Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư
Chương 325: Kinh biến mới ở Đồ Long Hạp
Toan Vị Thanh Mông
03/11/2017
Đồ Long Hạp, ở cách Thanh Long Thành ngoài trăm dặm, hàng năm bị khói
sương mù bao trùm, ngẫu nhiên truyền ra âm thanh kì quái như tiếng rồng
ngâm. Cũng có đồn đãi nói, trong Đồ Long Hạp cất giấu thi hài một con cự long, hoặc là cự long bị nhốt ở trong đó. Cũng có người ôm tâm lý may
mắn tự tiện xông vào Đồ Long Hạp, lại không một ai may mắn thoát khỏi,
sau năm ngày tiến vào Đồ Long Hạp tất cả đều biến thành từng khối thây
khô bị ném ra khỏi hẻm núi. (Đồ Long Hạp: eo núi Đồ Long)
Cứ mãi như vậy, hung tên Đồ Long Hạp cũng từ từ bị thế nhân biết đến.
"Dạ Thất Thất, đừng chạy! Hôm nay, ta nhất định phải tru sát bọn ngươi, nạp mạng đi..."
Một bóng dáng màu xanh thẳm nhanh như tia chớp chạy băng băng ở phía trước, sau lưng, một bóng dáng màu xám tro theo sát không nghỉ, từng đạo quang mang màu xám từ lòng bàn tay bóng dáng màu xám tro phía sau bắn ra, khí thế bén nhọn lại không có sát khí gì.
Thân ảnh màu xanh thẳm một đường chạy như điên, cho đến khi tới miệng vực Đồ Long Hạp mới dừng bước lại, quay đầu lại nhìn người phía sau đuổi theo không buông tha, khóe miệng thoáng hiện nụ cười chế giễu lạnh lùng: "Đại trưởng lão có phải nhận lầm người hay không? Ta là Thủy Đình, cũng không phải là cái gì Dạ Thất Thất, ngươi muốn tru sát Dạ Thất Thất, nên đi tìm nàng mới đúng, vì sao lại theo đuổi ta không buông tha?" Xoay người, lộ ra vẻ mặt thanh tú mang theo chế giễu rõ ràng.
"Đáng chết! Bọn ngươi lại dám trêu chọc ta, đều đáng chết - - "
Giọng nói của hai người nói chuyện hoàn toàn bất đồng, lúc này Đại trưởng lão phát hiện người mình cho là Dạ Thất Thất dĩ nhiên lại là Thủy Đình, chẳng phải là bản thân bị hai nàng liên thủ đùa giỡn mà không biết?
Lúc này, Đại trưởng lão giận tím mặt, vốn muốn giết Dạ Thất Thất, lưu lại một cái mạng nhỏ Thủy Đình, quay về lại tìm sách cổ đọc xem còn có thể tìm được phương pháp khác bổ cứu hay không; mà trước mắt, hắn bị lửa giận xông váng đầu, hoàn toàn bất chấp mọi thứ, cũng sinh ra sát ý với Thủy Đình.
"Ầm!" "Bịch!"
Đại trưởng lão ra tay không chút lưu tình, Thủy Đình bị hắn đuổi theo đánh, bộ dáng vô cùng chật vật.
Lại không biết xuất phát từ loại duyên cớ nào, Thủy Đình lại chịu đựng nguy hiểm bị Đại trưởng lão tru sát, cũng không muốn thoát đi, ngược lại không ngừng lượn quanh Đại trưởng lão.
"Ánh sáng như hạt gạo, cũng dám tỏa sáng! Muốn kéo dài thời gian chờ viện trợ, nằm mơ!" Đại trưởng lão là người nào? Liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý tưởng của Thủy Đình, lúc này khinh thường lạnh lùng quát lên, ra tay càng thêm tàn nhẫn.
Một lát sau, Thủy Đình vốn tinh thần vô cùng phấn chấn khí thế kinh người thì trên người cũng có nhiều thêm mấy vết thương, quần áo tả tơi, sợi tóc mất trật tự, khóe môi còn có vết máu chưa lau sạch sẽ.
Chẳng lẽ hắn thực bỏ rơi mình rồi? Dự định chẳng quan tâm mình sao?
Trong mắt Thủy Đình thoáng hiện vẻ bi thương, cắn chặt môi dưới, ngay cả môi dưới của mình bị cắn chảy máu cũng không hề phát giác.
Không, chắc chắn hắn sẽ không vô tình với mình như thế, mình ở trong lòng hắn không phải như vậy.
Ý niệm như thế chợt lóe qua trong đầu, đáy mắt tuyệt vọng của Thủy Đình thoáng nhiễm niềm hy vọng!
"Hôm nay ngươi đối với ta như thế, ngày khác ta chắc chắn trả lại gấp bội!" Cắn môi dưới, hai tròng mắt tràn đầy hận ý và sát khí, ánh mắt Thủy Đình nhìn chằm chằm Đại trưởng lão thật giống như một con rắn độc, vô cùng âm độc, gằn từng chữ nói.
Trong nháy mắt Đại trưởng lão cảm giác sống lưng phát rét, trong nội tâm lại càng kiên định ý niệm muốn tru sát nữ tử này trong đầu.
"Ít nói nhảm, nạp mạng đi!" Phóng ra một đại chiêu, bóng dáng mảnh mai của Thủy Đình trực tiếp bay ra ngoài, mạnh mẽ đụng vào tấm bia đá phía trước Đồ Long Hạp.
"Phốc - -" Thủy Đình phun ra một ngụm máu tươi trên tấm bia đá.
Không có ai phát giác được, máu tươi Thủy Đình phun ra ở trên tấm bia đá một giọt cũng không rơi xuống, mà là bị tấm bia đá hấp thu toàn bộ...
"Bá!"
Bỗng, bạch quang đầy trời, ngăn cách Đại trưởng lão ở bên ngoài.
Đây là... Đại trưởng lão sững sờ, trong đầu hiện ra truyền thuyết về Đồ Long Hạp, chẳng lẽ tiện nhân Thủy Đình kia thực sự có kỳ ngộ như thế hay sao? (kỳ ngộ: gặp gỡ bất ngờ, ngạc nhiên, ngoài dự đoán)
Nghĩ đến truyền thuyết kia, sắc mặt đại trưởng lão càng thêm âm trầm khó coi, hắn tuyệt đối không thể để cho tiểu tiện nhân kia đạt được truyền thừa Đồ Long Hạp, nếu không... Hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!
Nhưng, Đại trưởng lão lại không nghĩ rằng, trong bạch quang kia, lại là một phen cảnh tượng khác làm cho người ta khiếp sợ không thôi..
Cứ mãi như vậy, hung tên Đồ Long Hạp cũng từ từ bị thế nhân biết đến.
"Dạ Thất Thất, đừng chạy! Hôm nay, ta nhất định phải tru sát bọn ngươi, nạp mạng đi..."
Một bóng dáng màu xanh thẳm nhanh như tia chớp chạy băng băng ở phía trước, sau lưng, một bóng dáng màu xám tro theo sát không nghỉ, từng đạo quang mang màu xám từ lòng bàn tay bóng dáng màu xám tro phía sau bắn ra, khí thế bén nhọn lại không có sát khí gì.
Thân ảnh màu xanh thẳm một đường chạy như điên, cho đến khi tới miệng vực Đồ Long Hạp mới dừng bước lại, quay đầu lại nhìn người phía sau đuổi theo không buông tha, khóe miệng thoáng hiện nụ cười chế giễu lạnh lùng: "Đại trưởng lão có phải nhận lầm người hay không? Ta là Thủy Đình, cũng không phải là cái gì Dạ Thất Thất, ngươi muốn tru sát Dạ Thất Thất, nên đi tìm nàng mới đúng, vì sao lại theo đuổi ta không buông tha?" Xoay người, lộ ra vẻ mặt thanh tú mang theo chế giễu rõ ràng.
"Đáng chết! Bọn ngươi lại dám trêu chọc ta, đều đáng chết - - "
Giọng nói của hai người nói chuyện hoàn toàn bất đồng, lúc này Đại trưởng lão phát hiện người mình cho là Dạ Thất Thất dĩ nhiên lại là Thủy Đình, chẳng phải là bản thân bị hai nàng liên thủ đùa giỡn mà không biết?
Lúc này, Đại trưởng lão giận tím mặt, vốn muốn giết Dạ Thất Thất, lưu lại một cái mạng nhỏ Thủy Đình, quay về lại tìm sách cổ đọc xem còn có thể tìm được phương pháp khác bổ cứu hay không; mà trước mắt, hắn bị lửa giận xông váng đầu, hoàn toàn bất chấp mọi thứ, cũng sinh ra sát ý với Thủy Đình.
"Ầm!" "Bịch!"
Đại trưởng lão ra tay không chút lưu tình, Thủy Đình bị hắn đuổi theo đánh, bộ dáng vô cùng chật vật.
Lại không biết xuất phát từ loại duyên cớ nào, Thủy Đình lại chịu đựng nguy hiểm bị Đại trưởng lão tru sát, cũng không muốn thoát đi, ngược lại không ngừng lượn quanh Đại trưởng lão.
"Ánh sáng như hạt gạo, cũng dám tỏa sáng! Muốn kéo dài thời gian chờ viện trợ, nằm mơ!" Đại trưởng lão là người nào? Liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý tưởng của Thủy Đình, lúc này khinh thường lạnh lùng quát lên, ra tay càng thêm tàn nhẫn.
Một lát sau, Thủy Đình vốn tinh thần vô cùng phấn chấn khí thế kinh người thì trên người cũng có nhiều thêm mấy vết thương, quần áo tả tơi, sợi tóc mất trật tự, khóe môi còn có vết máu chưa lau sạch sẽ.
Chẳng lẽ hắn thực bỏ rơi mình rồi? Dự định chẳng quan tâm mình sao?
Trong mắt Thủy Đình thoáng hiện vẻ bi thương, cắn chặt môi dưới, ngay cả môi dưới của mình bị cắn chảy máu cũng không hề phát giác.
Không, chắc chắn hắn sẽ không vô tình với mình như thế, mình ở trong lòng hắn không phải như vậy.
Ý niệm như thế chợt lóe qua trong đầu, đáy mắt tuyệt vọng của Thủy Đình thoáng nhiễm niềm hy vọng!
"Hôm nay ngươi đối với ta như thế, ngày khác ta chắc chắn trả lại gấp bội!" Cắn môi dưới, hai tròng mắt tràn đầy hận ý và sát khí, ánh mắt Thủy Đình nhìn chằm chằm Đại trưởng lão thật giống như một con rắn độc, vô cùng âm độc, gằn từng chữ nói.
Trong nháy mắt Đại trưởng lão cảm giác sống lưng phát rét, trong nội tâm lại càng kiên định ý niệm muốn tru sát nữ tử này trong đầu.
"Ít nói nhảm, nạp mạng đi!" Phóng ra một đại chiêu, bóng dáng mảnh mai của Thủy Đình trực tiếp bay ra ngoài, mạnh mẽ đụng vào tấm bia đá phía trước Đồ Long Hạp.
"Phốc - -" Thủy Đình phun ra một ngụm máu tươi trên tấm bia đá.
Không có ai phát giác được, máu tươi Thủy Đình phun ra ở trên tấm bia đá một giọt cũng không rơi xuống, mà là bị tấm bia đá hấp thu toàn bộ...
"Bá!"
Bỗng, bạch quang đầy trời, ngăn cách Đại trưởng lão ở bên ngoài.
Đây là... Đại trưởng lão sững sờ, trong đầu hiện ra truyền thuyết về Đồ Long Hạp, chẳng lẽ tiện nhân Thủy Đình kia thực sự có kỳ ngộ như thế hay sao? (kỳ ngộ: gặp gỡ bất ngờ, ngạc nhiên, ngoài dự đoán)
Nghĩ đến truyền thuyết kia, sắc mặt đại trưởng lão càng thêm âm trầm khó coi, hắn tuyệt đối không thể để cho tiểu tiện nhân kia đạt được truyền thừa Đồ Long Hạp, nếu không... Hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!
Nhưng, Đại trưởng lão lại không nghĩ rằng, trong bạch quang kia, lại là một phen cảnh tượng khác làm cho người ta khiếp sợ không thôi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.