Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư
Chương 89: Tam đầu Cự Mãng.
Toan Vị Thanh Mông
11/01/2017
Triệu Hoán Sư phân
thành hai hệ động vật và thực vật, mà người trước mắt này hiển nhiên là
cao cấp Triệu Hoán Sư hệ động vật tương đối cường đại.
Dạ Thất Thất thầm nghĩ không tốt, Đoạn Đao trong tay sát khí càng đậm, muốn tiến lên chém giết Triệu Hoán Sư, ngăn cản hắn triệu hồi ra linh thú cường đại.
Nhưng, nàng lại bị bốn gã hắc y nhân khác ngăn trở, tạm thời không cách nào thoát thân.
"Lấy hồn ta, mở ra Triệu Hoán Chi Môn! Mở - -" khẩu quyết triệu hoán mới vừa dứt, trước mặt Triệu Hoán Sư trống rỗng bỗng xuất hiện một cái hắc động, từ trong hắc động truyền đến hơi thở hủy diệt mãnh liệt...
"Oành - - oành - - "
Theo hắc động biến mất, đầu một con vật khổng lồ xuất hiện, mặt đất truyền đến một trận rung động.
"Nhân loại, là ngươi triệu hoán ta đến sao?"
Sai khi hắc động biến mất, một Tam Đầu Cự Mãng xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, cái đuôi tráng kiện nặng nhẹ không đồng nhất gõ chấm trên mặt đất, vì vậy mặt đất mới vừa rung động là do nó mà đến.
Đúng là một linh thú cao cấp Tam Đầu Cự Mãng!
Trong nháy mắt sắc mặt Triệu Hoán Sư trắng bệch như tờ giấy, nhìn Tam Đầu Cự Mãng bị chính mình cho gọi mà đến, đáy mắt thoáng lóe qua vẻ quyết tuyệt.
"Tam Đầu Cự Mãng đại nhân tôn kính, ta lấy linh hồn làm tế, thỉnh cầu ngươi giúp ta giết chết nữ tử kia!" Triệu Hoán Sư thành kính quỳ trên mặt đất, cam nguyện dâng hiến ra linh hồn của mình.
"Cạc cạc cạc... Như thế, không còn gì tốt hơn!"
Trong mắt Tam Đầu Cự Mãng thoáng hiện lên vẻ tham lam, mở miệng nuốt Triệu Hoán Sư kia vào trong bụng, đồng thời hai cái đầu khác cũng nuốt vào bụng hai người bên cạnh tên Triệu Hoán Sư. Năm tên hắc y nhân, đảo mắt chỉ còn lại hai người.
"Thật nhiều năm chưa ăn được thức ăn ngon như vậy, cạc cạc cạc..." Cái đầu chính giữa phun ra đầu lưỡi trong miệng đầy tanh hôi, phát ra tiếng cười càn rỡ mà thỏa mãn.
"Nhân loại, nhanh đến trong miệng ta, bổn đại nhân thích nhất người tu luyện da thịt mềm mịn lại có tu vi cao thâm, két két két..." Đầu rắn bên trái phun lưỡi rắn về phía Dạ Thất Thất, một làn sương mù màu xanh lá cây tràn ra từ trong miệng nó.
Trong nháy mắt Dạ Thất Thất bay lên trời, trong tay cầm Đoạn Đao, giống như giẫm trên đất bằng đối đầu với Tam Đầu Cự Mãng, lạnh lùng nói: "Tam Đầu Cự Mãng, chỉ thường thôi, hôm nay liền để cho ta lấy ra hết tinh hạch trong đầu ngươi, xem như bồi thường đã hù đến ta!"
Vừa nói dứt lời, bóng dáng Dạ Thất Thất đột nhiên hư không tiêu thất, để lại một đạo tàn ảnh ở nguyên tại chỗ. Lại trong nháy mắt này bản thể của nàng đã đi đến đỉnh đầu Tam Đầu Cự Mãng, khóe miệng câu lên một nụ cười tà, vung Đoạn Đao trong tay lên, đầu bên trái của Tam Đầu Cự Mãng lại bị nàng một đao chặt đứt, đầu rắn rơi xuống đất phát ra tiếng kêu thảm thiết, rồi sau đó 'Ầm' một tiếng nổ tung. Một tinh hạch lớn chừng quả đấm trẻ con màu xanh lá cây bay lên, bị bóng dáng một đoàn màu trắng tiếp được.
"Chít chít... Chít chít chi..." Ăn ngon, ăn ngon thật! Lão Bạch ôm khối tinh hạch cướp được từ trong đầu Tam Đầu Cự Mãng hai ba cái ăn đã vào trong bụng, phát ra thanh âm thỏa mãn.
"Nhân loại đáng chết! Ngươi chọc giận ta, lại dám thương bản tôn, ta muốn giết ngươi - - "
Đầu rắn chính giữa giận dữ, nó tu luyện mấy ngàn năm mới tu luyện ra ba cái đầu rắn, vả lại đều có đủ ý thức độc lập. Nếu theo đà tu luyện này, thêm mấy ngàn năm nữa là nó có thể rút đi da rắn hóa thành giao long. Nhưng hôm nay đầu rắn bị hủy, tinh hạch bị đoạt, tu vi ngàn năm của nó bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, làm sao không tức giận?
Dưới cơn thịnh nộ, Tam Đầu Cự Mãng dùng đuôi rắn công kích Dạ Thất Thất, hai cái đầu rắn đồng thời tấn công, khói độc bao vây đầy trời...
Một lát sau, khói độc tản đi, Dạ Thất Thất vốn phải đứng ở trong khói độc lại biến mất không còn hình bóng.
"A - -" một lần nữa truyền đến tiếng kêu thê thảm của Tam Đầu Cự Mãng.
Chỉ thấy Dạ Thất Thất cầm Đoạn Đao trong tay, uy phong lẫm liệt tự nhiên mà đứng. Đầu bên phải của Tam Đầu Cự Mãng bị một đao mở ra, tinh hạch đã biến mất, đầu rắn vỡ thành hai mảnh lay động ở không trung kêu lên thảm thiết, trên Đoạn Đao trong tay nàng còn sót lại dòng máu tươi đỏ thẫm!
Dạ Thất Thất thầm nghĩ không tốt, Đoạn Đao trong tay sát khí càng đậm, muốn tiến lên chém giết Triệu Hoán Sư, ngăn cản hắn triệu hồi ra linh thú cường đại.
Nhưng, nàng lại bị bốn gã hắc y nhân khác ngăn trở, tạm thời không cách nào thoát thân.
"Lấy hồn ta, mở ra Triệu Hoán Chi Môn! Mở - -" khẩu quyết triệu hoán mới vừa dứt, trước mặt Triệu Hoán Sư trống rỗng bỗng xuất hiện một cái hắc động, từ trong hắc động truyền đến hơi thở hủy diệt mãnh liệt...
"Oành - - oành - - "
Theo hắc động biến mất, đầu một con vật khổng lồ xuất hiện, mặt đất truyền đến một trận rung động.
"Nhân loại, là ngươi triệu hoán ta đến sao?"
Sai khi hắc động biến mất, một Tam Đầu Cự Mãng xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, cái đuôi tráng kiện nặng nhẹ không đồng nhất gõ chấm trên mặt đất, vì vậy mặt đất mới vừa rung động là do nó mà đến.
Đúng là một linh thú cao cấp Tam Đầu Cự Mãng!
Trong nháy mắt sắc mặt Triệu Hoán Sư trắng bệch như tờ giấy, nhìn Tam Đầu Cự Mãng bị chính mình cho gọi mà đến, đáy mắt thoáng lóe qua vẻ quyết tuyệt.
"Tam Đầu Cự Mãng đại nhân tôn kính, ta lấy linh hồn làm tế, thỉnh cầu ngươi giúp ta giết chết nữ tử kia!" Triệu Hoán Sư thành kính quỳ trên mặt đất, cam nguyện dâng hiến ra linh hồn của mình.
"Cạc cạc cạc... Như thế, không còn gì tốt hơn!"
Trong mắt Tam Đầu Cự Mãng thoáng hiện lên vẻ tham lam, mở miệng nuốt Triệu Hoán Sư kia vào trong bụng, đồng thời hai cái đầu khác cũng nuốt vào bụng hai người bên cạnh tên Triệu Hoán Sư. Năm tên hắc y nhân, đảo mắt chỉ còn lại hai người.
"Thật nhiều năm chưa ăn được thức ăn ngon như vậy, cạc cạc cạc..." Cái đầu chính giữa phun ra đầu lưỡi trong miệng đầy tanh hôi, phát ra tiếng cười càn rỡ mà thỏa mãn.
"Nhân loại, nhanh đến trong miệng ta, bổn đại nhân thích nhất người tu luyện da thịt mềm mịn lại có tu vi cao thâm, két két két..." Đầu rắn bên trái phun lưỡi rắn về phía Dạ Thất Thất, một làn sương mù màu xanh lá cây tràn ra từ trong miệng nó.
Trong nháy mắt Dạ Thất Thất bay lên trời, trong tay cầm Đoạn Đao, giống như giẫm trên đất bằng đối đầu với Tam Đầu Cự Mãng, lạnh lùng nói: "Tam Đầu Cự Mãng, chỉ thường thôi, hôm nay liền để cho ta lấy ra hết tinh hạch trong đầu ngươi, xem như bồi thường đã hù đến ta!"
Vừa nói dứt lời, bóng dáng Dạ Thất Thất đột nhiên hư không tiêu thất, để lại một đạo tàn ảnh ở nguyên tại chỗ. Lại trong nháy mắt này bản thể của nàng đã đi đến đỉnh đầu Tam Đầu Cự Mãng, khóe miệng câu lên một nụ cười tà, vung Đoạn Đao trong tay lên, đầu bên trái của Tam Đầu Cự Mãng lại bị nàng một đao chặt đứt, đầu rắn rơi xuống đất phát ra tiếng kêu thảm thiết, rồi sau đó 'Ầm' một tiếng nổ tung. Một tinh hạch lớn chừng quả đấm trẻ con màu xanh lá cây bay lên, bị bóng dáng một đoàn màu trắng tiếp được.
"Chít chít... Chít chít chi..." Ăn ngon, ăn ngon thật! Lão Bạch ôm khối tinh hạch cướp được từ trong đầu Tam Đầu Cự Mãng hai ba cái ăn đã vào trong bụng, phát ra thanh âm thỏa mãn.
"Nhân loại đáng chết! Ngươi chọc giận ta, lại dám thương bản tôn, ta muốn giết ngươi - - "
Đầu rắn chính giữa giận dữ, nó tu luyện mấy ngàn năm mới tu luyện ra ba cái đầu rắn, vả lại đều có đủ ý thức độc lập. Nếu theo đà tu luyện này, thêm mấy ngàn năm nữa là nó có thể rút đi da rắn hóa thành giao long. Nhưng hôm nay đầu rắn bị hủy, tinh hạch bị đoạt, tu vi ngàn năm của nó bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, làm sao không tức giận?
Dưới cơn thịnh nộ, Tam Đầu Cự Mãng dùng đuôi rắn công kích Dạ Thất Thất, hai cái đầu rắn đồng thời tấn công, khói độc bao vây đầy trời...
Một lát sau, khói độc tản đi, Dạ Thất Thất vốn phải đứng ở trong khói độc lại biến mất không còn hình bóng.
"A - -" một lần nữa truyền đến tiếng kêu thê thảm của Tam Đầu Cự Mãng.
Chỉ thấy Dạ Thất Thất cầm Đoạn Đao trong tay, uy phong lẫm liệt tự nhiên mà đứng. Đầu bên phải của Tam Đầu Cự Mãng bị một đao mở ra, tinh hạch đã biến mất, đầu rắn vỡ thành hai mảnh lay động ở không trung kêu lên thảm thiết, trên Đoạn Đao trong tay nàng còn sót lại dòng máu tươi đỏ thẫm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.