Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư
Chương 254: Cường phá phong ấn, Thất Thất ra oai (2)
Toan Vị Thanh Mông
25/05/2017
"Không được! Muốn đi, trừ phi bước qua thi thể của ta." Thủy Lực đứng ở
sau lưng Tam trưởng lão, lúc nghe Tam trưởng lão nói ra những lời này,
ánh mắt nhìn về phía Dạ Thất Thất lóe qua vài phần đắc ý.
Giống như lại khiêu khích cùng Dạ Thất Thất: Dám đắc tội ta, sẽ phải trả giá thật lớn!
Nghe vậy, Dạ Thất Thất giận quá thành cười, tùy ý cười to nói: "Ha ha ha... Buồn cười, buồn cười đến cực điểm! Muốn ngăn cản ta, thì lấy ra bản lãnh của các ngươi, để cho ta kiến thức một chút trưởng lão Thủy gia đến tột cùng có bản lĩnh gì?"
Lúc này Dạ Thất Thất, người mặc xiêm y màu xanh thẳm, mi thanh mục tú, khóe môi mang theo thoáng nụ cười tà bừa bãi tùy ý, Phệ Hồn roi cầm trong tay đã từng cắn nuốt qua máu và linh hồn hồng đến chói mắt, một trận gió lạnh thổi qua, tóc đen buộc lên cao cao tung bay theo gió, thần thái mang theo vài phần tùy ý hào hứng.
"Bốp - -" Dạ Thất Thất giơ tay vung lên, dùng sức đánh Phệ Hồn roi lên trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Thằng nhãi ranh, ngươi dám?" Tam trưởng lão tức giận quát một tiếng, trong mắt phát ra hai luồng sát ý bén nhọn nhìn Dạ Thất Thất, đôi mắt chuyển một cái, đột nhiên nói ra: "Các chủ Vạn Bảo Các đạo đức tốt, năm đó cứu vô số người các đại gia tộc chúng ta sau đó liền triệt để vắng bóng không để lại dấu vết. Mấy trăm năm qua, chúng ta chỉ nghe nghe thấy Kim Lũ ngọc bài, biết có vật này tồn tại, nhưng chưa từng thấy qua vật thực. Hiện nay, trong tay ngươi cầm Kim Lũ ngọc bài này có phải là Kim Lũ ngọc bài thật sự hay không còn cần phải có thêm một bước kiểm tra đối chiếu sự thật. Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên dựa vào đó rồi ngoan cố chống lại, nếu như không cẩn thận làm ngươi bị thương, đối với hai bên đều vô ích."
Đúng vậy, trong nháy mắt mọi người gật đầu, đồng ý lời Tam trưởng lão nói.
Kim Lũ ngọc bài đúng là đại biểu cho Vạn Bảo Các, nhưng lại chưa bao giờ có người chân chính thấy qua Kim Lũ ngọc bài. Bọn họ biết Kim Lũ ngọc bài cũng là bởi vì gần mấy trăm năm qua, tất cả con dấu của Vạn Bảo Các đều đổi thành con dấu Kim Lũ ngọc bài, bọn họ mới có thể biết được Kim Lũ ngọc bài tồn tại.
Nhưng bây giờ lời Tam trưởng lão Thủy Vị Ngôn nói, nhưng lại làm cho trong lòng bọn họ có hoài nghi.
"Kính xin chư vị làm chứng, hôm nay, ta Tam trưởng lão Thủy gia, Thủy Vị Ngôn, lúc này mời vị công tử này đến Thanh Long Thành, đợi sau khi tra ra manh mối chân tướng sự thật, nếu như chứng thật vị công tử này vô tội, bản trưởng lão chắc chắn đưa người bình an ra thành. Hơn nữa trước mặt mọi người nhận lỗi với hắn, kính xin chư vị làm chứng, có chỗ nào không phải, kính xin vị công tử này thứ lỗi!" Một chiêu rút củi dưới đáy nồi của Tam trưởng lão, mặt ngoài làm rất hào phóng, sâu trong đáy lòng cũng đã hạ quyết tâm, tất nhiên không để cho người này sống sót rời đi Thanh Long Thành, người dám nhục nhã hắn như thế, làm sao hắn lại há có thể để cho hắn sống trên thế gian?
"Mời ta đi Thanh Long Thành, đợi tra ra manh mối, chứng thật vô tội... Ai đồng ý? Ta vốn là vô tội, làm gì cần phải đến Thủy gia các ngươi chứng minh trong sạch cho ta? Cho dù ta có tội, lại có quan hệ gì với Thủy gia các ngươi? Thủy gia các ngươi lại có tư cách gì?" Dạ Thất Thất hừ lạnh, phóng mắt nhìn đi, trước đó người vây xem chỉ mấy trăm người lại cấp tốc gia tăng, phóng tầm nhìn, giờ thì rậm rạp chằng chịt toàn bộ là bóng người.
"Hưu - - "
Tam trưởng lão không đợi Dạ Thất Thất nhiều lời, thân hình nhanh như tia chớp bay tới Dạ Thất Thất, chưởng phong bén nhọn.
"Hừ!" Thấy thế, Dạ Thất Thất hừ lạnh một tiếng, trong mắt hàn quang chợt lóe.
Trong một thoáng, bên cạnh Dạ Thất Thất xuất hiện sáu bảy phân thân, thực hư không có thay đổi, mỗi một phân thân đều không có khác biệt gì với bản thể.
...
Bảy phân thân, tính cả bản thể, chia nhau vượt qua phương hướng khác nhau đánh tới Tam trưởng lão cùng với đám người bên cạnh Thủy Lực, khí thế bén nhọn, mắt phóng hung quang.
"Thằng nhãi ranh, ngươi dám!"
Tam trưởng lão bị một phân thân cuốn lấy, lại phát hiện bản thể Dạ Thất Thất công kích tới Thủy Lực, Phệ Hồn roi chợt lóe qua, máu vẫy không trung.
Song phương đối mặt, Thủy Lực liền mất mạng dưới Phệ Hồn roi trong tay Dạ Thất Thất, hài cốt không còn!
Tộc nhân trước mặt bản thân bị Dạ Thất Thất chém giết, Tam trưởng lão Thủy Vị Ngôn giận dữ, giọng nói tức giận vang dội trong không trung, đám người Thủy Vô Tình trong Thanh Long Thành cũng bị kinh động.
Giống như lại khiêu khích cùng Dạ Thất Thất: Dám đắc tội ta, sẽ phải trả giá thật lớn!
Nghe vậy, Dạ Thất Thất giận quá thành cười, tùy ý cười to nói: "Ha ha ha... Buồn cười, buồn cười đến cực điểm! Muốn ngăn cản ta, thì lấy ra bản lãnh của các ngươi, để cho ta kiến thức một chút trưởng lão Thủy gia đến tột cùng có bản lĩnh gì?"
Lúc này Dạ Thất Thất, người mặc xiêm y màu xanh thẳm, mi thanh mục tú, khóe môi mang theo thoáng nụ cười tà bừa bãi tùy ý, Phệ Hồn roi cầm trong tay đã từng cắn nuốt qua máu và linh hồn hồng đến chói mắt, một trận gió lạnh thổi qua, tóc đen buộc lên cao cao tung bay theo gió, thần thái mang theo vài phần tùy ý hào hứng.
"Bốp - -" Dạ Thất Thất giơ tay vung lên, dùng sức đánh Phệ Hồn roi lên trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Thằng nhãi ranh, ngươi dám?" Tam trưởng lão tức giận quát một tiếng, trong mắt phát ra hai luồng sát ý bén nhọn nhìn Dạ Thất Thất, đôi mắt chuyển một cái, đột nhiên nói ra: "Các chủ Vạn Bảo Các đạo đức tốt, năm đó cứu vô số người các đại gia tộc chúng ta sau đó liền triệt để vắng bóng không để lại dấu vết. Mấy trăm năm qua, chúng ta chỉ nghe nghe thấy Kim Lũ ngọc bài, biết có vật này tồn tại, nhưng chưa từng thấy qua vật thực. Hiện nay, trong tay ngươi cầm Kim Lũ ngọc bài này có phải là Kim Lũ ngọc bài thật sự hay không còn cần phải có thêm một bước kiểm tra đối chiếu sự thật. Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên dựa vào đó rồi ngoan cố chống lại, nếu như không cẩn thận làm ngươi bị thương, đối với hai bên đều vô ích."
Đúng vậy, trong nháy mắt mọi người gật đầu, đồng ý lời Tam trưởng lão nói.
Kim Lũ ngọc bài đúng là đại biểu cho Vạn Bảo Các, nhưng lại chưa bao giờ có người chân chính thấy qua Kim Lũ ngọc bài. Bọn họ biết Kim Lũ ngọc bài cũng là bởi vì gần mấy trăm năm qua, tất cả con dấu của Vạn Bảo Các đều đổi thành con dấu Kim Lũ ngọc bài, bọn họ mới có thể biết được Kim Lũ ngọc bài tồn tại.
Nhưng bây giờ lời Tam trưởng lão Thủy Vị Ngôn nói, nhưng lại làm cho trong lòng bọn họ có hoài nghi.
"Kính xin chư vị làm chứng, hôm nay, ta Tam trưởng lão Thủy gia, Thủy Vị Ngôn, lúc này mời vị công tử này đến Thanh Long Thành, đợi sau khi tra ra manh mối chân tướng sự thật, nếu như chứng thật vị công tử này vô tội, bản trưởng lão chắc chắn đưa người bình an ra thành. Hơn nữa trước mặt mọi người nhận lỗi với hắn, kính xin chư vị làm chứng, có chỗ nào không phải, kính xin vị công tử này thứ lỗi!" Một chiêu rút củi dưới đáy nồi của Tam trưởng lão, mặt ngoài làm rất hào phóng, sâu trong đáy lòng cũng đã hạ quyết tâm, tất nhiên không để cho người này sống sót rời đi Thanh Long Thành, người dám nhục nhã hắn như thế, làm sao hắn lại há có thể để cho hắn sống trên thế gian?
"Mời ta đi Thanh Long Thành, đợi tra ra manh mối, chứng thật vô tội... Ai đồng ý? Ta vốn là vô tội, làm gì cần phải đến Thủy gia các ngươi chứng minh trong sạch cho ta? Cho dù ta có tội, lại có quan hệ gì với Thủy gia các ngươi? Thủy gia các ngươi lại có tư cách gì?" Dạ Thất Thất hừ lạnh, phóng mắt nhìn đi, trước đó người vây xem chỉ mấy trăm người lại cấp tốc gia tăng, phóng tầm nhìn, giờ thì rậm rạp chằng chịt toàn bộ là bóng người.
"Hưu - - "
Tam trưởng lão không đợi Dạ Thất Thất nhiều lời, thân hình nhanh như tia chớp bay tới Dạ Thất Thất, chưởng phong bén nhọn.
"Hừ!" Thấy thế, Dạ Thất Thất hừ lạnh một tiếng, trong mắt hàn quang chợt lóe.
Trong một thoáng, bên cạnh Dạ Thất Thất xuất hiện sáu bảy phân thân, thực hư không có thay đổi, mỗi một phân thân đều không có khác biệt gì với bản thể.
...
Bảy phân thân, tính cả bản thể, chia nhau vượt qua phương hướng khác nhau đánh tới Tam trưởng lão cùng với đám người bên cạnh Thủy Lực, khí thế bén nhọn, mắt phóng hung quang.
"Thằng nhãi ranh, ngươi dám!"
Tam trưởng lão bị một phân thân cuốn lấy, lại phát hiện bản thể Dạ Thất Thất công kích tới Thủy Lực, Phệ Hồn roi chợt lóe qua, máu vẫy không trung.
Song phương đối mặt, Thủy Lực liền mất mạng dưới Phệ Hồn roi trong tay Dạ Thất Thất, hài cốt không còn!
Tộc nhân trước mặt bản thân bị Dạ Thất Thất chém giết, Tam trưởng lão Thủy Vị Ngôn giận dữ, giọng nói tức giận vang dội trong không trung, đám người Thủy Vô Tình trong Thanh Long Thành cũng bị kinh động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.