Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa
Chương 57: Chương 48.2
Ngô Tiếu Tiếu
10/09/2016
Hai người đi một đoạn đường, đột nhiên phía sau có người đuổi theo lại đây, đúng là tiểu nha hoàn của Minh vương phủ: “Giang tiểu thư, có người tìm người.”
“Tìm ta sao?” Giang Nguyệt Nhã có chút kinh ngạc, cùng Hoa Kinh Vũ nói một tiếng, xoay người đi theo tiểu nha hoàn rời đi. Cuối cùng bên hồ chỉ còn lại các nàng một chó hai người, Nhan Băng sắc mặt không tốt lắm, nghĩ đến chuyện lúc trước Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên, nàng cực kì tức giận: “Tiểu thư, nô tỳ thật sự rất tức giận, Thái tử thế nhưng cùng Nhị tiểu thư ban ngày ban mặt làm ra chuyện như vậy, rõ ràng làm sao tiểu thư chịu được.”
Khóe môi Hoa Kinh Vũ nở nụ cười: “Ngươi suy nghĩ nhiều.”
Chuyện này vốn dĩ là nàng thiết kế, hai người kia trăm phương ngàn kế tính kế nàng, sao nàng lại không đáp lễ lại bọn họ, tin tưởng ngày mai lâm triều tất nhiên có người tấu lên với Hoàng thượng, về phần Hoa Như Yên, về sau ả chính là dâm phụ cực kì hèn hạ, còn như thế nào giả bộ trong sáng a.
Nhan Băng thấy Hoa Kinh Vũ không tức giận, cuối cùng cũng yên lòng, nhìn xung quanh bốn phía một chút, sau đó cẩn thận mở miệng: “Tiểu thư, vì sao ta cảm giác xung quanh đây có chút kì lạ đi?”
“Kì lạ là được rồi, hôm nay Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên muốn mời ta tới đây, tất nhiên là thiết kế sẵn một cái bẫy chờ ta, ta thật muốn xem bọn họ lập ra cái bẫy gì,” Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng một đường đi đến.
Hai người đi về phía trước, đột ngột bên tai vang lên một âm thanh nhẹ nhàng, uyển chuyển, trước mắt cũng tràn ngập sương mù màu trắng.
Hoa Kinh Vũ cảm giác có cái gì đó chỉ dẫn nàng, khắp nơi trắng xóa tựa như chỉ còn lại có một mình nàng, ôm Tiểu Bạch một mình đi về phía trước, đi một đoạn đường theo bản năng. Đi ra khỏi sương mù, trước mắt xuất hiện một rừng hoa đào xinh đẹp, màu hồng phấn của hoa đào bay tán loạn, thỉnh thoảng bay xuống đất, thật sự là một cảnh trí rất đẹp.
Ở sâu bên trong đào lâm, có một nam tử áo trắng đang đứng dựa vào cây đào, nhẹ nhàng thổi nhạc khúc êm tai.
Khuôn mặt hắn như bức tranh, như bạch ngọc, thần sắc kiều diễm ướt át, ánh mắt trong suốt sáng ngời, lông mi rất dài, khuôn mặt tuấn mĩ nhợt nhạt như bóng ma, khiến cho khuôn mặt đã xuất trần lại càng thêm anh tuấn, thật sự là dung nhan như hoa.
Đào lâm, âm nhạc, tuyệt thế mĩ nam, quả nhiên là hình ảnh khiến kẻ khác động tâm.
Tâm tình Hoa Kinh Vũ bình tĩnh, đồng thời trong đầu chợt lóe, âm nhạc này giống như là huyễn âm, có thể khống chế lòng người, kiếp trước nàng đã từng biết qua, ý niệm trong đầu giống nhau, trong ống tay áo xuất ra vài cây kim châm, đâm thẳng vào ngón tay của mình, đầu ngón tay truyền đến một trận đau đớn, lập tức khiến cho nàng thanh tỉnh trở lại, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước cách đó không xa có một người nam nhân tựa vào gốc cây liễu thổi sáo, lúc trước bị ảo giác thì thấy đó là một người nam nhân tuyệt mĩ, giờ phút này không bị ảo giác cũng không thấy hoàn mĩ, có vẻ cực kỳ nham hiểm.
Người này đại khái chính là Minh Bích Thạnh trong truyền thuyết của Minh vương phủ cơ trí trí tuệ, không nghĩ tới hắn thế nhưng cùng Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên làm ra loại chuyện này với nàng, khóe môi Hoa Kinh Vũ u ám cười lạnh, gần đây nàng mới chế ra vài loại dược phòng thân, Minh Bích Thạnh, ngươi đã đến trêu chọc ta, như vậy liền so xem ai ác độc hơn.
Trong đầu Hoa Kinh Vũ vừa có ý niệm này, đầu ngón tay liền xuất hiện một ít độc dược, ngón tay bắn ra, thuốc bột theo gió bay thẳng tới hướng Minh Bích Thạnh, tay chân Hoa Kinh Vũ vừa động, thế nhưng bên tai vang lên một đạo âm thanh lạnh lùng: “Nha đầu đen, không nghĩ tới ngươi thế nhưng phá được Đại La Mê Huyễn Âm.”
Khuôn mặt Hoa Kinh Vũ trầm xuống, không nghĩ tới Nam Cung Lăng Thiên thế nhưng lại núp ở một nơi bí mật gần đó, còn biết nàng không bị Đại La Mê Huyễn Âm khống chế.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nói bổn vương có nên nói cho Minh Bích Thạnh, hay là không nói?”
Khóe môi Hoa Kinh Vũ nở nụ cười, nghĩ đến lúc trước Nam Cung Lăng Thiên làm những chuyện như vậy, cũng không thấy hắn làm khó xử mình, tuy rằng muốn điều tra rõ ràng nàng đến tột cùng là ai, nhưng trước đó cũng không tra ra chân tướng, hắn cũng không làm thương tổn nàng.
“Hay là Vương gia cùng Minh tiểu vương gia có giao tình thâm hậu?” Hoa Kinh Vũ đem bốn chữ giao tình thâm hậu đặc biệt nhấn mạnh, sau đó híp mắt nhìn Minh Bích Thạnh cách đó không xa, rõ ràng chỉ là một người nhỏ bé, trong đầu không tự giác muốn bổ não Nam Cung Lăng Thiên, mà Minh tiểu vương gia chỉ còn là một hình ảnh, nghĩ vậy trên mặt liền vui vẻ hẳn lên.
Nàng đang suy nghĩ, chỗ tối có một hòn đá bay tới, bắn vào thân thể của nàng một cách chuẩn xác, bất quá cũng không có làm cho nàng bị thương, chỉ là có chút đau mà thôi, còn có một thanh âm nặng nề vang lên: “Trong đầu ngươi lại suy nghĩ cái gì vậy?”
Hoa Kinh Vũ ngẩn người, như vậy cũng biết sao? Thật sự là lợi hại a.
“Vương gia ngay cả trong đầu ta nghĩ gì cũng đều muốn biết sao?” Nàng cũng không tin, nam nhân này có thể biến thành thần thánh.
“Mặc dù bổn vương không biết trong đầu ngươi nghĩ cái gì, bất quá khẳng định điều đó không có gì tốt lành.” Thanh âm phát ra càng lạnh lùng khát máu, Hoa Kinh Vũ trở mình một chút xem thường, nghĩ muốn quay đầu tìm nam nhân này đang ẩn nấp ở đâu, không nghĩ trong đầu vừa mới nghĩ, thanh âm từ chỗ tối lại vang lên: “Đừng nhúc nhích, ngươi vừa động, Minh Bích Thạnh liền biết ngươi không bị Đại La Mê Huyễn Âm khống chế.”
“Ngươi không phải muốn nói cho hắn biết sao, lại nhắc nhở ta làm cái gì?”
Hoa Kinh Vũ quả nhiên không nhúc nhích, Nam Cung Lăng Thiên ở chỗ tối đôi mắt u hàn, bạc môi khẽ nhếch, một lời nghẹn trong cổ họng hơn nữa ngày, sau đó bỏ lại một câu: “Không thú vị.”
Lắc mình liền đi, vốn hắn nghĩ người này khẳng định bị hại, đang nghĩ ngợi, có nên ra tay trợ giúp nàng một phen hay không, thế nhưng không nghĩ tới nàng không bị Đại La Mê Huyễn Âm khống chế, nguyên nhân chính này, mới làm cho hắn càng nghi hoặc, Đại La Mê Huyễn Âm chính là âm công cực kì lợi hại, bình thường người có nội lực thấp, cũng bị cái này mê hoặc, cho dù nội lực cao, tâm trí không kiên định của bị cái này mê hoặc, nhưng Hoa Kinh Vũ một chút cũng không bị mê hoặc, nàng rất nhanh liền phản ứng lại, cái này thật sự không giống Hoa gia Đại tiểu thư a.
Bốn phía im lặng, Hoa Kinh Vũ biết Nam Cung Lăng Thiên đi rồi, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu là người này nói cho Minh Bích Thạnh nàng không bị Đại La Mê Huyễn Âm khống chế, như vậy nàng hạ độc, chỉ sợ không hại được Minh Bích Thạnh, không phải nàng uổng phí công phu, Hoa Kinh Vũ đang nghĩ ngợi. Đột nhiên phía sau có hàn khí sắc bén xé rách không khí bay tới, một đường gió cuốn mưa bay thẳng hướng nàng mà tới, Hoa Kinh Vũ nhanh chóng trở mình, vỏ đao Ẩm Huyết màu cam bay tới.
Đương đương, sàn sạt.
Đao khí sắc bén va chạm vào nhau. Theo đó còn có một âm thanh khẽ vang lên: “Hoa Kinh Vũ, ngươi tiện nhân này, thế nhưng ngươi dám can đảm tơ tưởng tới Bích Thạnh.”
Hoa Kinh Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mặt người đang tức giận mắng nàng là nữ nhi của Hoàng hậu Nam Cung Như Tuyết, phía sau Nam Cung Như Tuyết người lạnh lẽo nhìn chằm chằm thân thể của nàng, đúng là Nam Cung Như Họa.
Hai nữ nhân này luôn luôn đối chọi gay gắt, giờ phút này đều phẫn nộ nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ vừa dùng sức thu lại vỏ của Ẩm Huyết đao, vừa lui ra phía sau hai bước, trầm giọng quát hỏi: “Lời ấy của công chúa là có ý tứ gì?”
“Có ý tứ gì?” Nam Cung Như Tuyết cười lạnh một tiếng, chỉ về phía cách đó không xa Minh Bích Thạnh đang chậm rãi thu hồi cây sáo: “Lúc nãy Bích Thạnh thổi tiêu, thế nhưng ngươi vẻ mặt si mê muốn tiến lên quấy nhiễu hắn, hắn là người Hoa Kinh Vũ ngươi có thể tơ tưởng sao, ngươi thân là Đông Cung Thái tử phi, thế nhưng chẳng biết kiểm điểm, thật sự là đáng giận đến cực điểm.”
Hoa Kinh Vũ nhìn về Minh Bích Thạnh chậm rãi đứng dậy cách đó không xa, lúc này đôi mắt Minh Bích Thạnh u ám, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, đứng ở bên trong một bức tranh tươi đẹp, yêu khí tản ra khắp nơi.
Hoa Kinh Vũ thản nhiên cười, nghênh đón ánh mắt của Minh Bích Thạnh, nhẹ giọng nói: “Lời ấy của công chúa sai rồi, ta cũng không phải vẻ mặt si mê, ta đến đây chính là muốn nói cho Minh tiểu vương gia một việc.”
Minh Bích Thạnh thấy ánh mắt Hoa Kinh Vũ thanh tỉnh, rõ ràng không có bị Đại La Mê Huyễn Âm khống chế, hắn thế nhưng thất bại, chưa từng có chuyện hắn thất bại, thế nhưng thất bại, Minh Bích Thạnh cực kì kinh ngạc, áp chế lại ý nghĩ trong đầu, chậm rãi mở miệng: “Chuyện gì?”
“Ngươi thổi tiêu quá khó nghe, mời không cần thổi lại nữa, chỉ muốn yên tĩnh thưởng thức hồ, còn bị quấy nhiễu, thật sự là tâm giống như trừng phạt,” tiếng nói nàng vừa dứt, bốn phía không ít người ngay ngẩn cả người, lúc trước mọi người nghĩ Hoa Kinh Vũ si mê Minh Bích Thạnh, không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy.
Sắc mặt Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa càng khó nhìn, hai người nhịn không được đồng thời mở miệng: “Hoa Kinh Vũ, lá gan của ngươi cũng thật to, thế nhưng dám can đảm nói Minh Bích Thạnh thổi tiêu khó nghe.?”
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng không được,” khóe môi Hoa Kinh Vũ nở ra một nụ cười lạnh châm chọc.
Hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa trợn mắt, không biết nói cái gì cho phải, đúng lúc này, Minh Bích Thạnh đứng ở cách đó không xa, đột nhiên thần sắc thay đổi, ánh mắt đỏ đậm mê loạn, lúc trước còn là một hoa công tử ôn nhu, nháy mắt liền biến thành điên cuồng, chỉ thấy hắn nhanh chóng thoát quần áo của chính mình, một bên cởi còn một bên kêu to: “Các ngươi mau đến xem ta a, xem mông ta trắng như tuyết, đùi thon dài a.”
“Mau đến xem a, xem ta có tuấn không, có đẹp không?”
Trong nháy mắt áo bên ngoài cùng áo bên trong đều bị cởi ra, lộ ra toàn bộ thân thể, hạ thân chỉ còn duy nhất một tiết khố, chính là như vậy, người này còn điên cuồng cởi tiết khố.
Bên bờ hồ của Minh vương phủ, mọi người ngây ngẩn cả người, sau đó phản ứng lại, liên tục thét chói tai, loạn thành một đoàn, các nha hoàn che chở tiểu thư phu nhân nhà mình, chung quanh tán loạn, hỗn loạn một mảnh.
Minh vương phi phản ứng lại, lập tức lệnh cho nha hoàn đi gọi thủ hạ của Minh Bích Thạnh, mạnh mẽ kiềm chế Minh Bích Thạnh, điểm huyệt ngủ của hắn, đem hắn mang đi, lúc này Minh Bích Thạnh, làm sao cái gì vẫn là hoa công tử a, một người say rượu, nhưng toàn bộ lại không có chuyện gì giống như là say rượu.
Không ít tiểu thư thấy được hình ảnh lúc trước, nôn ra không ngừng, tiểu thư khuê các khi nào thì lại thấy những loại hình ảnh như thế này.
Minh vương phi liên tục dẫn theo người đi bồi tội, chuyện như thế này, tất cả mọi người đều nghiêm mặt rời khỏi Minh vương phủ, không ít người còn thề, về sau Minh vương phủ có yến hội, các nàng không bao giờ tham gia nữa, còn có Minh Bích Thạnh căn bản không phải là cái gì hoa công tử, hắn chính là bệnh tâm thần.
Hoa Kinh Vũ ý cười trong suốt, khóe môi nở nụ cười, tâm tình cực kì tốt, đi theo phía sau người khác rời đi, những người khác thì tức giận phẫn hận, nàng thì tâm tình hoàn toàn tốt.
Thời điểm nàng đi tới viện ngoài của Minh vương phủ, sắc mặt liền không tốt, bởi vì các phu nhân cùng tiểu thư đã lên xe ngựa đi rồi, chỉ có nàng đứng một mình, xe ngựa của Hoa gia cùng xe ngựa của phủ Thái tử đều đã rời đi, Nhan Băng nhịn không được mở miệng: “Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Chỉ thấy ở cửa lớn của Minh vương phủ, có người đi ra, đúng là hai người Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình.
Hai người Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình hung hăng tiến lại đây, nhìn Hoa Kinh Vũ: “Minh tiểu vương gia vì cái gì đột nhiên phát bệnh, có phải hay không ngươi động tay động chân?”
Trên mặt Hoa Kinh Vũ ánh mắt mãnh liệt, khóe môi cười lạnh: “Các ngươi nói bậy bạ cái gì đó, ta như thế nào nghe không hiểu?”
“Nhất định là ngươi động tay động chân, bằng không Minh tiểu vương gia đang tốt như thế lại làm ra cái chuyện không biết thể thống như thế.”
Lăng Hàn Mai kiên trì là Hoa Kinh Vũ động tay động chân, Tiểu Bạch trong lòng Hoa Kinh Vũ tức giận, hai cái nữ nhân phá hoại này, thế nhưng dám can đảm khi dễ Tiểu Vũ Nhi, tên này muốn chết, nó giận dữ xoay thân mình lao nhanh thẳng tới hướng Lăng Hàn Mai, nhanh như sao băng, một móng vuốt liền hung hăng cào xuống, Lăng Hàn Mai kêu thảm thiết một tiếng, theo bản năng nâng tay chụp Tiểu Bạch, đáng tiếc thân mình Tiểu Bạch vừa động liền rất nhanh tránh thoát được, tấn công về phía Giang Nhược Tình ở phía sau Lăng Hàn Mai, cũng là dùng một móng vuốt cào như cũ, Giang Nhược Tình đau đớn hét ầm lên.
Tiểu Bạch nhảy trở lại vào trong lòng ngực của Hoa Kinh Vũ, Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình lấy tay che máu chảy trên mặt, chỉ vào Hoa Kinh Vũ điên cuồng kêu to: “Hoa Kinh Vũ, tiểu súc sinh trong tay ngươi thế nhưng đả thương chúng ta?”
“Mặt của ta a.” Giang Nhược Tình thét chói tai, đau đớn hơn nữa lo lắng, chuyện này xảy ra quá nhanh khiến cho bọn họ hồ đồ.
Chuyện xảy ra ở nơi này làm kinh động đến nhiều người nên họ lại đây nhìn xem, không biết đã xảy ra chuyện gì, hôm nay thật đúng là xảy ra thật nhiều chuyện a, đầu tiên là thái tử cùng Nhị tiểu thư Hoa gia ở trong xe ngựa làm chuyện bại hoại đạo đức, sau đó là Minh tiểu vương gia phát điên trước mặt mọi người cởi hết quần áo, còn một đám này chính là làm sao nữa?
Hoa Kinh Vũ ôm Tiểu Bạch, lạnh lùng nhìn Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình: “Tiểu Bạch của nhà ta từ trước đến nay không cho phép có người khi dễ ta, nếu là các ngươi không ăn nói cho cẩn thận, ta không dám cam đoan nó có thể hay không cắn chết hai người các ngươi, đúng rồi, ta nói các ngươi biết, nó là động vật có độc, nếu nó cắn các ngươi một cái, tin tưởng không ai có thể giải được độc của nó một cách dễ dàng, hai người các ngươi, chỉ có chờ chết.”
Một câu cuối cùng tràn ngập huyết tinh cùng hàn khí, hai người Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình, tuy rằng phẫn nộ, nhưng lại bị kinh sợ, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, hai hạ nhân nhanh chóng chạy vội tới, đem hai người, đưa về phủ trị liệu.
Hoa Kinh Vũ đang định dẫn Nhan Băng rời khỏi Minh vương phủ, không nghĩ tới ở của Minh vương phủ lại đi ra hai người, nhìn thấy thân ảnh của nàng liền kêu lên.
“Tiểu Vũ Nhi.”
Hoa Kinh Vũ quay đầu nhìn lại, nguyên lai là Hiếu Thân vương phủ Nam Cung Cẩn, bên người Nam Cung Cẩn còn có một công tử đi phía sau: “Tiểu Vũ Nhi, xe ngựa của ngươi đâu?”
Hắn vừa hỏi xong, dường như nhớ tới cái gì, cúi người nhìn Hoa Kinh Vũ: “Chuyện xảy ra lúc trước với Thái tử là thật hay là giả a?”
Xem ra Nam Cung Cẩn cũng nghe chuyện xảy ra với Nam Cung Nguyên Huy và Hoa Như Yên, cho nên mới hỏi như vậy.
Hoa Kinh Vũ nâng mắt nhìn hắn: “Đương nhiên là thật, ai dám đem chuyện của Thái tử điện hạ ra nói bậy a.”
“Tên này thật không biết xấu hổ là gì.” Nam Cung Cẩn trực tiếp mắng, một chút kiêng kị cũng không có, có thể thấy được ngày thường hắn cũng không để Nam Cung Nguyên Huy vào mắt, Nam Cung Cẩn mắng Nam Cung Nguyên Huy xong, nhìn phía Hoa Kinh Vũ: “Tiểu Vũ Nhi, ngươi đừng thương tâm, nếu ngươi không muốn gả cho Thái tử, ta tiến cung tìm hoàng bá phụ, để cho hoàng bá phụ hạ chỉ, hủy hôn sự của các ngươi.”
Hoa Kinh Vũ suy nghĩ, nếu thật sự đơn giản như hắn nói, hôn sự này liền sẽ không kéo dài lâu như vậy, cho nên chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng.
“Quên đi, chuyện này ta đều có chủ trương, ngươi đừng để ý tới.”
“Tìm ta sao?” Giang Nguyệt Nhã có chút kinh ngạc, cùng Hoa Kinh Vũ nói một tiếng, xoay người đi theo tiểu nha hoàn rời đi. Cuối cùng bên hồ chỉ còn lại các nàng một chó hai người, Nhan Băng sắc mặt không tốt lắm, nghĩ đến chuyện lúc trước Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên, nàng cực kì tức giận: “Tiểu thư, nô tỳ thật sự rất tức giận, Thái tử thế nhưng cùng Nhị tiểu thư ban ngày ban mặt làm ra chuyện như vậy, rõ ràng làm sao tiểu thư chịu được.”
Khóe môi Hoa Kinh Vũ nở nụ cười: “Ngươi suy nghĩ nhiều.”
Chuyện này vốn dĩ là nàng thiết kế, hai người kia trăm phương ngàn kế tính kế nàng, sao nàng lại không đáp lễ lại bọn họ, tin tưởng ngày mai lâm triều tất nhiên có người tấu lên với Hoàng thượng, về phần Hoa Như Yên, về sau ả chính là dâm phụ cực kì hèn hạ, còn như thế nào giả bộ trong sáng a.
Nhan Băng thấy Hoa Kinh Vũ không tức giận, cuối cùng cũng yên lòng, nhìn xung quanh bốn phía một chút, sau đó cẩn thận mở miệng: “Tiểu thư, vì sao ta cảm giác xung quanh đây có chút kì lạ đi?”
“Kì lạ là được rồi, hôm nay Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên muốn mời ta tới đây, tất nhiên là thiết kế sẵn một cái bẫy chờ ta, ta thật muốn xem bọn họ lập ra cái bẫy gì,” Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng một đường đi đến.
Hai người đi về phía trước, đột ngột bên tai vang lên một âm thanh nhẹ nhàng, uyển chuyển, trước mắt cũng tràn ngập sương mù màu trắng.
Hoa Kinh Vũ cảm giác có cái gì đó chỉ dẫn nàng, khắp nơi trắng xóa tựa như chỉ còn lại có một mình nàng, ôm Tiểu Bạch một mình đi về phía trước, đi một đoạn đường theo bản năng. Đi ra khỏi sương mù, trước mắt xuất hiện một rừng hoa đào xinh đẹp, màu hồng phấn của hoa đào bay tán loạn, thỉnh thoảng bay xuống đất, thật sự là một cảnh trí rất đẹp.
Ở sâu bên trong đào lâm, có một nam tử áo trắng đang đứng dựa vào cây đào, nhẹ nhàng thổi nhạc khúc êm tai.
Khuôn mặt hắn như bức tranh, như bạch ngọc, thần sắc kiều diễm ướt át, ánh mắt trong suốt sáng ngời, lông mi rất dài, khuôn mặt tuấn mĩ nhợt nhạt như bóng ma, khiến cho khuôn mặt đã xuất trần lại càng thêm anh tuấn, thật sự là dung nhan như hoa.
Đào lâm, âm nhạc, tuyệt thế mĩ nam, quả nhiên là hình ảnh khiến kẻ khác động tâm.
Tâm tình Hoa Kinh Vũ bình tĩnh, đồng thời trong đầu chợt lóe, âm nhạc này giống như là huyễn âm, có thể khống chế lòng người, kiếp trước nàng đã từng biết qua, ý niệm trong đầu giống nhau, trong ống tay áo xuất ra vài cây kim châm, đâm thẳng vào ngón tay của mình, đầu ngón tay truyền đến một trận đau đớn, lập tức khiến cho nàng thanh tỉnh trở lại, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước cách đó không xa có một người nam nhân tựa vào gốc cây liễu thổi sáo, lúc trước bị ảo giác thì thấy đó là một người nam nhân tuyệt mĩ, giờ phút này không bị ảo giác cũng không thấy hoàn mĩ, có vẻ cực kỳ nham hiểm.
Người này đại khái chính là Minh Bích Thạnh trong truyền thuyết của Minh vương phủ cơ trí trí tuệ, không nghĩ tới hắn thế nhưng cùng Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên làm ra loại chuyện này với nàng, khóe môi Hoa Kinh Vũ u ám cười lạnh, gần đây nàng mới chế ra vài loại dược phòng thân, Minh Bích Thạnh, ngươi đã đến trêu chọc ta, như vậy liền so xem ai ác độc hơn.
Trong đầu Hoa Kinh Vũ vừa có ý niệm này, đầu ngón tay liền xuất hiện một ít độc dược, ngón tay bắn ra, thuốc bột theo gió bay thẳng tới hướng Minh Bích Thạnh, tay chân Hoa Kinh Vũ vừa động, thế nhưng bên tai vang lên một đạo âm thanh lạnh lùng: “Nha đầu đen, không nghĩ tới ngươi thế nhưng phá được Đại La Mê Huyễn Âm.”
Khuôn mặt Hoa Kinh Vũ trầm xuống, không nghĩ tới Nam Cung Lăng Thiên thế nhưng lại núp ở một nơi bí mật gần đó, còn biết nàng không bị Đại La Mê Huyễn Âm khống chế.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nói bổn vương có nên nói cho Minh Bích Thạnh, hay là không nói?”
Khóe môi Hoa Kinh Vũ nở nụ cười, nghĩ đến lúc trước Nam Cung Lăng Thiên làm những chuyện như vậy, cũng không thấy hắn làm khó xử mình, tuy rằng muốn điều tra rõ ràng nàng đến tột cùng là ai, nhưng trước đó cũng không tra ra chân tướng, hắn cũng không làm thương tổn nàng.
“Hay là Vương gia cùng Minh tiểu vương gia có giao tình thâm hậu?” Hoa Kinh Vũ đem bốn chữ giao tình thâm hậu đặc biệt nhấn mạnh, sau đó híp mắt nhìn Minh Bích Thạnh cách đó không xa, rõ ràng chỉ là một người nhỏ bé, trong đầu không tự giác muốn bổ não Nam Cung Lăng Thiên, mà Minh tiểu vương gia chỉ còn là một hình ảnh, nghĩ vậy trên mặt liền vui vẻ hẳn lên.
Nàng đang suy nghĩ, chỗ tối có một hòn đá bay tới, bắn vào thân thể của nàng một cách chuẩn xác, bất quá cũng không có làm cho nàng bị thương, chỉ là có chút đau mà thôi, còn có một thanh âm nặng nề vang lên: “Trong đầu ngươi lại suy nghĩ cái gì vậy?”
Hoa Kinh Vũ ngẩn người, như vậy cũng biết sao? Thật sự là lợi hại a.
“Vương gia ngay cả trong đầu ta nghĩ gì cũng đều muốn biết sao?” Nàng cũng không tin, nam nhân này có thể biến thành thần thánh.
“Mặc dù bổn vương không biết trong đầu ngươi nghĩ cái gì, bất quá khẳng định điều đó không có gì tốt lành.” Thanh âm phát ra càng lạnh lùng khát máu, Hoa Kinh Vũ trở mình một chút xem thường, nghĩ muốn quay đầu tìm nam nhân này đang ẩn nấp ở đâu, không nghĩ trong đầu vừa mới nghĩ, thanh âm từ chỗ tối lại vang lên: “Đừng nhúc nhích, ngươi vừa động, Minh Bích Thạnh liền biết ngươi không bị Đại La Mê Huyễn Âm khống chế.”
“Ngươi không phải muốn nói cho hắn biết sao, lại nhắc nhở ta làm cái gì?”
Hoa Kinh Vũ quả nhiên không nhúc nhích, Nam Cung Lăng Thiên ở chỗ tối đôi mắt u hàn, bạc môi khẽ nhếch, một lời nghẹn trong cổ họng hơn nữa ngày, sau đó bỏ lại một câu: “Không thú vị.”
Lắc mình liền đi, vốn hắn nghĩ người này khẳng định bị hại, đang nghĩ ngợi, có nên ra tay trợ giúp nàng một phen hay không, thế nhưng không nghĩ tới nàng không bị Đại La Mê Huyễn Âm khống chế, nguyên nhân chính này, mới làm cho hắn càng nghi hoặc, Đại La Mê Huyễn Âm chính là âm công cực kì lợi hại, bình thường người có nội lực thấp, cũng bị cái này mê hoặc, cho dù nội lực cao, tâm trí không kiên định của bị cái này mê hoặc, nhưng Hoa Kinh Vũ một chút cũng không bị mê hoặc, nàng rất nhanh liền phản ứng lại, cái này thật sự không giống Hoa gia Đại tiểu thư a.
Bốn phía im lặng, Hoa Kinh Vũ biết Nam Cung Lăng Thiên đi rồi, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu là người này nói cho Minh Bích Thạnh nàng không bị Đại La Mê Huyễn Âm khống chế, như vậy nàng hạ độc, chỉ sợ không hại được Minh Bích Thạnh, không phải nàng uổng phí công phu, Hoa Kinh Vũ đang nghĩ ngợi. Đột nhiên phía sau có hàn khí sắc bén xé rách không khí bay tới, một đường gió cuốn mưa bay thẳng hướng nàng mà tới, Hoa Kinh Vũ nhanh chóng trở mình, vỏ đao Ẩm Huyết màu cam bay tới.
Đương đương, sàn sạt.
Đao khí sắc bén va chạm vào nhau. Theo đó còn có một âm thanh khẽ vang lên: “Hoa Kinh Vũ, ngươi tiện nhân này, thế nhưng ngươi dám can đảm tơ tưởng tới Bích Thạnh.”
Hoa Kinh Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mặt người đang tức giận mắng nàng là nữ nhi của Hoàng hậu Nam Cung Như Tuyết, phía sau Nam Cung Như Tuyết người lạnh lẽo nhìn chằm chằm thân thể của nàng, đúng là Nam Cung Như Họa.
Hai nữ nhân này luôn luôn đối chọi gay gắt, giờ phút này đều phẫn nộ nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ vừa dùng sức thu lại vỏ của Ẩm Huyết đao, vừa lui ra phía sau hai bước, trầm giọng quát hỏi: “Lời ấy của công chúa là có ý tứ gì?”
“Có ý tứ gì?” Nam Cung Như Tuyết cười lạnh một tiếng, chỉ về phía cách đó không xa Minh Bích Thạnh đang chậm rãi thu hồi cây sáo: “Lúc nãy Bích Thạnh thổi tiêu, thế nhưng ngươi vẻ mặt si mê muốn tiến lên quấy nhiễu hắn, hắn là người Hoa Kinh Vũ ngươi có thể tơ tưởng sao, ngươi thân là Đông Cung Thái tử phi, thế nhưng chẳng biết kiểm điểm, thật sự là đáng giận đến cực điểm.”
Hoa Kinh Vũ nhìn về Minh Bích Thạnh chậm rãi đứng dậy cách đó không xa, lúc này đôi mắt Minh Bích Thạnh u ám, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, đứng ở bên trong một bức tranh tươi đẹp, yêu khí tản ra khắp nơi.
Hoa Kinh Vũ thản nhiên cười, nghênh đón ánh mắt của Minh Bích Thạnh, nhẹ giọng nói: “Lời ấy của công chúa sai rồi, ta cũng không phải vẻ mặt si mê, ta đến đây chính là muốn nói cho Minh tiểu vương gia một việc.”
Minh Bích Thạnh thấy ánh mắt Hoa Kinh Vũ thanh tỉnh, rõ ràng không có bị Đại La Mê Huyễn Âm khống chế, hắn thế nhưng thất bại, chưa từng có chuyện hắn thất bại, thế nhưng thất bại, Minh Bích Thạnh cực kì kinh ngạc, áp chế lại ý nghĩ trong đầu, chậm rãi mở miệng: “Chuyện gì?”
“Ngươi thổi tiêu quá khó nghe, mời không cần thổi lại nữa, chỉ muốn yên tĩnh thưởng thức hồ, còn bị quấy nhiễu, thật sự là tâm giống như trừng phạt,” tiếng nói nàng vừa dứt, bốn phía không ít người ngay ngẩn cả người, lúc trước mọi người nghĩ Hoa Kinh Vũ si mê Minh Bích Thạnh, không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy.
Sắc mặt Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa càng khó nhìn, hai người nhịn không được đồng thời mở miệng: “Hoa Kinh Vũ, lá gan của ngươi cũng thật to, thế nhưng dám can đảm nói Minh Bích Thạnh thổi tiêu khó nghe.?”
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng không được,” khóe môi Hoa Kinh Vũ nở ra một nụ cười lạnh châm chọc.
Hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa trợn mắt, không biết nói cái gì cho phải, đúng lúc này, Minh Bích Thạnh đứng ở cách đó không xa, đột nhiên thần sắc thay đổi, ánh mắt đỏ đậm mê loạn, lúc trước còn là một hoa công tử ôn nhu, nháy mắt liền biến thành điên cuồng, chỉ thấy hắn nhanh chóng thoát quần áo của chính mình, một bên cởi còn một bên kêu to: “Các ngươi mau đến xem ta a, xem mông ta trắng như tuyết, đùi thon dài a.”
“Mau đến xem a, xem ta có tuấn không, có đẹp không?”
Trong nháy mắt áo bên ngoài cùng áo bên trong đều bị cởi ra, lộ ra toàn bộ thân thể, hạ thân chỉ còn duy nhất một tiết khố, chính là như vậy, người này còn điên cuồng cởi tiết khố.
Bên bờ hồ của Minh vương phủ, mọi người ngây ngẩn cả người, sau đó phản ứng lại, liên tục thét chói tai, loạn thành một đoàn, các nha hoàn che chở tiểu thư phu nhân nhà mình, chung quanh tán loạn, hỗn loạn một mảnh.
Minh vương phi phản ứng lại, lập tức lệnh cho nha hoàn đi gọi thủ hạ của Minh Bích Thạnh, mạnh mẽ kiềm chế Minh Bích Thạnh, điểm huyệt ngủ của hắn, đem hắn mang đi, lúc này Minh Bích Thạnh, làm sao cái gì vẫn là hoa công tử a, một người say rượu, nhưng toàn bộ lại không có chuyện gì giống như là say rượu.
Không ít tiểu thư thấy được hình ảnh lúc trước, nôn ra không ngừng, tiểu thư khuê các khi nào thì lại thấy những loại hình ảnh như thế này.
Minh vương phi liên tục dẫn theo người đi bồi tội, chuyện như thế này, tất cả mọi người đều nghiêm mặt rời khỏi Minh vương phủ, không ít người còn thề, về sau Minh vương phủ có yến hội, các nàng không bao giờ tham gia nữa, còn có Minh Bích Thạnh căn bản không phải là cái gì hoa công tử, hắn chính là bệnh tâm thần.
Hoa Kinh Vũ ý cười trong suốt, khóe môi nở nụ cười, tâm tình cực kì tốt, đi theo phía sau người khác rời đi, những người khác thì tức giận phẫn hận, nàng thì tâm tình hoàn toàn tốt.
Thời điểm nàng đi tới viện ngoài của Minh vương phủ, sắc mặt liền không tốt, bởi vì các phu nhân cùng tiểu thư đã lên xe ngựa đi rồi, chỉ có nàng đứng một mình, xe ngựa của Hoa gia cùng xe ngựa của phủ Thái tử đều đã rời đi, Nhan Băng nhịn không được mở miệng: “Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Chỉ thấy ở cửa lớn của Minh vương phủ, có người đi ra, đúng là hai người Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình.
Hai người Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình hung hăng tiến lại đây, nhìn Hoa Kinh Vũ: “Minh tiểu vương gia vì cái gì đột nhiên phát bệnh, có phải hay không ngươi động tay động chân?”
Trên mặt Hoa Kinh Vũ ánh mắt mãnh liệt, khóe môi cười lạnh: “Các ngươi nói bậy bạ cái gì đó, ta như thế nào nghe không hiểu?”
“Nhất định là ngươi động tay động chân, bằng không Minh tiểu vương gia đang tốt như thế lại làm ra cái chuyện không biết thể thống như thế.”
Lăng Hàn Mai kiên trì là Hoa Kinh Vũ động tay động chân, Tiểu Bạch trong lòng Hoa Kinh Vũ tức giận, hai cái nữ nhân phá hoại này, thế nhưng dám can đảm khi dễ Tiểu Vũ Nhi, tên này muốn chết, nó giận dữ xoay thân mình lao nhanh thẳng tới hướng Lăng Hàn Mai, nhanh như sao băng, một móng vuốt liền hung hăng cào xuống, Lăng Hàn Mai kêu thảm thiết một tiếng, theo bản năng nâng tay chụp Tiểu Bạch, đáng tiếc thân mình Tiểu Bạch vừa động liền rất nhanh tránh thoát được, tấn công về phía Giang Nhược Tình ở phía sau Lăng Hàn Mai, cũng là dùng một móng vuốt cào như cũ, Giang Nhược Tình đau đớn hét ầm lên.
Tiểu Bạch nhảy trở lại vào trong lòng ngực của Hoa Kinh Vũ, Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình lấy tay che máu chảy trên mặt, chỉ vào Hoa Kinh Vũ điên cuồng kêu to: “Hoa Kinh Vũ, tiểu súc sinh trong tay ngươi thế nhưng đả thương chúng ta?”
“Mặt của ta a.” Giang Nhược Tình thét chói tai, đau đớn hơn nữa lo lắng, chuyện này xảy ra quá nhanh khiến cho bọn họ hồ đồ.
Chuyện xảy ra ở nơi này làm kinh động đến nhiều người nên họ lại đây nhìn xem, không biết đã xảy ra chuyện gì, hôm nay thật đúng là xảy ra thật nhiều chuyện a, đầu tiên là thái tử cùng Nhị tiểu thư Hoa gia ở trong xe ngựa làm chuyện bại hoại đạo đức, sau đó là Minh tiểu vương gia phát điên trước mặt mọi người cởi hết quần áo, còn một đám này chính là làm sao nữa?
Hoa Kinh Vũ ôm Tiểu Bạch, lạnh lùng nhìn Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình: “Tiểu Bạch của nhà ta từ trước đến nay không cho phép có người khi dễ ta, nếu là các ngươi không ăn nói cho cẩn thận, ta không dám cam đoan nó có thể hay không cắn chết hai người các ngươi, đúng rồi, ta nói các ngươi biết, nó là động vật có độc, nếu nó cắn các ngươi một cái, tin tưởng không ai có thể giải được độc của nó một cách dễ dàng, hai người các ngươi, chỉ có chờ chết.”
Một câu cuối cùng tràn ngập huyết tinh cùng hàn khí, hai người Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình, tuy rằng phẫn nộ, nhưng lại bị kinh sợ, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, hai hạ nhân nhanh chóng chạy vội tới, đem hai người, đưa về phủ trị liệu.
Hoa Kinh Vũ đang định dẫn Nhan Băng rời khỏi Minh vương phủ, không nghĩ tới ở của Minh vương phủ lại đi ra hai người, nhìn thấy thân ảnh của nàng liền kêu lên.
“Tiểu Vũ Nhi.”
Hoa Kinh Vũ quay đầu nhìn lại, nguyên lai là Hiếu Thân vương phủ Nam Cung Cẩn, bên người Nam Cung Cẩn còn có một công tử đi phía sau: “Tiểu Vũ Nhi, xe ngựa của ngươi đâu?”
Hắn vừa hỏi xong, dường như nhớ tới cái gì, cúi người nhìn Hoa Kinh Vũ: “Chuyện xảy ra lúc trước với Thái tử là thật hay là giả a?”
Xem ra Nam Cung Cẩn cũng nghe chuyện xảy ra với Nam Cung Nguyên Huy và Hoa Như Yên, cho nên mới hỏi như vậy.
Hoa Kinh Vũ nâng mắt nhìn hắn: “Đương nhiên là thật, ai dám đem chuyện của Thái tử điện hạ ra nói bậy a.”
“Tên này thật không biết xấu hổ là gì.” Nam Cung Cẩn trực tiếp mắng, một chút kiêng kị cũng không có, có thể thấy được ngày thường hắn cũng không để Nam Cung Nguyên Huy vào mắt, Nam Cung Cẩn mắng Nam Cung Nguyên Huy xong, nhìn phía Hoa Kinh Vũ: “Tiểu Vũ Nhi, ngươi đừng thương tâm, nếu ngươi không muốn gả cho Thái tử, ta tiến cung tìm hoàng bá phụ, để cho hoàng bá phụ hạ chỉ, hủy hôn sự của các ngươi.”
Hoa Kinh Vũ suy nghĩ, nếu thật sự đơn giản như hắn nói, hôn sự này liền sẽ không kéo dài lâu như vậy, cho nên chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng.
“Quên đi, chuyện này ta đều có chủ trương, ngươi đừng để ý tới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.