Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư
Chương 217: Thù này không báo chết không ngừng (1)
Toan Vị Thanh Mông
12/04/2017
Editor: ChieuNinh
Lộc Thủy Thành, trong mật thất phủ thành chủ.
Một đạo hư ảnh hiện ra ở phạm vi tối tăm trong mật thất, một bộ áo bào đen, che đậy thân hình hư ảnh, mang mặt nạ, không để người khác nhìn rõ tướng mạo, chỉ dựa vào khí thế cũng có thể làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
"Chúa thượng, thuộc hạ vô năng, không thể bắt sống Dạ Quân Nham, để cho hắn chạy trốn." Thành chủ Lục Phương Lộc Thủy Thành quỳ một chân trên đất, trong giọng nói tràn đầy sợ hãi.
Hư ảnh áo bào đen hừ lạnh một tiếng, tay áo vung lên, thành chủ Lục Phương Lộc Thủy Thành có tu vi sắp bước vào Thiên Giai hậu kỳ bị một cái tát đánh bay, đụng đến trên tường, rơi xuống đất thật mạnh, yên lặng đứng lên, tiếp tục quỳ trên mặt đất không dám hé răng.
"Phế vật! Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, lưu ngươi có ích lợi gì?" Nói xong, một đạo hàn quang bắn ra từ trong hư ảnh, trong nháy mắt chủ Lục Phương lại bay ra ngoài lần nữa, quỳ rạp trên mặt đất thật lâu không bò dậy nổi.
Ngay tại lúc hư ảnh lại muốn ra tay nữa, Lục Phương quỳ rạp trên mặt đất vội vàng kêu to cầu xin tha thứ: "Chúa thượng tha mạng, chúa thượng tha mạng, chúa thượng khai ân, cầu xin chúa thượng cho thuộc hạ thêm một cơ hội, lần này thuộc hạ chắc chắn thề chết hoàn thành nhiệm vụ. Thuộc hạ đã bắt được phu nhân Dạ Quân Nham, nhất định có thể đưa Dạ Quân Nham tới, cầu xin chúa thượng cho thuộc hạ thêm một cơ hội..."
"Hử? Bạch Thiển Hạ, ngươi cái phế vật này lại có thể bắt được nàng." Hư ảnh áo bào đen như có điều suy nghĩ nói một câu, sát khí trong mắt biến mất, lạnh lùng nói: "Đã như vậy, ta sẽ cho ngươi thêm một lần cơ hội, nếu như ngươi vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ đạt được thần khí Luân Hồi lính, giết chết Dạ Quân Nham, ngươi biết sẽ có kết cục như thế nào."
"Vâng, thuộc hạ tạ ơn chúa thượng, đa tạ chúa thượng khai ân!" Lục Phương dùng sức khấu đầu, bất chấp trong người còn có thương tích, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.
Quả nhiên, chúa thượng để ý nhất vẫn là một nhà Dạ Quân Nham, đến ngay cả tên Bạch Thiển Hạ chúa thượng cũng biết.
Ánh mắt sắc bén của hư ảnh áo bào đen liếc nhìn Lục Phương một cái, hư ảnh từ từ trở nên mờ nhạt, để lại câu nói tiếp theo vang vọng ở trong mật thất: "Dạ thị gia tộc, nhất định phải mau chóng tiêu diệt hết! Lập tức phái người đưa Bạch Thiển Hạ đến Diệu Thủy đại lục Thụy An thành. Ngươi gia tăng tốc độ, quyết không thể lưu lại bất luận dư nghiệt nào của Dạ thị."
"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!" Lục Phương liền vội vàng gật đầu như bằm tỏi, hồi đáp: "Thuộc hạ Lục Phương, cung tiễn chúa thượng!"Sau khi rời khỏi mật thất, toàn thân Lục Phương mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy, cái trán toát ra mồ hôi lạnh.
"Người đâu, tìm Huyết Nguyệt đến." Từ Xích Hỏa đại lục đến Diệu Thủy đại lục, một nam một bắc, đường xá xa xôi, vì phòng ngừa phát sinh vấn đề, hắn nhất định phải tìm người tin cậy hoàn thành nhiệm vụ này.
Rất nhanh, Huyết Nguyệt đã đến, một phút đồng hồ sau, Huyết Nguyệt mang theo tiểu đội nhân mã âm thầm rời khỏi Lộc Thủy Thành.
Cùng lúc đó, Dạ Thất Thất và Viêm Minh cũng tới Lộc Thủy Thành, nhưng mà trước khi đi tới phủ thành chủ, bọn họ đi trước một chuyến đến Lăng gia, hành động lần này đúng lúc cùng với hành động của Huyết Nguyệt.
Nhìn Lăng gia giống như đống hoang tàn, Dạ Thất Thất biết rõ Lăng Vân Tiêu không có nói láo, xem ra, xác thực Lăng gia bị hủy.
"Đây là nhà vị hôn phu của ngươi?" Giọng nói Viêm Minh mang theo vài phần quái dị nhìn nàng hỏi.
Dạ Thất Thất liếc mắt, từ đầu đến cuối đều bảo trì khoảng cách một mét với hắn, gật đầu: "Đã từng là, xem ra, hắn không có gạt ta." Có thể đơn giản tiêu diệt Lăng gia tồn tại trên trăm năm truyền thừa ở Lộc Thủy Thành, đến cùng đối phương là người phương nào? Chẳng lẽ người nọ có quan hệ với nguyên chủ? Nếu không làm sao Lăng Vân Tiêu nói chuyện này cùng mình có quan hệ?
Ngoài phủ thành chủ Lộc Thủy Thành.
Dạ Thất Thất một bộ hồng y, dung mạo thanh tú, khí chất thoát tục, Viêm Minh đứng ở bên cạnh một bộ cẩm bào màu đen, diện mạo phi phàm tuấn mỹ như yêu nghiệt. Nô bộc tới mở cửa nhìn thấy hai người như vậy, đáy mắt thoáng lóe qua sự kinh diễm.
"Xin hỏi, hai vị có chuyện gì?" Nô bộc dè dặt hỏi.
Dạ Thất Thất nhìn nô bộc, lạnh giọng nói ra: "Ta muốn gặp thành chủ Lộc Thủy Thành." Giọng nói lạnh nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo sự rét lạnh băng hàn.
Lộc Thủy Thành, trong mật thất phủ thành chủ.
Một đạo hư ảnh hiện ra ở phạm vi tối tăm trong mật thất, một bộ áo bào đen, che đậy thân hình hư ảnh, mang mặt nạ, không để người khác nhìn rõ tướng mạo, chỉ dựa vào khí thế cũng có thể làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
"Chúa thượng, thuộc hạ vô năng, không thể bắt sống Dạ Quân Nham, để cho hắn chạy trốn." Thành chủ Lục Phương Lộc Thủy Thành quỳ một chân trên đất, trong giọng nói tràn đầy sợ hãi.
Hư ảnh áo bào đen hừ lạnh một tiếng, tay áo vung lên, thành chủ Lục Phương Lộc Thủy Thành có tu vi sắp bước vào Thiên Giai hậu kỳ bị một cái tát đánh bay, đụng đến trên tường, rơi xuống đất thật mạnh, yên lặng đứng lên, tiếp tục quỳ trên mặt đất không dám hé răng.
"Phế vật! Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, lưu ngươi có ích lợi gì?" Nói xong, một đạo hàn quang bắn ra từ trong hư ảnh, trong nháy mắt chủ Lục Phương lại bay ra ngoài lần nữa, quỳ rạp trên mặt đất thật lâu không bò dậy nổi.
Ngay tại lúc hư ảnh lại muốn ra tay nữa, Lục Phương quỳ rạp trên mặt đất vội vàng kêu to cầu xin tha thứ: "Chúa thượng tha mạng, chúa thượng tha mạng, chúa thượng khai ân, cầu xin chúa thượng cho thuộc hạ thêm một cơ hội, lần này thuộc hạ chắc chắn thề chết hoàn thành nhiệm vụ. Thuộc hạ đã bắt được phu nhân Dạ Quân Nham, nhất định có thể đưa Dạ Quân Nham tới, cầu xin chúa thượng cho thuộc hạ thêm một cơ hội..."
"Hử? Bạch Thiển Hạ, ngươi cái phế vật này lại có thể bắt được nàng." Hư ảnh áo bào đen như có điều suy nghĩ nói một câu, sát khí trong mắt biến mất, lạnh lùng nói: "Đã như vậy, ta sẽ cho ngươi thêm một lần cơ hội, nếu như ngươi vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ đạt được thần khí Luân Hồi lính, giết chết Dạ Quân Nham, ngươi biết sẽ có kết cục như thế nào."
"Vâng, thuộc hạ tạ ơn chúa thượng, đa tạ chúa thượng khai ân!" Lục Phương dùng sức khấu đầu, bất chấp trong người còn có thương tích, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.
Quả nhiên, chúa thượng để ý nhất vẫn là một nhà Dạ Quân Nham, đến ngay cả tên Bạch Thiển Hạ chúa thượng cũng biết.
Ánh mắt sắc bén của hư ảnh áo bào đen liếc nhìn Lục Phương một cái, hư ảnh từ từ trở nên mờ nhạt, để lại câu nói tiếp theo vang vọng ở trong mật thất: "Dạ thị gia tộc, nhất định phải mau chóng tiêu diệt hết! Lập tức phái người đưa Bạch Thiển Hạ đến Diệu Thủy đại lục Thụy An thành. Ngươi gia tăng tốc độ, quyết không thể lưu lại bất luận dư nghiệt nào của Dạ thị."
"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!" Lục Phương liền vội vàng gật đầu như bằm tỏi, hồi đáp: "Thuộc hạ Lục Phương, cung tiễn chúa thượng!"Sau khi rời khỏi mật thất, toàn thân Lục Phương mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy, cái trán toát ra mồ hôi lạnh.
"Người đâu, tìm Huyết Nguyệt đến." Từ Xích Hỏa đại lục đến Diệu Thủy đại lục, một nam một bắc, đường xá xa xôi, vì phòng ngừa phát sinh vấn đề, hắn nhất định phải tìm người tin cậy hoàn thành nhiệm vụ này.
Rất nhanh, Huyết Nguyệt đã đến, một phút đồng hồ sau, Huyết Nguyệt mang theo tiểu đội nhân mã âm thầm rời khỏi Lộc Thủy Thành.
Cùng lúc đó, Dạ Thất Thất và Viêm Minh cũng tới Lộc Thủy Thành, nhưng mà trước khi đi tới phủ thành chủ, bọn họ đi trước một chuyến đến Lăng gia, hành động lần này đúng lúc cùng với hành động của Huyết Nguyệt.
Nhìn Lăng gia giống như đống hoang tàn, Dạ Thất Thất biết rõ Lăng Vân Tiêu không có nói láo, xem ra, xác thực Lăng gia bị hủy.
"Đây là nhà vị hôn phu của ngươi?" Giọng nói Viêm Minh mang theo vài phần quái dị nhìn nàng hỏi.
Dạ Thất Thất liếc mắt, từ đầu đến cuối đều bảo trì khoảng cách một mét với hắn, gật đầu: "Đã từng là, xem ra, hắn không có gạt ta." Có thể đơn giản tiêu diệt Lăng gia tồn tại trên trăm năm truyền thừa ở Lộc Thủy Thành, đến cùng đối phương là người phương nào? Chẳng lẽ người nọ có quan hệ với nguyên chủ? Nếu không làm sao Lăng Vân Tiêu nói chuyện này cùng mình có quan hệ?
Ngoài phủ thành chủ Lộc Thủy Thành.
Dạ Thất Thất một bộ hồng y, dung mạo thanh tú, khí chất thoát tục, Viêm Minh đứng ở bên cạnh một bộ cẩm bào màu đen, diện mạo phi phàm tuấn mỹ như yêu nghiệt. Nô bộc tới mở cửa nhìn thấy hai người như vậy, đáy mắt thoáng lóe qua sự kinh diễm.
"Xin hỏi, hai vị có chuyện gì?" Nô bộc dè dặt hỏi.
Dạ Thất Thất nhìn nô bộc, lạnh giọng nói ra: "Ta muốn gặp thành chủ Lộc Thủy Thành." Giọng nói lạnh nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo sự rét lạnh băng hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.