Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư
Chương 371: Cố nhân mờ ảo đến
Toan Vị Thanh Mông
22/05/2018
Chủ tử Tuyết Vô Cấu?
Dạ Thất Thất trợn to hai tròng mắt, cũng muốn nhìn một chút đến tột cùng là người nơi nào có thể thu phục người này?
"Giai nhân như vẽ, mỹ nhân nhíu mày, không tốt, vô cùng không tốt." Giọng nói khinh bạc, thanh âm du dương, giống như đàn sáo trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe.
Trong hư không, hơn mười bóng dáng nữ tử tuổi trẻ từ xa đến gần càng thêm rõ ràng, ngửa đầu, trông thấy bầu trời bay xuống từng mảnh bông tuyết.
"Tuyết?" Dạ Thất Thất đưa tay tiếp nhận một mảnh bông tuyết, nhìn xem bông tuyết lạnh buốt hòa tan ở lòng bàn tay, một loại cảm giác quái dị lan tràn ra từ dưới đáy lòng.
Viêm Minh ngồi trong Phúc Duyên Lai tửu lâu ngẩng đầu, nhìn thấy bông tuyết bay xuống từ không trung, khẽ chau mày - - quả nhiên, nên đến thì vẫn phải đến.
Trong nháy mắt bóng dáng Viêm Minh biến mất tại trong tửu lâu, bay bổng mà đứng ở trên nóc phòng, con mắt thâm thúy nhìn chằm chằm một hướng khác.
Dạ Thất Thất ngẩng đầu nhìn trời, âm thầm suy đoán người đến thân phận là như thế nào?
Không trung hư ảnh càng thêm rõ ràng, sau lưng hơn mười thiếu nữ tuổi trẻ, là một chiếc xe ngựa toàn thân bạch ngọc, tám góc mui xe đều treo ngọn đèn xếp nhỏ bằng bạch ngọc tinh xảo, cả chiếc xe ngựa hàn khí bức người.
Thân xe ngựa còn có sương hoa, cũng không biết là nhiệt độ quá thấp làm cho, hay là cố ý làm vậy.
Toàn bộ thân xe ngựa đều là chạm rỗng, trên mặt điêu khắc các loại hoa văn kỳ quái, hoa lệ phức tạp, vô cùng đặc biệt.
Kéo xe là sáu con thú một sừng mọc hai cánh, thú một sừng thánh khiết không thể xâm phạm là linh thú cấp tám, trời sinh tính cao ngạo, thà chết cũng không nguyện khuất phục, cho nên ngoại giới rất ít trông thấy thú một sừng bị thuần phục.
Lại không nghĩ rằng, hôm nay có thể một lần trông thấy sáu con.
Không trung tung bay bông tuyết, là nước không ngừng rơi ra từ trong tay những thiếu nữ tuổi trẻ kia, kỳ quái là, sau khi nước trong tay những thiếu nữ kia rơi vãi rời khỏi tay, thì biến thành nhiều đóa bông tuyết bay xuống.
"Khí thế thật là mạnh, người đến không chịu thua kém!"
"Người đến là thân phận như thế nào? Thật là lợi hại, có thể thuần phục thú một sừng kéo xe, còn là sáu con, thật lợi hại!""Uây, rất nhiều mỹ nữ! Những nữ nhân kia từng người đều là thiên tư quốc sắc, cho ta một người thì tốt rồi."
...
Mọi người rối rít suy đoán thân phận người đến, có người hâm mộ, có người ghen tỵ, càng nhiều là hiếu kỳ.
"Khanh vốn giai nhân, cần gì mỗi ngày đánh đánh giết giết, không tốt, thật không tốt." Giọng nói khinh bạc mới vừa rồi lại vang lên lần nữa, lần này tất cả mọi người nghe được vô cùng rõ ràng, giọng nói kia là từ trong cỗ xe thú một sừng truyền tới.
Dạ Thất Thất ngẩng đầu, đón bông tuyết đầy trời nhìn sang, một bóng dáng màu lam xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng.
Quân tử khiêm nhường, ôn nhuận như ngọc.
Mắt sáng mày kiếm, sống mũi cao thẳng, hai tròng mắt thâm thúy, đen nhánh như tơ... Khóe môi gợi lên vẻ tươi cười nhàn nhạt, đôi mắt ôn nhuận như ngọc dễ gần. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Thần bí tuấn lãng, hồn nhiên thiên thành như mỹ ngọc, hoàn mỹ không tỳ vết.
"Không tốt cũng không có biện pháp, ai bảo ta không có thực lực thâm hậu như công tử, lại có nhiều mỹ nhân trong ngực như vậy, diễm phúc như thế ngược lại thật sự là làm cho người ta hâm mộ." Hắn không có đề cập lai lịch của mình, Dạ Thất Thất cũng không có hỏi.
Hoàn toàn chọn lựa tư thái ngươi không đề cập tới, thì ta không hỏi.
Thái độ Dạ Thất Thất tiêu sái tùy tính dẫn tới nam tử áo lam hứng thú, trên khuôn mặt tuấn mỹ dịu dàng lộ ra vẻ kỳ quái.
"Tiểu mỹ nhân đây là ghen sao?" Nam tử áo lam nhướn mày, lời nói khinh bạc nói ra khỏi miệng chênh lệch quá nhiều với ấn tượng người khiêm tốn hắn gây cho người ta.
Ghen? Ghen cái em gái ngươi chứ ghen!
Khóe môi Dạ Thất Thất thoáng gợi lên vẻ chế giễu khinh thường, đang muốn nói chuyện, cũng cảm giác một cỗ linh lực bạo động ở quanh thân thể nàng hình thành một dòng nước xoáy.
"Ai cho ngươi đi đến? Cút về - -" Linh lực âm lãnh thuộc về Viêm Minh lướt qua Dạ Thất Thất, bay bổng mà hướng về nam tử áo lam đang đứng gầm lên.
"Ha ha, là ngươi sợ ta sao? Tiểu sư đệ." Một câu tiểu sư đệ, vạch trần quan hệ của hắn và Viêm Minh.
Dạ Thất Thất trợn to hai tròng mắt, cũng muốn nhìn một chút đến tột cùng là người nơi nào có thể thu phục người này?
"Giai nhân như vẽ, mỹ nhân nhíu mày, không tốt, vô cùng không tốt." Giọng nói khinh bạc, thanh âm du dương, giống như đàn sáo trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe.
Trong hư không, hơn mười bóng dáng nữ tử tuổi trẻ từ xa đến gần càng thêm rõ ràng, ngửa đầu, trông thấy bầu trời bay xuống từng mảnh bông tuyết.
"Tuyết?" Dạ Thất Thất đưa tay tiếp nhận một mảnh bông tuyết, nhìn xem bông tuyết lạnh buốt hòa tan ở lòng bàn tay, một loại cảm giác quái dị lan tràn ra từ dưới đáy lòng.
Viêm Minh ngồi trong Phúc Duyên Lai tửu lâu ngẩng đầu, nhìn thấy bông tuyết bay xuống từ không trung, khẽ chau mày - - quả nhiên, nên đến thì vẫn phải đến.
Trong nháy mắt bóng dáng Viêm Minh biến mất tại trong tửu lâu, bay bổng mà đứng ở trên nóc phòng, con mắt thâm thúy nhìn chằm chằm một hướng khác.
Dạ Thất Thất ngẩng đầu nhìn trời, âm thầm suy đoán người đến thân phận là như thế nào?
Không trung hư ảnh càng thêm rõ ràng, sau lưng hơn mười thiếu nữ tuổi trẻ, là một chiếc xe ngựa toàn thân bạch ngọc, tám góc mui xe đều treo ngọn đèn xếp nhỏ bằng bạch ngọc tinh xảo, cả chiếc xe ngựa hàn khí bức người.
Thân xe ngựa còn có sương hoa, cũng không biết là nhiệt độ quá thấp làm cho, hay là cố ý làm vậy.
Toàn bộ thân xe ngựa đều là chạm rỗng, trên mặt điêu khắc các loại hoa văn kỳ quái, hoa lệ phức tạp, vô cùng đặc biệt.
Kéo xe là sáu con thú một sừng mọc hai cánh, thú một sừng thánh khiết không thể xâm phạm là linh thú cấp tám, trời sinh tính cao ngạo, thà chết cũng không nguyện khuất phục, cho nên ngoại giới rất ít trông thấy thú một sừng bị thuần phục.
Lại không nghĩ rằng, hôm nay có thể một lần trông thấy sáu con.
Không trung tung bay bông tuyết, là nước không ngừng rơi ra từ trong tay những thiếu nữ tuổi trẻ kia, kỳ quái là, sau khi nước trong tay những thiếu nữ kia rơi vãi rời khỏi tay, thì biến thành nhiều đóa bông tuyết bay xuống.
"Khí thế thật là mạnh, người đến không chịu thua kém!"
"Người đến là thân phận như thế nào? Thật là lợi hại, có thể thuần phục thú một sừng kéo xe, còn là sáu con, thật lợi hại!""Uây, rất nhiều mỹ nữ! Những nữ nhân kia từng người đều là thiên tư quốc sắc, cho ta một người thì tốt rồi."
...
Mọi người rối rít suy đoán thân phận người đến, có người hâm mộ, có người ghen tỵ, càng nhiều là hiếu kỳ.
"Khanh vốn giai nhân, cần gì mỗi ngày đánh đánh giết giết, không tốt, thật không tốt." Giọng nói khinh bạc mới vừa rồi lại vang lên lần nữa, lần này tất cả mọi người nghe được vô cùng rõ ràng, giọng nói kia là từ trong cỗ xe thú một sừng truyền tới.
Dạ Thất Thất ngẩng đầu, đón bông tuyết đầy trời nhìn sang, một bóng dáng màu lam xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng.
Quân tử khiêm nhường, ôn nhuận như ngọc.
Mắt sáng mày kiếm, sống mũi cao thẳng, hai tròng mắt thâm thúy, đen nhánh như tơ... Khóe môi gợi lên vẻ tươi cười nhàn nhạt, đôi mắt ôn nhuận như ngọc dễ gần. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Thần bí tuấn lãng, hồn nhiên thiên thành như mỹ ngọc, hoàn mỹ không tỳ vết.
"Không tốt cũng không có biện pháp, ai bảo ta không có thực lực thâm hậu như công tử, lại có nhiều mỹ nhân trong ngực như vậy, diễm phúc như thế ngược lại thật sự là làm cho người ta hâm mộ." Hắn không có đề cập lai lịch của mình, Dạ Thất Thất cũng không có hỏi.
Hoàn toàn chọn lựa tư thái ngươi không đề cập tới, thì ta không hỏi.
Thái độ Dạ Thất Thất tiêu sái tùy tính dẫn tới nam tử áo lam hứng thú, trên khuôn mặt tuấn mỹ dịu dàng lộ ra vẻ kỳ quái.
"Tiểu mỹ nhân đây là ghen sao?" Nam tử áo lam nhướn mày, lời nói khinh bạc nói ra khỏi miệng chênh lệch quá nhiều với ấn tượng người khiêm tốn hắn gây cho người ta.
Ghen? Ghen cái em gái ngươi chứ ghen!
Khóe môi Dạ Thất Thất thoáng gợi lên vẻ chế giễu khinh thường, đang muốn nói chuyện, cũng cảm giác một cỗ linh lực bạo động ở quanh thân thể nàng hình thành một dòng nước xoáy.
"Ai cho ngươi đi đến? Cút về - -" Linh lực âm lãnh thuộc về Viêm Minh lướt qua Dạ Thất Thất, bay bổng mà hướng về nam tử áo lam đang đứng gầm lên.
"Ha ha, là ngươi sợ ta sao? Tiểu sư đệ." Một câu tiểu sư đệ, vạch trần quan hệ của hắn và Viêm Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.