Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp
Chương 230: Phong Ly hôn trộm Manh Tử Hề
Vi Nhĩ Xuyên Cao Cân Hài
24/10/2018
Edit: Mavis Clay
Phong Ly mở to đôi mắt màu xanh lam của mình, lúc này trông hắn như là một phần của bầu trời, toát ra một màu xanh lam, từ đôi mắt đến y phục, đúng một màu xanh lam.
"Vậy sao? Nhưng ta nên tin như thế nào?" Tuyết Ẩn nhếch môi cười lạnh, cách phối vẻ bề ngoài như vậy thật trùng hợp, lại có dung mạo tương tự, khiến nàng không thể không hoài nghi lời hắn nói.
Phong Ly cũng biết bọn họ không tin, cứ theo cái cách bọn họ đối xử với hắn mấy ngày nay thì biết.
"Ta là Phong Ly, Tộc trưởng tộc Bán Thú, từ nhỏ sinh ra và lớn lên trong tộc, huống chi bán thú còn có một ưu điểm là không nói dối, nói vậy thì biết vậy đi." Mắt lam của Phong Ly chống lại mắt bạc của Tuyết Ẩn, hai con ngươi đối lập nhau, tựa như đám mây giữa bầu trời xanh, trông rất đẹp mắt.
Tuyết Ẩn nhấm nháp chén trà, "Nếu đã vậy thì sao còn ở lại?"
Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân mà người thường muốn tới được Tộc Bán Thú, nếu có Bán Thú tương trợ, nó sẽ thần phục cả đời, hoặc là không mở miệng nói chuyện, hoặc phải nói ra lời nói thật tuyệt đối.
"Bởi vì ngươi đã cứu ta, cho dù là mua bán, đây cũng là một ân huệ, Bán Thú chúng ta không thích thiếu nợ người khác." Ánh mắt Phong Ly tà mị, giọng nói nhẹ nhàng như lạnh lẽo.
"Vậy ngươi tính báo đáp ta thế nào?" Tuyết Ẩn ngẩng đầu nhìn hắn, nàng cũng không phải là người có ân không báo.
"Đây là tín vật của tộc Bán Thú, chỉ cần ngươi gặp nạn, tộc Bán Thú nhất định sẽ dốc toàn lực giúp ngươi." Phong Ly đưa cho Tuyết Ẩn một món đồ vô cùng tinh xảo.
Tuyết Ẩn mở tay ra nhìn, không khỏi nhíu mày, đây là một cái linh lung khắc hình người rắn, nữ tử này đẹp không sao tả xiết, cho dù đó chỉ là một bức điêu khắc. Đuôi rắn dài thướt tha, khiến cho người khác vô thức thấy kính sợ.
"Tộc trưởng đầu tiên của tộc Bán Thú?" Tuyết Ẩn mân mê bức điêu khắc trên linh lung, cảm nhận sự ôn hòa từ nó, tuy là đuôi rắn thân người, nhưng khuôn mặt được khắc vô cùng nhỏ nhắn và sống động, cứ như thế nó là vật sống.
"Xem ra ngươi cũng có hiểu biết về tộc Bán Thú." Phong Ly nói, thiếu nữ trước mắt này, ngày sau sẽ còn gặp lại nhiều lần.
"Hậu huệ của tộc Bán Thú bây giờ hẳn không còn nhiều nhỉ?" Tuyết Ẩn ngẩng đầu, thần bí nhìn Phong Ly.
Nàng vẫn có một chút hiểu biết về tộc Bán Thú, Bán Thú có khả năng biết trước tương lai, đương nhiên Bán Thú cũng sợ chết, nhưng có những thứ không thể nói ra, họ sẽ không nói ra cái chết của mình.
Rất lâu trước đây, Bán Thú vẫn còn sinh hoạt dưới ánh nắng mặt trời, nhưng sau này thì không còn xuất hiện nhiều nữa, nếu có xuất hiện, thì tình trạng không chết thì cũng bị thương.
"Ha ha, tuổi còn nhỏ đã thông minh như vậy, thật đúng là khiến kẻ địch của ngươi cảm thấy áp lực." Phong Ly ngẩng đầu nhìn Tuyết Ẩn, nếu không có linh hồn trong cơ thể này, người trước mắt sẽ như thế nào?
"Ta không phải là người tạo ân thì cần báo lại, nhưng nếu ngày nào đó ta không đến được tộc Bán Thú của ngươi, thì giao dịch này giữa chúng ta vô nghĩa rồi." Tuyết Ẩn nói xong, cất linh lung vào nhẫn không gian.
Phong Ly nhấp nốt ngụm trà cuối, nụ cười vô cùng phong tình, "Ngươi nhất định sẽ tới tộc Bán Thú."
Tuyết Ẩn nhíu mày, không thích câu nói khẳng định chắc nịch đó của hắn, cứ như thể mình đang bị nắm thóp vậy.
Phong Ly đứng lên, trước tới trước mặt Manh Tử Hề, cúi đầu nhìn nàng, khóe môi cong lên đẹp mắt, "Sư phụ ngươi quả thực là rất giống ta, nhưng ta không phải hắn."
Manh Tử Hề ngước đầu nhìn hắn, ánh mắt khó tin và khiếp sợ, khuôn mặt đó, giọng nói đó rất giống với sư phụ, tại sao lại không phải?
"Bởi vì sư phụ ngươi không hề giống như ta." Vừa dứt lời Phong Ly ấn xuống một nụ hôn lên môi Manh Tử Hề.
Phong Ly mở to đôi mắt màu xanh lam của mình, lúc này trông hắn như là một phần của bầu trời, toát ra một màu xanh lam, từ đôi mắt đến y phục, đúng một màu xanh lam.
"Vậy sao? Nhưng ta nên tin như thế nào?" Tuyết Ẩn nhếch môi cười lạnh, cách phối vẻ bề ngoài như vậy thật trùng hợp, lại có dung mạo tương tự, khiến nàng không thể không hoài nghi lời hắn nói.
Phong Ly cũng biết bọn họ không tin, cứ theo cái cách bọn họ đối xử với hắn mấy ngày nay thì biết.
"Ta là Phong Ly, Tộc trưởng tộc Bán Thú, từ nhỏ sinh ra và lớn lên trong tộc, huống chi bán thú còn có một ưu điểm là không nói dối, nói vậy thì biết vậy đi." Mắt lam của Phong Ly chống lại mắt bạc của Tuyết Ẩn, hai con ngươi đối lập nhau, tựa như đám mây giữa bầu trời xanh, trông rất đẹp mắt.
Tuyết Ẩn nhấm nháp chén trà, "Nếu đã vậy thì sao còn ở lại?"
Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân mà người thường muốn tới được Tộc Bán Thú, nếu có Bán Thú tương trợ, nó sẽ thần phục cả đời, hoặc là không mở miệng nói chuyện, hoặc phải nói ra lời nói thật tuyệt đối.
"Bởi vì ngươi đã cứu ta, cho dù là mua bán, đây cũng là một ân huệ, Bán Thú chúng ta không thích thiếu nợ người khác." Ánh mắt Phong Ly tà mị, giọng nói nhẹ nhàng như lạnh lẽo.
"Vậy ngươi tính báo đáp ta thế nào?" Tuyết Ẩn ngẩng đầu nhìn hắn, nàng cũng không phải là người có ân không báo.
"Đây là tín vật của tộc Bán Thú, chỉ cần ngươi gặp nạn, tộc Bán Thú nhất định sẽ dốc toàn lực giúp ngươi." Phong Ly đưa cho Tuyết Ẩn một món đồ vô cùng tinh xảo.
Tuyết Ẩn mở tay ra nhìn, không khỏi nhíu mày, đây là một cái linh lung khắc hình người rắn, nữ tử này đẹp không sao tả xiết, cho dù đó chỉ là một bức điêu khắc. Đuôi rắn dài thướt tha, khiến cho người khác vô thức thấy kính sợ.
"Tộc trưởng đầu tiên của tộc Bán Thú?" Tuyết Ẩn mân mê bức điêu khắc trên linh lung, cảm nhận sự ôn hòa từ nó, tuy là đuôi rắn thân người, nhưng khuôn mặt được khắc vô cùng nhỏ nhắn và sống động, cứ như thế nó là vật sống.
"Xem ra ngươi cũng có hiểu biết về tộc Bán Thú." Phong Ly nói, thiếu nữ trước mắt này, ngày sau sẽ còn gặp lại nhiều lần.
"Hậu huệ của tộc Bán Thú bây giờ hẳn không còn nhiều nhỉ?" Tuyết Ẩn ngẩng đầu, thần bí nhìn Phong Ly.
Nàng vẫn có một chút hiểu biết về tộc Bán Thú, Bán Thú có khả năng biết trước tương lai, đương nhiên Bán Thú cũng sợ chết, nhưng có những thứ không thể nói ra, họ sẽ không nói ra cái chết của mình.
Rất lâu trước đây, Bán Thú vẫn còn sinh hoạt dưới ánh nắng mặt trời, nhưng sau này thì không còn xuất hiện nhiều nữa, nếu có xuất hiện, thì tình trạng không chết thì cũng bị thương.
"Ha ha, tuổi còn nhỏ đã thông minh như vậy, thật đúng là khiến kẻ địch của ngươi cảm thấy áp lực." Phong Ly ngẩng đầu nhìn Tuyết Ẩn, nếu không có linh hồn trong cơ thể này, người trước mắt sẽ như thế nào?
"Ta không phải là người tạo ân thì cần báo lại, nhưng nếu ngày nào đó ta không đến được tộc Bán Thú của ngươi, thì giao dịch này giữa chúng ta vô nghĩa rồi." Tuyết Ẩn nói xong, cất linh lung vào nhẫn không gian.
Phong Ly nhấp nốt ngụm trà cuối, nụ cười vô cùng phong tình, "Ngươi nhất định sẽ tới tộc Bán Thú."
Tuyết Ẩn nhíu mày, không thích câu nói khẳng định chắc nịch đó của hắn, cứ như thể mình đang bị nắm thóp vậy.
Phong Ly đứng lên, trước tới trước mặt Manh Tử Hề, cúi đầu nhìn nàng, khóe môi cong lên đẹp mắt, "Sư phụ ngươi quả thực là rất giống ta, nhưng ta không phải hắn."
Manh Tử Hề ngước đầu nhìn hắn, ánh mắt khó tin và khiếp sợ, khuôn mặt đó, giọng nói đó rất giống với sư phụ, tại sao lại không phải?
"Bởi vì sư phụ ngươi không hề giống như ta." Vừa dứt lời Phong Ly ấn xuống một nụ hôn lên môi Manh Tử Hề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.