Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư
Chương 205: Nàng muốn qua cầu rút ván.
Toan Vị Thanh Mông
07/04/2017
Editor: ChieuNinh
"Muốn đánh thì động thủ, ngươi dài dòng quá, không muốn nói chuyện với ngươi." Vẻ mặt Viêm Tinh ghét bỏ quét mắt nhìn Lý Thiết một cái, giọng nói băng lãnh lạnh nhạt, mà lời nói ra lại thiếu chút nữa làm người ta sặc chết.
"Phốc!"
Dạ Thất Thất nhịn không được, trực tiếp cười phun ra.
Đây là hài hước của hắn sao? Ánh mắt Dạ Thất Thất quái dị nghiêng đầu nhìn hắn, khi chống lại một đôi mắt thâm thúy sâu sắc như đầm lầy của Viêm Minh, khóe miệng hơi hơi giật giật, yên lặng dời tầm mắt.
Không biết có phải bởi vì hắn thẳng thắn nói ra nguyên nhân hay không, Dạ Thất Thất cảm thấy hiện tại ánh mắt hắn nhìn mình mang theo vài phần ham muốn chiếm hữu trần trụi như vậy, luôn luôn để cho nàng cảm thấy có chút khó chịu.
"Ngươi... Ngươi muốn chết!" Lý Thiết thiếu chút nữa thổ huyết, sắc mặt một hồi xanh một hồi tím.
Lý Thiết mang theo cặp đôi móng tay sắc bén hùng hổ công kích tới Viêm Minh, lại bị Viêm Minh dễ dàng né tránh, khóe miệng gợi lên tia sắc lạnh, bàn tay hiện lên một đạo u quang màu đen, lặng lẽ không tiếng động hòa nhập vào trong cơ thể Lý Thiết.
Trong lúc đánh nhau, thậm chí không ai nhận thấy được hành động lần này của Viêm Minh ngoại trừ Dạ Thất Thất!
"Yêu thú? Giờ phút này ngươi càng giống yêu thú, nhìn hai móng vuốt này, đó là chứng cớ." Viêm Minh một tay nắm chặt cổ Lý Thiết, một luồng linh khí bá đạo phong tỏa linh khí toàn thân của hắn, mặc cho Lý Thiết dụng hết toàn lực, cũng không thể điều động được chút linh khí nào trong cơ thể.
Theo tay Viêm Minh vung lên, toàn thân Lý Thiết không cách nào cử động bị ném đến trên một cây cột đá, móng vuốt sắc bén trên đôi tay kia giống như là sinh trưởng ở trên tay hắn, lại không cách nào tháo xuống.
Một nam học viên bị Viêm Minh điểm danh để cho hắn đi qua lấy móng vuốt của Lý Thiết xuống, nhưng mất hết khí lực toàn thân cũng không thể nào lấy xuống được.
Mọi người ở chung quanh thấy thế, sắc mặt nhao nhao phát sinh biến hóa.
"Còn thất thần làm cái gì? Sao không trói yêu thú lại? Hử." Lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người vây xem, Viêm Minh lạnh giọng mở miệng.
Mọi người sửng sốt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên nghe hắn hay không?
Nhưng khi tiếp xúc ánh mắt băng lãnh không thấy đáy của Viêm Minh, không khỏi dựa theo lời của hắn nói mà đi làm.
"Tiểu tiện nhân, ngươi cũng dám cùng người khác hãm hại ta, tiện nhân, yêu nữ... A - - "
Lúc này Lý Thiết mới nhớ tới Phó Viện Trưởng đã từng dặn dò qua, Viêm Minh, không phải là người hắn có thể đắc tội được! Vì thế, hắn phát tiết hết tất cả lửa giận đến trên người tên đầu sỏ gây nên là Dạ Thất Thất, lại không biết, hành động này lại triệt để chọc giận tên yêu nghiệt phúc hắc nào đó.
Mũi chân Viêm Minh đá bay một tảng đá, bắn trúng Lý Thiết chửi bậy không ngớt miệng, để cho hắn ngậm miệng trong nháy mắt.
Đợi Lý Thiết bị dẫn đi, có người thấy trên mặt đất có một bãi vết máu, còn có hai cái răng bị gãy.
Viêm Minh vậy mà phá hủy sạch răng của Lý Thiết rồi!
Đạo sư mới tới tức giận đỏ cả mặt vi hồng nhan, vì một nữ đệ tử, đại chiến cùng viện trưởng phân viện Mộc Hệ Lý Thiết, đánh tới trọng thương, ngay cả răng của đối phương cũng đánh rớt, việc này lại một lần nữa nhấc lên một trận cao trào tại Xích Hỏa học viện!
Mà đương sự Dạ Thất Thất gây nhiều chuyện như vậy, lại rời khỏi Xích Hỏa học viện không tới sau nửa canh giờ sau khi phát sinh chuyện này.
"Viêm Minh, ngươi không cần phải trở về cùng với ta, những chuyện này, bản thân ta có thể xử lý." Trên lưng Huyền thú Địa Long có ba người ngồi, ngoại trừ người khống chế Địa Long, còn lại chính là Dạ Thất Thất và Viêm Minh.
Tốc độ của Địa Long rất nhanh, cực kỳ thích hợp dùng để gấp rút lên đường, lần này Dạ Thất Thất cưỡi Địa Long trở lại Viêm Hỏa thành.
Vốn, nàng muốn trực tiếp thi triển bí thuật trở về, lại bị Viêm Minh ngăn cản: "Cùng với lãng phí linh lực tại loại địa phương không cần thiết, không bằng ngẫm lại sau khi trở lại Viêm Hỏa thành nên làm như thế nào?" Rồi sau đó, không cần giải thích, trực tiếp lôi kéo nàng lên trên lưng Địa Long.
Lấy tốc độ Địa Long, hành trình trở lại Viêm Hỏa thành chỉ cần ba ngày.
Ba ngày ngắn ngủn này, không biết là có phải bởi vì Viêm Minh cùng đi hay không, Dạ Thất Thất phát hiện tốc độ tu luyện của mình nhanh gấp ba lần, ngay cả phong ấn sức mạnh của Lão Phong Tử sư phụ ở trong cơ thể nàng, đều có sự buông lỏng.
Còn có, dọc theo con đường Băng Hỏa rừng rậm bọn họ đi, lại ngay cả một huyền thú đều không có gặp được, người khống chế Địa Long cũng tấm tắc lấy làm kỳ, nói đây là đầu tiên cả đời hắn điều khiển Địa Long lại thuận lợi như vậy. Ngày xưa Băng Hỏa rừng rậm làm cho người ta vừa nghe đã sợ mất mật, thậm chí ngay cả một cái huyền thú cũng không có, vậy cũng không khỏi quá không thể tưởng tượng được rồi.
Lộ trình thuận lợi sắp kết thúc, người nào đó cũng bắt đầu xốc lại tâm tư qua cầu rút ván...
"Muốn đánh thì động thủ, ngươi dài dòng quá, không muốn nói chuyện với ngươi." Vẻ mặt Viêm Tinh ghét bỏ quét mắt nhìn Lý Thiết một cái, giọng nói băng lãnh lạnh nhạt, mà lời nói ra lại thiếu chút nữa làm người ta sặc chết.
"Phốc!"
Dạ Thất Thất nhịn không được, trực tiếp cười phun ra.
Đây là hài hước của hắn sao? Ánh mắt Dạ Thất Thất quái dị nghiêng đầu nhìn hắn, khi chống lại một đôi mắt thâm thúy sâu sắc như đầm lầy của Viêm Minh, khóe miệng hơi hơi giật giật, yên lặng dời tầm mắt.
Không biết có phải bởi vì hắn thẳng thắn nói ra nguyên nhân hay không, Dạ Thất Thất cảm thấy hiện tại ánh mắt hắn nhìn mình mang theo vài phần ham muốn chiếm hữu trần trụi như vậy, luôn luôn để cho nàng cảm thấy có chút khó chịu.
"Ngươi... Ngươi muốn chết!" Lý Thiết thiếu chút nữa thổ huyết, sắc mặt một hồi xanh một hồi tím.
Lý Thiết mang theo cặp đôi móng tay sắc bén hùng hổ công kích tới Viêm Minh, lại bị Viêm Minh dễ dàng né tránh, khóe miệng gợi lên tia sắc lạnh, bàn tay hiện lên một đạo u quang màu đen, lặng lẽ không tiếng động hòa nhập vào trong cơ thể Lý Thiết.
Trong lúc đánh nhau, thậm chí không ai nhận thấy được hành động lần này của Viêm Minh ngoại trừ Dạ Thất Thất!
"Yêu thú? Giờ phút này ngươi càng giống yêu thú, nhìn hai móng vuốt này, đó là chứng cớ." Viêm Minh một tay nắm chặt cổ Lý Thiết, một luồng linh khí bá đạo phong tỏa linh khí toàn thân của hắn, mặc cho Lý Thiết dụng hết toàn lực, cũng không thể điều động được chút linh khí nào trong cơ thể.
Theo tay Viêm Minh vung lên, toàn thân Lý Thiết không cách nào cử động bị ném đến trên một cây cột đá, móng vuốt sắc bén trên đôi tay kia giống như là sinh trưởng ở trên tay hắn, lại không cách nào tháo xuống.
Một nam học viên bị Viêm Minh điểm danh để cho hắn đi qua lấy móng vuốt của Lý Thiết xuống, nhưng mất hết khí lực toàn thân cũng không thể nào lấy xuống được.
Mọi người ở chung quanh thấy thế, sắc mặt nhao nhao phát sinh biến hóa.
"Còn thất thần làm cái gì? Sao không trói yêu thú lại? Hử." Lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người vây xem, Viêm Minh lạnh giọng mở miệng.
Mọi người sửng sốt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên nghe hắn hay không?
Nhưng khi tiếp xúc ánh mắt băng lãnh không thấy đáy của Viêm Minh, không khỏi dựa theo lời của hắn nói mà đi làm.
"Tiểu tiện nhân, ngươi cũng dám cùng người khác hãm hại ta, tiện nhân, yêu nữ... A - - "
Lúc này Lý Thiết mới nhớ tới Phó Viện Trưởng đã từng dặn dò qua, Viêm Minh, không phải là người hắn có thể đắc tội được! Vì thế, hắn phát tiết hết tất cả lửa giận đến trên người tên đầu sỏ gây nên là Dạ Thất Thất, lại không biết, hành động này lại triệt để chọc giận tên yêu nghiệt phúc hắc nào đó.
Mũi chân Viêm Minh đá bay một tảng đá, bắn trúng Lý Thiết chửi bậy không ngớt miệng, để cho hắn ngậm miệng trong nháy mắt.
Đợi Lý Thiết bị dẫn đi, có người thấy trên mặt đất có một bãi vết máu, còn có hai cái răng bị gãy.
Viêm Minh vậy mà phá hủy sạch răng của Lý Thiết rồi!
Đạo sư mới tới tức giận đỏ cả mặt vi hồng nhan, vì một nữ đệ tử, đại chiến cùng viện trưởng phân viện Mộc Hệ Lý Thiết, đánh tới trọng thương, ngay cả răng của đối phương cũng đánh rớt, việc này lại một lần nữa nhấc lên một trận cao trào tại Xích Hỏa học viện!
Mà đương sự Dạ Thất Thất gây nhiều chuyện như vậy, lại rời khỏi Xích Hỏa học viện không tới sau nửa canh giờ sau khi phát sinh chuyện này.
"Viêm Minh, ngươi không cần phải trở về cùng với ta, những chuyện này, bản thân ta có thể xử lý." Trên lưng Huyền thú Địa Long có ba người ngồi, ngoại trừ người khống chế Địa Long, còn lại chính là Dạ Thất Thất và Viêm Minh.
Tốc độ của Địa Long rất nhanh, cực kỳ thích hợp dùng để gấp rút lên đường, lần này Dạ Thất Thất cưỡi Địa Long trở lại Viêm Hỏa thành.
Vốn, nàng muốn trực tiếp thi triển bí thuật trở về, lại bị Viêm Minh ngăn cản: "Cùng với lãng phí linh lực tại loại địa phương không cần thiết, không bằng ngẫm lại sau khi trở lại Viêm Hỏa thành nên làm như thế nào?" Rồi sau đó, không cần giải thích, trực tiếp lôi kéo nàng lên trên lưng Địa Long.
Lấy tốc độ Địa Long, hành trình trở lại Viêm Hỏa thành chỉ cần ba ngày.
Ba ngày ngắn ngủn này, không biết là có phải bởi vì Viêm Minh cùng đi hay không, Dạ Thất Thất phát hiện tốc độ tu luyện của mình nhanh gấp ba lần, ngay cả phong ấn sức mạnh của Lão Phong Tử sư phụ ở trong cơ thể nàng, đều có sự buông lỏng.
Còn có, dọc theo con đường Băng Hỏa rừng rậm bọn họ đi, lại ngay cả một huyền thú đều không có gặp được, người khống chế Địa Long cũng tấm tắc lấy làm kỳ, nói đây là đầu tiên cả đời hắn điều khiển Địa Long lại thuận lợi như vậy. Ngày xưa Băng Hỏa rừng rậm làm cho người ta vừa nghe đã sợ mất mật, thậm chí ngay cả một cái huyền thú cũng không có, vậy cũng không khỏi quá không thể tưởng tượng được rồi.
Lộ trình thuận lợi sắp kết thúc, người nào đó cũng bắt đầu xốc lại tâm tư qua cầu rút ván...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.