Tà Vương Truy Thê: Vương Phi Hung Hãn Mau Chịu Trói
Chương 18: Trí nhớ của ngươi bị chó tha rồi à?
Nam Cung Thất Gia
21/07/2020
Dịch: Phi Yên
Chử Liệt nghẹn họng trước lời phản bác của Mị Cơ, mặc dù trong lòng hắn rất muốn lớn tiếng nói cho cô ta biết là hắn vốn không có ý muốn lấy mạng Bạch Vân Tịch nhưng lại không thể nào nói ra khỏi miệng được.
“Vương gia, có cần Mị nương phái người hộ tống ngài về vương phủ không?” Mị Cơ vẫn nở nụ cười quen thuộc khi thấy ánh mắt của Trì Quân Ngự vẫn nhìn chằm chằm vào nơi mà Bạch Vân Tịch biến mất.
Trì Quân Ngự thu lại nụ cười gian tà rồi nhìn Mị Cơ bằng vẻ mặt bình thản: “Mị nương khách sáo quá, bản vương tự về được. Chử Liệt, về phủ.”
Cuộc vui ồn ào trong quán Tùng Trúc lại được tiếp tục, lúc Trì Quân Ngự và Chử Liệt ra khỏi quán Tùng Trúc đã là giờ tí, trời đã tối đen như mực từ bao giờ, vầng trăng nhỏ bé treo giữa trời lại trông có vẻ đáng thương, vốn dĩ là nó sẽ chiếu sáng đêm đen nhưng lúc này lại bị màn đêm nuốt chửng.
“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa…”
Giọng nói của người gõ mõ vang lên trong màn đêm yên tĩnh khiến nó càng trở nên đáng sợ.
Chử Liệt đi sát phía sau Trì Quân Ngự, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương nhuốm máu của vương gia nhà mình, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà bước lên hỏi bằng giọng lo lắng: “Vương gia, vết thương của ngài có nghiêm trọng không?”
Trì Quân Ngự nhếch miệng, hắn nhìn lướt qua vết thường trên cánh tay rồi trả lời Chử Liệt: “Không sao, chỉ bị rách da chút mà thôi. Đã điều tra rõ lai lịch của chủ nhân quán Tùng Trúc hay chưa?”
“Trước đó thuộc hạ đã phái người đi điều tra rồi, “Mị nương” chỉ là kỹ danh khi ở quán Tùng Trúc của cô ta mà thôi, tên thật của cô ta là Mị Cơ, là người của Lan San các. Thuộc hạ còn điều tra ra được, khi chưa phải là người của Lan San các, Mị Cơ này từng là sát thủ của Ám Bộ, sau đó tại sao lại trở thành người của Lan San các thì thuộc hạ vẫn chưa điều tra ra được.”
Người của Lan San các sao?
Nếu như Mị nương của quán Tùng Trúc này thật sự là người của Lan San các vậy thì cô ta giúp đỡ Bạch Vân Tịch với mục đích gì?
Trì Quân Ngự cảm thấy chắc chắn không thể nào đơn giản như lời cô ta nói, chỉ đơn thuần là không muốn làm kẻ địch của phủ tướng quân thôi sao? Không hợp lý lắm.
“Bạch Vân Tịch và Lan San các có qua lại gì không?”
“Chưa biết ạ.”
Trì Quân Ngự không hài lòng với câu trả lời của Chử Liệt, nếu ngay cả chuyện này cũng không điều tra rõ được thì chẳng phải ván cờ hắn bày ra sẽ công cốc hay sao?
“Đi điều tra, bắt buộc phải điều tra ra mối quan hệ giữa Bạch Vân Tịch và Lan San các.”
“Rõ!” Chử Liệt cúi người, hai tay ôm quyền, tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của Trì Quân Ngự.
Hình như nhớ ra chuyện gì đó, Chử Liệt muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định lên tiếng: “Điện hạ, có một chuyện thuộc hạ không hiểu.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Trì Quân Ngự quét qua Chử Liệt, giọng nói trầm thấp của hắn đem theo sự trách phạt: “Chử Liệt, bản vương nhớ là đã từng nhắc nhở ngươi rất nhiều lần rằng đừng gọi bản vương là ‘Điện hạ’, trí nhớ của ngươi bị chó tha rồi hay sao?”
Chử Liệt lập tức tự trách, hắn đã gọi quen rồi, nhất thời buột miệng nói ra cách xưng hô này rõ ràng đã khiến cho Trì Quân Ngự cảm thấy rất không hài lòng.
“Vâng, thuộc hạ biết sai, xin vương gia trách phạt.”
“Thôi, sau này nhớ kỹ là được. Có gì không hiểu thì hỏi đi.” Trì Quân Ngự thu lại ánh mắt lạnh lẽo đang bắn về phía Chử Liệt, hai tay chắp ra sau lưng rồi chậm rãi bước đi.
Chử Liệt vội vàng đi theo sau, hắn hít sâu một hơi: “Vương gia, Hoàng thượng bảo ngài đi điều tra điểm yếu của tướng quân Bạch Quân Thiên hòng làm giảm thế lực của phủ tướng quân, sau đó một mẻ tiêu diệt cả phủ tướng quân, nhưng ngài…”
Chử Liệt nghẹn họng trước lời phản bác của Mị Cơ, mặc dù trong lòng hắn rất muốn lớn tiếng nói cho cô ta biết là hắn vốn không có ý muốn lấy mạng Bạch Vân Tịch nhưng lại không thể nào nói ra khỏi miệng được.
“Vương gia, có cần Mị nương phái người hộ tống ngài về vương phủ không?” Mị Cơ vẫn nở nụ cười quen thuộc khi thấy ánh mắt của Trì Quân Ngự vẫn nhìn chằm chằm vào nơi mà Bạch Vân Tịch biến mất.
Trì Quân Ngự thu lại nụ cười gian tà rồi nhìn Mị Cơ bằng vẻ mặt bình thản: “Mị nương khách sáo quá, bản vương tự về được. Chử Liệt, về phủ.”
Cuộc vui ồn ào trong quán Tùng Trúc lại được tiếp tục, lúc Trì Quân Ngự và Chử Liệt ra khỏi quán Tùng Trúc đã là giờ tí, trời đã tối đen như mực từ bao giờ, vầng trăng nhỏ bé treo giữa trời lại trông có vẻ đáng thương, vốn dĩ là nó sẽ chiếu sáng đêm đen nhưng lúc này lại bị màn đêm nuốt chửng.
“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa…”
Giọng nói của người gõ mõ vang lên trong màn đêm yên tĩnh khiến nó càng trở nên đáng sợ.
Chử Liệt đi sát phía sau Trì Quân Ngự, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương nhuốm máu của vương gia nhà mình, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà bước lên hỏi bằng giọng lo lắng: “Vương gia, vết thương của ngài có nghiêm trọng không?”
Trì Quân Ngự nhếch miệng, hắn nhìn lướt qua vết thường trên cánh tay rồi trả lời Chử Liệt: “Không sao, chỉ bị rách da chút mà thôi. Đã điều tra rõ lai lịch của chủ nhân quán Tùng Trúc hay chưa?”
“Trước đó thuộc hạ đã phái người đi điều tra rồi, “Mị nương” chỉ là kỹ danh khi ở quán Tùng Trúc của cô ta mà thôi, tên thật của cô ta là Mị Cơ, là người của Lan San các. Thuộc hạ còn điều tra ra được, khi chưa phải là người của Lan San các, Mị Cơ này từng là sát thủ của Ám Bộ, sau đó tại sao lại trở thành người của Lan San các thì thuộc hạ vẫn chưa điều tra ra được.”
Người của Lan San các sao?
Nếu như Mị nương của quán Tùng Trúc này thật sự là người của Lan San các vậy thì cô ta giúp đỡ Bạch Vân Tịch với mục đích gì?
Trì Quân Ngự cảm thấy chắc chắn không thể nào đơn giản như lời cô ta nói, chỉ đơn thuần là không muốn làm kẻ địch của phủ tướng quân thôi sao? Không hợp lý lắm.
“Bạch Vân Tịch và Lan San các có qua lại gì không?”
“Chưa biết ạ.”
Trì Quân Ngự không hài lòng với câu trả lời của Chử Liệt, nếu ngay cả chuyện này cũng không điều tra rõ được thì chẳng phải ván cờ hắn bày ra sẽ công cốc hay sao?
“Đi điều tra, bắt buộc phải điều tra ra mối quan hệ giữa Bạch Vân Tịch và Lan San các.”
“Rõ!” Chử Liệt cúi người, hai tay ôm quyền, tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của Trì Quân Ngự.
Hình như nhớ ra chuyện gì đó, Chử Liệt muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định lên tiếng: “Điện hạ, có một chuyện thuộc hạ không hiểu.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Trì Quân Ngự quét qua Chử Liệt, giọng nói trầm thấp của hắn đem theo sự trách phạt: “Chử Liệt, bản vương nhớ là đã từng nhắc nhở ngươi rất nhiều lần rằng đừng gọi bản vương là ‘Điện hạ’, trí nhớ của ngươi bị chó tha rồi hay sao?”
Chử Liệt lập tức tự trách, hắn đã gọi quen rồi, nhất thời buột miệng nói ra cách xưng hô này rõ ràng đã khiến cho Trì Quân Ngự cảm thấy rất không hài lòng.
“Vâng, thuộc hạ biết sai, xin vương gia trách phạt.”
“Thôi, sau này nhớ kỹ là được. Có gì không hiểu thì hỏi đi.” Trì Quân Ngự thu lại ánh mắt lạnh lẽo đang bắn về phía Chử Liệt, hai tay chắp ra sau lưng rồi chậm rãi bước đi.
Chử Liệt vội vàng đi theo sau, hắn hít sâu một hơi: “Vương gia, Hoàng thượng bảo ngài đi điều tra điểm yếu của tướng quân Bạch Quân Thiên hòng làm giảm thế lực của phủ tướng quân, sau đó một mẻ tiêu diệt cả phủ tướng quân, nhưng ngài…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.