Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp
Chương 180: Cùng Trà Bá Trọng tỷ thí
Vi Nhĩ Xuyên Cao Cân Hài
03/09/2016
"Hiện tại tỷ thí bắt
đầu." Âu Nhan Mộ có chút không thoải mái nhìn thoáng qua Tuyết Ẩn đang
nói chuyện với Trà Bá Trọng, một màn ấm áp.
Vì sao, nàng có thể cười với người khác như vậy, lại không hề đối với hắn cười một cái.
Nếu nàng đối với hắn tốt một chút, nói chuyện với hắn nhẹ nhàng một chút, hắn cũng sẽ không nhằm vào nàng khắp nơi. Bởi vì hắn cảm thấy ngoài biện pháp này ra, sẽ không còn biện pháp để nàng chú ý tới hắn.
Cảm nhận được một đạo ánh mắt nhu tình cực nóng, Tuyết Ẩn theo cảm giác nhìn sang. Một chút tóc bạc bị gió thổi bay lên, ánh mắt sáng quắc, làm Tuyết Ẩn trong lòng run lên.
Thấy động tác của Ly Thiên Dạ, Tuyết Ẩn giận giữ trừng mắt nhìn tên kia . vừa rồi hắn dùng khẩu hình nói với nàng: Ái phi, bổn vương xem trọng ngươi.
Người kia chỉ cần không có ai để ý, hắn đều sẽ kêu nàng là ái phi, tức chết nàng .
"Tuyết Ẩn, chúng ta bắt đầu ." Trà Bá Trọng thuận mắt nhìn qua, sau đó có chút nhíu mày nói.
Tuyết Ẩn thu hồi ánh mắt, sau đó gật đầu, không thèm quản cảm giác khác thường đang nảy sinh trong lòng.
Trà Bá Trọng nắm tay, giơ lên nắm tay tản mát là lạnh giá, hung hăng hướng Tuyết Ẩn bay đến.
Hắn sẽ không nhường nàng, sẽ không chùn tay, bởi vì nàng không phải là người như vậy, hắn tìm nàng tỷ thí, chính là hi vọng chính bản thân hắn chịu thương ít nhất.
Nếu là người khác, xuống tay ngoan độc, chỉ một nấm đấm cũng có thể khiến người khác tàn phế.
Tuyết Ẩn nhìn thoáng qua, sau đó cấp tốc lắc mình, tránh đi nắm tay của Trà Bá Trọng.
Nàng không muốn Trà Bá Trọng thua quá khó coi, cũng không muốn trong một chiêu đã đả bại hắn.
Trà Bá Trọng vừa trở lại, liền thấy một cái nắm tay nhỏ bay đến, vội vàng xoay người né qua, lại một cái đá chân bay đến.
Tuyết Ẩn giơ chân chống lại, hai người nghiêm túc đánh nhau, ở trong võ trường to như vậy, có vẻ thập phần rõ ràng.
Không phải là bởi vì bọn họ tốc độ mau lẹ, mà tất cả mọi người đều chú ý hai người họ bởi vì. Một người là trà gia thiếu gia thân thể bệnh tật, một người tiểu thư nổi danh phế vật, tự nhiên là muốn xem bọn họ đánh như thế nào.
Trà Bá Trọng thể lực dần dần theo không kịp, tốc độ cũng chậm lại, bắt đầu thở dốc, trái lại Tuyết Ẩn, nàng hơi thở cực kỳ bình thường, vẻ mặt thoải mái giống như là đang cùng hắn chơi một trò chơi.
Trà Bá Trọng thở dốc, nắm tay lại hướng Tuyết Ẩn bay đến.
Tuyết Ẩn đứng tại chỗ, nhìn nắm tay mang theo tiếng gió vù vù đang bay về phía mình, lại cố tình không hề tránh thoát.
"Ta nói rồi ta sẽ không nương tay ." Bàn tay của Tuyết Ẩn nắm lấy cổ tay Trà Bá Trọng, cười vui vẻ, sau đó dùng lực, ném sang bên cạnh.
"Bá Trọng ca ca." Như Bạch công chúa thấy tình cảnh vậy, vội vàng chạy tới nâng Trà Bá Trọng.
Bá Trọng ca ca sao có thể bị đánh bại được, hắn tuy rằng là thể nhược nhiều bệnh, nhưng là võ đạo tu vi cũng không kém, chẳng lẽ là nhường dân đen kia?
Trà Bá Trọng có chút nhíu mày, có chút bực mình nói "Như Bạch công chúa, ta có thể tự mình đứng lên, không cần ngươi nâng."
" Bá Trọng ca ca, ta không là cái ý tứ kia." Như Bạch công chúa hốc mắt mau đỏ, Bá Trọng ca ca làm sao có thể hiểu lầm nàng như vậy, nàng cũng chỉ là lo lắng cho hắn mà thôi.
Nàng thật sự không có ý tứ khinh thường Bá Trọng ca ca, hắn là người trong lòng của nàng, nàng làm sao có thể khinh thường hắn, ở trong mắt nàng, Bá Trọng ca ca là người tốt nhất.
Vì sao, nàng có thể cười với người khác như vậy, lại không hề đối với hắn cười một cái.
Nếu nàng đối với hắn tốt một chút, nói chuyện với hắn nhẹ nhàng một chút, hắn cũng sẽ không nhằm vào nàng khắp nơi. Bởi vì hắn cảm thấy ngoài biện pháp này ra, sẽ không còn biện pháp để nàng chú ý tới hắn.
Cảm nhận được một đạo ánh mắt nhu tình cực nóng, Tuyết Ẩn theo cảm giác nhìn sang. Một chút tóc bạc bị gió thổi bay lên, ánh mắt sáng quắc, làm Tuyết Ẩn trong lòng run lên.
Thấy động tác của Ly Thiên Dạ, Tuyết Ẩn giận giữ trừng mắt nhìn tên kia . vừa rồi hắn dùng khẩu hình nói với nàng: Ái phi, bổn vương xem trọng ngươi.
Người kia chỉ cần không có ai để ý, hắn đều sẽ kêu nàng là ái phi, tức chết nàng .
"Tuyết Ẩn, chúng ta bắt đầu ." Trà Bá Trọng thuận mắt nhìn qua, sau đó có chút nhíu mày nói.
Tuyết Ẩn thu hồi ánh mắt, sau đó gật đầu, không thèm quản cảm giác khác thường đang nảy sinh trong lòng.
Trà Bá Trọng nắm tay, giơ lên nắm tay tản mát là lạnh giá, hung hăng hướng Tuyết Ẩn bay đến.
Hắn sẽ không nhường nàng, sẽ không chùn tay, bởi vì nàng không phải là người như vậy, hắn tìm nàng tỷ thí, chính là hi vọng chính bản thân hắn chịu thương ít nhất.
Nếu là người khác, xuống tay ngoan độc, chỉ một nấm đấm cũng có thể khiến người khác tàn phế.
Tuyết Ẩn nhìn thoáng qua, sau đó cấp tốc lắc mình, tránh đi nắm tay của Trà Bá Trọng.
Nàng không muốn Trà Bá Trọng thua quá khó coi, cũng không muốn trong một chiêu đã đả bại hắn.
Trà Bá Trọng vừa trở lại, liền thấy một cái nắm tay nhỏ bay đến, vội vàng xoay người né qua, lại một cái đá chân bay đến.
Tuyết Ẩn giơ chân chống lại, hai người nghiêm túc đánh nhau, ở trong võ trường to như vậy, có vẻ thập phần rõ ràng.
Không phải là bởi vì bọn họ tốc độ mau lẹ, mà tất cả mọi người đều chú ý hai người họ bởi vì. Một người là trà gia thiếu gia thân thể bệnh tật, một người tiểu thư nổi danh phế vật, tự nhiên là muốn xem bọn họ đánh như thế nào.
Trà Bá Trọng thể lực dần dần theo không kịp, tốc độ cũng chậm lại, bắt đầu thở dốc, trái lại Tuyết Ẩn, nàng hơi thở cực kỳ bình thường, vẻ mặt thoải mái giống như là đang cùng hắn chơi một trò chơi.
Trà Bá Trọng thở dốc, nắm tay lại hướng Tuyết Ẩn bay đến.
Tuyết Ẩn đứng tại chỗ, nhìn nắm tay mang theo tiếng gió vù vù đang bay về phía mình, lại cố tình không hề tránh thoát.
"Ta nói rồi ta sẽ không nương tay ." Bàn tay của Tuyết Ẩn nắm lấy cổ tay Trà Bá Trọng, cười vui vẻ, sau đó dùng lực, ném sang bên cạnh.
"Bá Trọng ca ca." Như Bạch công chúa thấy tình cảnh vậy, vội vàng chạy tới nâng Trà Bá Trọng.
Bá Trọng ca ca sao có thể bị đánh bại được, hắn tuy rằng là thể nhược nhiều bệnh, nhưng là võ đạo tu vi cũng không kém, chẳng lẽ là nhường dân đen kia?
Trà Bá Trọng có chút nhíu mày, có chút bực mình nói "Như Bạch công chúa, ta có thể tự mình đứng lên, không cần ngươi nâng."
" Bá Trọng ca ca, ta không là cái ý tứ kia." Như Bạch công chúa hốc mắt mau đỏ, Bá Trọng ca ca làm sao có thể hiểu lầm nàng như vậy, nàng cũng chỉ là lo lắng cho hắn mà thôi.
Nàng thật sự không có ý tứ khinh thường Bá Trọng ca ca, hắn là người trong lòng của nàng, nàng làm sao có thể khinh thường hắn, ở trong mắt nàng, Bá Trọng ca ca là người tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.