã đến sớm đem điểm tâm đến cho Hoàng Việt.
"Mộ Hoa à, muội thật là chu đáo quá!"
"Phong Mậu ca ca, chuyện muội nên làm thôi mà!"
"Mộ Hoa, Phong Mậu ca ca cảm tạ muội!"
"Hì hì, huynh ở đây một mình như vậy, chắc hẳn sẽ buồn lắm, muội đã xin được đại sư tỷ rồi, tỷ ấy cho phép muội ở bên huynh đến hết đại hội lần này!" Trần Mộ Hoa tinh ý nói, trên mặt còn không giấu nổi vẻ hưng phấn, nhìn Hoàng Việt giống như đã tìm được một món đồ chơi mà mình đã ao ước lâu ngày.
"Ách..." Hoàng Việt gãi gãi đầu, vốn hắn còn muốn yên tĩnh thanh tu đây, nhưng mà thôi, không thể để phụ lòng cô gái bé nhỏ này được, đành phải ậm ừ chấp nhận.
Có điều, Hoàng Việt cũng chỉ đồng ý cho cô ấy ở trong phòng mình, còn hắn thì viện cớ là phải tu luyện, dù gì hắn và tiểu cô nương này cũng không có gì để mà nói, lỡ cô ta lại nhắc lại kỷ niệm xưa nữa thì mệt, Hoàng Việt cũng không muốn mình giúp Phong Mậu đẩy nhanh tình cảm tiến triển, vẫn là để tên ấy sau này tự xử lý thì hơn.
Trần Mộ Hoa thấy Hoàng Việt chăm chỉ tu luyện như vậy thì cực kỳ ngưỡng mộ, nhưng cũng cảm thấy thật là kỳ quái, không biết mấy năm gần đây Phong Mậu ca ca của cô đã trải qua những gì, bình thường mấy năm trước khi gặp cô huynh ấy còn rất ham chơi, cũng rất vui tính, có điều Hoàng Việt bây giờ quả thật quá lạnh lùng đi, nhưng mà từ thần sắc của Hoàng Việt, cô dường như cảm thấy Phong Mậu ca ca của mình bây giờ có sức hút hơn rất nhiều.
"Phong Mậu ca ca, trưa rồi, muội đi lấy đồ ăn cho huynh!" Trần Mộ Hoa đứng dậy nói, từ sáng đến giờ, cô nhìn Phong Mậu ca ca không chớp mắt, quả thật Phong Mậu ca ca khuôn mặt góc cạnh vẫn giống như xưa, nhưng da dẻ trắng hồng hào, hơn nữa dường như các cơ bắp rất có lực, từng sợi gân cũng rất săn chắc, làm Trân Mộ Hoa đôi khi cũng phải đỏ mặt vì những suy nghĩ nhạy cảm của mình, dù gì cô cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, còn chưa qua 20 tuổi, vẫn còn chưa biết đến nam nhân vị, lại rất ít tiếp xúc với đàn ông, nhưng cô cũng không hẳn là quá ngây thơ, dù gì trong môn phái, các tỷ muội vẫn hay bàn rôm rả về những sở thích bậy bạ của nam nhân đó à!
"Huynh... huynh nói thật chứ?" Trần Mộ Hoa gần như không dám tin tưởng.
"Ừm... là thật!"
"Hu hu..." Trần Mộ Hoa liền khóc lớn lên, đây là thật sao, người trong mộng của mình đã trở thành cao thủ nhất lưu trong các thiên tài đồng lứa sao.
"Mộ Hoa, tại sao muội khóc?" Hoàng Việt bối rối rồi, lập tức dỗ dành, vỗ vỗ vai Trần Mộ Hoa, còn lau lấy dòng lệ trên mắt cô.
"Phong Mậu ca ca giờ đã thành thiếu niên anh tài, muội chỉ là một cô bé bình thường, làm sao xứng với Phong Mậu ca ca!"
"Hu hu..." Mộ Hoa thấy Phong Mậu quan tâm mình, càng khóc to hơn nữa, làm Hoàng Việt vô cùng khó xử a, haiz, xem ra giỏi quá cũng không hẳn là luôn luôn tốt à...
"Hoa nhi yên tâm, cho dù ca có là Minh Chủ Võ Lâm, vẫn sẽ đối xử tốt với muội!"
"Nhưng mà... lúc đó sẽ có rất nhiều mỹ nữ theo đuổi Phong Mậu ca ca a!"
"Ừm... Nhưng trong mắt Phong Mậu ca ca, Hoa nhi là đẹp nhất!" Hoàng Việt đành phải dùng kế này rồi, haiz, đúng thật là, tại sao chuyện nam nữ cứ mãi tìm đến hắn đây...
"Thật sao Phong Mậu ca ca!" Đôi mắt ngập nước của Mộ Hoa mở lớn, nhìn vào Hoàng Việt đầy âu yếm.
"Dĩ nhiên rồi, đừng khóc nữa!" Hoàng Việt trấn an.
"Ân!"
Cứ thế, Hoàng Việt cứ ngồi yên nghe Trần Mộ Hoa lải nhải về cuộc sống của cô hai năm này ở Thúy Yên, làm Hoàng Việt cũng biết thêm nhiều về môn phái này, đây là một môn phái dành cho nữ tính, các tỷ muội đối xử với nhau rất tốt, nhưng cũng không phải là môn phái mạnh mẽ gì, chưởng môn cũng chỉ có cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ mà thôi, rieng về Mộ Hoa, cô ta có cảnh giới Hóa Kính sơ kỳ sơ giai, so với cảnh giới Hóa Kính sơ kỳ cao giai của Phong Mậu thì yếu hơn hai nấc thang nhỏ, xem ra hai người này cũng rất xứng đôi đó à.
Mà thật sự, Hoàng Việt cũng có hảo cảm với cô gái này, khi hắn tra xét độ hảo cảm của đối phương dành cho mình thì biết cô ta rất cảm mến mình đó à, nói thật, nếu có thể, Hoàng Việt sẽ nhận cô gái này làm tiểu muội muội, còn tên Phong Mậu kia, xem ra ngươi sắp trở thành Thần trong mắt bạn gái ngươi rồi a...
Trần Mộ Hoa cũng không phải là một cô gái rất bạo dạn, tư tưởng cũng rất cổ hủ, tất nhiên sẽ không ở lại qua đêm với Hoàng Việt, khuya hôm đó, cô ta trở về nơi ở của các đệ tử phái Thúy Yên, còn nói rằng những ngày này sẽ thường xuyên đến bồi Hoàng Việt, làm Hoàng Việt cũng cảm thấy có chút ấm áp.
Hoàng Việt cũng đã thử hỏi cô ấy về Bạch Ngưng Sương, thì từ miệng Trần Mộ Hoa, Hoàng Việt cũng đã có thể đơn giản hình dung đó là một con người như thế nào, theo Trần Mộ Hoa quan sát, cô gái này phải nói cực kỳ kiêu ngạo, không xem các thiên tài ra gì, cho dù là Dương Siêu Phong ở trước mặt cô ta cũng phải lép vế, đây chân chính là một nữ hán tử, tính tình không khác gì những người con trai.
Hoàng Việt nghe xong thì cũng có chút hứng thú, đúng là mỹ nhân mà còn có thực lực đỉnh tiêm thì tính cách không thể bình thường, nhưng nếu như hắn gặp phải Bạch Ngưng Sương ở vòng đầu, thì Hoàng Việt cũng không cho là mình sẽ nương tay, mà là sẽ trực tiếp loại thẳng cô ta luôn, dĩ nhiên, đó là trong trường hợp quá xui xẻo, hoặc là nếu hắn cố ý, vì với quyền hạn bây giờ của hắn thì hệ thống càng ngày càng tôn trọng Hoàng Việt lắm rồi, cũng sẽ không cản việc hắn hỏi lá thăm quyết định đối thủ như lần trước nữa đâu.
Đúng là Hoàng Việt đã khiến cho hệ thống hết sức bất ngờ, thường ngày, đôi lúc cũng có khi hệ thống lải nha lải nhải, nói này nói nọ, nhưng bây giờ hệ thống đều rất im lặng, mà Hoàng Việt cũng đã biết quy luật của hệ thống, không phải hệ thống muốn chơi hắn mà bắt hắn quay số để thử may mắn, đúng vậy, chẳng phải hệ thống phải giúp Hoàng Việt trở nên càng ngày càng mạnh hơn sao? Còn chơi trò quay số để làm gì? Thật ra là vì hệ thống muốn tạo ra vật phẩm cấp cao cũng có tỷ lệ thất bại nhất định, những lần rút ra vật phẩm cấp thấp tức là hệ thống đã thất bại rồi, đúng vậy, có ai nắm chắc mình làm việc gì đều luôn luôn thành công đâu chứ? Nhất là tạo ra những vật phẩm đỉnh tiêm thì đòi hỏi đến vận khí càng lúc càng cao đó à!
Khi đĩa quay rút thưởng quay đi, cũng là lúc hệ thống tạo ra vật phẩm, nó sẽ dùng tinh hoa của mình tạo ra vật phẩm bất kỳ, thai nghén được cái gì thì Hoàng Việt nhận lấy cái đó thôi, tuy rằng quy trình này Hoàng Việt nghe hệ thống nói thì đơn giản lắm nhưng về độ phức tạp trong đó thì Hoàng Việt đúng là nghĩ mình khó mà hiểu được, dù gì cái thứ gọi là hệ thống này đối với hắn đã là vượt quá tưởng tượng rồi.
Hoàng Việt không biết, hệ thống có phải là một món thần khí gì đó của cường giả cấp cao không, liệu những người trong truyền thuyết như Lạc Long Quân có thể tạo ra thứ như hệ thống này không, nhưng hắn cũng không nghĩ tới điều này quá nhiều, Hoàng Việt tin tưởng, một ngày nào đó, khi hắn đạt đến một độ cao nhất định, thì sẽ tìm được câu trả lời.
Sáng hôm sau, không đợi người hầu mang lên điểm tâm, Trần Mộ Hoa đã đến sớm đem điểm tâm đến cho Hoàng Việt.
"Mộ Hoa à, muội thật là chu đáo quá!"
"Phong Mậu ca ca, chuyện muội nên làm thôi mà!"
"Mộ Hoa, Phong Mậu ca ca cảm tạ muội!"
"Hì hì, huynh ở đây một mình như vậy, chắc hẳn sẽ buồn lắm, muội đã xin được đại sư tỷ rồi, tỷ ấy cho phép muội ở bên huynh đến hết đại hội lần này!" Trần Mộ Hoa tinh ý nói, trên mặt còn không giấu nổi vẻ hưng phấn, nhìn Hoàng Việt giống như đã tìm được một món đồ chơi mà mình đã ao ước lâu ngày.
"Ách..." Hoàng Việt gãi gãi đầu, vốn hắn còn muốn yên tĩnh thanh tu đây, nhưng mà thôi, không thể để phụ lòng cô gái bé nhỏ này được, đành phải ậm ừ chấp nhận.
Có điều, Hoàng Việt cũng chỉ đồng ý cho cô ấy ở trong phòng mình, còn hắn thì viện cớ là phải tu luyện, dù gì hắn và tiểu cô nương này cũng không có gì để mà nói, lỡ cô ta lại nhắc lại kỷ niệm xưa nữa thì mệt, Hoàng Việt cũng không muốn mình giúp Phong Mậu đẩy nhanh tình cảm tiến triển, vẫn là để tên ấy sau này tự xử lý thì hơn.
Trần Mộ Hoa thấy Hoàng Việt chăm chỉ tu luyện như vậy thì cực kỳ ngưỡng mộ, nhưng cũng cảm thấy thật là kỳ quái, không biết mấy năm gần đây Phong Mậu ca ca của cô đã trải qua những gì, bình thường mấy năm trước khi gặp cô huynh ấy còn rất ham chơi, cũng rất vui tính, có điều Hoàng Việt bây giờ quả thật quá lạnh lùng đi, nhưng mà từ thần sắc của Hoàng Việt, cô dường như cảm thấy Phong Mậu ca ca của mình bây giờ có sức hút hơn rất nhiều.
"Phong Mậu ca ca, trưa rồi, muội đi lấy đồ ăn cho huynh!" Trần Mộ Hoa đứng dậy nói, từ sáng đến giờ, cô nhìn Phong Mậu ca ca không chớp mắt, quả thật Phong Mậu ca ca khuôn mặt góc cạnh vẫn giống như xưa, nhưng da dẻ trắng hồng hào, hơn nữa dường như các cơ bắp rất có lực, từng sợi gân cũng rất săn chắc, làm Trân Mộ Hoa đôi khi cũng phải đỏ mặt vì những suy nghĩ nhạy cảm của mình, dù gì cô cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, còn chưa qua 20 tuổi, vẫn còn chưa biết đến nam nhân vị, lại rất ít tiếp xúc với đàn ông, nhưng cô cũng không hẳn là quá ngây thơ, dù gì trong môn phái, các tỷ muội vẫn hay bàn rôm rả về những sở thích bậy bạ của nam nhân đó à!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.