Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp
Chương 228
Vi Nhĩ Xuyên Cao Cân Hài
18/09/2018
Chương 228: Ai dám cầu xin, cũng trục xuất khỏi gia phả.
Edit: Mavis Clay
"Không phạm sai lầm? Có hay không điều tra ra là biết, còn về phần Xà Ngọc Kỷ, Nhị Hoàng Tử muốn cưới người này, cũng không phải là thân phận chính nữ." Xà Cẩm Dương lạnh nhạt nói.
Ẩn nhi đã nói như vậy, này đều đồng ý với nàng, đầy đều là Xà gia thiếu nợ nàng, Ẩn nhi vốn là người không bao giờ tha thứ cho kẻ thù.
Ít nhất là trong lòng Ẩn nhi, Xà gia đã khiến nàng thành kẻ thù, cho nên nàng không sẽ tha thứ cho những người này.
Xà Giang khó xử nhìn Đại diện Tông chủ, hi vọng ông ấy có thể hỗ trợ nói giúp, dù sao Xà gia chi thứ bọn họ vẫn có chút tác dụng.
Nhưng Đại diện Tông chủ chỉ im lặng quét mắt qua một lần, hắn rất hiểu rõ Tam đệ, huống chi lúc trước nữ nhân kia...
Tam đệ nhất định sẽ rất sủng ái đứa con gái thừa tự này, chuyện gì cũng sẽ thuận theo nàng, cho dù Xà Hoàng Nhất không sai, thì cũng sẽ bị biến thành sai.
Xà Ngọc Kỷ cũng vậy, bây giờ nàng ta đã hoàn toàn vô dụng, là một phế nhân, Bắc Huyền Thanh không hủy hôn ước chẳng qua là vì dân tâm thôi.
Một khi đã cưới vào cửa, nếu nàng ngoan ngoãn thì có lẽ còn yên ổn được trên vị trí chính thất, nhưng nếu không ngoan, Nhị Hoàng Tử sẽ rất nhanh biếm nàng ta vào lãnh cung.
Cho nên hai người này, hắn sẽ không cầu xin giùm. Cứ theo như ý Tuyết Ẩn, dường như chỉ mới là bắt đầu, chứ chưa phải là kết thúc.
"Mẹ ta là chính thất, là đại phu nhân, ta đương nhiên là chính nữ, ngươi dựa vào cái gì chứ, kẻ có nương tiện nhân như ngươi..."
Xà Ngọc Kỷ còn chưa nói hết đã bị một luồng năng lượng hùng mạnh đánh văng ra ngoài, đánh thẳng ra cửa đập lưng lên tảng đá cứng.
"Kỷ nhi."
Xà phu nhân và Xà Hoàng Nhất cùng thét lên, nhào tới phía trước, Xà Ngọc Kỷ hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vừa thảm vừa trắng.
Nàng ta bị cụt tay mới ba ngày trước nên thân thể đã yếu sẵn, sao có thể chịu được đòn đánh như vậy.
Tuyết Ẩn nhàn nhã ngồi, vừa rồi không phải là nàng ra tay, mà là người ở bên cạnh nàng, người phụ thân nhặt được Xà Cẩm Dương.
Phản ứng của hắn còn dữ dội hơn người nữ nhi thân sinh này nữa, thật đúng là ngoài dự đoán của nàng.
Xà Cẩm Dương đứng lên từ từ bước tới cửa, trên cao nhìn xuống nàng ta, gương mặt bây giờ y hệt như một tảng băng ngàn năm, vô cùng lạnh lẽo.
Xà Ngọc Kỷ nhìn lên mà có cảm giác như đang bị đóng băng, khẽ rụt lại vào lòng Xà phu nhân.
Xà phu nhân ôm chặt Xà Ngọc Kỷ trong ngực, cũng ngẩng đầu lấm lét nhìn Xà Cẩm Dương, nhưng nghĩ tới nữ nhi mình đang chịu khổ, liền nói, "Tông chủ, Kỷ nhi bị nàng chặt đứt tay, hiện giờ vẫn chưa bình phục, sao ngài lại ra tay nặng như vậy, nó chính là Hoàng Tử Phi tương lai đấy."
Xà Cẩm Dương lườm lạnh, nói, "Nhàn Tĩnh không phải là người các ngươi có thể vũ nhục."
Tuyết Ẩn nhìn bóng lưng Xà Cẩm Dương, chợt nhận ra bóng lưng đó rất cô đơn, khiến nàng dâng lên một cảm giác xúc động khó hiểu, không biết đó có phải là cảm xúc từ chính bản thân hay không.
Bởi vì từ lúc mẫu thân nàng bị cho là bắt gian tại giường, chưa từng có ai nói như vậy vì mẫu thân nàng, có nói thì cũng chỉ là kể lại.
Đã thế còn liên lụy đến tiểu cô nương vô tội này, lúc đó chỉ có Bưng Ngưng luôn một mực bên nàng, mà lúc này thì chỉ còn một người đứng bên cạnh nàng, chính là người cha nhặt được kia.
Xà Hoàng Nhất hoảng sợ ngẩn đầu, chưa bao giờ nghĩ tới Xà Cẩm Dương lại bảo vệ cho tiện nhân kia đến vậy, nhưng hơi thở lạnh băng lúc này của hắn khiến ông ta không hám hó hé nửa lời.
"Nếu ai dám cầu xin, cũng trục xuất khỏi gia phả luôn đi." Xà Cẩm Dương lạnh lùng nói, sau đó dịu dàng nói với Tuyết Ẩn, "Ẩn nhi, đi thu dọn hành lý đi, chúng ta đi thôi."
Edit: Mavis Clay
"Không phạm sai lầm? Có hay không điều tra ra là biết, còn về phần Xà Ngọc Kỷ, Nhị Hoàng Tử muốn cưới người này, cũng không phải là thân phận chính nữ." Xà Cẩm Dương lạnh nhạt nói.
Ẩn nhi đã nói như vậy, này đều đồng ý với nàng, đầy đều là Xà gia thiếu nợ nàng, Ẩn nhi vốn là người không bao giờ tha thứ cho kẻ thù.
Ít nhất là trong lòng Ẩn nhi, Xà gia đã khiến nàng thành kẻ thù, cho nên nàng không sẽ tha thứ cho những người này.
Xà Giang khó xử nhìn Đại diện Tông chủ, hi vọng ông ấy có thể hỗ trợ nói giúp, dù sao Xà gia chi thứ bọn họ vẫn có chút tác dụng.
Nhưng Đại diện Tông chủ chỉ im lặng quét mắt qua một lần, hắn rất hiểu rõ Tam đệ, huống chi lúc trước nữ nhân kia...
Tam đệ nhất định sẽ rất sủng ái đứa con gái thừa tự này, chuyện gì cũng sẽ thuận theo nàng, cho dù Xà Hoàng Nhất không sai, thì cũng sẽ bị biến thành sai.
Xà Ngọc Kỷ cũng vậy, bây giờ nàng ta đã hoàn toàn vô dụng, là một phế nhân, Bắc Huyền Thanh không hủy hôn ước chẳng qua là vì dân tâm thôi.
Một khi đã cưới vào cửa, nếu nàng ngoan ngoãn thì có lẽ còn yên ổn được trên vị trí chính thất, nhưng nếu không ngoan, Nhị Hoàng Tử sẽ rất nhanh biếm nàng ta vào lãnh cung.
Cho nên hai người này, hắn sẽ không cầu xin giùm. Cứ theo như ý Tuyết Ẩn, dường như chỉ mới là bắt đầu, chứ chưa phải là kết thúc.
"Mẹ ta là chính thất, là đại phu nhân, ta đương nhiên là chính nữ, ngươi dựa vào cái gì chứ, kẻ có nương tiện nhân như ngươi..."
Xà Ngọc Kỷ còn chưa nói hết đã bị một luồng năng lượng hùng mạnh đánh văng ra ngoài, đánh thẳng ra cửa đập lưng lên tảng đá cứng.
"Kỷ nhi."
Xà phu nhân và Xà Hoàng Nhất cùng thét lên, nhào tới phía trước, Xà Ngọc Kỷ hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vừa thảm vừa trắng.
Nàng ta bị cụt tay mới ba ngày trước nên thân thể đã yếu sẵn, sao có thể chịu được đòn đánh như vậy.
Tuyết Ẩn nhàn nhã ngồi, vừa rồi không phải là nàng ra tay, mà là người ở bên cạnh nàng, người phụ thân nhặt được Xà Cẩm Dương.
Phản ứng của hắn còn dữ dội hơn người nữ nhi thân sinh này nữa, thật đúng là ngoài dự đoán của nàng.
Xà Cẩm Dương đứng lên từ từ bước tới cửa, trên cao nhìn xuống nàng ta, gương mặt bây giờ y hệt như một tảng băng ngàn năm, vô cùng lạnh lẽo.
Xà Ngọc Kỷ nhìn lên mà có cảm giác như đang bị đóng băng, khẽ rụt lại vào lòng Xà phu nhân.
Xà phu nhân ôm chặt Xà Ngọc Kỷ trong ngực, cũng ngẩng đầu lấm lét nhìn Xà Cẩm Dương, nhưng nghĩ tới nữ nhi mình đang chịu khổ, liền nói, "Tông chủ, Kỷ nhi bị nàng chặt đứt tay, hiện giờ vẫn chưa bình phục, sao ngài lại ra tay nặng như vậy, nó chính là Hoàng Tử Phi tương lai đấy."
Xà Cẩm Dương lườm lạnh, nói, "Nhàn Tĩnh không phải là người các ngươi có thể vũ nhục."
Tuyết Ẩn nhìn bóng lưng Xà Cẩm Dương, chợt nhận ra bóng lưng đó rất cô đơn, khiến nàng dâng lên một cảm giác xúc động khó hiểu, không biết đó có phải là cảm xúc từ chính bản thân hay không.
Bởi vì từ lúc mẫu thân nàng bị cho là bắt gian tại giường, chưa từng có ai nói như vậy vì mẫu thân nàng, có nói thì cũng chỉ là kể lại.
Đã thế còn liên lụy đến tiểu cô nương vô tội này, lúc đó chỉ có Bưng Ngưng luôn một mực bên nàng, mà lúc này thì chỉ còn một người đứng bên cạnh nàng, chính là người cha nhặt được kia.
Xà Hoàng Nhất hoảng sợ ngẩn đầu, chưa bao giờ nghĩ tới Xà Cẩm Dương lại bảo vệ cho tiện nhân kia đến vậy, nhưng hơi thở lạnh băng lúc này của hắn khiến ông ta không hám hó hé nửa lời.
"Nếu ai dám cầu xin, cũng trục xuất khỏi gia phả luôn đi." Xà Cẩm Dương lạnh lùng nói, sau đó dịu dàng nói với Tuyết Ẩn, "Ẩn nhi, đi thu dọn hành lý đi, chúng ta đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.