Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp
Chương 56: Băng Ngưng mất tích
Vi Nhĩ Xuyên Cao Cân Hài
21/11/2015
"Tiểu Đoàn Tử đừng nháo." Tuyết Ẩn không để ý Tiểu Đoàn Tử, nếu nàng đoán không sai, lần này đến là đàn sói.
Liếc mắt nhìn Xà Ngọc Kỷ, nàng không biết là bên ngoài đàn sói xuất hiện, đối với nàng có ảnh hưởng gì.
Tuyết Ẩn không lo lắng đàn tấn công bọn họ, bên ngoài ngự lâm quân cũng không phải ngồi không, đối phó với đàn sói bên ngoài cũng đủ .
Nhưng Tuyết Ẩn thật sự lo lắng, Xà Ngọc Kỷ đến cùng muốn làm cái gì.
Tiểu Đoàn Tử cũng cảm giác được khác thường, tiểu móng vuốt, theo quần áo Tuyết Ẩn đi đến bên cạnh cuwara số, nhìn tình hình bên ngoài.
Ánh lửa rực rỡ, đàn sói đem toàn bộ đội ngũ vây bên trong, con ngươi xanh, tham lam hung ác thẳng tắp nhìn bọn họ.
Thấy được đàn sói, Tuyết Ẩn có chút nghi hoặc nhìn về phía Xà Ngọc Kỷ, làm sao có thể là một đám sói đói bình thường xuất hiện.
Đúng vậy, chính là một đám sói đói bình thường, đối ngự lâm quân mà nói, căn bản là không có vấn đề gì.
"Ngao ô "
Một tiếng sói tru, đàn sói nhảy lên, không để ý sinh mệnh đánh về phía ngự lâm quân, lục quang ở dưới đêm tối, tựa như minh châu.
Ngự lâm quân giơ kiếm cùng đàn sói đánh nhau.
Ở thần võ đại lục, một đám sói đói bình thường, ở hiện đại là cùng hung cực ác .
Tuyết Ẩn nhíu mày, xem tình cảnh bên ngoài, thanh âm đồm độp, tiếng sói tru.
"Băng Ngưng." Nha đầu kia hôm nay thế nào không ở bên mình .
Gọi qua không ai đáp lại, Tuyết Ẩn thầm nghĩ trong lòng không ổn, vội vàng mở màn xe, muốn xuống xe.
"Nhị tiểu thư, hiện tại đàn sói công kích, rất nguy hiểm, thỉnh nhị tiểu thư hồi trong xe đi." Phụ trách thủ vệ ngự lâm quân, vội vàng ngăn trở Tuyết Ẩn.
Tuyết Ẩn nhô đầu ra, không có bóng dáng Băng Ngưng, nhướng mày "Tránh ra."
Ngự lâm quân hơi hơi ngây người, thanh âm uy nghiêm, hơi thở lạnh như băng, làm cho hắn sợ hãi.
Tuyết Ẩn ôm Tiểu Đoàn Tử đi xuống, ngự lâm quân cùng đàn sói đánh nhau, loạn thành một đống.
Nhưng là nàng chung quanh đều nhìn một chút, đều không thấy bóng dáng Băng Ngưng đâu cả, chỉ thấy nha đầu của Xà Ngọc Kỷ.
"Ngươi có thấy nha hoàn của ta không?" Tuyết Ẩn hỏi thủ vệ vừa rồi.
"Không thấy." Tên thủ vệ đứng ở một bên, cúi đầu cung kính trả lời, hắn không dám nhìn thẳng vào hai mắt của nàng.
Tuyết Ẩn một trận hoảng hốt, Băng Ngưng có phải hay không xảy ra chuyện gì, hôm nay thế nhưng không có canh giữ bên nàng.
Không được, nàng muốn đi tìm Băng Ngưng, không thể để nàng gặp chuyện không may.
Chung quanh truyền đến thanh âm đàn sói kêu rên , thanh âm bị đâm vào người, còn có rất nhiều ngự lâm quân tới gần xe ngựa cảu bọn họ, bảo hộ bọn họ.
Tuyết Ẩn ôm Tiểu Đoàn Tử xoay người bước đi.
Xà Ngọc Kỷ giờ phút này cũng đi ra, đi theo Tuyết Ẩn.
Xà Ngọc Kỷ ở Bắc Ngung Đế quốc rất có danh tiếng, ai không biết dương thành Xà gia đại tiểu thư là võ đạo cùng ma pháp thiên tài.
Cho nên thời điểm Xà Ngọc Kỷ đi ra, thủ vệ cũng không lo lắng, nàng lợi hại có thể so với ngự lâm quân bọn họ
"Nhị muội, ngươi không muốn biết Băng Ngưng đi nơi nào sao?"
Tuyết Ẩn dừng lại bước chân, ôm Tiểu Đoàn Tử xoay người, nhìn Xà Ngọc Kỷ theo tới
"Ngươi mang Băng Ngưng đi?"
Là nàng sơ sót, không nghĩ tới Xà Ngọc Kỷ thế nhưng đem chủ ý đánh lên trên người Băng Ngưng.
"Cái tiện nha đầu kia a, ta đã sớm nhìn khó chịu nàng, luôn khắp nơi bảo toàn ngươi, không tiếc đối nghịch với ta, cũng không nguyện giúp ta đối phó với ngươi. Ta nghĩ một đêm lạnh lẽo như vậy, nàng cũng rất là tịch mịch, liền cho nàng tìm mấy nam nhân, làm ấm thân một chút. Nhị muội, ta đối với nha hoàn của ngươi thật sự là săn sóc nga."
Xà Ngọc Kỷ nói vân đạm phong khinh, giống như làm chuyện tốt, kia thanh âm dễ nghe, nhưng lại nói ra lời nói không thể chịu được.
Liếc mắt nhìn Xà Ngọc Kỷ, nàng không biết là bên ngoài đàn sói xuất hiện, đối với nàng có ảnh hưởng gì.
Tuyết Ẩn không lo lắng đàn tấn công bọn họ, bên ngoài ngự lâm quân cũng không phải ngồi không, đối phó với đàn sói bên ngoài cũng đủ .
Nhưng Tuyết Ẩn thật sự lo lắng, Xà Ngọc Kỷ đến cùng muốn làm cái gì.
Tiểu Đoàn Tử cũng cảm giác được khác thường, tiểu móng vuốt, theo quần áo Tuyết Ẩn đi đến bên cạnh cuwara số, nhìn tình hình bên ngoài.
Ánh lửa rực rỡ, đàn sói đem toàn bộ đội ngũ vây bên trong, con ngươi xanh, tham lam hung ác thẳng tắp nhìn bọn họ.
Thấy được đàn sói, Tuyết Ẩn có chút nghi hoặc nhìn về phía Xà Ngọc Kỷ, làm sao có thể là một đám sói đói bình thường xuất hiện.
Đúng vậy, chính là một đám sói đói bình thường, đối ngự lâm quân mà nói, căn bản là không có vấn đề gì.
"Ngao ô "
Một tiếng sói tru, đàn sói nhảy lên, không để ý sinh mệnh đánh về phía ngự lâm quân, lục quang ở dưới đêm tối, tựa như minh châu.
Ngự lâm quân giơ kiếm cùng đàn sói đánh nhau.
Ở thần võ đại lục, một đám sói đói bình thường, ở hiện đại là cùng hung cực ác .
Tuyết Ẩn nhíu mày, xem tình cảnh bên ngoài, thanh âm đồm độp, tiếng sói tru.
"Băng Ngưng." Nha đầu kia hôm nay thế nào không ở bên mình .
Gọi qua không ai đáp lại, Tuyết Ẩn thầm nghĩ trong lòng không ổn, vội vàng mở màn xe, muốn xuống xe.
"Nhị tiểu thư, hiện tại đàn sói công kích, rất nguy hiểm, thỉnh nhị tiểu thư hồi trong xe đi." Phụ trách thủ vệ ngự lâm quân, vội vàng ngăn trở Tuyết Ẩn.
Tuyết Ẩn nhô đầu ra, không có bóng dáng Băng Ngưng, nhướng mày "Tránh ra."
Ngự lâm quân hơi hơi ngây người, thanh âm uy nghiêm, hơi thở lạnh như băng, làm cho hắn sợ hãi.
Tuyết Ẩn ôm Tiểu Đoàn Tử đi xuống, ngự lâm quân cùng đàn sói đánh nhau, loạn thành một đống.
Nhưng là nàng chung quanh đều nhìn một chút, đều không thấy bóng dáng Băng Ngưng đâu cả, chỉ thấy nha đầu của Xà Ngọc Kỷ.
"Ngươi có thấy nha hoàn của ta không?" Tuyết Ẩn hỏi thủ vệ vừa rồi.
"Không thấy." Tên thủ vệ đứng ở một bên, cúi đầu cung kính trả lời, hắn không dám nhìn thẳng vào hai mắt của nàng.
Tuyết Ẩn một trận hoảng hốt, Băng Ngưng có phải hay không xảy ra chuyện gì, hôm nay thế nhưng không có canh giữ bên nàng.
Không được, nàng muốn đi tìm Băng Ngưng, không thể để nàng gặp chuyện không may.
Chung quanh truyền đến thanh âm đàn sói kêu rên , thanh âm bị đâm vào người, còn có rất nhiều ngự lâm quân tới gần xe ngựa cảu bọn họ, bảo hộ bọn họ.
Tuyết Ẩn ôm Tiểu Đoàn Tử xoay người bước đi.
Xà Ngọc Kỷ giờ phút này cũng đi ra, đi theo Tuyết Ẩn.
Xà Ngọc Kỷ ở Bắc Ngung Đế quốc rất có danh tiếng, ai không biết dương thành Xà gia đại tiểu thư là võ đạo cùng ma pháp thiên tài.
Cho nên thời điểm Xà Ngọc Kỷ đi ra, thủ vệ cũng không lo lắng, nàng lợi hại có thể so với ngự lâm quân bọn họ
"Nhị muội, ngươi không muốn biết Băng Ngưng đi nơi nào sao?"
Tuyết Ẩn dừng lại bước chân, ôm Tiểu Đoàn Tử xoay người, nhìn Xà Ngọc Kỷ theo tới
"Ngươi mang Băng Ngưng đi?"
Là nàng sơ sót, không nghĩ tới Xà Ngọc Kỷ thế nhưng đem chủ ý đánh lên trên người Băng Ngưng.
"Cái tiện nha đầu kia a, ta đã sớm nhìn khó chịu nàng, luôn khắp nơi bảo toàn ngươi, không tiếc đối nghịch với ta, cũng không nguyện giúp ta đối phó với ngươi. Ta nghĩ một đêm lạnh lẽo như vậy, nàng cũng rất là tịch mịch, liền cho nàng tìm mấy nam nhân, làm ấm thân một chút. Nhị muội, ta đối với nha hoàn của ngươi thật sự là săn sóc nga."
Xà Ngọc Kỷ nói vân đạm phong khinh, giống như làm chuyện tốt, kia thanh âm dễ nghe, nhưng lại nói ra lời nói không thể chịu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.