Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp
Chương 211: Giữ ngươi lại, là muốn ngươi sống không bằng chết!
Vi Nhĩ Xuyên Cao Cân Hài
18/08/2018
Lúc này, Xà Ngọc Kỷ
vô cùng hốt hoảng, tiếng rơi tí tách, đôi mắt bạc tràn ngập sát ý và
băng lãnh vô tình, mùi máu tươi xộc vào mũi, mọi thứ khiến lòng nàng ta
càng ngày càng khủng hoảng.
Nhưng bây giờ nàng đang bị thương nặng, phải nhân lúc bây giờ cho nàng một kích chí mạng, vĩnh tuyệt hậu hoạn*.
*Vĩnh tuyệt hậu hoạn, diệt trừ hoàn toàn hậu quả sau này.
Dần bình tĩnh lại, Xà Ngọc Kỷ lại oán hận nhìn Tuyết Ẩn, lạnh giọng nói, "Đừng trách ta vô tình, muốn trách thì trách ngươi từ nhỏ đã ti tiện, không chống lại được ta."
Xà Ngọc Kỷ rút mạnh lưỡi kiếm về, với sức lực này gần như muốn cắt đứt tay của Tuyết Ẩn, nhưng đến một cái nhăn mày nàng cũng chưa hề, lại nhìn lưỡi kiếm đang đâm bản thân. . .
"A - - "
Một tiếng thét chói tai làm chấn động cả tim can con người, tiếng kêu thống khổ này. . .
"Tuyết Ẩn." Nghe thấy tiếng thét, trái tim Trà Bá Trọng khẽ run lên, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là nàng gặp chuyện, chân bước nhanh hơn về phía Nam tháp.
Lúc này ở chỗ Nam tháp, khắp nơi đều là máu tươi, những đốm lửa nhỏ ti li chưa tắt, thịt bán long nằm la liệt trên đất, giữa đống đổ nát của Nam tháp, một thiếu nữ nằm bất động. . .
Nhưng khi Trà Bá Trọng thấy thân hình đỏ tươi kia vẫn đang đứng, trái tim như được gỡ bỏ một tảng đá, may quá nàng vẫn ổn.
Lúc hắn nghe có tiếng nổ mạnh, còn có tiếng thét chói tai phát ra từ đây, hắn phút chốc phát hoảng, thực sự rất sợ nàng gặp chuyện không may. . .
Phía sau có đám người lục đục chạy tới, thấy cảnh máu tanh tiêu điều thì không khỏi chấn kinh.
Nhất là khi nhìn thấy bóng dáng đỏ thẫm kia, đứng sừng sững như một ngọn núi nhỏ, trái tim không khỏi rung động.
Nếu không phải là do tận mắt thấy tình cảnh thịt bán long văng khắp nơi, tạo thành cảnh máu tanh tiêu điều, bọn họ thực sự không thể tin rằng, bóng dáng nhỏ nhắn đỏ tươi kia thực sự đánh bại một bán long vô cùng hung mãnh.
Nhưng tiếng thét của thiếu nữ vang lên chói tai kia là ai?
Tuyết Ẩn lạnh lùng đứng đó, đưa lưng về phía Xà Ngọc Kỷ đang ngã xuống, nàng ta đau đớn cuộn người lại, bên cạnh nàng ta là một cẳng tay mảnh khẳng, còn nàng ta thì đang một tay đau đớn ôm lấy cánh tay phải của bản thân. . .
Không, không thể nói là cánh tay phải, chỉ có thể nói là vết thương bị cụt tay.
Lúc này nàng ta cảm thấy chỉ thở thôi cũng cảm thấy đau, miệng vết thương của cánh tay cụt ồ ạt chảy máu, y phục đỏ của Tuyết Ẩn cũng dính phải máu của nàng ta, càng làm cho nó nhuộm đẫm một mảnh đỏ, vô cùng bắt mắt.
"Xà Ngọc Kỷ, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, không phải là ta mềm lòng, mà để trả thù tàn độc hơn về sau."
Tuyết Ẩn nói xong xoay người, nhìn thoáng qua cái tay đã đứt, liếc Xà Ngọc Kỷ vì bị mất máu quá nhiều mà mặt mày tái nhợt, "Để ngươi lại, là muốn ngươi sống không bằng chết."
"Ngươi. . ." Xà Ngọc Kỷ oán hận nhìn Tuyết Ẩn, "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Tuyết Ẩn lạnh lùng đảo mắt, "Ta sẽ chống mắt lên chờ xem." Nói xong nàng quăng thanh kiếm lại, xoay người bỏ đi.
Hai mắt Xà Ngọc Kỷ Xà đỏ au hằn học nhìn Tuyết Ẩn rời đi, dường như nàng ta đã quên đi sự đau đớn cho cánh tay cụt mang lại.
Nàng ta chưa bao giờ ngờ tới tiện nhân kia lại đáng sợ đến vậy, thân thủ rất cao, vậy mà trong chớp mắt đã chém đứt cánh tay phải của nàng, tốc độ thật chớp nhoáng.
Cánh tay cụt đau đớn, Tuyết Ẩn, Xà Ngọc Kỷ ta sẽ lấy mạng của ngươi để bồi thường lại.
"Tuyết Ẩn, ngươi không sao chứ?" Trà Bá Trọng hoàn hồn, chạy đến bên người Tuyết Ẩn, lo lắng hỏi.
Nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, khiến người nhìn không rõ đó là màu sắc của y phục nàng, hay là màu của máu.
Tuyết Ẩn nhìn Tiểu Đoàn Tử hôn mê trong lòng mình, cười nói, "Không sao."
Trong khoảnh khắc bán long tự bạo đó, nàng đã nhanh chóng tạo kết giới, nhưng vẫn không có mấy tác dụng, vẫn bị đánh trúng rồi.
Nhưng bây giờ nàng đang bị thương nặng, phải nhân lúc bây giờ cho nàng một kích chí mạng, vĩnh tuyệt hậu hoạn*.
*Vĩnh tuyệt hậu hoạn, diệt trừ hoàn toàn hậu quả sau này.
Dần bình tĩnh lại, Xà Ngọc Kỷ lại oán hận nhìn Tuyết Ẩn, lạnh giọng nói, "Đừng trách ta vô tình, muốn trách thì trách ngươi từ nhỏ đã ti tiện, không chống lại được ta."
Xà Ngọc Kỷ rút mạnh lưỡi kiếm về, với sức lực này gần như muốn cắt đứt tay của Tuyết Ẩn, nhưng đến một cái nhăn mày nàng cũng chưa hề, lại nhìn lưỡi kiếm đang đâm bản thân. . .
"A - - "
Một tiếng thét chói tai làm chấn động cả tim can con người, tiếng kêu thống khổ này. . .
"Tuyết Ẩn." Nghe thấy tiếng thét, trái tim Trà Bá Trọng khẽ run lên, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là nàng gặp chuyện, chân bước nhanh hơn về phía Nam tháp.
Lúc này ở chỗ Nam tháp, khắp nơi đều là máu tươi, những đốm lửa nhỏ ti li chưa tắt, thịt bán long nằm la liệt trên đất, giữa đống đổ nát của Nam tháp, một thiếu nữ nằm bất động. . .
Nhưng khi Trà Bá Trọng thấy thân hình đỏ tươi kia vẫn đang đứng, trái tim như được gỡ bỏ một tảng đá, may quá nàng vẫn ổn.
Lúc hắn nghe có tiếng nổ mạnh, còn có tiếng thét chói tai phát ra từ đây, hắn phút chốc phát hoảng, thực sự rất sợ nàng gặp chuyện không may. . .
Phía sau có đám người lục đục chạy tới, thấy cảnh máu tanh tiêu điều thì không khỏi chấn kinh.
Nhất là khi nhìn thấy bóng dáng đỏ thẫm kia, đứng sừng sững như một ngọn núi nhỏ, trái tim không khỏi rung động.
Nếu không phải là do tận mắt thấy tình cảnh thịt bán long văng khắp nơi, tạo thành cảnh máu tanh tiêu điều, bọn họ thực sự không thể tin rằng, bóng dáng nhỏ nhắn đỏ tươi kia thực sự đánh bại một bán long vô cùng hung mãnh.
Nhưng tiếng thét của thiếu nữ vang lên chói tai kia là ai?
Tuyết Ẩn lạnh lùng đứng đó, đưa lưng về phía Xà Ngọc Kỷ đang ngã xuống, nàng ta đau đớn cuộn người lại, bên cạnh nàng ta là một cẳng tay mảnh khẳng, còn nàng ta thì đang một tay đau đớn ôm lấy cánh tay phải của bản thân. . .
Không, không thể nói là cánh tay phải, chỉ có thể nói là vết thương bị cụt tay.
Lúc này nàng ta cảm thấy chỉ thở thôi cũng cảm thấy đau, miệng vết thương của cánh tay cụt ồ ạt chảy máu, y phục đỏ của Tuyết Ẩn cũng dính phải máu của nàng ta, càng làm cho nó nhuộm đẫm một mảnh đỏ, vô cùng bắt mắt.
"Xà Ngọc Kỷ, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, không phải là ta mềm lòng, mà để trả thù tàn độc hơn về sau."
Tuyết Ẩn nói xong xoay người, nhìn thoáng qua cái tay đã đứt, liếc Xà Ngọc Kỷ vì bị mất máu quá nhiều mà mặt mày tái nhợt, "Để ngươi lại, là muốn ngươi sống không bằng chết."
"Ngươi. . ." Xà Ngọc Kỷ oán hận nhìn Tuyết Ẩn, "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Tuyết Ẩn lạnh lùng đảo mắt, "Ta sẽ chống mắt lên chờ xem." Nói xong nàng quăng thanh kiếm lại, xoay người bỏ đi.
Hai mắt Xà Ngọc Kỷ Xà đỏ au hằn học nhìn Tuyết Ẩn rời đi, dường như nàng ta đã quên đi sự đau đớn cho cánh tay cụt mang lại.
Nàng ta chưa bao giờ ngờ tới tiện nhân kia lại đáng sợ đến vậy, thân thủ rất cao, vậy mà trong chớp mắt đã chém đứt cánh tay phải của nàng, tốc độ thật chớp nhoáng.
Cánh tay cụt đau đớn, Tuyết Ẩn, Xà Ngọc Kỷ ta sẽ lấy mạng của ngươi để bồi thường lại.
"Tuyết Ẩn, ngươi không sao chứ?" Trà Bá Trọng hoàn hồn, chạy đến bên người Tuyết Ẩn, lo lắng hỏi.
Nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, khiến người nhìn không rõ đó là màu sắc của y phục nàng, hay là màu của máu.
Tuyết Ẩn nhìn Tiểu Đoàn Tử hôn mê trong lòng mình, cười nói, "Không sao."
Trong khoảnh khắc bán long tự bạo đó, nàng đã nhanh chóng tạo kết giới, nhưng vẫn không có mấy tác dụng, vẫn bị đánh trúng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.