Tà Vương Độc Sủng Thứ Nữ Vi Hậu
Chương 29: Cả sảnh đường đều kinh sợ !
Mộ Vũ Lâm
20/01/2015
Hạ Lan Minh thị gào
thét cuồng loạn, khiến Lãnh Nguyệt chau mày, thủy mâu dần dần trở nên
lạnh lẽo: " Hạ Lan phu nhân, ta vì sao phải giấu Hạ Lan Lãnh Xuân ? ! "
" Hạ Lan Lãnh Nguyệt, ngươi đừng giả bộ! Từ hôm qua bắt đầu đại hôn, Xuân nhi đã không thấy tăm hơi! Mãi cho đến sáng nay toàn bộ trong Hầu phủ đều không có bóng dáng nàng, Liễu Thúy cũng thừa nhận, mấy ngày trước không biết ngươi dùng thủ đoạn gì khiến Xuân nhi đối với ngươi nói gì nghe đấy, sáng sớm hôm qua Liễu Thúy nói Xuân nhi quay về Thu Thủy các nghỉ ngơi, nhưng hỏi qua toàn bộ hạ nhân, bọ họ nói hoàn toàn không thấy chưa qua Xuân nhi! Ngươi còn nói không phải ngươi âm thầm động tay chân!"
Hạ Lan Minh thị run rẩy chỉ tay vào Lãnh Nguyệt, sắc mặt lo lắng lại bất lực, nhìn ra được đều không phải là hành động của một phụ nhân!
Mà nghe Hạ Lan Minh thị nói, con mắt Lãnh Nguyệt nghi hoặc giây lát rồi biến mất, ngày hôm qua ở trên đường cái, nàng nghĩ muốn hai người đổi hỉ kiệu cũng không thành công, lẽ ra Hạ Lan Lãnh Xuân nên về nhà mới đúng.
" Mới sáng sớm, đã làm sao vậy?!"
Thanh âm khàn khàn lại tràn đầy lười biếng, kiêu ngạo từ phòng bên vang lên. Mọi người nghe tiếng ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy Phong Thất Dạ đang nhấc vạt áo mà vào.
Lãnh Nghuyệt nghiêng nhìn Phong Thất Dạ, tổng cảm thấy được hắn hôm nay có chút bất đồng. Nhìn hắn từ trên xuống dưới một thân tú vân gợn sóng cẩm bào nâu hoa lệ, tóc đen thả 1 nửa trên đầu vai, khóe miệng vẫn như cũ tà tứ cười ------
Đúng rồi!
Khi tầm mắt Lãnh Nguyệt nhìn thấy cái trán Phong Thất Dạ, mới phát giác hình như có nhiều tóc lộn xộn phiêu đãng theo cái trán buông xuống, lại vừa đúng che ở vị trí khóe mắt trái, Lãnh Nguyệt hé miệng cười mỉa, giấu đầu hở đuôi!
Phong Thất Dạ xuất hiện, làm cho Hạ Lan Minh thị tựa hồ có điều thu liễm, nhưng kiềm chế không được thở dốc vẫn như cũ nặng nề kịch liệt.
"Hạ Lan phu nhân thực sự là khách ít đến, khó khăn có thể nào là hôm qua gả nữ, hôm nay liền thương nhớ lan tràn, đến phủ nhìn?" Phong Thất Dạ tự mình ngồi ở trên chủ vị, ánh mắt như chim ưng sắc lạnh xẹt qua quanh huy, nhìn Hạ Lan Minh thị mở miệng hỏi.
Mà lời nói vẻ nho nhã, nhưng làm cho Lãnh Nguyệt cười nhạt! Còn thương nhớ lan tràn, hắn chẳng lẽ lại không rõ ràng địa vị mình ở trong hầu phủ? !
Hạ Lan Minh thị hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Nguyệt một cái, sau đó chuyển hướng đến Phong Thất Dạ, ngữ khó hơi dịu đi : " Tà vương có điều không biết, hôm nay mạo muội đến đây, chỉ vì tiểu nữ Xuân nhi mất tích, cho nên mới đặc biệt đến hỏi nàng! Khiến cho tà vương chê cười!"
Hạ Lan Minh thị xuất thân thế gia vọng tộc, một phen nói ra không mất lễ độ. Cùng đối mặt Lãnh Nguyệt giương cung bạt kiếm hoàn toàn tương phản.
Phong thất Dạ ở trên ghế nghe vậy có hơi nghiêng mình, con ngươi thuận thế nhìn về phía Lãnh Nguyệt, khóe môi khẽ nhếch lên độ cong. Thấy biểu tình hắn như vậy, Lãnh Nguyệt biến sắc. Đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe đến Phong thất Dạ nói: " Thì ra là thế! Vậy không biết Hạ Lan phu nhân hỏi ra đáp án chưa?"
Hạ Lan Minh thị mặc dù nhìn không ra thái độ Phong Thất Dạ, nhưng trực giác liền cho rằng hắn đối với Lãnh Nguyệt cũng không ý kiến, cho nên buột miệng: "Việc này còn thỉnh tà vương làm chủ! Xuân nhi mất tích tất nhiên cùng nàng có quan hệ!"
Nói xong, Hạ Lan minh thị liền xoay người chỉ vào Lãnh Nguyệt, giữa ánh mắt tất cả đều là phẫn hận cùng chán ghét, mà Lãnh Nguyệt má lại kéo căng, nói: " Hạ Lan phu nhân, nói chuyện coi trọng chứng cớ, không có bằng chứng thì miệng sông tan băng, chỉ sợ không ổn đi!"
"Hạ Lan lãnh Nguyệt, ngươi đây là thái độ gì! Tà vương, người nhất định phải làm chủ cho ta! Nàng như vậy rõ ràng là làm nhục uy danh Vương gia!" Hạ Lan Minh thị tự nhận là bắt được nhược điểm Lãnh Nguyệt, dứt lời liền nhìn về phía Phong Thất Dạ khiếu nại.
Sắc mặt Phong Thất Dạ tự nhiên ngồi ở trên chủ vị, con mắt như vực sâu không thấy đáy, khi thì nhìn về phía Hạ Lan Minh thị, khi thì liếc Lãnh Nguyệt. Mà hắn ngay giữa không khí trầm mặc, Hạ Lan MInh thị có hơi an tâm, coi như đã đoán được Lãnh nguyệt sẽ bị hắn chất vấn như thường.
Không ngờ, "Hạ Lan phu nhân, một người nàng, ngươi chẳng lẽ đã quên, nàng hiện tại là vương phi!"
Phong Thất Dạ vừa chuyển đề tài, cả sảnh đường đều kinh sợ !
" Hạ Lan Lãnh Nguyệt, ngươi đừng giả bộ! Từ hôm qua bắt đầu đại hôn, Xuân nhi đã không thấy tăm hơi! Mãi cho đến sáng nay toàn bộ trong Hầu phủ đều không có bóng dáng nàng, Liễu Thúy cũng thừa nhận, mấy ngày trước không biết ngươi dùng thủ đoạn gì khiến Xuân nhi đối với ngươi nói gì nghe đấy, sáng sớm hôm qua Liễu Thúy nói Xuân nhi quay về Thu Thủy các nghỉ ngơi, nhưng hỏi qua toàn bộ hạ nhân, bọ họ nói hoàn toàn không thấy chưa qua Xuân nhi! Ngươi còn nói không phải ngươi âm thầm động tay chân!"
Hạ Lan Minh thị run rẩy chỉ tay vào Lãnh Nguyệt, sắc mặt lo lắng lại bất lực, nhìn ra được đều không phải là hành động của một phụ nhân!
Mà nghe Hạ Lan Minh thị nói, con mắt Lãnh Nguyệt nghi hoặc giây lát rồi biến mất, ngày hôm qua ở trên đường cái, nàng nghĩ muốn hai người đổi hỉ kiệu cũng không thành công, lẽ ra Hạ Lan Lãnh Xuân nên về nhà mới đúng.
" Mới sáng sớm, đã làm sao vậy?!"
Thanh âm khàn khàn lại tràn đầy lười biếng, kiêu ngạo từ phòng bên vang lên. Mọi người nghe tiếng ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy Phong Thất Dạ đang nhấc vạt áo mà vào.
Lãnh Nghuyệt nghiêng nhìn Phong Thất Dạ, tổng cảm thấy được hắn hôm nay có chút bất đồng. Nhìn hắn từ trên xuống dưới một thân tú vân gợn sóng cẩm bào nâu hoa lệ, tóc đen thả 1 nửa trên đầu vai, khóe miệng vẫn như cũ tà tứ cười ------
Đúng rồi!
Khi tầm mắt Lãnh Nguyệt nhìn thấy cái trán Phong Thất Dạ, mới phát giác hình như có nhiều tóc lộn xộn phiêu đãng theo cái trán buông xuống, lại vừa đúng che ở vị trí khóe mắt trái, Lãnh Nguyệt hé miệng cười mỉa, giấu đầu hở đuôi!
Phong Thất Dạ xuất hiện, làm cho Hạ Lan Minh thị tựa hồ có điều thu liễm, nhưng kiềm chế không được thở dốc vẫn như cũ nặng nề kịch liệt.
"Hạ Lan phu nhân thực sự là khách ít đến, khó khăn có thể nào là hôm qua gả nữ, hôm nay liền thương nhớ lan tràn, đến phủ nhìn?" Phong Thất Dạ tự mình ngồi ở trên chủ vị, ánh mắt như chim ưng sắc lạnh xẹt qua quanh huy, nhìn Hạ Lan Minh thị mở miệng hỏi.
Mà lời nói vẻ nho nhã, nhưng làm cho Lãnh Nguyệt cười nhạt! Còn thương nhớ lan tràn, hắn chẳng lẽ lại không rõ ràng địa vị mình ở trong hầu phủ? !
Hạ Lan Minh thị hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Nguyệt một cái, sau đó chuyển hướng đến Phong Thất Dạ, ngữ khó hơi dịu đi : " Tà vương có điều không biết, hôm nay mạo muội đến đây, chỉ vì tiểu nữ Xuân nhi mất tích, cho nên mới đặc biệt đến hỏi nàng! Khiến cho tà vương chê cười!"
Hạ Lan Minh thị xuất thân thế gia vọng tộc, một phen nói ra không mất lễ độ. Cùng đối mặt Lãnh Nguyệt giương cung bạt kiếm hoàn toàn tương phản.
Phong thất Dạ ở trên ghế nghe vậy có hơi nghiêng mình, con ngươi thuận thế nhìn về phía Lãnh Nguyệt, khóe môi khẽ nhếch lên độ cong. Thấy biểu tình hắn như vậy, Lãnh Nguyệt biến sắc. Đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe đến Phong thất Dạ nói: " Thì ra là thế! Vậy không biết Hạ Lan phu nhân hỏi ra đáp án chưa?"
Hạ Lan Minh thị mặc dù nhìn không ra thái độ Phong Thất Dạ, nhưng trực giác liền cho rằng hắn đối với Lãnh Nguyệt cũng không ý kiến, cho nên buột miệng: "Việc này còn thỉnh tà vương làm chủ! Xuân nhi mất tích tất nhiên cùng nàng có quan hệ!"
Nói xong, Hạ Lan minh thị liền xoay người chỉ vào Lãnh Nguyệt, giữa ánh mắt tất cả đều là phẫn hận cùng chán ghét, mà Lãnh Nguyệt má lại kéo căng, nói: " Hạ Lan phu nhân, nói chuyện coi trọng chứng cớ, không có bằng chứng thì miệng sông tan băng, chỉ sợ không ổn đi!"
"Hạ Lan lãnh Nguyệt, ngươi đây là thái độ gì! Tà vương, người nhất định phải làm chủ cho ta! Nàng như vậy rõ ràng là làm nhục uy danh Vương gia!" Hạ Lan Minh thị tự nhận là bắt được nhược điểm Lãnh Nguyệt, dứt lời liền nhìn về phía Phong Thất Dạ khiếu nại.
Sắc mặt Phong Thất Dạ tự nhiên ngồi ở trên chủ vị, con mắt như vực sâu không thấy đáy, khi thì nhìn về phía Hạ Lan Minh thị, khi thì liếc Lãnh Nguyệt. Mà hắn ngay giữa không khí trầm mặc, Hạ Lan MInh thị có hơi an tâm, coi như đã đoán được Lãnh nguyệt sẽ bị hắn chất vấn như thường.
Không ngờ, "Hạ Lan phu nhân, một người nàng, ngươi chẳng lẽ đã quên, nàng hiện tại là vương phi!"
Phong Thất Dạ vừa chuyển đề tài, cả sảnh đường đều kinh sợ !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.