Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp
Chương 7: Hồn mặc thần võ, ngân mâu hiện 3
Vi Nhĩ Xuyên Cao Cân Hài
02/11/2015
Mẫu thân trước khi trên đã đổi tên cho nàng thành Tuyết Ẩn, mong nàng nên vì sống sót mà ẩn nhẫn.
Còn phụ thân của nàng thập phần thống hận Tuyết Kỷ, nếu đã đổi tên, liền xóa Xà gia họ của nàng, ở lại Xà gia, mặc nàng tự sinh tự diệt.
Nguyên bản khi Tuyết Ẩn sinh ra, liền bị cho rằng không thể tu tập ma pháp, không thể luyện võ, không thể chữa bệnh, không thể bốc thuốc, không thể triệu hồi thú, không thể huấn luyện thú, hoàn toàn là một tiểu thư phế vật toàn năng.
Là phế vật toàn năng, lại bị biếm thành thứ xuất nhị tiểu thư, ở Xà gia, cuộc sống của Tuyết Ẩn chính là không bằng cả nô tài.
Mà hôm nay, nô tì Băng Ngưng của nàng vì muốn tìm đại phu cấp nàng xem bệnh, tiếc rằng Xà Ngọc Kỷ không đáp ứng, lại còn ra sức đánh Băng Ngưng.
Tuyết Ẩn biết được tình huống, không để ý mình đang nhiễm phong hàn, chạy đến chỗ đại tiểu thư, hướng nàng quỳ xuống cầu xin lôi kéo váy áo của nàng mong nàng tha cho Băng Ngưng. Nhưng là Xà Ngọc Kỷ một cước đá văng nàng, nói nàng làm dơ bẩn quần áo mới của mình, để cho hạ nhân quất nàng, nhưng rõ ràng là bị đánh đến chết.
Chính vì thế mà linh hồn của nàng mới có thể bám vào thân thể này, thân thể cùng linh hồn dung hợp, hai linh hồn dung hợp, hai nữ tử cùng tên trở thành nhất thể.
... ...... ...... .........
Cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra, thân mình hơi cuộc lại run run một chút, nàng tưởng là người hầu của Xà Ngọc Kỷ, thân mình suy yếu cố gắng muốn đứng lên để quỳ xuống, nhưng lại tiếp tục gục xuống đất.
"Đại tiểu thư, cầu người cứu nhị tiểu thư, chỉ cần thỉnh đại phu là tốt rồi." Thanh âm mỏng manh, tràn đầy khẩn cầu.
Tuyết Ẩn trong lòng rung động, Băng Ngưng giờ phút này rất suy yếu, nhưng vẫn cố gắng vì nàng cầu tình.
"Băng Ngưng, là ta." Thanh âm thản nhiên, giống như không bị dao động, kiếp trước bi thương quá sâu, nàng không dễ dàng tin tưởng người khác nữa.
Tuyết Ẩn ngồi xổm xuống, vươn cánh tay nhỏ bé gầy yếu, cùng tay phải tràn đầy dấu vết bỏng, ở trên người Băng Ngưng, một tia màu xanh theo tay nàng thấm ra, rót vào trong thân thể Băng Ngưng.
"Tiểu thư" Băng Ngưng hơi hơi mở mắt, đập vào mắt là tiểu thư nhà mình biểu tình nghiêm túc, vì chính mình trị liệu cho.
"Một hồi nói sau" Tuyết Ẩn khuôn mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy.
Băng Ngưng không dám nói nữa, tuy rằng không biết tiểu thư vì cái gì đột nhiên có năng lực trị thương, cấp mình trị liệu, nhưng mà sắc mặt tái nhợt của tiểu thư làm cho nàng không dám nói thêm lời nào.
Ước chừng năm phút đồng hồ, Băng Ngưng hô hấp dần dần ổn định, miệng vết thương cũng đã khép lại. Tuyết Ẩn thu hồi bàn tay nhỏ bé, xụi lơ xuống.
"Tiểu thư" Băng Ngưng kinh hô, vội vàng đứng lên đỡ lấy Tuyết Ẩn.
"Chúng ta trở về, sau đó chuẩn bị cho ta nước ấm và ít điểm tâm." Thanh âm Tuyết Ẩn thập phần suy yếu, vì chữa trị cho Băng Ngưng nàng đã hao rất nhiều linh lực.
Mà hiện tại, thân thể này vốn rất nhu nhược, lại vừa bị quất, bị đói, đã không còn một chút thể lực.
Băng Ngưng hai mắt đẫm lệ, vội vàng chống đỡ thân mình Tuyết Ẩn, chậm rãi đứng lên, hướng tiểu viện của các nàng bước đi.
Xà gia Lê viện
"Dược vương, thế nào, Kỷ nhi có việc gì không?" Xà Hoàng Nhất lo lắng hỏi y sư
"Đại tiểu thư không có gì lo ngại, chính là bị roi đổ đầy linh lực hỏa làm trọng thương, không chịu nổi thống khổ nên ngất đi. Đây là băng thanh ngọc lộ, mỗi ngày sáng tối bôi một lần, ba ngày liền khép miệng vết thương, không lưu lại sẹo."
Y sư nói xong đưa cho Xà Hoàng Nhất một lọ dược thuốc trong suốt, cũng nói rõ dược tính, cũng không khỏi thầm than: này đại tiểu thư, tuy là Bắc Ngung đế quốc thiên tài nhưng mà một điểm thống khổ liền hôn mê, thật sự là rất vô dụng.
"Quản gia, tiễn dược vương" Xà Hoàng Nhất theo y sư nói đôi lời cảm tạ, rồi sau đó đi hướng bên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt, hô hấp mỏng manh của Xà Ngọc Kỷ, đau lòng vạn phần.
Còn phụ thân của nàng thập phần thống hận Tuyết Kỷ, nếu đã đổi tên, liền xóa Xà gia họ của nàng, ở lại Xà gia, mặc nàng tự sinh tự diệt.
Nguyên bản khi Tuyết Ẩn sinh ra, liền bị cho rằng không thể tu tập ma pháp, không thể luyện võ, không thể chữa bệnh, không thể bốc thuốc, không thể triệu hồi thú, không thể huấn luyện thú, hoàn toàn là một tiểu thư phế vật toàn năng.
Là phế vật toàn năng, lại bị biếm thành thứ xuất nhị tiểu thư, ở Xà gia, cuộc sống của Tuyết Ẩn chính là không bằng cả nô tài.
Mà hôm nay, nô tì Băng Ngưng của nàng vì muốn tìm đại phu cấp nàng xem bệnh, tiếc rằng Xà Ngọc Kỷ không đáp ứng, lại còn ra sức đánh Băng Ngưng.
Tuyết Ẩn biết được tình huống, không để ý mình đang nhiễm phong hàn, chạy đến chỗ đại tiểu thư, hướng nàng quỳ xuống cầu xin lôi kéo váy áo của nàng mong nàng tha cho Băng Ngưng. Nhưng là Xà Ngọc Kỷ một cước đá văng nàng, nói nàng làm dơ bẩn quần áo mới của mình, để cho hạ nhân quất nàng, nhưng rõ ràng là bị đánh đến chết.
Chính vì thế mà linh hồn của nàng mới có thể bám vào thân thể này, thân thể cùng linh hồn dung hợp, hai linh hồn dung hợp, hai nữ tử cùng tên trở thành nhất thể.
... ...... ...... .........
Cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra, thân mình hơi cuộc lại run run một chút, nàng tưởng là người hầu của Xà Ngọc Kỷ, thân mình suy yếu cố gắng muốn đứng lên để quỳ xuống, nhưng lại tiếp tục gục xuống đất.
"Đại tiểu thư, cầu người cứu nhị tiểu thư, chỉ cần thỉnh đại phu là tốt rồi." Thanh âm mỏng manh, tràn đầy khẩn cầu.
Tuyết Ẩn trong lòng rung động, Băng Ngưng giờ phút này rất suy yếu, nhưng vẫn cố gắng vì nàng cầu tình.
"Băng Ngưng, là ta." Thanh âm thản nhiên, giống như không bị dao động, kiếp trước bi thương quá sâu, nàng không dễ dàng tin tưởng người khác nữa.
Tuyết Ẩn ngồi xổm xuống, vươn cánh tay nhỏ bé gầy yếu, cùng tay phải tràn đầy dấu vết bỏng, ở trên người Băng Ngưng, một tia màu xanh theo tay nàng thấm ra, rót vào trong thân thể Băng Ngưng.
"Tiểu thư" Băng Ngưng hơi hơi mở mắt, đập vào mắt là tiểu thư nhà mình biểu tình nghiêm túc, vì chính mình trị liệu cho.
"Một hồi nói sau" Tuyết Ẩn khuôn mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy.
Băng Ngưng không dám nói nữa, tuy rằng không biết tiểu thư vì cái gì đột nhiên có năng lực trị thương, cấp mình trị liệu, nhưng mà sắc mặt tái nhợt của tiểu thư làm cho nàng không dám nói thêm lời nào.
Ước chừng năm phút đồng hồ, Băng Ngưng hô hấp dần dần ổn định, miệng vết thương cũng đã khép lại. Tuyết Ẩn thu hồi bàn tay nhỏ bé, xụi lơ xuống.
"Tiểu thư" Băng Ngưng kinh hô, vội vàng đứng lên đỡ lấy Tuyết Ẩn.
"Chúng ta trở về, sau đó chuẩn bị cho ta nước ấm và ít điểm tâm." Thanh âm Tuyết Ẩn thập phần suy yếu, vì chữa trị cho Băng Ngưng nàng đã hao rất nhiều linh lực.
Mà hiện tại, thân thể này vốn rất nhu nhược, lại vừa bị quất, bị đói, đã không còn một chút thể lực.
Băng Ngưng hai mắt đẫm lệ, vội vàng chống đỡ thân mình Tuyết Ẩn, chậm rãi đứng lên, hướng tiểu viện của các nàng bước đi.
Xà gia Lê viện
"Dược vương, thế nào, Kỷ nhi có việc gì không?" Xà Hoàng Nhất lo lắng hỏi y sư
"Đại tiểu thư không có gì lo ngại, chính là bị roi đổ đầy linh lực hỏa làm trọng thương, không chịu nổi thống khổ nên ngất đi. Đây là băng thanh ngọc lộ, mỗi ngày sáng tối bôi một lần, ba ngày liền khép miệng vết thương, không lưu lại sẹo."
Y sư nói xong đưa cho Xà Hoàng Nhất một lọ dược thuốc trong suốt, cũng nói rõ dược tính, cũng không khỏi thầm than: này đại tiểu thư, tuy là Bắc Ngung đế quốc thiên tài nhưng mà một điểm thống khổ liền hôn mê, thật sự là rất vô dụng.
"Quản gia, tiễn dược vương" Xà Hoàng Nhất theo y sư nói đôi lời cảm tạ, rồi sau đó đi hướng bên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt, hô hấp mỏng manh của Xà Ngọc Kỷ, đau lòng vạn phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.