Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư
Chương 208: Nguyên Bảo tức giận
Toan Vị Thanh Mông
08/04/2017
Editor: Tương Ly
"Thành chủ, hình như là... Thanh âm đại tiểu thư..." Người hầu do dự nói ra khỏi miệng.
"Dạ Thất Thất?" Đầu tiên Dạ Quân Thạch sững sờ, tiếp theo khóe môi quyến rũ ra nụ cười vui vẻ thoáng âm lãnh, thấp giọng tự lẩm bẩm nói, "Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi nhất định xông, Dạ Thất Thất, ngươi con mồi tốt như vậy, ta cũng không tin Dạ Quân Nham trốn được?"
Thời điểm Dạ Quân Thạch trông thấy Dạ Thất Thất, Dạ Thất Thất đứng ở đại sảnh, trước mặt, là một đội thân vệ của Dạ Quân Thạch.
Đội thân vệ của Dạ Quân Thạch thực lực của mỗi người đều trên Địa trung kỳ, hơn nữa phối hợp ăn ý, am hiểu tác chiến quần thể, cùng với một chút công kích trận pháp quy mô nhỏ, thực lực không thể khinh thường.
Mà giờ khắc này, những thứ này làm Dạ Quân Thạch cực kỳ coi trọng đội thân vệ, bây giờ toàn bộ lại bị người đánh ngã dưới đất, mà trước mặt bọn họ, lại là Dạ Thất Thất một bộ hồng y, chói mắt.
"Dạ Thất Thất, ngươi làm càn!" Nhìn tình cảnh trước mặt, Dạ Quân Thạch gầm lên.
Dạ Thất Thất nhướn mày, nhếch môi cười lạnh, "Ngươi mới làm càn! Dạ Quân Thạch, giao cha mẹ ta ra, nếu không, hôm nay, Dạ Thất Thất ta cùng ngươi thề không đội trời chung!"
Vừa mới dứt lời, trong tay Dạ Thất Thất hào quang chợt lóe, phệ hồn roi xuất hiện ở trong tay, Lão Bạch và Nguyên Bảo cũng xuất hiện ở cạnh chân nàng.
"Ta lại muốn nhìn một chút, ngươi thề không bỏ qua ta như thế nào?" Dạ Quân Thạch niệm bí quyết, không gian xuất hiện vặn vẹo, một con dị thú hình thể khổng lồ, khuôn mặt dữ tợn từ trong hư không đi ra.
Hình thể khổng lồ, khuôn mặt dữ tợn, nhìn kỹ, đúng là một con dị thú hai đầu, trong đó một cái đầu hình dáng quái dị, có vài phần tương tự như đầu rắn, lộ ra một cỗ hơi thở quỷ dị.
"Lão Bạch, đây là vật gì?" Dạ Thất Thất nhíu mày, ý niệm truyền âm hỏi Lão Bạch.
Thật lâu không thấy Lão Bạch đáp lại, Dạ Thất Thất cúi đầu, trông thấy Lão Bạch dùng một cặp móng ôm đầu, cái mông đối diện với nàng lắc tới lắc lui, thân thể giống như đang run rẩy.
Chẳng lẽ thứ này rất lợi hại? Lại làm Lão Bạch xưa nay lớn gan cuồng vọng đều sợ đến như vậy.
Dạ Thất Thất chưa bao giờ thấy qua dị thú trước mắt, không biết nó có chỗ lợi hại gì?
"Dị thú này tên là xà sư thú, loài lưỡng tính, dị thường ghê tởm, nó là bị ghê tởm, không phải là sợ hãi." Thanh âm Viêm Minh trầm thấp dễ nghe vang lên ở bên tai Dạ Thất Thất, giải thích vì nàng nghi hoặc trong nội tâm.
"Làm sao ngươi biết ta đang suy nghĩ gì?" Dạ Thất Thất ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt của hắn, bật thốt hỏi.
"Ta có tâm." Khóe môi Viêm Minh khẽ nhếch, chậm rãi nói ra ba chữ này.
...
Đột nhiên tâm Dạ Thất Thất run lên, vô ý thức tránh đi ánh mắt nóng rực của hắn, nhìn về phía nơi khác.
"Dạ Thất Thất, mau mau bó tay chịu trói, nếu không đừng trách ta ra tay vô tình!" Dạ Quân Thạch lạnh giọng uy hiếp nói.
Sắc mặt Dạ Thất Thất lạnh lẽo, phất tay, hung hăng quất một roi tới hướng Dạ Quân Thạch, lạnh lùng nói, "Ồn ào."
"Muốn chết!" Dạ Quân Thạch cầm kiếm nghênh tiếp, đỡ một roi kia của Dạ Thất Thất.
"Cuồng sư, bắt nàng lại!"
"Gào ô - -" Dạ Quân Thạch ra lệnh một tiếng, xà sư thú cuồng rống một tiếng, nâng chân lên hung hăng đạp xuống hướng Dạ Thất Thất.
Khóe miệng Dạ Thất Thất nổi lên tia chế giễu, trên tay phệ hồn roi vung lên, cuốn Nguyên Bảo quỳ rạp trên mặt đất một bộ dạng việc không liên quan đến mình lại, ném ra ngoài...
"A a a..." Trong nháy mắt thanh âm Nguyên Bảo truyền khắp cả phủ thành chủ.
"Thất Thất, ngươi thật xấu." Viêm Minh nhìn Dạ Thất Thất hành động tiêu sái ném Nguyên Bảo ra ngoài, đáy mắt lóe qua tia vui vẻ, thấp giọng ở bên tai nàng nói, sau đó dừng một chút lại bổ sung một câu, "Bất quá, ta thích."
Tiếng hít thở ấm áp thổi ở bên tai nàng, mặt Dạ Thất Thất xoát hồng.
Sau đó, nàng nhớ tới hành động vừa rồi của Viêm Minh, tức giận đến nghiến răng.
Dường như chính mình lại bị yêu nghiệt đáng chết kia đùa giỡn!
Đánh cũng đánh không lại, cãi lộn cũng cãi lộn không thắng, yêu nghiệt kia còn có thể giở trò lưu manh, Dạ Thất Thất hận đến nghiến răng, lại không thể làm gì.
Cuối cùng, nàng quyết định không quan tâm đến sự tồn tại yêu nghiệt kia.
"A - - đồ không biết xấu hổ, ngươi cũng dám cắn Nguyên Bảo gia gia của ngươi, lão tử diệt ngươi đồ không biết xấu hổ - -" Nguyên Bảo rống giận dữ một tiếng bén nhọ, trong nháy mắt kéo tất cả sự chú ý cả mọi người đến trên người nó.
Nguyên Bảo đứng trên mặt đất, trên mông trắng nõn nà là hai vết răng nhọn đầy máu, mặt mũi xà sư thú đầu rắn tràn đầy âm hiểm cười, phun ra lưỡi rắn, một bộ ánh mắt đói khát nhìn Nguyên Bảo, xem nó như thức ăn.
Nguyên Bảo bị chọc giận quên chính mình đáp ứng Dạ Thất Thất một chuyện là giấu giếm thân phận thần thú, đường đường thần thú lại bị một con dị thú ghê tởm cắn cái mông bị thương, Nguyên Bảo điên cuồng, phẫn nộ...
"Thành chủ, hình như là... Thanh âm đại tiểu thư..." Người hầu do dự nói ra khỏi miệng.
"Dạ Thất Thất?" Đầu tiên Dạ Quân Thạch sững sờ, tiếp theo khóe môi quyến rũ ra nụ cười vui vẻ thoáng âm lãnh, thấp giọng tự lẩm bẩm nói, "Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi nhất định xông, Dạ Thất Thất, ngươi con mồi tốt như vậy, ta cũng không tin Dạ Quân Nham trốn được?"
Thời điểm Dạ Quân Thạch trông thấy Dạ Thất Thất, Dạ Thất Thất đứng ở đại sảnh, trước mặt, là một đội thân vệ của Dạ Quân Thạch.
Đội thân vệ của Dạ Quân Thạch thực lực của mỗi người đều trên Địa trung kỳ, hơn nữa phối hợp ăn ý, am hiểu tác chiến quần thể, cùng với một chút công kích trận pháp quy mô nhỏ, thực lực không thể khinh thường.
Mà giờ khắc này, những thứ này làm Dạ Quân Thạch cực kỳ coi trọng đội thân vệ, bây giờ toàn bộ lại bị người đánh ngã dưới đất, mà trước mặt bọn họ, lại là Dạ Thất Thất một bộ hồng y, chói mắt.
"Dạ Thất Thất, ngươi làm càn!" Nhìn tình cảnh trước mặt, Dạ Quân Thạch gầm lên.
Dạ Thất Thất nhướn mày, nhếch môi cười lạnh, "Ngươi mới làm càn! Dạ Quân Thạch, giao cha mẹ ta ra, nếu không, hôm nay, Dạ Thất Thất ta cùng ngươi thề không đội trời chung!"
Vừa mới dứt lời, trong tay Dạ Thất Thất hào quang chợt lóe, phệ hồn roi xuất hiện ở trong tay, Lão Bạch và Nguyên Bảo cũng xuất hiện ở cạnh chân nàng.
"Ta lại muốn nhìn một chút, ngươi thề không bỏ qua ta như thế nào?" Dạ Quân Thạch niệm bí quyết, không gian xuất hiện vặn vẹo, một con dị thú hình thể khổng lồ, khuôn mặt dữ tợn từ trong hư không đi ra.
Hình thể khổng lồ, khuôn mặt dữ tợn, nhìn kỹ, đúng là một con dị thú hai đầu, trong đó một cái đầu hình dáng quái dị, có vài phần tương tự như đầu rắn, lộ ra một cỗ hơi thở quỷ dị.
"Lão Bạch, đây là vật gì?" Dạ Thất Thất nhíu mày, ý niệm truyền âm hỏi Lão Bạch.
Thật lâu không thấy Lão Bạch đáp lại, Dạ Thất Thất cúi đầu, trông thấy Lão Bạch dùng một cặp móng ôm đầu, cái mông đối diện với nàng lắc tới lắc lui, thân thể giống như đang run rẩy.
Chẳng lẽ thứ này rất lợi hại? Lại làm Lão Bạch xưa nay lớn gan cuồng vọng đều sợ đến như vậy.
Dạ Thất Thất chưa bao giờ thấy qua dị thú trước mắt, không biết nó có chỗ lợi hại gì?
"Dị thú này tên là xà sư thú, loài lưỡng tính, dị thường ghê tởm, nó là bị ghê tởm, không phải là sợ hãi." Thanh âm Viêm Minh trầm thấp dễ nghe vang lên ở bên tai Dạ Thất Thất, giải thích vì nàng nghi hoặc trong nội tâm.
"Làm sao ngươi biết ta đang suy nghĩ gì?" Dạ Thất Thất ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt của hắn, bật thốt hỏi.
"Ta có tâm." Khóe môi Viêm Minh khẽ nhếch, chậm rãi nói ra ba chữ này.
...
Đột nhiên tâm Dạ Thất Thất run lên, vô ý thức tránh đi ánh mắt nóng rực của hắn, nhìn về phía nơi khác.
"Dạ Thất Thất, mau mau bó tay chịu trói, nếu không đừng trách ta ra tay vô tình!" Dạ Quân Thạch lạnh giọng uy hiếp nói.
Sắc mặt Dạ Thất Thất lạnh lẽo, phất tay, hung hăng quất một roi tới hướng Dạ Quân Thạch, lạnh lùng nói, "Ồn ào."
"Muốn chết!" Dạ Quân Thạch cầm kiếm nghênh tiếp, đỡ một roi kia của Dạ Thất Thất.
"Cuồng sư, bắt nàng lại!"
"Gào ô - -" Dạ Quân Thạch ra lệnh một tiếng, xà sư thú cuồng rống một tiếng, nâng chân lên hung hăng đạp xuống hướng Dạ Thất Thất.
Khóe miệng Dạ Thất Thất nổi lên tia chế giễu, trên tay phệ hồn roi vung lên, cuốn Nguyên Bảo quỳ rạp trên mặt đất một bộ dạng việc không liên quan đến mình lại, ném ra ngoài...
"A a a..." Trong nháy mắt thanh âm Nguyên Bảo truyền khắp cả phủ thành chủ.
"Thất Thất, ngươi thật xấu." Viêm Minh nhìn Dạ Thất Thất hành động tiêu sái ném Nguyên Bảo ra ngoài, đáy mắt lóe qua tia vui vẻ, thấp giọng ở bên tai nàng nói, sau đó dừng một chút lại bổ sung một câu, "Bất quá, ta thích."
Tiếng hít thở ấm áp thổi ở bên tai nàng, mặt Dạ Thất Thất xoát hồng.
Sau đó, nàng nhớ tới hành động vừa rồi của Viêm Minh, tức giận đến nghiến răng.
Dường như chính mình lại bị yêu nghiệt đáng chết kia đùa giỡn!
Đánh cũng đánh không lại, cãi lộn cũng cãi lộn không thắng, yêu nghiệt kia còn có thể giở trò lưu manh, Dạ Thất Thất hận đến nghiến răng, lại không thể làm gì.
Cuối cùng, nàng quyết định không quan tâm đến sự tồn tại yêu nghiệt kia.
"A - - đồ không biết xấu hổ, ngươi cũng dám cắn Nguyên Bảo gia gia của ngươi, lão tử diệt ngươi đồ không biết xấu hổ - -" Nguyên Bảo rống giận dữ một tiếng bén nhọ, trong nháy mắt kéo tất cả sự chú ý cả mọi người đến trên người nó.
Nguyên Bảo đứng trên mặt đất, trên mông trắng nõn nà là hai vết răng nhọn đầy máu, mặt mũi xà sư thú đầu rắn tràn đầy âm hiểm cười, phun ra lưỡi rắn, một bộ ánh mắt đói khát nhìn Nguyên Bảo, xem nó như thức ăn.
Nguyên Bảo bị chọc giận quên chính mình đáp ứng Dạ Thất Thất một chuyện là giấu giếm thân phận thần thú, đường đường thần thú lại bị một con dị thú ghê tởm cắn cái mông bị thương, Nguyên Bảo điên cuồng, phẫn nộ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.