Tà Vương Sửu Phi

Chương 184: Chỉ Vì Mỹ Nhân Cười

Khê Biên Thảo

02/06/2022

CHƯƠNG 29: CHỈ VÌ MỸ NHÂN CƯỜI

Editor: Luna Huang

Lời của Lâm Kính Nghiêu đưa tới chú ý của mọi người, mọi người cũng dần dần biết trận giám bảo đại hội này chính thức bắt đầu, trước bất quá là mở màn, đồ không quan trọng bất quá là dưỡng dưỡng mắt, kế tiếp sắp thượng tràng mới là trân bảo của hôm nay, đương nhiên, giám bảo đại hội tổng cộng tổ chức ba ngày, thứ tốt cũng sẽ không biểu diễn hết trong ngày đầu tiên, nhưng vẫn là có để mở màn, nên ngày đầu tiên hàng năm, thời gian cảm thấy không sai biệt lắm, Lâm Kính Nghiêu cũng sẽ xuất ra một kiện bảo vật mới có.

“Các vị, ngày hôm nay may mắn có thể tụ họp một chỗ, cũng là duyên phận, từ lúc hơn nửa năm trước, Lâm mỗ may mắn có được một kiện bảo bối, cũng hy vọng có thể chia sẻ phần vui sướng này với mọi người một chút! Người đến, trình lên!”

Dứt lời, một hạ nhân Lâm phủ liền hai tay cẩn thận cầm một mộc bàn tử, mặt trên bày một hộp gấm hoàng sắc, ngay cả cột hộp gấm cũng bằng kim tuyến, nói vậy đồ mới nhất của Lâm Kính Nghiêu là rất được yêu thích.

Hộp gấm được tiểu tâm dực dực đặt ở cái giá đàn mộc khắc hoa, đang lúc mọi người nhìn soi mói, chậm rãi được bị mở ra, quang mang ngân sắc theo mà đến, quang mang ngân sắc cũng không phải vật tự phóng ra, mà là kinh qua chiết xạ của thái dương bắn tới, theo thân ảnh của hạ nhân dời đi chỗ khác, ngân quang liền bắn thẳng đến trong mắt mọi người, tất cả mọi người khó có thể mở hai mắt ra!

Khi quen với ngân quang, nhìn kỹ, tất cả mọi người phát sinh thanh thán, bởi vì món bảo vật này thực sự quá đẹp! Trong suốt, một viên cầu thể còn lớn hơn nắm tay, trong suốt…

“Người đến, trình lên cho Liên tôn chủ cùng Lam môn chủ xem!”

Nhìn Địch Diên Diên có nhiều mong đợi, Tà Vô Phong cùng Lam Thần dĩ nhiên là đồng dạng nhiều hứng thú nhìn về phía món bảo vật này, mà ánh mắt như vậy tự nhiên là đưa tới chú ý của Lâm Kính Nghiêu! Vì lấy lòng, tự nhiên sẽ lập tức trình lên, lễ ngộ như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ mới có!

Bất quá, đồ thật xấu, Địch Diên Diên tự nhiên sẽ phân biệt được, đợi thấy rõ ràng, nàng liền biết đây là cái gì, một thủy tinh cầu như vậy, ở hiện đại, những thứ thủy tinh cầu này cũng thấy không ít, vừa vặn đụng ánh dương quang mới có khí thế vừa rồi, thấy vậy, Địch Diên Diên đã thu hồi ánh mắt tò mò.

“Liên tôn chủ cùng Lam môn chủ cảm thấy món bảo vật này thế nào?”

Khi thủy tinh cầu lấy đến trước mặt, Lâm Kính Nghiêu trước tiên chính là khom người đi tới trước mặt hai người.

Mà lúc này ánh mắt của Địch Diên Diên đã thu hồi lại, Tà Vô Phong cùng Lam Thần liền không còn hứng thú với cái thủy tinh cầu này nữa.

“Xem ra món bảo vật này của Lâm quan nhân dẫn không được chú ý của Liên phu nhân a! Nói vậy cũng không phải đồ tốt!”

Tà Vô Phong vẫn không có mở miệng nói, chỉ là Lam Thần bên cạnh cũng mở miệng nói giúp hắn, chỉ cần đồ Diên Diên không có coi trọng, nhất định không phải là đồ tốt, đây là định lý của Lam Thần hắn!

“Ý tứ của Lam môn chủ là, món bảo bối này không vào mắt ngươi?”

Bảo bối cho tới nay mình xem trọng, cư nhiên bởi vì không có khiến cho nữ nhân kia chú ý mà bị vũ nhục, điều này làm cho hắn giận thế nào? Từ mới vừa bắt đầu cũng đã bị chọc tức, hai nữ nhi bảo bối hắn kiêu ngạo biểu diễn trước mặt hai người, nhưng là bọn hắn một mắt cũng không nhìn đến! Phía dưới không biết có bao nhiêu người thèm nhỏ dãi mỹ sắc của Ngọc nhi các nàng, thế nhưng, trong mắt của hai nam nhân vẫn chỉ có nữ nhân đến chân diện mục cũng không dám kỳ nhân kia!

Tuy nói là hai đại nhân vật nổi danh nhất trong chốn võ lâm, thế nhưng Lâm quan nhân hắn dầu gì cũng là đứng đầu Lạc Châu, căn bản không cần thiết ăn nói khép nép như vậy, thế nhưng…. Chẳng biết tại sao, chỉ cần đứng ở trước mặt hai người, hắn luôn luôn nhát gan như vậy…



“Đúng vậy! Nếu như Lâm quan nhân còn có chút bảo bối tốt liền lấy ra đi…”

Nếu là thật bị Diên Diên nhìn trúng, đây cũng là một cơ hội tốt biểu hiện trước mặt Diên Diên! Nên vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ giúp Diên Diên có được!

“Từ một tháng trước nghe Liêu bang chủ vừa có một bảo vật tên là Nguyệt Hà thạch, mở hộp liền thấy kim quang, thần kỳ như vậy, có phải cũng nên lấy ra cho mọi người khai nhãn giới hay không?”

Ngay khi Lâm Kính Nghiêu chuẩn bị không đè ép được khí, muốn phân phó lấy trấn gia chi bảo của mình ra, phía dưới có thanh âm to vang lên, cắt đứt lời chuẩn bị nói của Lâm Kính Nghiêu.

Phóng nhãn nhìn sang, bất quá là một trung niên nam nhân, thân ảnh cao lớn, thanh âm hào mại, dung mạo bình thường, cũng không biết là ai, cũng không có quá nhiều người để ý hắn rốt cuộc là ai, cũng nghe thanh thanh sở sở câu nói kia! Tựa hồ cũng lấy được lòng của không ít người dưới đài.

Trong giám bảo đại hội lần này, được chú ý nhất cũng không phải Lâm Kính Nghiêu năm nay sẽ mang ra hi trân bảo bối gì, bởi vì hàng năm cũng là như vậy, chỉ là năm nay có ngoại lệ, nghe nói bang chủ của Liêu bang có được một kiện bảo thạch, tên là Nguyệt Hà thạch, danh như ý nghĩa chính là ánh trăng chiếu trên sông phát ra tia sáng chói mắt, hơn nữa nghe nói, Nguyệt Hà thạch này kiên ngạnh bất thôi, đao phách cũng sẽ không có bất kỳ dấu vết gì, thậm chí có thể đem làm hư đao.

Dù chưa từng thấy, nhưng nghe đến chuyện như vậy, ai cũng này sinh hứng thú nhiều hơn với bảo bối này…

“Đúng vậy, sớm nghe nói Liêu bang chủ chiếm được Nguyệt Hà thạch, có thể lấy ra cho mọi người thưởng thức không?”

“Không sai, thứ tốt nên lấy ra cho mọi người xem!”

Mọi người ngươi một lời ta một lời, đều hướng về nam nhân hàng thứ nhất bên tay phải, nam nhân này tương đối thấp bé, bất đồng với người trong võ lâm, chỉ là sắc bén trong mắt là ai cũng vô pháp bỏ qua, Liêu bang vốn cũng không phải là một bang phái nổi danh thế nào, chỉ là bởi vì cơ duyên xảo hợp có được trấn bang chi bảo mà nổi danh!

“Nếu mọi người nhiệt tình như vậy, tại hạ cũng thịnh tình không thể chối từ, người đến, đem bảo vật trình lên!”

Thân ảnh rhấp bé lập tức đứng lên, khó có được một ngày hắn lên sân khấu, trở thành tiêu điểm, hắn có thể nào không nắm chặt? Còn nhớ rõ mấy năm trước, hắn vừa tiếp nhận Liêu bang, không có gì cả, bang phái đồng cấp khác bị người xem thường, lần kia, lần đầu tiên hắn để giúp chủ thân phận đi tới giám bảo đại hội, trên tay trên tay cũng không có bất luận đồ gì có thể đặt lên mặt bàn, cho nên tới bất quá là vì đường hoàng một chút thanh uy của Liêu bang, không nghĩ tới vì không có mang theo bất kỳ vật gì mà bị Lâm Kính Nghiêu chế nhạo một phen!

Mà lần này, hắn chiếm được một kiện trân bảo hiếm thế, còn không có đặt ở trước mắt nhân gia, đã hoàn toàn hạ đồ của Lâm Kính Nghiêu, lần này hắn có cơ hội vượt lên, hắn lại có thể nào không nắm chặt?

Nam nhân càng giống như bảo tiêu đi lên bên người Liêu bang chủ, bưng một hộp gấm bảo lam sắc, hộp gấm này cũng không lớn như cái lúc nãy, nhưng khi nhìn lại có chút cao quý.

Địch Diên Diên là có chút hứng thú với cái này, từ nghe đồn, đây là kim cương, kim cương cùng thủy tinh, chính là ai cũng sẽ biết chọn, về phần người nơi này cũng không biết đây là cái gì, thế nhưng đặt chung một chỗ, cũng không khó so sánh.

Theo hộp gấm bảo lam sắc mở, dẫn vào mắt người đó là quang mang kim bích ngân bạch giáp, chói mắt, cho người vừa thấy tâm động! Cái loại quang mang này phảng phất có một loại lực xuyên thấu, xuyên thấu nhân tâm, một viên thạc đại trước mắt người, cùng với thủy tinh cầu trong suốt bất đồng, đây có loại quang mang đại hoàng toản bất đồng…

Địch Diên Diên vừa thấy liền thích, hoàn toàn thật không ngờ trong thế giới này còn có thể thấy một viên thạc đại hoàng toản như thế, hơn nữa mặt cắt rất đẹp, hình như không có lãng phí một phần tài liệu.

Ở thế giới kia, nàng vốn là muốn thiết kế châu bảo, chỉ tiếc nàng cũng không đủ học phí, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ, thế nhưng nàng nhiệt tình yêu thương châu báu chưa từng có cải biến!

“Thật sự là quá hoàn mỹ!”



Ngay cả thanh âm của Lâm Kính Nghiêu cũng không nhịn được phát ra tán thán, hắn là một người yêu bảo bối, đối mặt những thứ bảo vật mỹ luân mỹ hoán này, hắn cho tới bây giờ cũng không có lực chống cự! Cho dù món đồ này cũng không thuộc về hắn, thế nhưng hắn tự tin có thể thuận lợi thu những thứ này vào tay, tựa như tối hôm qua, hắn đã đơn giản chiếm được rất nhiều bảo vật, tuy nói những thứ này không phải là bảo vật trân quý vô cùng cũng không có thể xuất hiện trước người, có thể giúp hắn đổi lấy càng nhiều bảo vật hơn! Hàng năm hắn cũng sẽ như vậy, nên toàn bộ Lâm gia, hắn không cần tốn nhiều sức có được đồ nhiều không kể xiết!

“Hừ, thoạt nhìn, Lâm quan nhân thập phần thích món bảo vật này a! Đáng tiếc, đây cũng không thuộc về ngươi a!”

Liêu bang chủ lời nói lạnh nhạt. Không khó nghe ra. Hắn là thập phần không thích Lâm Kính Nghiêu.

“Liêu bang chủ, cho một cái giá đi…”

Xem ra, Lâm Kính Nghiêu quá phận tự tin, cũng đã quên mất bản thân trước chế nhạo người khác, một lòng muốn có được món bảo vật này, trở thành đối tượng mọi người hâm mộ. Chỉ là lời còn chưa nói hết đã bị người cắt đứt.

“Ra giá? Lâm quan nhân, ngươi cũng không tránh khỏi quá mức tự tin, ngươi cho là vật gì đều có thể dùng tiền mua được sao?”

Đừng nói hắn cho tới bây giờ sẽ không có nghĩ tới sẽ chuyển nhượng Nguyệt Hà thạch này cho người khác, chính là sẽ có tình huống như vậy phát sinh, cũng không thể nào là để Lâm Kính Nghiêu có được, bởi vì Liêu Tuấn hắn là người rất mang thù, bất luận kẻ nào vũ nhục qua hắn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ sống khá giả!

“Liêu bang chủ, vật gì đều có giá, ngươi ra giá đi!”

Lâm Kính Nghiêu như trước bất nạo bấy gảy, thế nhưng Liêu Tuấn không có bởi vì lời của hắn mà động tâm.

“Liêu bang chủ, món bảo vật này, nương tử nhà của ta thích vô cùng, hy vọng ngươi có thể bỏ những thứ yêu thích, đem nhường cho ta!”

Nhìn ánh mắt mê luyến của Địch Diên Diên, hắn liền biết Diên Diên khẳng định muốn có được món bảo vật này, nên, hắn mới mở miệng, cho dù là phải bỏ ra cái gì, hắn đều phải có được món bảo vật này, sau đó giao cho Diên Diên…

Ngay lúc tất cả mọi người vừa thưởng thức, một bên cùng đối thoại của đợi Liêu Tuấn cùng Lâm Kính Nghiêu, liền nghe một giọng nam tràn ngập từ tính, thanh âm này phi thường mê người, sẽ không quá to, là có thêm một loại ma lực xuyên thấu lòng người, có thể trong nháy mắt tập trung sự chú ý của mọi người…

“Liêu bang chủ, trùng hợp ta cũng chọn trúng món bảo vật này, dự định biếu tặng nữ nhân ta yêu mến… Còn hy vọng Liêu bang chủ có thể thành toàn!”

Nói đến nữ nhân yêu mến còn cố ý thật sâu nhìn Địch Diên Diên một mắt, tình ý kéo dài như vậy, giống nhìn tình nhân chân chính của mình!

Mọi người còn vì Liên tôn chủ cùng Lam môn chủ mở miệng phải lấy được món bảo vật này, cũng không có quá nhiều chú ý biểu tình tiếp xúc giữa bọn họ, chỉ là đang suy đoán trong miệng nữ nhân Lam môn chủ yêu thích là ai?

—— đề lời nói ngoài ——

Cảm tạ các vị chi trì nga!

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Vương Sửu Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook