Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp
Chương 223
Vi Nhĩ Xuyên Cao Cân Hài
13/09/2018
Chương 223: Nguyên nhân đưa lên làm con thừa tự
Edit: Mavis Clay
"Ngồi xuống hết đi, hiếm khi có được cơ hội như thế này, cứ tự nhiên đi." Hoàng đế Bắc Vực thản nhiên nói.
“Vâng ạ”
Nhưng không phải Hoàng đế nói tự tại liền tự tại, chỉ là lời khách sao mà thôi.
Mọi người lại tiếp tục tán gẫu, uống trà chơi cờ với nhau, thời gian trôi qua thấm thoát, nhưng từ đầu đến cuối không hề có một ai nhắc tới chuyện Nam tháp hôm đó.
Khi tới hoàng hôn, ngày ảnh tà thanh, nơi đình hóng mát bên hồ nước, cá vàng nô đùa tung tăng, thi thoảng trong đình truyền ra tiếng cười...
"Nô tì tham kiến hoàng thượng." Giọng nói âm nhu của Hoàng hậu vang lên, Hoàng đế Bắc Vực khẽ cúi đầu.
"Hoàng hậu tới đấy à." Thấy Hoàng hậu, Hoàng đế Bắc Vực cười cười.
Hoàng hậu đứng lui sang một bên, sau đó nói, "Nô tì nghe nói Hoàng thượng ở đây, còn có hai vị tiểu thư Xà gia, nên đến xem thử, muốn để hai vị tiểu thư tới chỗ của nô tỳ một chút tâm sự."
Hoàng đế Bắc Vực nhìn bọn họ rồi lại nhìn sang Xà Cẩm Dương, "Xà Tông chủ, không biết ngài có thể để Tuyết Ẩn đi một lát được không?"
"Ẩn nhi, con thì sao?" Xà Cẩm Dương không trả lời, hỏi ngược lại Tuyết Ẩn.
"Vậy thì đi thôi." Tuyết Ẩn đứng lên nói, Hoàng đế và Xà Cẩm Dương đều hỏi ý kiến của nàng, nàng cũng không thể không nể mặt, dù sao phải đi một chút.
Hoàng hậu thấy thế, tiến lên kéo tay Tuyết Ẩn, "Thật sự là đứa nhỏ nhu thuận, tới cung để bản cung xem thử nào."
Mặt Xà Ngọc Kỷ trắng bệch, không biết là do tủi thái độ của Hoàng hậu. Vốn là muốn để Hoàng hậu nhìn thấy bộ dáng con dâu ngoan hiền của mình, nhưng đến một cái liếc mắt nàng ta cũng không thèm nhìn.
Nhưng cho dù trong lòng phẫn nộ, không cam lòng cỡ nào, nàng ta vẫn đi theo, bây giờ nàng ta đã chẳng còn cái phong quang vô hạn của lúc trước rồi.
Không còn là Xà Ngọc Kỷ đi tới đâu là người ta ngưỡng mộ tới đó rồi.
Trở thành con người hôm nay, cánh tay cụt này, đều là do Tuyết Ẩn kia.
Nói chuyện trong cung Hoàng hậu, chủ yếu là lời lôi kéo, sau đó thì đưa chút lễ vật, còn nhờ dẫn nhóm người Hoàng đế Bắc Vực đến cung Hoàng hậu dùng bữa.
Cho đến khi tán gẫu xong rồi thì trời đã sụp tối, nên xuất cung rồi.
Xà Ngọc Kỷ được đưa lên xe ngựa, Xà Cẩm Dương cho người đưa nàng ta về Xà gia, "Ẩn nhi, có cần về Xà gia thu dọn gì không?"
Tuyết Ẩn hơi chếch đầu nhìn hắn, Xà gia Tổng phủ không phải là nơi Xà gia Tông chủ ở sao?
"Chúng ta ở biệt viện của Xà Tổng phủ, nơi đó sẽ chính là nhà." Xà Cẩm Dương sủng nịnh nhìn Tuyết Ẩn, ôn nhu nói.
"Ừm, nên về thu dọn một chút." Tuyết Ẩn lạnh nhạt, nhà, thật sự sẽ là nhà sao, hay là chuyển hộ khẩu từ hang sói này sang háng sói khác?
Xà Cẩm Dương tựa hồ nhìn thấu tâm tư của nàng, cốc một cái lên đầu nàng, "Con đang lo cái gì đó?"
"Không có ạ." Có thể nghĩ ra cái gì chứ, cái gì cũng chưa nghĩ, có nghĩ tới lại cảm thấy thất vọng.
"Ta sẽ không như Xà Hoàng Nhất, đưa con tới làm con thừa tự, là muốn con rời khỏi cái chỗ đó, chứ không phải vì nghe câu chuyện của con mới quyết định."
Tuyết Ẩn khẽ ngẩng đầu nhìn Xà Cẩm Dương, "Ngươi trở về rất đúng lúc."
"Lời tiên đoán của Xà gia ta là Tông chủ đương nhiên biết, lúc đó ta đã trở lại ngay lập tức, chỉ là trên đường gặp chút bất trắc. Năm năm trước lúc mẫu thân con mất, ta có đi qua Xà phủ nhưng lại không gặp được con, Xà Hoàng Nhất đã đáp ứng ta sẽ chiếu cố cho con thật tốt."
"Ta có nghe mẹ ta kể về ngươi, nhưng không có ấn tượng nhiều lắm." Nếu không phải trong trí nhớ mẫu thân từng có nói tới Xà Cẩm Dương, nàng sẽ không đồng ý làm con thừa tự của hắn.
Edit: Mavis Clay
"Ngồi xuống hết đi, hiếm khi có được cơ hội như thế này, cứ tự nhiên đi." Hoàng đế Bắc Vực thản nhiên nói.
“Vâng ạ”
Nhưng không phải Hoàng đế nói tự tại liền tự tại, chỉ là lời khách sao mà thôi.
Mọi người lại tiếp tục tán gẫu, uống trà chơi cờ với nhau, thời gian trôi qua thấm thoát, nhưng từ đầu đến cuối không hề có một ai nhắc tới chuyện Nam tháp hôm đó.
Khi tới hoàng hôn, ngày ảnh tà thanh, nơi đình hóng mát bên hồ nước, cá vàng nô đùa tung tăng, thi thoảng trong đình truyền ra tiếng cười...
"Nô tì tham kiến hoàng thượng." Giọng nói âm nhu của Hoàng hậu vang lên, Hoàng đế Bắc Vực khẽ cúi đầu.
"Hoàng hậu tới đấy à." Thấy Hoàng hậu, Hoàng đế Bắc Vực cười cười.
Hoàng hậu đứng lui sang một bên, sau đó nói, "Nô tì nghe nói Hoàng thượng ở đây, còn có hai vị tiểu thư Xà gia, nên đến xem thử, muốn để hai vị tiểu thư tới chỗ của nô tỳ một chút tâm sự."
Hoàng đế Bắc Vực nhìn bọn họ rồi lại nhìn sang Xà Cẩm Dương, "Xà Tông chủ, không biết ngài có thể để Tuyết Ẩn đi một lát được không?"
"Ẩn nhi, con thì sao?" Xà Cẩm Dương không trả lời, hỏi ngược lại Tuyết Ẩn.
"Vậy thì đi thôi." Tuyết Ẩn đứng lên nói, Hoàng đế và Xà Cẩm Dương đều hỏi ý kiến của nàng, nàng cũng không thể không nể mặt, dù sao phải đi một chút.
Hoàng hậu thấy thế, tiến lên kéo tay Tuyết Ẩn, "Thật sự là đứa nhỏ nhu thuận, tới cung để bản cung xem thử nào."
Mặt Xà Ngọc Kỷ trắng bệch, không biết là do tủi thái độ của Hoàng hậu. Vốn là muốn để Hoàng hậu nhìn thấy bộ dáng con dâu ngoan hiền của mình, nhưng đến một cái liếc mắt nàng ta cũng không thèm nhìn.
Nhưng cho dù trong lòng phẫn nộ, không cam lòng cỡ nào, nàng ta vẫn đi theo, bây giờ nàng ta đã chẳng còn cái phong quang vô hạn của lúc trước rồi.
Không còn là Xà Ngọc Kỷ đi tới đâu là người ta ngưỡng mộ tới đó rồi.
Trở thành con người hôm nay, cánh tay cụt này, đều là do Tuyết Ẩn kia.
Nói chuyện trong cung Hoàng hậu, chủ yếu là lời lôi kéo, sau đó thì đưa chút lễ vật, còn nhờ dẫn nhóm người Hoàng đế Bắc Vực đến cung Hoàng hậu dùng bữa.
Cho đến khi tán gẫu xong rồi thì trời đã sụp tối, nên xuất cung rồi.
Xà Ngọc Kỷ được đưa lên xe ngựa, Xà Cẩm Dương cho người đưa nàng ta về Xà gia, "Ẩn nhi, có cần về Xà gia thu dọn gì không?"
Tuyết Ẩn hơi chếch đầu nhìn hắn, Xà gia Tổng phủ không phải là nơi Xà gia Tông chủ ở sao?
"Chúng ta ở biệt viện của Xà Tổng phủ, nơi đó sẽ chính là nhà." Xà Cẩm Dương sủng nịnh nhìn Tuyết Ẩn, ôn nhu nói.
"Ừm, nên về thu dọn một chút." Tuyết Ẩn lạnh nhạt, nhà, thật sự sẽ là nhà sao, hay là chuyển hộ khẩu từ hang sói này sang háng sói khác?
Xà Cẩm Dương tựa hồ nhìn thấu tâm tư của nàng, cốc một cái lên đầu nàng, "Con đang lo cái gì đó?"
"Không có ạ." Có thể nghĩ ra cái gì chứ, cái gì cũng chưa nghĩ, có nghĩ tới lại cảm thấy thất vọng.
"Ta sẽ không như Xà Hoàng Nhất, đưa con tới làm con thừa tự, là muốn con rời khỏi cái chỗ đó, chứ không phải vì nghe câu chuyện của con mới quyết định."
Tuyết Ẩn khẽ ngẩng đầu nhìn Xà Cẩm Dương, "Ngươi trở về rất đúng lúc."
"Lời tiên đoán của Xà gia ta là Tông chủ đương nhiên biết, lúc đó ta đã trở lại ngay lập tức, chỉ là trên đường gặp chút bất trắc. Năm năm trước lúc mẫu thân con mất, ta có đi qua Xà phủ nhưng lại không gặp được con, Xà Hoàng Nhất đã đáp ứng ta sẽ chiếu cố cho con thật tốt."
"Ta có nghe mẹ ta kể về ngươi, nhưng không có ấn tượng nhiều lắm." Nếu không phải trong trí nhớ mẫu thân từng có nói tới Xà Cẩm Dương, nàng sẽ không đồng ý làm con thừa tự của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.