Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư
Chương 281: Độc kế của kẻ giả mạo (2)
Toan Vị Thanh Mông
09/06/2017
Trong phòng khách Thủy gia, hai bóng dáng một nam một nữ đang ngồi.
Một thiếu nữ mặc quần áo màu đỏ, mắt ngọc mày ngài; một nam tử trẻ tuổi mặc lục y (quần áo màu xanh lá cây), tuấn mỹ nho nhã, trong con ngươi của nam tử mang theo hơi thở yêu tà nhàn nhạt, khóe môi mang cười, nhưng mà đáy mắt là một mảnh lạnh như băng, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh cả sống lưng.
"Hai vị là..." Thủy Vô Tình nhìn hai người trước mắt, nam tử mặc lục y gây cho hắn một loại cảm giác thần bí, nhưng gương mặt của Hồng y thiếu nữ kia, lại làm cho hắn cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã gặp qua ở nơi nào đó?
Thiếu nữ áo đỏ trực tiếp cắt đứt lời nói của Thủy Vô Tình, hai đầu lông mày mang theo vài phần hận ý, nói: "Ít nói nhảm, hiện tại Thủy gia gặp phải khốn cảnh, ta có thể trợ giúp các ngươi đuổi thần thú Thanh Long đi, chỉ nói một câu, muốn, hay là không muốn?"
"Đuổi thần thú Thanh Long đi?" Thủy Vô Tình thấp giọng lặp lại, nhìn thiếu nữ áo đỏ cắt đứt lời nói của mình, trong mắt thoáng lóe qua sự không vui khinh miệt nói: "Nói khoác mà không biết ngượng, làm sao để cho ta tin tưởng ngươi?"
Thiếu nữ áo đỏ nhếch môi cười lạnh, nói: "Ngươi có thể cự tuyệt, nhưng mà... Tư vị bị tế phẩm cắn trả dễ chịu hơn sao? Không thể tưởng tượng được đường đường là Thủy gia một trong ngũ đại gia tộc, thế nhưng cần dùng đến thần hồn của tộc nhân để củng cố vinh quang gia tộc, nếu như chuyện này tuyên truyền ra ngoài, không biết người đời lại sẽ đối đãi với Thủy gia như thế nào đây?"
Giọng nói lạnh lùng chế giễu của thiếu nữ áo đỏ thật giống như một đạo sấm sét, bổ xuống Thủy Vô Tình. Trong mắt Thủy Vô Tình mang theo nồng đậm kinh ngạc cùng khiếp sợ, nhìn chằm chằm gương mặt đó của thiếu nữ áo đỏ: "Ngươi, là Dạ Thất Thất?" Những lời này, gần như là bật ra từ trong kẽ răng.
Lúc trước, Ngạo nhi dẫn người tiến vào Băng Hỏa rừng rậm rèn luyện, thì gặp gỡ nữ tử này, làm cho Ngũ trưởng lão bảo vệ Ngạo nhi bị mất mạng. Vì thế, Thủy gia hắn còn xuống lệnh truy sát đối với nàng. Không thể tưởng được, hiện tại nàng lại dám đưa tới cửa, chẳng lẽ nàng thật không sợ không chết hay sao?
Hay là nói, nữ tử này muốn nhân cơ hội này trả thù Thủy gia hắn?
Không đúng, nếu là Dạ Thất Thất, chẳng qua nàng cũng chỉ là con gái thành chủ Viêm Hỏa Thành mà thôi, làm sao biết được về chuyện tế phẩm cực kỳ cơ mật này của Thủy gia?
Chẳng lẽ, trong Thủy gia xuất hiện phản đồ?
Nghĩ đến khả năng này, ý phòng bị trên mặt Thủy Vô Tình càng đậm."Trông thấy gương mặt này của ta, người ngươi nghĩ đến chỉ có Dạ Thất Thất sao?" Thiếu nữ áo đỏ lại không có thừa nhận, nhưng cũng không có phủ nhận, giống như cười mà như không. khóe môi thoáng gợi lên nụ cười quỷ dị.
Mặt của nàng... Thủy Vô Tình hơi hơi nhíu mày.
Được nàng nhắc tới, Thủy Vô Tình cảm thấy gương mặt của thiếu nữ áo đỏ hình như thật sự nhìn rất quen mắt, không chỉ như thế, nụ cười trên mặt nàng mới là ngọn nguồn làm cho tâm của hắn bất an.
"Nghiệt tử, ngươi còn dám tới đây?"
Bỗng dưng, một tiếng hét phẫn nộ từ bên ngoài phòng khách truyền đến, quay đầu liền thấy mặt mũi Thủy Vô Nhai tràn đầy phẫn nộ khí thế hung hăng tức giận trừng mắt nhìn thiếu nữ áo đỏ, mà tiếng kêu "Nghiệt tử" chính là từ trong miệng hắn khẽ quát ra.
Nghe vậy, hai đầu lông mày thiếu nữ áo đỏ nhanh chóng thoáng hiện lên vẻ tàn bạo, dù chỉ thoáng qua.
Khóe môi lục y nam tử thoáng gợi lên vẻ nghiền ngẫm giống như cười nhạt, đáy mắt mang theo một chút ánh sáng lạnh lẽo xem cuộc vui.
Còn Thủy Vô Tình lại là hơi nghi hoặc nhíu mày, nhìn thiếu nữ áo đỏ, ánh mắt rơi xuống trên người Thủy Vô Nhai, trầm thấp mở miệng hỏi: "Vô Nhai, ngươi biết vị cô nương này?" Hắn hết sức nhấn mạnh hai chữ cô nương, làm sao không có ý nhắc nhở Thủy Vô Nhai.
Nhưng mà lúc nãy giọng Thủy Vô Nhai gầm lên, làm cho Thủy Vô Tình nghĩ đến một người.
Con trai của Thủy Vô Nhai - - Thủy Đình!
Khó trách hắn lại cảm thấy tướng mạo nữ tử này nhìn quen mắt, thì ra nàng là "Hắn", tế phẩm bị gia tộc chú ý nuôi dưỡng mười sáu năm.
Nhưng mà, sao hắn lại đột nhiên biến thành nàng? Lấy nhãn lực của Thủy Vô Tình, đương nhiên có thể dễ dàng nhận ra được thiếu nữ áo đỏ trước mắt có giả gái hay không, chỉ là vì như thế, hắn mới càng thêm nghi hoặc.
Một thiếu nữ mặc quần áo màu đỏ, mắt ngọc mày ngài; một nam tử trẻ tuổi mặc lục y (quần áo màu xanh lá cây), tuấn mỹ nho nhã, trong con ngươi của nam tử mang theo hơi thở yêu tà nhàn nhạt, khóe môi mang cười, nhưng mà đáy mắt là một mảnh lạnh như băng, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh cả sống lưng.
"Hai vị là..." Thủy Vô Tình nhìn hai người trước mắt, nam tử mặc lục y gây cho hắn một loại cảm giác thần bí, nhưng gương mặt của Hồng y thiếu nữ kia, lại làm cho hắn cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã gặp qua ở nơi nào đó?
Thiếu nữ áo đỏ trực tiếp cắt đứt lời nói của Thủy Vô Tình, hai đầu lông mày mang theo vài phần hận ý, nói: "Ít nói nhảm, hiện tại Thủy gia gặp phải khốn cảnh, ta có thể trợ giúp các ngươi đuổi thần thú Thanh Long đi, chỉ nói một câu, muốn, hay là không muốn?"
"Đuổi thần thú Thanh Long đi?" Thủy Vô Tình thấp giọng lặp lại, nhìn thiếu nữ áo đỏ cắt đứt lời nói của mình, trong mắt thoáng lóe qua sự không vui khinh miệt nói: "Nói khoác mà không biết ngượng, làm sao để cho ta tin tưởng ngươi?"
Thiếu nữ áo đỏ nhếch môi cười lạnh, nói: "Ngươi có thể cự tuyệt, nhưng mà... Tư vị bị tế phẩm cắn trả dễ chịu hơn sao? Không thể tưởng tượng được đường đường là Thủy gia một trong ngũ đại gia tộc, thế nhưng cần dùng đến thần hồn của tộc nhân để củng cố vinh quang gia tộc, nếu như chuyện này tuyên truyền ra ngoài, không biết người đời lại sẽ đối đãi với Thủy gia như thế nào đây?"
Giọng nói lạnh lùng chế giễu của thiếu nữ áo đỏ thật giống như một đạo sấm sét, bổ xuống Thủy Vô Tình. Trong mắt Thủy Vô Tình mang theo nồng đậm kinh ngạc cùng khiếp sợ, nhìn chằm chằm gương mặt đó của thiếu nữ áo đỏ: "Ngươi, là Dạ Thất Thất?" Những lời này, gần như là bật ra từ trong kẽ răng.
Lúc trước, Ngạo nhi dẫn người tiến vào Băng Hỏa rừng rậm rèn luyện, thì gặp gỡ nữ tử này, làm cho Ngũ trưởng lão bảo vệ Ngạo nhi bị mất mạng. Vì thế, Thủy gia hắn còn xuống lệnh truy sát đối với nàng. Không thể tưởng được, hiện tại nàng lại dám đưa tới cửa, chẳng lẽ nàng thật không sợ không chết hay sao?
Hay là nói, nữ tử này muốn nhân cơ hội này trả thù Thủy gia hắn?
Không đúng, nếu là Dạ Thất Thất, chẳng qua nàng cũng chỉ là con gái thành chủ Viêm Hỏa Thành mà thôi, làm sao biết được về chuyện tế phẩm cực kỳ cơ mật này của Thủy gia?
Chẳng lẽ, trong Thủy gia xuất hiện phản đồ?
Nghĩ đến khả năng này, ý phòng bị trên mặt Thủy Vô Tình càng đậm."Trông thấy gương mặt này của ta, người ngươi nghĩ đến chỉ có Dạ Thất Thất sao?" Thiếu nữ áo đỏ lại không có thừa nhận, nhưng cũng không có phủ nhận, giống như cười mà như không. khóe môi thoáng gợi lên nụ cười quỷ dị.
Mặt của nàng... Thủy Vô Tình hơi hơi nhíu mày.
Được nàng nhắc tới, Thủy Vô Tình cảm thấy gương mặt của thiếu nữ áo đỏ hình như thật sự nhìn rất quen mắt, không chỉ như thế, nụ cười trên mặt nàng mới là ngọn nguồn làm cho tâm của hắn bất an.
"Nghiệt tử, ngươi còn dám tới đây?"
Bỗng dưng, một tiếng hét phẫn nộ từ bên ngoài phòng khách truyền đến, quay đầu liền thấy mặt mũi Thủy Vô Nhai tràn đầy phẫn nộ khí thế hung hăng tức giận trừng mắt nhìn thiếu nữ áo đỏ, mà tiếng kêu "Nghiệt tử" chính là từ trong miệng hắn khẽ quát ra.
Nghe vậy, hai đầu lông mày thiếu nữ áo đỏ nhanh chóng thoáng hiện lên vẻ tàn bạo, dù chỉ thoáng qua.
Khóe môi lục y nam tử thoáng gợi lên vẻ nghiền ngẫm giống như cười nhạt, đáy mắt mang theo một chút ánh sáng lạnh lẽo xem cuộc vui.
Còn Thủy Vô Tình lại là hơi nghi hoặc nhíu mày, nhìn thiếu nữ áo đỏ, ánh mắt rơi xuống trên người Thủy Vô Nhai, trầm thấp mở miệng hỏi: "Vô Nhai, ngươi biết vị cô nương này?" Hắn hết sức nhấn mạnh hai chữ cô nương, làm sao không có ý nhắc nhở Thủy Vô Nhai.
Nhưng mà lúc nãy giọng Thủy Vô Nhai gầm lên, làm cho Thủy Vô Tình nghĩ đến một người.
Con trai của Thủy Vô Nhai - - Thủy Đình!
Khó trách hắn lại cảm thấy tướng mạo nữ tử này nhìn quen mắt, thì ra nàng là "Hắn", tế phẩm bị gia tộc chú ý nuôi dưỡng mười sáu năm.
Nhưng mà, sao hắn lại đột nhiên biến thành nàng? Lấy nhãn lực của Thủy Vô Tình, đương nhiên có thể dễ dàng nhận ra được thiếu nữ áo đỏ trước mắt có giả gái hay không, chỉ là vì như thế, hắn mới càng thêm nghi hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.