Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa
Chương 54: Chương 47.2
Ngô Tiếu Tiếu
31/08/2016
Trong chính sảnh, Vân Thị nói sang chuyện khác: “Yên Nhi, gần đây con vẫn nên luyện công đi,
con không phải muốn đánh bại Giang Nguyệt Nhã ở tranh đấu khôi thủ lần
này sao? Nếu con có thể lấy được khôi thủ, thêm vào thân phận Vân Hà
Cung, nhất định sẽ làm cho Hoàng hậu nương nương xem trọng.”
Tranh đấu võ khôi năm trước người đứng đầu là Giang Nguyệt Nhã, mục đích hiện tại của Hoa Như Yên là đánh bại Giang Nguyệt Nhã, đoạt được danh hiệu đệ nhất.
Tranh đấu võ khôi hàng năm đều là người mới tham gia, bỏ qua người mới, năm trước đã có mười tuyển thủ tham gia cuộc đua tranh giành danh hiệu đệ nhất.
“Ta nghe nói nội công của Giang Nguyệt Nhã hình như đã đạt tới cấp bảy, hiện tại con mới cấp sáu a,” Vân Thị nghĩ vậy liền có chút đau đầu, thân thủ như vậy làm sao đánh bại Giang Nguyệt Nhã đây.
Vân Thị vừa nhắc tới, Hoa Như Yên thanh tỉnh một ít, ánh mắt u ám gật đầu: “Ừm, ta đã biết, gần đây ta sẽ chuyên tâm luyện công, lần này sư phụ cũng đặt kỳ vọng rất cao với ta, tuy nói rằng không trông cậy ta vượt qua Vân Phù công chúa sư tỷ, nhưng hy vọng ta có thể đoạt khôi thủ của tranh đấu võ khôi ở Yến Vân quốc, vì vinh dự của Vân Hà Cung, sư phụ sẽ được nở mày nở mặt, sư phụ vì để ta giành được vị trí khôi thủ, đã tặng ta hai quyển bí kíp võ công cao cấp.”
“Tốt, thật sự là quá tốt, vậy con nhất định phải chuyên tâm luyện công, biết không?”
“Dạ, mẫu thân,” Hoa Như Yên lên tiếng trả lời, ả vừa muốn luyện công, còn muốn trừ bỏ Hoa Kinh Vũ, tóm lại nữ nhân này giữ lại không được. Trong chính sảnh cuối cùng yên tĩnh trở lại, mẹ con hai người không nói chuyện nữa.
Trong Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ thay Tiểu Bạch phối chế độc hoàn, Tiểu Bạch ở một bên hứng thú ngửi mùi, Hoa Kinh Vũ thỉnh thoảng đùa nó, bỗng nhiên nghĩ tới một việc, đó là phải tiến cung gặp Hoàng hậu nương nương, nàng còn chưa nói cho Hoàng hậu nương nương biết chuyện nàng tham gia tranh đấu võ khôi lần này, bất luận như thế nào, bất luận như thế nào cũng không thể để Hoàng hậu nương nương xác định ngày hoàng đạo.
Chủ tớ hai người ngồi xe ngựa tiến cung, trước cửa cung, nói lên thân phận của mình, thị vệ canh giữ cửa cung lập tức thúc ngựa vào trong cung bẩm báo, Thái tử phi nương nương muốn gặp Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu lệnh cho thái giám mời Hoa Kinh Vũ tiến cung.
Trong Túy Giai điện, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở trên, nhìn xuống Hoa Kinh Vũ, gần đây chuyện xảy ra trên người Hoa Kinh Vũ, Hoàng hậu biết cũng không ít, cho nên đối với quyết định của mình càng thêm kiên định, sở dĩ gần đây không có lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ra ngày hoàng đạo, đó là muốn nhìn một chút biểu hiện của Hoa Kinh Vũ, hiện tại nhận định Hoa Kinh Vũ có năng lực làm Đông cung Thái tử phi.
“Vũ Nhi đứng lên đi,” Hoàng hậu đối với Hoa Kinh Vũ thập phần hòa ái, phất tay để cho Hoa Kinh Vũ đứng lên.
Hoa Kinh Vũ cũng không đứng lên, cung kính mở miệng: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Kinh Vũ tiến cung là có một chuyện cầu Hoàng hậu nương nương?”
“Ngươi nói?” Hoàng hậu phất tay ý bảo Hoa Kinh Vũ nói, Hoa Kinh Vũ dịu dàng mở miệng: “Ta Hoa Kinh Vũ bởi vì trời sinh da đen, cho nên làm cho người ta sinh lòng chán ghét, Thái tử điện hạ luôn không muốn cưới ta, cho nên ta mới mười tám tuổi vẫn chưa gả ra, tuy rằng Hoàng hậu có ân đức, để cho ta gả cho Thái tử làm Thái tử phi, nhưng cho dù ta gả vào phủ Thái tử làm Thái tử phi, chỉ sợ Thái tử cũng không thích ta, nếu Thái tử không thích ta, như vậy Đông Cung Thái tử phủ tất nhiên không cần ở, Đông Cung Thái tử phủ chính là thiên hạ ngoại trừ hoàng cung ra, là nơi vạn dân chú ý nhất, nếu ta cùng Thái tử bất hòa, chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ, đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng tới hoàng thất, loại sự tình này khiến cho Thái tử ở trong lòng Hoàng thượng càng thêm suy giảm.”
Hoa Kinh Vũ nói một tràng dài xong, Hoàng hậu vừa lòng nhìn nàng, con dâu này quả nhiên đủ thông minh, chẳng ai hoàn mỹ, tuy rằng da đen một chút, nhưng thế thì đã sao, cưới vợ phải hiền, có Thái tử phi như vậy, ngược lại là phúc của Thái tử.
Bất quá Vũ Nhi nói cũng không sai, nếu Thái tử cùng Thái tử phi vợ chồng bất hòa, dễ dàng trở thành trò cười cho người trong thiên hạ, nhất là Hoàng thượng bên này, một lần hai lần Hoàng thượng cũng không thèm để ý, thời gian lâu dài, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ có phê bình kín đáo với Thái tử, khẳng định sẽ làm lung lay địa vị của thái tử, nguyên nhân này có hơi băn khoăn, vì thế bà đang suy nghĩ, lúc trước lệnh Khâm Thiên Giám tiến cung chọn ra ngày hoàng đạo, nhưng sau đó lại để cho Khâm Thiên Giám xuất cung, để bà suy nghĩ.
Hiện tại nghe thấy lời nói của Hoa Kinh Vũ, rõ ràng là rất có chủ ý, Hoàng hậu nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, dịu dàng hỏi nói: “Vậy Vũ Nhi có chủ ý gì hay sao?”
Hoa Kinh Vũ nhíu mày, không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng: “Ý của ta là nếu đã đợi mười tám năm, nhất thời cũng không cần gấp, không bằng dời lại mấy tháng, không lâu sẽ tranh đấu võ khôi ở Yến Vân quốc, ta muốn tại tranh đấu võ khôi lần này đạt được thủ khôi, đến lúc đó tin chắc Thái tử sẽ không còn ghét ta, cũng làm cho những người trong thiên hạ nhìn thấy, mắt nhìn trước đó của Hoàng hậu nương nương cũng không sai, đến lúc đó, chỉ sợ Thái tử cũng sẽ xem trọng liếc mắt nhìn ta một cái, khi đó chuyện của hai chúng ta sẽ thuận lý thành chương.”
Lời nói của Hoa Kinh Vũ rơi xuống, Hoàng hậu ngược lại có chút kinh ngạc: “Ngươi muốn tham gia tranh đấu võ khôi, điều này có hơi khó a.”
Khôi thủ năm trước chính là cháu gái của Giang Thừa tướng, Giang Nguyệt Nhã, Giang Nguyệt Nhã chẳng những là khôi thủ năm trước còn là cao thủ đứng thứ tư Phượng bảng, trải qua một năm, võ công của Giang Nguyệt Nhã chỉ sợ lợi hại hơn, nếu muốn đánh bại nàng cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Ngươi có nắm chắc không?” Bà không có nghe nói võ công của Thái tử phi cao bao nhiêu a, ngược lại chỉ nghe nói công phu của nàng cũng không tốt, nếu muốn đánh bại Giang Nguyệt Nhã, thực sự có điểm khó khăn a.
“Nương nương yên tâm đi, dù cho không thể lấy được khôi thủ, vị trí thứ ba hẳn là không thành vấn đề, đến lúc đó gả cho Thái tử, Thái tử khẳng định sẽ ghét bỏ nữa,” Hoa Kinh Vũ cũng không nói khẳng định như thế, chỉ uyển chuyển nói.
Hoàng hậu nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên suy nghĩ, bất quá đây cũng thật là là một biện pháp tốt, nếu Hoa Kinh Vũ thật sự lấy được đứng vị trí thứ ba trong tranh đấu võ khôi, đừng nói Thái tử sẽ không nói, dù cho Hoàng thượng khẳng định cũng sẽ vừa lòng.
Lúc này Hoàng Hậu nương nương lại quên mất một sự việc quan trọng, đó chính là Hoa Kinh Vũ thật sự muốn gả cho Thái tử sao? Trong lòng bà cho tới bây giờ chưa nghĩ tới có một ngày, có nữ nhân không muốn gả cho Thái tử.
“Được, bổn cung toàn lực ủng hộ ngươi.” Hoàng hậu nói xong hướng ra phía bên ngoài điện gọi người: “Ninh Toàn, lập tức dẫn Thái tử phi vào Ngu Bảo Các của Túy Giai Cung chọn ra một số thứ.”
Ninh Toàn chính đại thái giám bên Túy Giai Cung, là thân tín bên người Hoàng hậu, lúc này nghe thấy Hoàng hậu ra lệnh, nhanh chóng tiến vào, cung kính cúi người mở miệng: “Thái tử phi nương nương, mời đi theo nô tài vào Ngu Bảo Các.”
Hoa Kinh Vũ hơi ngạc nhiên, nói thật ra tuy chán ghét Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, ngược lại không có bao nhiêu ác ý, hiện tại nàng rõ ràng là muốn không lấy chồng Thái tử, lại làm cho Hoàng hậu nghĩ sai tưởng nàng muốn gả cho Thái tử, đi vào trong Ngu Bảo Các lấy đồ, nàng tựa hồ có chút đuối lý.
Nhưng mà nếu nàng cự tuyệt, Hoàng hậu nhất định sẽ nghi, cho nên trước mắt chỉ có thể đi Ngu Bảo Các lấy đồ : “Tạ Hoàng hậu nương nương.”
“Ừ, ngươi hãy cố gắng nhiều vào, bổn cung tin tưởng ngươi nhất định có thể lấy được thành tích đứng thứ ba.”
Hoàng hậu đối với Hoa Kinh Vũ là tin tưởng không có nguyên do, trên người nha đầu này tựa hồ có một loại năng lực, nếu nàng nói ra lời như vậy, khẳng định sẽ lấy được vị trí thứ ba, đến lúc đó bà lần nữa chỉ định gả nàng cho Huy Nhi, chính là chuyện danh chính ngôn thuận, bà cũng coi như đã thực hiện được lời hứa ban đầu.
Hoa Kinh Vũ đi ra Túy Giai Điện, tiến về phía trước Ngu Bảo Các, trên đường Ninh Toàn cười híp mắt đánh giá Hoa Kinh Vũ, Thái tử phi tuy rằng người có hơi đen, bất quá bộ dáng cũng không kém như vậy, quan trọng nhất là điệu bộ này, quả thật có sự khôn khéo của Thái tử phi đương triều.
Ánh mắt của hoàng hậu luôn luôn không tệ, chỉ tiếc Thái tử lại cố tình không nghe lời Hoàng hậu nương nương.
Đoàn người một đường đi xuyên qua một cái đình, đi về phía Ngu Bảo Các ở phía sau cùng của Túy Giai Điện, Ngu Bảo Các chính là bảo các tư nhân của Hoàng hậu, có đại thái giám Tiêu Phúc Hổ ở bên Túy Giai Điện canh gác.
Đoàn người đi tới trước cửa Ngu Bảo Các, Tiêu Phúc Hổ kia liền xụ mặt đi ra, bất quá lúc nhìn thấy Hoa Kinh Vũ, thần sắc ôn hòa một chút, vị này chính là Thái tử phi tương lai, Tiêu Phúc Hổ không có mắt không có đầu óc đi chăng nữa cũng không dám khiêu khích quyền uy của Thái tử phi, nghe nói Hoàng hậu rất yêu thích Thái tử phi nương nương.
“Nô tài ra mắt Thái tử phi.”
Hoa Kinh Vũ nhận ra Tiêu Phúc Hổ này, hắn là đại thái giám bên người Hoàng hậu, rất được Hoàng hậu xem trọng: “Tiêu công công hữu lễ.”
Ninh Toàn bên cạnh Hoa Kinh Vũ sắc mặt lạnh lùng, hắn cùng Tiêu Phúc Hổ tuy rằng đều là phụ tá đắc lực của Hoàng hậu, bất quá hai người có chút mâu thuẫn với nhau, người này không ưa người kia, Hoàng hậu đối với chuyện của bọn họ, chính là mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần hai người bọn họ trung thành, bà liền tùy bọn họ đấu, đây là lấy sự cân đong trong đạo dùng người, cho nên hai người đều âm thầm công kích lẫn nhau.
Ninh Toàn không khách khí mở miệng: “Truyền khẩu dụ của Hoàng hậu, Thái tử phi muốn vào Ngu Bảo Các đoạt bảo, Tiêu công công vẫn là nhanh chóng mở cửa lớn của Ngu Bảo Các ra đi.”
Tiêu Phúc Hổ có chút đau lòng, mấy thứ này tuy rằng không phải của hắn, là của Hoàng hậu, nhưng hắn ngày đêm coi chừng dùm, không có việc gì nhìn xem cũng vui vẻ, hiện tại có người muốn lấy, thật giống như khoét tim của hắn vậy, hơn nữa đồ có thể đưa vào Ngu Bảo Các, đều là thứ tốt a, thứ đồ tầm thường sẽ không được đưa vào đấy.
Bất quá Tiêu Phúc Hổ không dám cãi lại ý chỉ của Hoàng hậu, đành phải bình tĩnh mở miệng: “Được. Thái tử phi mời theo ta đi vào.”
Tiêu Phúc Hổ vung tay lên, một kình khí màu xanh cường đại bao phủ ở trước cửa của Ngu Bảo Các, chỉ thấy phía trước cửa treo một cái khóa lớn màu vàng, Tiêu Phúc Hổ mở khóa ra, cửa lớn mở ra. Tiêu Phúc Hổ đang muốn dẫn Hoa Kinh Vũ đi vào, Ninh Toàn đưa tay ra, đúng lúc ngăn cản Tiêu Phúc Hổ, trầm giọng quát: “Tiêu công công, làm cái gì, ta đã lâu không có cùng ngươi thân thiết, tay có chút ngứa ngáy, chúng ta trao đổi một chút đi.”
Hắn nói xong còn thừa cơ hướng Hoa Kinh Vũ nháy mắt, Hoa Kinh Vũ ngầm hiểu, xem ra Ninh Toàn là cố ý giúp nàng, như vậy nàng có thể tự do lựa chọn đồ mà mình muốn.
Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng muốn đi vào, Nhan Băng lại bị thái giám khác chặn ngoài cửa, chỉ cho một mình Hoa Kinh Vũ đi vào.
“Nhan Băng, vậy ngươi ở bên ngoài chờ, ta vào xem,” Hoa Kinh Vũ nói xong rồi đi vào, phía sau cửa đóng lại, chỉ thấy bên trong Ngu Bảo Các rất lớn, tùy ý có thể thấy được cái giá bằng gỗ tơ vàng, các nơi đều bày đầy đồ đạc, người xem hoa cả mắt, may mắn những thứ đồ này đều được phân loại rõ ràng, cho nên muốn tìm đồ gì cũng không khó như thế, Hoa Kinh Vũ liếc mắt nhìn một cái, có các loại trang sức châu báu, ngọc khí lỗi thời, còn có bí kíp võ công, binh khí quý báu, toàn bộ Ngu Bảo Các tựa như một cái bảo tàng vậy.
Hoa Kinh Vũ nhìn đến toát mồ hôi, không nghĩ tới một bảo các của Hoàng hậu lại nhiều bảo bối như thế, nếu là bảo bối trong cung, lại nhiều hơn biết bao nhiêu nữa, Hoa Kinh Vũ nhìn một vòng, nghĩ nghĩ, tuy rằng bảo bối rất nhiều, nhưng nàng cũng không tính lấy bao nhiêu đồ kia, hôm nay lấy được nhiều rồi, chung quy trong lòng có hơi mệt.
Nàng vốn không nghĩ lấy đồ của Hoàng hậu, nhưng lại sợ Hoàng hậu nghi ngờ, cho nên mới quyết định cố lấy đi hai thứ khác nhau, Hoa Kinh Vũ cũng không vội vã lấy đồ trước, mà trước tiên đi dạo một vòng, trong lòng cẩn thận tính toán một chút, mới quyết định lấy cái gì, nàng tổng cộng lấy đi ba món từ Ngu Bảo Các, một thứ là binh khí, bảo kiếm chém sắt như chém bùn, bảo kiếm này không phải nàng muốn dùng, chính là lấy vì Hoa Thanh Phong mà chọn, thân là một kiếm khách, có một thanh kiếm tốt là quan trọng nhất, kiếm của Thanh Phong có hơi mòn, nếu để nàng phối với một thanh tuyệt thế bảo kiếm, thân thủ của nàng nhất định sẽ lợi hại nhiều lắm.
Đồ vật thứ hai là một quyển bí kíp võ công, đương nhiên quyển bí kíp võ công này không phải cho nàng dùng, trước mắt trong tay nàng đã có mấy quyển bí kíp võ công, Ẩm Huyết Tam Thức, Kim Long Thiên Liệt Trảo, Thiên Phật Thủ, còn có Linh Ảnh Bộ, có thể đem mấy thứ này học tốt, nàng chính là cao thủ, căn bản không cần học cái khác, cho nên quyển bí kíp võ công này, nàng là vì đưa cho Nhan Băng, tuy nội lực của Nhan Băng đạt cấp ba, nhưng nàng cũng không có bí kíp võ công lợi hại, thân là chủ tử của nàng, nàng đương nhiên nên vì nha hoàn của mình mà tính toán.
Đồ vật thứ ba là một quả Hỏa Vân đạn, cùng Hỏa Vân đạn lúc trước sư huynh đưa nàng giống nhau, bất quá uy lực lại lớn hơn một chút, bởi vì mặt trên rương có ghi rõ, Hỏa Vân có thể đả thương cao thủ nội lực dưới cấp bảy, có một đồ vật như vậy, chính mình chẳng khác gì có thêm mạng, cho nên Hoa Kinh Vũ không chút do dự cầm quả Hỏa Vân đạn này.
Hoa Kinh Vũ chọn xong ba món đồ cảm thấy vừa ý liền tiêu sái đi đến trước cửa, vừa định đưa tay kéo cửa, cửa bị người từ bên ngoài kéo vào, một người vội vàng từ bên ngoài muốn tiến vào, người kéo cửa chuẩn bị tiến vào đúng là người chưởng quản Ngu Bảo Các đại thái giám Tiêu Phúc Hổ.
Tiêu Phúc Hổ nhìn Hoa Kinh Vũ, ánh mắt trước hết nhìn chăm chú vào trong tay nàng, nhìn thấy Hoa Kinh Vũ cầm một thanh kiếm, còn cầm một quyển bí kíp võ công, mặt khác còn cầm một quả Hỏa Vân đạn, nàng cũng không lấy nhiều thứ, trong lòng Tiêu Phúc Hổ cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt lập tức hớn hở nở nụ cười, trong lòng đối với Hoa Kinh Vũ hơi thích một chút.
“Tiêu công công, ta cầm mấy thứ này, không vấn đề chứ.”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề,” ánh mắt Tiêu Phúc Hổ híp lại thành một đường, vui vẻ nói không nên lời.
So với hắn đang vui mừng, Ninh Toàn ngoài cửa liền không vui, vốn hắn chặn Tiêu Phúc Hổ, chính là muốn cho Hoa Kinh Vũ lấy nhiều bảo bối khác nhau, bảo bối khác nhau, nào biết nha đầu kia chỉ lấy ba thứ, cái này có thể khiến hắn vui mừng sao? Không phải là uổng phí một phen tâm tư của hắn sao?
Dọc theo đường đi sắc mặt Ninh Toàn có chút khó coi, Hoa Kinh Vũ sao lại không biết hắn vì sao mất hứng.
“Ninh công công, lúc trước cám ơn ngươi,” Hoa Kinh Vũ làm bộ không biết hướng Ninh Toàn nói lời cảm tạ, Ninh Toàn hừ một tiếng, cuối cùng nhịn không được mở miệng quở trách Hoa Kinh Vũ: “Ngươi để ta nói cái gì mới tốt đây, trong Ngu Bảo Các kia có bao nhiêu thứ tốt, chỉ lấy ba thứ a? Uổng phí một phen tâm tư của ta.”
Hoa Kinh Vũ lẳng lặng nghe, đợi cho Ninh Công Công phát hỏa xong, nàng mới chậm rãi mở miệng: “Làm người không thể quá tham lam , kỳ thật mấy thứ này đã không tệ, là thứ trước mắt ta cần nhất, chỉ có thứ cần mới là thứ tốt nhất, không cần cho dù có quý báu cũng vô dụng.”
Ninh Toàn nghe lời Hoa Kinh Vũ nói xong sửng sốt, hắn chỉ gặp qua người tham, chứ chưa gặp qua người không tham.
Ninh Toàn nhíu mi, suy nghĩ lời nói của Hoa Kinh Vũ, không khỏi từ trong lòng tán thưởng một tiếng, Thái tử phi này thật sự không tồi, nếu gả cho Thái tử điện hạ, tương lai tuyệt đối là người vợ hiền tốt nhất: “Một khi đã như vậy, ta cũng không nhiều lời.”
Ninh Toàn cuối cùng không phát hỏa, một đường đưa Hoa Kinh Vũ ra khỏi Túy Giai điện. Cửa cung, Hoa Kinh Vũ cùng Ninh Toàn nói lời từ biệt, ngồi xe ngựa nhà mình rời khỏi Túy Giai cung, ra cung quay về Hoa phủ.
Trong xe ngựa Hoa gia, Nhan Băng nhìn Hoa Kinh Vũ, nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, có phải trong Ngu Bảo Các kia có rất nhiều thứ tốt?”
Hoa Kinh Vũ gật đầu, Nhan Băng lập tức mở miệng: “Sao tiểu thư không lấy nhiều thứ tốt?”
“Đó là đồ của Hoàng hậu, kỳ thật trước mắt ta cầm mấy thứ này của bà ta, trong lòng liền cảm thấy băn khoăn, ngươi nói ta cố gắng như thế là vì lấy một đạo thánh chỉ của Hoàng thượng, thánh chỉ kia là không làm Hoàng tử phi, cũng không phải công chúa, mà là muốn Hoàng thượng hạ chỉ hủy bỏ hôn sự của ta với Thái tử, nhưng hiện tại Hoàng hậu lại cho rằng ta một lòng muốn gả cho Thái tử mà cố gắng, nếu ngày sau bà ta biết được chuyện này, ngươi nghĩ bà ta làm sao chịu nổi, mà ta cũng không còn mặt mũi, sở dĩ lúc trước vào Ngu Bảo Các lấy đồ, chính là không muốn làm cho Hoàng hậu nghi ngờ, nếu không phải như thế, ta sẽ không động một món nào của bà ta, bất quá hôm nay ta lấy của bà ta, là ta thiếu nợ ân tình của bà, ngày sau nếu Hoàng hậu có chỗ cần ta, ta nhất định ra tay trả lại cho bà ta một nhân tình.”
Hoa Kinh Vũ nặng nề nói, nàng luôn luôn là người có ân báo ân, có oán báo oán.
Tranh đấu võ khôi năm trước người đứng đầu là Giang Nguyệt Nhã, mục đích hiện tại của Hoa Như Yên là đánh bại Giang Nguyệt Nhã, đoạt được danh hiệu đệ nhất.
Tranh đấu võ khôi hàng năm đều là người mới tham gia, bỏ qua người mới, năm trước đã có mười tuyển thủ tham gia cuộc đua tranh giành danh hiệu đệ nhất.
“Ta nghe nói nội công của Giang Nguyệt Nhã hình như đã đạt tới cấp bảy, hiện tại con mới cấp sáu a,” Vân Thị nghĩ vậy liền có chút đau đầu, thân thủ như vậy làm sao đánh bại Giang Nguyệt Nhã đây.
Vân Thị vừa nhắc tới, Hoa Như Yên thanh tỉnh một ít, ánh mắt u ám gật đầu: “Ừm, ta đã biết, gần đây ta sẽ chuyên tâm luyện công, lần này sư phụ cũng đặt kỳ vọng rất cao với ta, tuy nói rằng không trông cậy ta vượt qua Vân Phù công chúa sư tỷ, nhưng hy vọng ta có thể đoạt khôi thủ của tranh đấu võ khôi ở Yến Vân quốc, vì vinh dự của Vân Hà Cung, sư phụ sẽ được nở mày nở mặt, sư phụ vì để ta giành được vị trí khôi thủ, đã tặng ta hai quyển bí kíp võ công cao cấp.”
“Tốt, thật sự là quá tốt, vậy con nhất định phải chuyên tâm luyện công, biết không?”
“Dạ, mẫu thân,” Hoa Như Yên lên tiếng trả lời, ả vừa muốn luyện công, còn muốn trừ bỏ Hoa Kinh Vũ, tóm lại nữ nhân này giữ lại không được. Trong chính sảnh cuối cùng yên tĩnh trở lại, mẹ con hai người không nói chuyện nữa.
Trong Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ thay Tiểu Bạch phối chế độc hoàn, Tiểu Bạch ở một bên hứng thú ngửi mùi, Hoa Kinh Vũ thỉnh thoảng đùa nó, bỗng nhiên nghĩ tới một việc, đó là phải tiến cung gặp Hoàng hậu nương nương, nàng còn chưa nói cho Hoàng hậu nương nương biết chuyện nàng tham gia tranh đấu võ khôi lần này, bất luận như thế nào, bất luận như thế nào cũng không thể để Hoàng hậu nương nương xác định ngày hoàng đạo.
Chủ tớ hai người ngồi xe ngựa tiến cung, trước cửa cung, nói lên thân phận của mình, thị vệ canh giữ cửa cung lập tức thúc ngựa vào trong cung bẩm báo, Thái tử phi nương nương muốn gặp Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu lệnh cho thái giám mời Hoa Kinh Vũ tiến cung.
Trong Túy Giai điện, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở trên, nhìn xuống Hoa Kinh Vũ, gần đây chuyện xảy ra trên người Hoa Kinh Vũ, Hoàng hậu biết cũng không ít, cho nên đối với quyết định của mình càng thêm kiên định, sở dĩ gần đây không có lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ra ngày hoàng đạo, đó là muốn nhìn một chút biểu hiện của Hoa Kinh Vũ, hiện tại nhận định Hoa Kinh Vũ có năng lực làm Đông cung Thái tử phi.
“Vũ Nhi đứng lên đi,” Hoàng hậu đối với Hoa Kinh Vũ thập phần hòa ái, phất tay để cho Hoa Kinh Vũ đứng lên.
Hoa Kinh Vũ cũng không đứng lên, cung kính mở miệng: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Kinh Vũ tiến cung là có một chuyện cầu Hoàng hậu nương nương?”
“Ngươi nói?” Hoàng hậu phất tay ý bảo Hoa Kinh Vũ nói, Hoa Kinh Vũ dịu dàng mở miệng: “Ta Hoa Kinh Vũ bởi vì trời sinh da đen, cho nên làm cho người ta sinh lòng chán ghét, Thái tử điện hạ luôn không muốn cưới ta, cho nên ta mới mười tám tuổi vẫn chưa gả ra, tuy rằng Hoàng hậu có ân đức, để cho ta gả cho Thái tử làm Thái tử phi, nhưng cho dù ta gả vào phủ Thái tử làm Thái tử phi, chỉ sợ Thái tử cũng không thích ta, nếu Thái tử không thích ta, như vậy Đông Cung Thái tử phủ tất nhiên không cần ở, Đông Cung Thái tử phủ chính là thiên hạ ngoại trừ hoàng cung ra, là nơi vạn dân chú ý nhất, nếu ta cùng Thái tử bất hòa, chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ, đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng tới hoàng thất, loại sự tình này khiến cho Thái tử ở trong lòng Hoàng thượng càng thêm suy giảm.”
Hoa Kinh Vũ nói một tràng dài xong, Hoàng hậu vừa lòng nhìn nàng, con dâu này quả nhiên đủ thông minh, chẳng ai hoàn mỹ, tuy rằng da đen một chút, nhưng thế thì đã sao, cưới vợ phải hiền, có Thái tử phi như vậy, ngược lại là phúc của Thái tử.
Bất quá Vũ Nhi nói cũng không sai, nếu Thái tử cùng Thái tử phi vợ chồng bất hòa, dễ dàng trở thành trò cười cho người trong thiên hạ, nhất là Hoàng thượng bên này, một lần hai lần Hoàng thượng cũng không thèm để ý, thời gian lâu dài, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ có phê bình kín đáo với Thái tử, khẳng định sẽ làm lung lay địa vị của thái tử, nguyên nhân này có hơi băn khoăn, vì thế bà đang suy nghĩ, lúc trước lệnh Khâm Thiên Giám tiến cung chọn ra ngày hoàng đạo, nhưng sau đó lại để cho Khâm Thiên Giám xuất cung, để bà suy nghĩ.
Hiện tại nghe thấy lời nói của Hoa Kinh Vũ, rõ ràng là rất có chủ ý, Hoàng hậu nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, dịu dàng hỏi nói: “Vậy Vũ Nhi có chủ ý gì hay sao?”
Hoa Kinh Vũ nhíu mày, không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng: “Ý của ta là nếu đã đợi mười tám năm, nhất thời cũng không cần gấp, không bằng dời lại mấy tháng, không lâu sẽ tranh đấu võ khôi ở Yến Vân quốc, ta muốn tại tranh đấu võ khôi lần này đạt được thủ khôi, đến lúc đó tin chắc Thái tử sẽ không còn ghét ta, cũng làm cho những người trong thiên hạ nhìn thấy, mắt nhìn trước đó của Hoàng hậu nương nương cũng không sai, đến lúc đó, chỉ sợ Thái tử cũng sẽ xem trọng liếc mắt nhìn ta một cái, khi đó chuyện của hai chúng ta sẽ thuận lý thành chương.”
Lời nói của Hoa Kinh Vũ rơi xuống, Hoàng hậu ngược lại có chút kinh ngạc: “Ngươi muốn tham gia tranh đấu võ khôi, điều này có hơi khó a.”
Khôi thủ năm trước chính là cháu gái của Giang Thừa tướng, Giang Nguyệt Nhã, Giang Nguyệt Nhã chẳng những là khôi thủ năm trước còn là cao thủ đứng thứ tư Phượng bảng, trải qua một năm, võ công của Giang Nguyệt Nhã chỉ sợ lợi hại hơn, nếu muốn đánh bại nàng cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Ngươi có nắm chắc không?” Bà không có nghe nói võ công của Thái tử phi cao bao nhiêu a, ngược lại chỉ nghe nói công phu của nàng cũng không tốt, nếu muốn đánh bại Giang Nguyệt Nhã, thực sự có điểm khó khăn a.
“Nương nương yên tâm đi, dù cho không thể lấy được khôi thủ, vị trí thứ ba hẳn là không thành vấn đề, đến lúc đó gả cho Thái tử, Thái tử khẳng định sẽ ghét bỏ nữa,” Hoa Kinh Vũ cũng không nói khẳng định như thế, chỉ uyển chuyển nói.
Hoàng hậu nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên suy nghĩ, bất quá đây cũng thật là là một biện pháp tốt, nếu Hoa Kinh Vũ thật sự lấy được đứng vị trí thứ ba trong tranh đấu võ khôi, đừng nói Thái tử sẽ không nói, dù cho Hoàng thượng khẳng định cũng sẽ vừa lòng.
Lúc này Hoàng Hậu nương nương lại quên mất một sự việc quan trọng, đó chính là Hoa Kinh Vũ thật sự muốn gả cho Thái tử sao? Trong lòng bà cho tới bây giờ chưa nghĩ tới có một ngày, có nữ nhân không muốn gả cho Thái tử.
“Được, bổn cung toàn lực ủng hộ ngươi.” Hoàng hậu nói xong hướng ra phía bên ngoài điện gọi người: “Ninh Toàn, lập tức dẫn Thái tử phi vào Ngu Bảo Các của Túy Giai Cung chọn ra một số thứ.”
Ninh Toàn chính đại thái giám bên Túy Giai Cung, là thân tín bên người Hoàng hậu, lúc này nghe thấy Hoàng hậu ra lệnh, nhanh chóng tiến vào, cung kính cúi người mở miệng: “Thái tử phi nương nương, mời đi theo nô tài vào Ngu Bảo Các.”
Hoa Kinh Vũ hơi ngạc nhiên, nói thật ra tuy chán ghét Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, ngược lại không có bao nhiêu ác ý, hiện tại nàng rõ ràng là muốn không lấy chồng Thái tử, lại làm cho Hoàng hậu nghĩ sai tưởng nàng muốn gả cho Thái tử, đi vào trong Ngu Bảo Các lấy đồ, nàng tựa hồ có chút đuối lý.
Nhưng mà nếu nàng cự tuyệt, Hoàng hậu nhất định sẽ nghi, cho nên trước mắt chỉ có thể đi Ngu Bảo Các lấy đồ : “Tạ Hoàng hậu nương nương.”
“Ừ, ngươi hãy cố gắng nhiều vào, bổn cung tin tưởng ngươi nhất định có thể lấy được thành tích đứng thứ ba.”
Hoàng hậu đối với Hoa Kinh Vũ là tin tưởng không có nguyên do, trên người nha đầu này tựa hồ có một loại năng lực, nếu nàng nói ra lời như vậy, khẳng định sẽ lấy được vị trí thứ ba, đến lúc đó bà lần nữa chỉ định gả nàng cho Huy Nhi, chính là chuyện danh chính ngôn thuận, bà cũng coi như đã thực hiện được lời hứa ban đầu.
Hoa Kinh Vũ đi ra Túy Giai Điện, tiến về phía trước Ngu Bảo Các, trên đường Ninh Toàn cười híp mắt đánh giá Hoa Kinh Vũ, Thái tử phi tuy rằng người có hơi đen, bất quá bộ dáng cũng không kém như vậy, quan trọng nhất là điệu bộ này, quả thật có sự khôn khéo của Thái tử phi đương triều.
Ánh mắt của hoàng hậu luôn luôn không tệ, chỉ tiếc Thái tử lại cố tình không nghe lời Hoàng hậu nương nương.
Đoàn người một đường đi xuyên qua một cái đình, đi về phía Ngu Bảo Các ở phía sau cùng của Túy Giai Điện, Ngu Bảo Các chính là bảo các tư nhân của Hoàng hậu, có đại thái giám Tiêu Phúc Hổ ở bên Túy Giai Điện canh gác.
Đoàn người đi tới trước cửa Ngu Bảo Các, Tiêu Phúc Hổ kia liền xụ mặt đi ra, bất quá lúc nhìn thấy Hoa Kinh Vũ, thần sắc ôn hòa một chút, vị này chính là Thái tử phi tương lai, Tiêu Phúc Hổ không có mắt không có đầu óc đi chăng nữa cũng không dám khiêu khích quyền uy của Thái tử phi, nghe nói Hoàng hậu rất yêu thích Thái tử phi nương nương.
“Nô tài ra mắt Thái tử phi.”
Hoa Kinh Vũ nhận ra Tiêu Phúc Hổ này, hắn là đại thái giám bên người Hoàng hậu, rất được Hoàng hậu xem trọng: “Tiêu công công hữu lễ.”
Ninh Toàn bên cạnh Hoa Kinh Vũ sắc mặt lạnh lùng, hắn cùng Tiêu Phúc Hổ tuy rằng đều là phụ tá đắc lực của Hoàng hậu, bất quá hai người có chút mâu thuẫn với nhau, người này không ưa người kia, Hoàng hậu đối với chuyện của bọn họ, chính là mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần hai người bọn họ trung thành, bà liền tùy bọn họ đấu, đây là lấy sự cân đong trong đạo dùng người, cho nên hai người đều âm thầm công kích lẫn nhau.
Ninh Toàn không khách khí mở miệng: “Truyền khẩu dụ của Hoàng hậu, Thái tử phi muốn vào Ngu Bảo Các đoạt bảo, Tiêu công công vẫn là nhanh chóng mở cửa lớn của Ngu Bảo Các ra đi.”
Tiêu Phúc Hổ có chút đau lòng, mấy thứ này tuy rằng không phải của hắn, là của Hoàng hậu, nhưng hắn ngày đêm coi chừng dùm, không có việc gì nhìn xem cũng vui vẻ, hiện tại có người muốn lấy, thật giống như khoét tim của hắn vậy, hơn nữa đồ có thể đưa vào Ngu Bảo Các, đều là thứ tốt a, thứ đồ tầm thường sẽ không được đưa vào đấy.
Bất quá Tiêu Phúc Hổ không dám cãi lại ý chỉ của Hoàng hậu, đành phải bình tĩnh mở miệng: “Được. Thái tử phi mời theo ta đi vào.”
Tiêu Phúc Hổ vung tay lên, một kình khí màu xanh cường đại bao phủ ở trước cửa của Ngu Bảo Các, chỉ thấy phía trước cửa treo một cái khóa lớn màu vàng, Tiêu Phúc Hổ mở khóa ra, cửa lớn mở ra. Tiêu Phúc Hổ đang muốn dẫn Hoa Kinh Vũ đi vào, Ninh Toàn đưa tay ra, đúng lúc ngăn cản Tiêu Phúc Hổ, trầm giọng quát: “Tiêu công công, làm cái gì, ta đã lâu không có cùng ngươi thân thiết, tay có chút ngứa ngáy, chúng ta trao đổi một chút đi.”
Hắn nói xong còn thừa cơ hướng Hoa Kinh Vũ nháy mắt, Hoa Kinh Vũ ngầm hiểu, xem ra Ninh Toàn là cố ý giúp nàng, như vậy nàng có thể tự do lựa chọn đồ mà mình muốn.
Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng muốn đi vào, Nhan Băng lại bị thái giám khác chặn ngoài cửa, chỉ cho một mình Hoa Kinh Vũ đi vào.
“Nhan Băng, vậy ngươi ở bên ngoài chờ, ta vào xem,” Hoa Kinh Vũ nói xong rồi đi vào, phía sau cửa đóng lại, chỉ thấy bên trong Ngu Bảo Các rất lớn, tùy ý có thể thấy được cái giá bằng gỗ tơ vàng, các nơi đều bày đầy đồ đạc, người xem hoa cả mắt, may mắn những thứ đồ này đều được phân loại rõ ràng, cho nên muốn tìm đồ gì cũng không khó như thế, Hoa Kinh Vũ liếc mắt nhìn một cái, có các loại trang sức châu báu, ngọc khí lỗi thời, còn có bí kíp võ công, binh khí quý báu, toàn bộ Ngu Bảo Các tựa như một cái bảo tàng vậy.
Hoa Kinh Vũ nhìn đến toát mồ hôi, không nghĩ tới một bảo các của Hoàng hậu lại nhiều bảo bối như thế, nếu là bảo bối trong cung, lại nhiều hơn biết bao nhiêu nữa, Hoa Kinh Vũ nhìn một vòng, nghĩ nghĩ, tuy rằng bảo bối rất nhiều, nhưng nàng cũng không tính lấy bao nhiêu đồ kia, hôm nay lấy được nhiều rồi, chung quy trong lòng có hơi mệt.
Nàng vốn không nghĩ lấy đồ của Hoàng hậu, nhưng lại sợ Hoàng hậu nghi ngờ, cho nên mới quyết định cố lấy đi hai thứ khác nhau, Hoa Kinh Vũ cũng không vội vã lấy đồ trước, mà trước tiên đi dạo một vòng, trong lòng cẩn thận tính toán một chút, mới quyết định lấy cái gì, nàng tổng cộng lấy đi ba món từ Ngu Bảo Các, một thứ là binh khí, bảo kiếm chém sắt như chém bùn, bảo kiếm này không phải nàng muốn dùng, chính là lấy vì Hoa Thanh Phong mà chọn, thân là một kiếm khách, có một thanh kiếm tốt là quan trọng nhất, kiếm của Thanh Phong có hơi mòn, nếu để nàng phối với một thanh tuyệt thế bảo kiếm, thân thủ của nàng nhất định sẽ lợi hại nhiều lắm.
Đồ vật thứ hai là một quyển bí kíp võ công, đương nhiên quyển bí kíp võ công này không phải cho nàng dùng, trước mắt trong tay nàng đã có mấy quyển bí kíp võ công, Ẩm Huyết Tam Thức, Kim Long Thiên Liệt Trảo, Thiên Phật Thủ, còn có Linh Ảnh Bộ, có thể đem mấy thứ này học tốt, nàng chính là cao thủ, căn bản không cần học cái khác, cho nên quyển bí kíp võ công này, nàng là vì đưa cho Nhan Băng, tuy nội lực của Nhan Băng đạt cấp ba, nhưng nàng cũng không có bí kíp võ công lợi hại, thân là chủ tử của nàng, nàng đương nhiên nên vì nha hoàn của mình mà tính toán.
Đồ vật thứ ba là một quả Hỏa Vân đạn, cùng Hỏa Vân đạn lúc trước sư huynh đưa nàng giống nhau, bất quá uy lực lại lớn hơn một chút, bởi vì mặt trên rương có ghi rõ, Hỏa Vân có thể đả thương cao thủ nội lực dưới cấp bảy, có một đồ vật như vậy, chính mình chẳng khác gì có thêm mạng, cho nên Hoa Kinh Vũ không chút do dự cầm quả Hỏa Vân đạn này.
Hoa Kinh Vũ chọn xong ba món đồ cảm thấy vừa ý liền tiêu sái đi đến trước cửa, vừa định đưa tay kéo cửa, cửa bị người từ bên ngoài kéo vào, một người vội vàng từ bên ngoài muốn tiến vào, người kéo cửa chuẩn bị tiến vào đúng là người chưởng quản Ngu Bảo Các đại thái giám Tiêu Phúc Hổ.
Tiêu Phúc Hổ nhìn Hoa Kinh Vũ, ánh mắt trước hết nhìn chăm chú vào trong tay nàng, nhìn thấy Hoa Kinh Vũ cầm một thanh kiếm, còn cầm một quyển bí kíp võ công, mặt khác còn cầm một quả Hỏa Vân đạn, nàng cũng không lấy nhiều thứ, trong lòng Tiêu Phúc Hổ cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt lập tức hớn hở nở nụ cười, trong lòng đối với Hoa Kinh Vũ hơi thích một chút.
“Tiêu công công, ta cầm mấy thứ này, không vấn đề chứ.”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề,” ánh mắt Tiêu Phúc Hổ híp lại thành một đường, vui vẻ nói không nên lời.
So với hắn đang vui mừng, Ninh Toàn ngoài cửa liền không vui, vốn hắn chặn Tiêu Phúc Hổ, chính là muốn cho Hoa Kinh Vũ lấy nhiều bảo bối khác nhau, bảo bối khác nhau, nào biết nha đầu kia chỉ lấy ba thứ, cái này có thể khiến hắn vui mừng sao? Không phải là uổng phí một phen tâm tư của hắn sao?
Dọc theo đường đi sắc mặt Ninh Toàn có chút khó coi, Hoa Kinh Vũ sao lại không biết hắn vì sao mất hứng.
“Ninh công công, lúc trước cám ơn ngươi,” Hoa Kinh Vũ làm bộ không biết hướng Ninh Toàn nói lời cảm tạ, Ninh Toàn hừ một tiếng, cuối cùng nhịn không được mở miệng quở trách Hoa Kinh Vũ: “Ngươi để ta nói cái gì mới tốt đây, trong Ngu Bảo Các kia có bao nhiêu thứ tốt, chỉ lấy ba thứ a? Uổng phí một phen tâm tư của ta.”
Hoa Kinh Vũ lẳng lặng nghe, đợi cho Ninh Công Công phát hỏa xong, nàng mới chậm rãi mở miệng: “Làm người không thể quá tham lam , kỳ thật mấy thứ này đã không tệ, là thứ trước mắt ta cần nhất, chỉ có thứ cần mới là thứ tốt nhất, không cần cho dù có quý báu cũng vô dụng.”
Ninh Toàn nghe lời Hoa Kinh Vũ nói xong sửng sốt, hắn chỉ gặp qua người tham, chứ chưa gặp qua người không tham.
Ninh Toàn nhíu mi, suy nghĩ lời nói của Hoa Kinh Vũ, không khỏi từ trong lòng tán thưởng một tiếng, Thái tử phi này thật sự không tồi, nếu gả cho Thái tử điện hạ, tương lai tuyệt đối là người vợ hiền tốt nhất: “Một khi đã như vậy, ta cũng không nhiều lời.”
Ninh Toàn cuối cùng không phát hỏa, một đường đưa Hoa Kinh Vũ ra khỏi Túy Giai điện. Cửa cung, Hoa Kinh Vũ cùng Ninh Toàn nói lời từ biệt, ngồi xe ngựa nhà mình rời khỏi Túy Giai cung, ra cung quay về Hoa phủ.
Trong xe ngựa Hoa gia, Nhan Băng nhìn Hoa Kinh Vũ, nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, có phải trong Ngu Bảo Các kia có rất nhiều thứ tốt?”
Hoa Kinh Vũ gật đầu, Nhan Băng lập tức mở miệng: “Sao tiểu thư không lấy nhiều thứ tốt?”
“Đó là đồ của Hoàng hậu, kỳ thật trước mắt ta cầm mấy thứ này của bà ta, trong lòng liền cảm thấy băn khoăn, ngươi nói ta cố gắng như thế là vì lấy một đạo thánh chỉ của Hoàng thượng, thánh chỉ kia là không làm Hoàng tử phi, cũng không phải công chúa, mà là muốn Hoàng thượng hạ chỉ hủy bỏ hôn sự của ta với Thái tử, nhưng hiện tại Hoàng hậu lại cho rằng ta một lòng muốn gả cho Thái tử mà cố gắng, nếu ngày sau bà ta biết được chuyện này, ngươi nghĩ bà ta làm sao chịu nổi, mà ta cũng không còn mặt mũi, sở dĩ lúc trước vào Ngu Bảo Các lấy đồ, chính là không muốn làm cho Hoàng hậu nghi ngờ, nếu không phải như thế, ta sẽ không động một món nào của bà ta, bất quá hôm nay ta lấy của bà ta, là ta thiếu nợ ân tình của bà, ngày sau nếu Hoàng hậu có chỗ cần ta, ta nhất định ra tay trả lại cho bà ta một nhân tình.”
Hoa Kinh Vũ nặng nề nói, nàng luôn luôn là người có ân báo ân, có oán báo oán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.