Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 420: Xài súng ở Dị Giới?

buntieuthu

21/10/2020

“Nhóc con, ngươi là cao thủ Tiên Thiên sao?” Mang trong mình tâm lý tò mò, Hoàng Việt dùng ngôn ngữ dị giới giao tiếp với đứa nhóc.

“Chớ nói nhảm, Tiên Thiên không phải tầng thứ mà ngươi có thể nhắc tới!” Đứa bé không chút kiêng nể Hoàng Việt, giờ phút này, nó dường như muốn lập tức xử lý Hoàng Việt, để mang con chó kế bên Hoàng Việt bắt về.

Không sai, con tiểu Xuyên Sơn Ngao của Hoàng Việt đối với đứa nhóc này cực kỳ quan trọng, nó thân là một Ngự Thú Sư trong một học viện nhỏ, nếu như có thể bắt được một con Xuyên Sơn Ngao ấu niên kỳ, lại có huyết mạch tinh thuần như thế này, sau này tận lực bồi dưỡng, nhất định sẽ là một trợ thủ đắc lực.

Ngự Thú Sư, ở đại lục này là một chức nghiệp vô cùng trân quý, nếu không phải có thiên phú Ngự Thú, người bình thường cơ hồ không cách nào trở thành một vị Ngự Thú Sư, tuy rằng đứa nhóc này chỉ là Ngự Thú Sư đẳng cấp thấp nhất, cũng chỉ là một cao thủ cảnh giới “Tiên Thiên”, nhưng đối phó người như Hoàng Việt, dường như đối với nó cũng không phải vấn đề quá khó.

Cảm nhận được Hoàng Việt dường như có chút kinh sợ mình, đứa nhóc tỏ ra rất đắc chí, như nắm chắc phần thắng trong tay, nó nhìn về phía con tiểu Xuyên Sơn Ngao có chút khả ái kia, trong lòng vẫn hơi chút hồi hộp, đúng, con tiểu Xuyên Sơn Ngao thực lực yếu nhưng lại nắm giữ huyết mạch thuần huyết như vậy, quả thực quá khó kiếm.

“Đi chết!” Tiểu nam hài dường như cực kỳ ác độc, không chút nào định giải thích cho Hoàng Việt về cái gọi là cảnh giới, ngược lại tung quyền lao tới.

“Đấu Chuyển Tinh DI!” Hoàng Việt cũng khá bồi hồi, đây gần như là lần đầu tiên hắn giao thủ với cao thủ Tiên Thiên chân chính, hơn nữa còn là cao thủ Tiên Thiên ở Dị Giới, cũng rất tò mò không biết thực lực đối phương mạnh yếu ra sao.

Hắn vận thế công, Đấu Chuyển Tinh Di dường như là môn công pháp khá thích hợp để đối phó cao thủ mạnh hơn mình, khi có thể hóa giải đi lực đạo của đối phương.

Hoàng Việt hai chưởng vỗ ra, dùng toàn lực đỡ lấy quyền đầu của đứa trẻ.

“Bành!”

Một tiếng vang lớn vang lên, thanh âm trầm đục, sau đó, cả hai cùng lui về phía sau mấy bước.

“Lại đỡ được?” Tiểu nam hài sau khi lui lại, có chút bất ngờ nhìn về Trần Nghiệp, tuy rằng người này lớn tuổi hơn nó, nhưng cũng chỉ là nửa bước Ngưng Đan, làm sao có thể đỡ nổi một quyền của Ngưng Đan nhất trọng như nó chứ?

“Ngươi có liễm tức thuật?” Đứa trẻ nghi hoặc hỏi, dường như kinh nghiệm chiến đấu cũng không cao.

Hoàng Việt không thèm trả lời đối phương, vừa rồi đứa trẻ này mang lại ấn tượng cho hắn phải nói là quá xấu.

Nếu như không phải hắn có những cộng pháp lợi hại trên Địa Cầu, sợ rằng một quyền vừa rồi đủ để phế đi hai bàn tay của hắn.

Một màn giao chiêu vừa rồi, cũng khiến Hoàng Việt biết thêm nhiều hơn về cao thủ Tiên Thiên ở Dị Giới, quả thật đứa trẻ này lực đạo tuy mạnh, nhưng kỹ thuật không cao a.



“Ừm… Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ!” Lẩm bẩm mấy câu, hắn cũng không nói gì thêm, lập tức cùng con Bun tiếp tục chạy đi, lần này đứa nhóc dường như biết khó có thể làm gì được Hoàng Việt, tức tối giậm chân mấy cái trên đất, sau đó bực bội quay trở về.

“Tiểu Xuyên Sơn Ngao thuần huyết của ta!” Trên đường đi, nó còn không ngừng chép miệng, dường như rất tiếc nuối.

Thấy đứa nhóc không tiếp tục đuổi theo, Hoàng Việt cũng thở phào, sau đó hắn liền thu con Bun vào Linh Điền Không Gian, lần này chú chó của hắn đã rất nghe lời, dù sao Hoàng Việt mang theo con Bun đi ở ngoài rất có thể sẽ thu hút chú ý, hơn nữa theo hắn, một mình hành sự hẳn là thuận tiện hơn.

Sau khi tiến vào Linh Điền Không Gian, Hoàng Việt cố ý đút cho con Bun một ít đồ ăn, nhưng dường như tâm trạng của nó vẫn không được tốt lắm, nó đầy nhân tính nhìn về phía Hoàng Việt, dường như muốn khẩn cầu chủ nhân của mình.

“Ngươi là muốn, ta quay lại giúp con chó lớn kia?”

“Gâu!”

“Nhưng bọn hắn rất đông người a!”

“Gâu!”

“Được, chiều theo ý ngươi!”

Hoàng Việt biết, hẳn là phải quay lại rồi.

Hắn liền rời khỏi Linh Điền Không Gian, nhưng lần này hắn không cho con Bun ra ngoài, để tránh bất tiện, sau đó Hoàng Việt từ hệ thống hối đoái ra một khẩu súng ngắm, rồi chậm bước hướng về khu vực mấy tên thanh niên vây công con Xuyên Sơn Ngao mới rồi.

Đúng.

Hoàng Việt tính là bắn lén đấy.

Súng ngắm bắn rất xa.

Hơn nữa nếu bắn trúng chỗ hiểm, Tiên Thiên cao thủ trong lúc không phòng bị, sợ là cũng phải chịu thương chứ?

Không phải Hoàng Việt không muốn dùng Bazooka, nhưng nếu như vậy thì có khi con Xuyên Sơn Ngao kia cũng chịu tội cùng.



Hoàng Việt sau khi hối đoái ra, hắn cười lạnh, sau đó bước ngược lại về hướng đám thanh niên kia, không nhìn thấy thằng nhóc con cản đường hắn, mà Hoàng Việt quả thật phân vân, không biết có nên bắn chết thằng nhóc đó không, dù gì nó cũng muốn giết mình.

Dù gì bây giờ đã ở Dị Giới, không chịu ước thúc bởi pháp luật, nhưng trong lòng Hoàng Việt cũng không thật sự muốn vừa đến nơi xa lạ này đã giết chết một đứa con nít.

Cao thủ Tiên Thiên tuy rằng có tiên thiên cương khí, nhưng có điều cũng phải phát động ra bên ngoài a, mà tốc độ viên đạn súng nhắm rất nhanh, có khi cao thủ Tiên Thiên khó mà phản ứng kịp.

Tầm nhắm của súng nhắm cũng rất xa, lúc vừa rồi Hoàng Việt chạy tuy nhanh, nhưng cũng chỉ chạy đi 5, 6 cây số, nếu miễn cưỡng bắn trong trạng thái không bị địa hình cản trở, súng nhắm vẫn là có thể bắn được.

Nhưng dĩ nhiên, vùng sơn cốc này địa hình ngoặt nghoèo, Hoàng Việt dĩ nhiên phải tiếp cận gần hơn mới được.

Hắn cũng thả chậm lại cước bộ, vận dụng Quy Tức Công, cố gắng giấu đi hơi thở của mình, dù sao chỉ khi tạo được hiệu quả bất ngờ thì kế hoạch của hắn mới dễ thành công.



Kế bên hang động Xuyên Sơn Ngao.

“Ha ha, nó gần chết rồi!” Vài tên thanh niên tươi cười cao hứng, đánh từ nãy đến giờ, con Xuyên Sơn Ngao rốt cuộc cũng đã nỏ mạnh hết đà

“Tiểu Huy, đừng buồn, chỉ là một con Xuyên Sơn Ngao nhỏ thôi, cũng không đáng giá bao nhiêu!” Lại có người an ủi tiểu nam hài kia, cho rằng con Xuyên Sơn Ngao lớn này mới giá trị.

Đứa nhóc tiểu Huy không cho là đúng bĩu môi, sau đó tiếp tục phát ra âm thanh không theo quy luật.

Người thiếu chủ Kiệt thiếu thì trong lòng cười thầm, dường như có chút hả hê việc đứa nhóc không xử lý được tiểu tử kia, lại cũng không bắt được con Xuyên Sơn Ngao con.

Ở đây, có lẽ cũng chỉ Kiệt thiếu biết được giá trị của một con Xuyên Sơn Ngao con, nhưng dù gì nếu bắt được cũng không có phần của hắn, vì vậy hắn thà là tập trung giết con Xuyên Sơn Ngao lớn này thì hơn.

Chợt.

Đang lúc Kiệt thiếu đầy hăng hái dự định chém ra một nhát cuối cùng kết liễu con Xuyên Sơn Ngao đáng thương, một luồng gió mạnh bắn tới, nhanh tới mức mọi người còn chưa kịp định thần.

Chỉ nghe một tiếng la thảm vang lên, một tên đồng bọn phía bên Kiệt thiếu ngã xuống đất bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook