Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 305: Trương Thanh Phong

buntieuthu

09/07/2020

Đến trước các kiến trúc được xây lên trên núi, Hoàng Việt có thể thấy đặc trưng của phái Võ Đang, nơi này các kiến trúc bên ngoài được xây bằng gạch đá, đi đến trước cổng sơn môn, có thể thấy được mấy tên đệ tử ra ra vào vào, những tên đệ tử này thấy đám người Hoàng Việt thì cung kính hô to mấy tiếng đại sư huynh.

"Đại sư huynh về rồi!"

"Đại sư huynh đã về!"

Có mấy tên đệ tử thân thiết với đám người Hoàng Việt, vội chạy ngược vào trong sơn môn, thông báo cho các đệ tử, những ngày gần đây, bọn họ cũng đều biết Phương Nguyên sư huynh đi tham gia thịnh hội cờ vây, hẳn là cũng đã mở mang được ít nhiều, tuy rằng bọn họ cũng không phải quá yêu thích cờ vây nhưng tất cả đệ tử đều biết về môn kỳ thuật này a.

Ở Thiên Đảo, dĩ nhiên người ta chỉ chuộng chơi cờ vây, chứ không chơi những môn cờ khác như cờ vua, cờ tướng, dù sao cờ vây thiên biến vạn hóa, thích hợp với người luyện võ hơn, nhưng cũng rất khó chơi, đa phần các đệ tử vẫn là chuyên tâm tập luyện võ đạo, rất ít người bỏ ra thời gian trau dồi môn kỹ nghệ này.

Hoàng Việt và các sự huynh cùng tiến vào trong sơn môn, trên đường đi, Hoàng Việt có thể thấy phái Võ Đang trù phú như thế nào, các kiến trúc tuy được kiến tạo theo kiểu cổ đại nhưng không kém phần trang nhã, hài hòa, tinh tế, các đệ tử đang không ngừng luyện võ ở diễn võ trường, cùng nhau đánh quyền, múa kiếm, đệ tử phái Võ Đang tuy không quá nhiều, nhưng đều là tinh anh cả.

Bọn người Hoàng Việt đang tiến về chủ điện, bái kiến chưởng môn, thì Hoàng Việt liền thấy có một vị sư bá tuổi tầm 50 tuổi, trông vẻ ngoài rất giống với Phương Nguyên sư huynh chạy tới, Hoàng Việt liền biết, đây là Phương Ngũ Hiệp Phương Bác Dịch, phụ thân của Phương Nguyên sư huynh đây mà.

"Phương sư bá!" Đám người Hoàng Việt liền chắp tay chào, ai nấy đều rất kính trọng vị sư bá này.

"Về là tốt rồi, về là tốt rồi!" Phương đại hiệp nhìn về Phương Nguyên sư huynh, khuôn mặt đầy vẻ quan tâm, sau đó liền dẫn bọn người Hoàng Việt vào chủ điện, chuẩn bị gặp mặt chưởng môn của Võ Đang phái, làm Hoàng Việt cũng có đôi chút hồi hộp, không biết người chưởng môn này sẽ là người như thế nào đây?

Vừa bước vào trong điện, Hoàng Việt đã nhìn thấy một lão nhân tóc trắng, đang chắp tay sau lưng, quay mặt nhìn về bức tượng dường như là tổ sư Trương Tam Phong của phái Võ Đang ở trước nhất trong gian phòng, đây cũng là lần đầu tiên Hoàng Việt nhìn thấy bức tượng của chưởng môn phái Võ Đang Trương Tam Phong, còn về bức tượng của chưởng môn Trương Thanh Phong, hắn đã nhìn thấy khi còn ở trong Thanh Phong thành.

Quả nhiên, sau khi người chưởng môn phái Võ Đang, Thanh Phong chân nhân quay đầu nhìn lại, Hoàng Việt có thể thấy được khuôn mặt ông ta có 8 phần giống với những bức tượng điêu khắc được bày bán trên đường, người này tinh khí thần hùng hậu, tuy rằng đã lớn tuổi nhưng da thịt trắng nõn, hồng hào, không khác gì da em bé, chắc chắn ông ta cũng là một bậc thầy về dưỡng sinh, Hoàng Việt cũng biết chưởng môn Thanh Phong năm nay cũng đã hơn 150 tuổi, là bậc tiền bối lão làng trong giang hồ, ông ta rất ít xuất hiện ở những sự kiện trong Võ Lâm, nhưng không vì vậy mà thiếu đi những giai thoại thời còn lẫy lừng của ông ấy.

"Thái sư phụ..."

"Thái sư phụ..."

Đám sư huynh không ngừng hô hào, Hoàng Việt cũng bắt chước hô theo, dường như giữa mọi người cũng không có khoảng cách gì quá lớn, đám sư huynh cũng không chắp tay hành lễ gì, mà chạy tới bên cạnh người sư tổ này.

"Ha ha, các ngươi, chuyến đi này có học được gì không?" Trương Thanh Phong hiền hòa nhìn về đám đồ tôn, nhưng khi ông nhìn về phía Hoàng Việt, bỗng nhiên nhíu mày, Hoàng Việt cũng cảm nhận được cái nhíu mày của ông ấy, trong lòng cũng có chút bồn chồn, chẳng lẽ đối phương đã nhìn ra điều gì?



"Phong Mậu, con lại đây!" Trương Thanh Phong giơ tay, ra hiệu Hoàng Việt mau mau tới gần.

"Ân, thái sư phụ!" Hoàng Việt bẽn lẽn lại gần, không biết Thanh Phong chưởng môn muốn nói gì với hắn đây.

"Trước khi đi, ta đã dặn con điều gì?"

"Thái sư phụ... ngài dặn... ngài dặn..." Lúc này, các sư huynh đệ cũng tò mò, không biết sư tổ dặn Phong Mậu sư đệ điều gì đây, đúng là trước khi đi, sư tổ đã gặp riêng Phong Mậu sư đệ thật.

"Con sao thế, sao lại lắp ba lắp bắp!" Thanh Phong chưởng môn quét mắt nhìn Hoàng Việt, như muốn nhìn rõ tâm can hắn đang suy nghĩ gì.

"Hệ thống, ông ta dặn Phong Mậu cái gì?"

"Kí chủ, ông ta dặn phải mua về cho ông ta một thanh kiếm tinh phẩm của phái Hành Sơn!"

Hoàng Việt nghe vậy, lập tức lắp ba lắp bắp nói: "Thái sư phụ, con đã tìm khắp thành Nam Kiếm trong phái Hành Sơn, nhưng cảm thấy những thanh kiếm đó không có thanh nào là có thể vừa ý thái sư phụ, nên con..."

"Haiz, đồ nhi ngoan, con thật là, ta chỉ muốn nghiên cứu thêm về cách rèn kiếm của người phái Hành Sơn thôi, xem họ làm như thế nào, đã lâu rồi ta chưa đến Hành Sơn, thôi thì để lần khác vậy!" Chưởng môn Thanh Phong cũng không lộ ra phật ý bao nhiêu, sau khi hỏi thăm một chút về đại hội cờ vây lần này, liền ra hiệu cho các đệ tử quay về nghỉ ngơi, Hoàng Việt cũng thầm mừng, xem ra hôm nay qua được rồi a...

Trên đường quay về chỗ ở, mấy vị sư huynh cũng có chút không hài lòng: "Tại sao thái sư phụ lại nhờ Phong Mậu sư đệ, sư phụ chẳng phải biết tính cách đệ ấy rất không cẩn thận sao?"

"Chắc là muốn rèn giũa thêm cho đệ ấy đi!"

Hoàng Việt vẫn còn nhớ rất rõ, khuôn mặt của Thanh Phong chưởng môn sau khi biết được một đệ tử của phái Hành Sơn lại có thể phá vỡ thế cờ Hoàng Lung Kỳ Cục lần này, nhưng ông cũng chỉ là thở dài mà không nói, Hoàng Việt có thể đoán được, ông ta chắc đang tiếc hận Phương Nguyên không có thiên phú như đối phương a, nếu không thì giờ phút này Phương Nguyên, con ngoan của đồ đệ ông nay đã trở thành Đại Tông Sư rồi.

Những ngày này, Hoàng Việt ở phái Võ Đang, không ngừng tìm hiểu về các đại hiệp, vị đại hiệp lớn tuổi nhất cũng đã hơn 60, tên là Lữ Tĩnh Kỳ, Lữ đại hiệp, vị này có tu vi cao nhất chỉ thua thái sư phụ Trương Thanh Phong, đã đạt tới Hậu Thiên trung kỳ, không kém gì Tứ Đại Pháp Vương của Minh Giáo, hơn nữa, người này cũng là sư phụ của sư huynh Từ Chính Sơ và Yến Đức Nhuận.

Giờ đây, Hoàng Việt chỉ việc chờ đợi thịnh hội thiên tài giữa các môn phái diễn ra, 3 tuần sau, Phương Nguyên cùng các sư huynh đệ, Lữ đại hiệp, Phương đại hiệp sẽ cùng đi đến tổng đài của Minh Giáo, tham dự đại hội lần này, do Minh Chủ Võ Lâm là Dương Siêu Quần, tuy rằng các phái chính tà gặp nhau rất không hợp mắt nhưng dù gì vẫn chưa đến mức bộc phát chiến tranh trên đại quy mô, dĩ nhiên, nếu Phi Dược chết, chắc hẳn Minh Giáo sẽ không dễ dàng bỏ qua cho phái Hành Sơn, ít nhất là cũng phải lấy được mạng của hung thủ làm vật bồi táng a...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook