Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp
Chương 216: Xà gia thẩm vấn! (1)
Vi Nhĩ Xuyên Cao Cân Hài
28/08/2018
Tuyết Ẩn và Manh Tử
Hề cùng trở lại tổng phủ Xà gia, lúc này trong phủ bao phủ một bầu không khí nặng nề, như đang chìm đắm trong cái gì...
"Tuyết Ẩn, ngươi còn nói không có việc gì, xem tình huống trong phủ kìa, có khá hơn tý nào đâu." Manh Tử Hề có chút lo lắng nói.
Nếu tình hình không tốt thì đừng có trở về, mau dẫn người chạy lánh nạn, không để cho bọn họ tìm ra đi chứ.
"Nói không có việc gì thì sẽ không có việc gì." Tuyết Ẩn chắc chắn nói.
Nếu thực sự có chuyện thì đã sớm mò tới bám lấy nàng rồi, không cần đến bây giờ.
Như bây giờ, cùng lắm chỉ là ra uy với nàng một chút, để cho nàng biết, nàng là người Xà gia, cuối cùng những thứ nàng bảo vệ, hỉ có Xà gia.
Là muốn thị uy cũng muốn cứu giúp, trước tiên cho một cái tát, lại cho ăn đường mật, nhưng nàng vẫn muốn nhìn thử xem, người Xà gia tính toán ra sao, là sẽ yêu thương Xà Ngọc Kỷ, hay là yêu thương người được gọi là thiên tài.
Trên đường về, nàng nghe được nhiều lời đồn đại trong dân chúng, phế vật nhị tiểu thư vốn không phải phế vật, mà chính là thiên tài, so với Xà Ngọc Kỷ còn xuất chúng hơn.
Đủ thứ lời đồn thổi thăng hoa về nàng, tuy có chút khuyếch đại, nhưng đều là tốt, cứ như vậy thì có chút phiền phức, như vậy sẽ khiến nàng thành quân cờ của Xà gia, quân cờ mà Hoàng đế cũng muốn tranh thủ sử dụng.
"Nhị tiểu thư, đại diện tông chủ mời ngài đến tiền thính." Vừa bước vào Xà phủ, quản gia đứng trước nàng nói.
Tuyết Ẩn nhìn ông ta, nói, "Tử Hề, ngươi đi trước cất đồ đi." Rồi theo quản gia tới tiền thính.
Lúc này ở tiền thính, dường như tất cả mọi người đều ở đây.
"Tuyết Ẩn bái kiến thúc phụ." Vào tiền thính, Tuyết Ẩn thoáng hành lễ nói.
Đại diện tông chủ liếc Tuyết Ẩn, nói nhẹ, "Ngồi đi."
Tuyết Ẩn nhìn một lượt chung quanh, sau đó tự nhiên ngồi xuống, làm như không nhìn thấy ánh mắt hằn học của Xà Hoàng Thất và Xà phu nhân, còn Xà Giang thì đang nhìn nàng bằng ánh mắt nghiền ngẫm, nàng cũng tùy ý để ông ta nhìn.
Đại diện tông chủ im lặng, những người khác đương nhiên không dám mở miệng, nhất thời, cả tiền thính im lặng đến mức đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tuyết Ẩn không hề hoảng loạn chút nào, không chút mảy may quan tâm nâng chén trà của mình lên.
Xà phu nhân oán giận Tuyết Ẩn, lại sốt ruột nhìn đại diện tông chủ, hi vọng ông ta nhanh xuống quyết định.
Nhưng đại diện tông chủ chẳng hề có bất kỳ hành động nào, chỉ mím môi thưởng trà.
Lúc này thời gian như bị đông lại, mọi người thi thoảng ngẩng đầu nhìn đại diện tông chủ, muốn xem sắc mặt nhưng chẳng nhìn ra được gì.
"Tuyết Ẩn quỳ xuống."
Lúc bọn họ còn tưởng mọi chuyện sẽ cứ tiếp tục như vậy, đại diện tông chủ đột nhiên quá lên, làm mọi người giật bắn mình.
Tuyết Ẩn khẽ nhíu mày, tao nhã đặt chén trà xuống, làm như không nghe thấy lời ông ta nói, chỉ khẽ liếc mắt nhìn sang, không hề bị dọa một chút nào, cũng không hề có ý định sẽ quỳ xuống.
"Tuyết Ẩn, còn không mau quỳ xuống." Xà Hoàng Thất lạnh lùn quát.
"Lời của đại diện tông chủ, ngươi không nghe thấy sao?" Xà phu nhân căm tức nói.
"Cha ta bảo ngươi quỳ xuống." Xà Ngọc Ngưng nhíu mày gầm lên.
Tuyết ẩn ngẩng đầu nhìn ông ta, gương mặt vẫn nghiêm nghị, khiến người khác nhìn không ra tâm tư của ông ta, "Thúc phụ, vì sao ta phải quỳ xuống?"
"Ngang ngược với viện trưởng, hủy Nam tháp, chặt đứt cánh tay tỷ tỷ, còn không biết lỗi?" Đại diện tông chủ lạnh lùng nói, nhưng gương mặt vẫn vô cảm khiến người khác không biết ông ta đang nghĩ gì.
"Ngang ngược chỗ nào vậy? Nếu không hủy Nam tháp, chẳng lẽ muốn ta táng thân trong bụng con rồng kia, không chặt cánh tay kia, ta sẽ chết dưới tay của nàng ta, ta sai chỗ nào?" Tuyết Ẩn nhàn nhạt mở miệng, nói sự thật.
"Tuyết Ẩn, ngươi còn nói không có việc gì, xem tình huống trong phủ kìa, có khá hơn tý nào đâu." Manh Tử Hề có chút lo lắng nói.
Nếu tình hình không tốt thì đừng có trở về, mau dẫn người chạy lánh nạn, không để cho bọn họ tìm ra đi chứ.
"Nói không có việc gì thì sẽ không có việc gì." Tuyết Ẩn chắc chắn nói.
Nếu thực sự có chuyện thì đã sớm mò tới bám lấy nàng rồi, không cần đến bây giờ.
Như bây giờ, cùng lắm chỉ là ra uy với nàng một chút, để cho nàng biết, nàng là người Xà gia, cuối cùng những thứ nàng bảo vệ, hỉ có Xà gia.
Là muốn thị uy cũng muốn cứu giúp, trước tiên cho một cái tát, lại cho ăn đường mật, nhưng nàng vẫn muốn nhìn thử xem, người Xà gia tính toán ra sao, là sẽ yêu thương Xà Ngọc Kỷ, hay là yêu thương người được gọi là thiên tài.
Trên đường về, nàng nghe được nhiều lời đồn đại trong dân chúng, phế vật nhị tiểu thư vốn không phải phế vật, mà chính là thiên tài, so với Xà Ngọc Kỷ còn xuất chúng hơn.
Đủ thứ lời đồn thổi thăng hoa về nàng, tuy có chút khuyếch đại, nhưng đều là tốt, cứ như vậy thì có chút phiền phức, như vậy sẽ khiến nàng thành quân cờ của Xà gia, quân cờ mà Hoàng đế cũng muốn tranh thủ sử dụng.
"Nhị tiểu thư, đại diện tông chủ mời ngài đến tiền thính." Vừa bước vào Xà phủ, quản gia đứng trước nàng nói.
Tuyết Ẩn nhìn ông ta, nói, "Tử Hề, ngươi đi trước cất đồ đi." Rồi theo quản gia tới tiền thính.
Lúc này ở tiền thính, dường như tất cả mọi người đều ở đây.
"Tuyết Ẩn bái kiến thúc phụ." Vào tiền thính, Tuyết Ẩn thoáng hành lễ nói.
Đại diện tông chủ liếc Tuyết Ẩn, nói nhẹ, "Ngồi đi."
Tuyết Ẩn nhìn một lượt chung quanh, sau đó tự nhiên ngồi xuống, làm như không nhìn thấy ánh mắt hằn học của Xà Hoàng Thất và Xà phu nhân, còn Xà Giang thì đang nhìn nàng bằng ánh mắt nghiền ngẫm, nàng cũng tùy ý để ông ta nhìn.
Đại diện tông chủ im lặng, những người khác đương nhiên không dám mở miệng, nhất thời, cả tiền thính im lặng đến mức đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tuyết Ẩn không hề hoảng loạn chút nào, không chút mảy may quan tâm nâng chén trà của mình lên.
Xà phu nhân oán giận Tuyết Ẩn, lại sốt ruột nhìn đại diện tông chủ, hi vọng ông ta nhanh xuống quyết định.
Nhưng đại diện tông chủ chẳng hề có bất kỳ hành động nào, chỉ mím môi thưởng trà.
Lúc này thời gian như bị đông lại, mọi người thi thoảng ngẩng đầu nhìn đại diện tông chủ, muốn xem sắc mặt nhưng chẳng nhìn ra được gì.
"Tuyết Ẩn quỳ xuống."
Lúc bọn họ còn tưởng mọi chuyện sẽ cứ tiếp tục như vậy, đại diện tông chủ đột nhiên quá lên, làm mọi người giật bắn mình.
Tuyết Ẩn khẽ nhíu mày, tao nhã đặt chén trà xuống, làm như không nghe thấy lời ông ta nói, chỉ khẽ liếc mắt nhìn sang, không hề bị dọa một chút nào, cũng không hề có ý định sẽ quỳ xuống.
"Tuyết Ẩn, còn không mau quỳ xuống." Xà Hoàng Thất lạnh lùn quát.
"Lời của đại diện tông chủ, ngươi không nghe thấy sao?" Xà phu nhân căm tức nói.
"Cha ta bảo ngươi quỳ xuống." Xà Ngọc Ngưng nhíu mày gầm lên.
Tuyết ẩn ngẩng đầu nhìn ông ta, gương mặt vẫn nghiêm nghị, khiến người khác nhìn không ra tâm tư của ông ta, "Thúc phụ, vì sao ta phải quỳ xuống?"
"Ngang ngược với viện trưởng, hủy Nam tháp, chặt đứt cánh tay tỷ tỷ, còn không biết lỗi?" Đại diện tông chủ lạnh lùng nói, nhưng gương mặt vẫn vô cảm khiến người khác không biết ông ta đang nghĩ gì.
"Ngang ngược chỗ nào vậy? Nếu không hủy Nam tháp, chẳng lẽ muốn ta táng thân trong bụng con rồng kia, không chặt cánh tay kia, ta sẽ chết dưới tay của nàng ta, ta sai chỗ nào?" Tuyết Ẩn nhàn nhạt mở miệng, nói sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.