Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa
Chương 14: Hoàng tử Tây Lăng quốc
Ngô Tiếu Tiếu
28/07/2016
Tư Đồ Tiểu Chiêu một phen kéo Khương Duy qua, nhỏ giọng nói thầm: “Khương
đại công tử, mất mặt hay không, ngươi mất mặt hay không hả?”
“Mất mặt cái gì, ta mất mặt là chuyện của ta, có liên quan gì đến ngươi đâu?” Khương đại công tử một chút tự giác cũng không có, hì hì cười rộ lên, sau đó vươn tay quơ bốn phía.
“Các vị đồng học, còn có ai muốn gia nhập không, hoan nghênh người gia nhập a, mau đến đây, vòng ôm của bổn thiếu gia luôn vì ngươi mở rộng, mau nhào vô đây, hoan nghênh nhào tới, hoan nghênh đến chà đạp.”
Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong còn có Tư Đồ Tiểu Chiêu bên cạnh y, sắc mặt oành một cái đỏ lên, mấy người này đều có một loại xúc động một cước đá bay y.
Đội này đã có bốn người, tính thêm Nhan Băng nữa chính là năm người, dựa theo số người quy định của thư viện đã đủ, nhưng Nhan Băng không tính là thành viên của trường học, cho nên nói đội của các nàng còn thiếu một người, điểm này hơi khó xử. Vân Ương Ương đối diện sắc mặt khó coi, âm u nhìn chằm chằm người bên đây, lạnh lùng mở miệng.
“Quả nhiên là vật hợp theo loài, một đám bệnh thần kinh cùng nhau đi vào.”
Nàng ta nói xong một câu, sau đó lại la lên: “Các ngươi vẫn còn thiếu một người, nha hoàn nhà mình không được tính là thành viên thư viện, bản thân ta muốn xem thử còn ai nguyện ý giúp các ngươi?”
Hoa Kinh Vũ quét mắt nhìn một vòng, nhìn chung quanh chỉ coi người xem náo nhiệt, cũng không có người mở miệng nói gia nhập, chậm rãi thu hồi tầm nhìn, tính toán có nên nói với Mộ Dung lão sưg một tiếng, bọn họ đã đủ năm người tham gia săn bắt. Nhưng mà nàng còn chưa kịp mở thì đột nhiên có một giọng trong trẻo lại lạnh lùng vô song vang lên: “Tính thêm ta nữa.”
Âm thanh vừa rơi xuống, tiếng của người xem xung quanh lại vang lên, tiếng nghị luận không ngừng, sau đó mọi người nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một người tách ra khỏi đám người, từ bên ngoài đi đến.
Vừa nhìn thấy người tới, nam tử đều là vẻ mặt đố kị, nữ tử thì mắt hiện trái tim hồng nhìn chằm chằm người đi tới.
Con ngươi của Hoa Kinh Vũ cũng đặt trên người người đi tới, bị khí chất trên người y hấp dẫn.
Người từ trong đám người đi ra ngoài này, dáng người cao lớn như nhã trúc. Một đầu tóc đen như mực xõa xuống trên vai, ti đái xanh thẫm khẽ buộc lại, một thân trường sam trắng thuần, mặt như quan ngọc, mắt hẹp dài có thần, ánh sáng thâm thúy u lãnh trong con ngươi tối đen, toàn thân trên dưới tràn ngập cao quý thanh nhã không thể nói, tuy vẻ mặt đạm bạc, nhưng lại giống như ngày mai rực rỡ chói lọi, càng giống như đóa hoa quỳnh nở rộ trên cây, khiến người ta không thể dời tầm mắt.
Người này Hoa Kinh Vũ biết, y không phải là người của Yến Vân quốc, y là hoàng tử của Tây Lăng quốc, tên Hách Liên Hiên.
Hách Liên Hiên từng là nhân vật kỳ tài ngút trời, mười tám tuổi đã lấy được vị trí thứ nhất bảng Thiên Long.
Y từng một thân vinh quang, hào quang vạn trường.
Y từng là giai tế trong lòng biết bao nhiêu nữ tử của đại lục Huyền Vũ.
Thế nhưng sau đó lại không biết có chuyện gì xảy ra, nội lực của y từ phát triển mạnh mẽ tụt lùi về phía sau, từ nội lực cấp tám đến nay tụt lùi về nội lực cấp năm. Y từng ở trong một trận chiến với Nam Cung Lăng Thiên, tự mình thua trận, khiến cho chính mình trở thành con tin của Yến Vân quốc.
Thân phận hiện tại của y, là con tin Tây Lăng quốc ở Yến Vân quốc, Yến Vân quốc và Tây Lăng quốc vẫn giữ tình hữu nghị, mặc dù tự mình thua trong trận chiến ấy, trở thành con tin. Nhưng ở Yến vân quốc cũn không có ai làm khó y, y vẫn ở tại trong thư viện Ngọc Hoàng tu luyện nội lực.
Nhưng thời gian hai năm, nội lực của y cũng không thăng tiến, còn có hiện tượng tụt lùi, điều này không thể không khiến người ta tiếc nuối.
Bất quá Hách Liên Hiên trước mắt so với đám người của Hoa Kinh Vũ, cũng là nội lực cao nhất, y là nội lực cấp năm đỉnh.
Không nghĩ tới Hách Liên Hiên luôn không để ý tới người nào, lại đứng ra giúp đỡ Hoa Kinh Vũ,. Điều này không thể không để cho đệ tử của thư viện Ngọc Hoàng kinh ngạc, trong lúc nhất thời bốn phía lạnh ngắt như tờ, không ai lên tiếng.
Mộ Dung lão sư ban võ nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, tuy sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc. Hoa kinh Vũ dường như thật sự không giống như lúc trước, lại có thể khiến cho những người kia đến giúp nàng, nữ tử này e là không phải vật trong ao.
Âm thanh lạnh nhạt của Mộ Dung Lan vang lên: “Hoa Kinh Vũ, nếu nhóm của ngươi đã đủ người, vậy thì hai ngày sau các ngươi cùng với người khác tham gia săn bắt lần này đi.”
Lời của Mộ Dung lão sư vừa dứt, bốn phía vang lên tiếng nghị luận, Vân Ương Ương đối diện sắc mặt khỏi phải nói khó coi biết nhường nào, ngón tay cũng theo bản năng nắm chặt. Một đồng bạn bên cạnh nàng ta, sắc mặt khẽ lóe lên, sau đó tiến đến bên tai của Vân Ương Ương nhỏ giọng thì thầm hai câu.
Sắc mặt Vân Ương Ương dễ nhìn hơn một chút, Hoa Kinh Vũ, hôm nay ta đánh không chết ngươi, tiến vào rừng rậm Đen ta nhất định phải khiến ngươi có đi không có về.
Vân Ương Ương trừng mắt liếc nhìn Hoa Kinh Vũ một cái, sau đó vung tay dẫn hai đồng bạn rời khỏi, người xung quanh cũng lục tục rời đi.
Hoa Kinh Vũ cao hứng nhìn Mộ Dung Lan, thản nhiên nói lời cảm tạ: “Lão sư, cám ơn người.”
Mộ Dung Lan liếc mắt nhìn Hách Liên Hiên một cái, hết sức ngoài ý muốn Hách Liên Hiên lại đứng ra. Người này luôn không để ý tới chuyện gì, hôm nay sao lại xen vào việc của người khác: “Hách Liên hoàng tử hôm nay sao lại giúp Hoa Kinh Vũ?”
Hách Liên Hiên khẽ nhíu mi, thản nhiên mở miệng: “Chỉ là không quen nhìn người cả vú lấp miệng em*.”
*Vú lấp miệng em: ý nói lên mặt bắt nạt người, hung hăng vênh váo.
Mộ Dung Lan không nói gì lắc đầu, sau đó nghiêm túc nhìn vài người, mở miệng nói: “Các ngươi từ giờ trở đi đã là đồng đội, nhất định phải đoàn kết, nhất là Hoa Kinh Vũ võ công quá thấp, cho nên thời điểm tham gia săn bắt phải chú ý, ngoại trừ dã thú, còn phải để ý người khác.”
Trước đó y lại nhìn thấy sát ý ở trong mắt của Vân Ương Ương, không có gì ngoài ý muốn, lần này Vân Ương Ương nhất định sẽ động tay động trân trong buổi vây săn, cho nên bọn họ nên cẩn thận hơn chút thì tốt hơn. Hoa Kinh Vũ gật đầu: “Lão sư, ta biết rồi.”
Nàng tất nhiên sẽ không khinh suất, Vân Ương Ương rất có thể ở trong vây săn lần này nghĩ cách giết nàng, nàng phải cẩn thận.
Mộ Dung Lan nghe xong, cuối cùng không nói gì nữa, chào đám người Hoa Kinh Vũ một tiếng rồi đi. Cuối cùng chỉ còn vài người bọn họ, Hoa Kinh Vũ nhìn mấy người bên cạnh. Tư Đồ Tiểu Chiêu, Hoa Thanh Phong, Khương Duy, Hách Liên Hiên, lại thêm chính mình và Nhan Băng, tổng cộng gồm sáu người: “Cảm ơn mọi người giúp ta lần này, sau này nếu như có chỗ cần Hoa Kinh Vũ, cứ việc mở miệng.”
Khương Duy nghe lời nói của Hoa Kinh Vũ, cười hì hì mở miệng: “Hoa Kinh Vũ, nếu cảm kích ta, sau này ngươi mỗi ngày khen ta rất soái, soái bạo một lần là được.”
Hoa Kinh Vũ mặt đầy hắc tuyết, người này thật sự làm người ta không có gì để nói.
Tư Đồ Tiểu Chiêu giơ tay vỗ vai Hoa Kinh Vũ: “Chúng ta là bằng hữu, không cần phải khách khí như vậy.”
Hoa Kinh Vũ gật đầu, nàng rất thích cá tính của Tư Đồ Tiểu Chiêu, cho nên từ trong lòng đã nhận định người này là bằng hữu, cuối cùng Hoa Kinh Vũ nhìn về phía Hách Liên Hiên: “Hách Liên hoàng tử, cám ơn.”
Hách Liên Hiên nâng con ngươi nhìn về phía Hoa Kinh Vũ , nhìn làn da đen như than từ trên xuống dưới của Hoa Kinh Vũ, thần sắc bất động, chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái, sau đó quăng lại một câu: “Buổi sáng của hai ngày sau ta chờ các ngươi ở trước cửa thư viện.”
Y nói xong xoay người sải bước rời đi, để lại bóng lưng tao nhã cho vài người nhìn, mặc dù là một bóng lưng cũng mị hoặc không nói nên lời, mang theo u buồn thản nhiên.
Hai mắt Tư Đồ Tiểu Chiêu không ngừng ứa ra sao hồng, vẻ mặt đầy quý mến: “Hách Liên hoàng tử thật sự rất đẹp trai, hoàng tử vừa dịu dàng vừa u buồn, tuyệt đối là người trong mộng của ta nha.”
Lời của Tư Đồ Tiểu Chiêu vừa dứt, Khương Duy mặc kệ, y không chịu nổi có người đẹp trai hơn y, bắt lấy Tư Đồ Tiểu Chiêu truy hỏi: “Tiểu Chiêu, ta có đẹp trai không?”
Lúc Tiểu Chiêu thu hồi tầm mắt nhìn về phía Khương Duy, vô cùng chân thành nói: “Một người trên trời, một người dưới đất.”
Trên mặt của Khương Duy lộ ra tươi cười khoa trương đến cực điểm, liên tục khoa tay múa chân giọng nói cũng thay đổi: “Có phải ta là trời, y là đất?”
“Sai, y là trời, ngươi là đất.” Tiểu Chiêu lời lẽ nghiêm túc sửa chữa, sau đó liền đưa tay kéo Hoa Kinh Vũ đi, Khương Duy phía sau không cam lòng gào thét: “Ta muốn cùng Hách Liên Hiên quyết đấu, ta muốn cùng hắn ta quyết đấu.”
Về phần Khương Duy có tìm Hách Liên Hiên quyết đấu hay không, đám người Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong không có hứng thú.
Một ngày này các nàng bình an vượt qua ở thư viện, ngoại trừ Vân Ương Ương kiếm chuyện, cũng không có ai đến kiếm chuyện nữa.
Ngày kế tiếp, Hoa Kinh Vũ không đi đến thư viện Ngọc Hoàng nữa, nàng ở trong Khinh Vũ Các của Hoa phủ chuẩn bị này nọ, tham gia săn bắt lần này, võ công của nàng cực thấp, cho nên nàng muốn chuẩn bị một ít đồ dùng mang theo, trong bất kì tình huống nào, Vân Ương Ương nhất định sẽ ám toán nàng trong buổi vây săn, vì thế nàng không thể khinh suất.
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=160&t=393218
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=160&t=393218
“Mất mặt cái gì, ta mất mặt là chuyện của ta, có liên quan gì đến ngươi đâu?” Khương đại công tử một chút tự giác cũng không có, hì hì cười rộ lên, sau đó vươn tay quơ bốn phía.
“Các vị đồng học, còn có ai muốn gia nhập không, hoan nghênh người gia nhập a, mau đến đây, vòng ôm của bổn thiếu gia luôn vì ngươi mở rộng, mau nhào vô đây, hoan nghênh nhào tới, hoan nghênh đến chà đạp.”
Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong còn có Tư Đồ Tiểu Chiêu bên cạnh y, sắc mặt oành một cái đỏ lên, mấy người này đều có một loại xúc động một cước đá bay y.
Đội này đã có bốn người, tính thêm Nhan Băng nữa chính là năm người, dựa theo số người quy định của thư viện đã đủ, nhưng Nhan Băng không tính là thành viên của trường học, cho nên nói đội của các nàng còn thiếu một người, điểm này hơi khó xử. Vân Ương Ương đối diện sắc mặt khó coi, âm u nhìn chằm chằm người bên đây, lạnh lùng mở miệng.
“Quả nhiên là vật hợp theo loài, một đám bệnh thần kinh cùng nhau đi vào.”
Nàng ta nói xong một câu, sau đó lại la lên: “Các ngươi vẫn còn thiếu một người, nha hoàn nhà mình không được tính là thành viên thư viện, bản thân ta muốn xem thử còn ai nguyện ý giúp các ngươi?”
Hoa Kinh Vũ quét mắt nhìn một vòng, nhìn chung quanh chỉ coi người xem náo nhiệt, cũng không có người mở miệng nói gia nhập, chậm rãi thu hồi tầm nhìn, tính toán có nên nói với Mộ Dung lão sưg một tiếng, bọn họ đã đủ năm người tham gia săn bắt. Nhưng mà nàng còn chưa kịp mở thì đột nhiên có một giọng trong trẻo lại lạnh lùng vô song vang lên: “Tính thêm ta nữa.”
Âm thanh vừa rơi xuống, tiếng của người xem xung quanh lại vang lên, tiếng nghị luận không ngừng, sau đó mọi người nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một người tách ra khỏi đám người, từ bên ngoài đi đến.
Vừa nhìn thấy người tới, nam tử đều là vẻ mặt đố kị, nữ tử thì mắt hiện trái tim hồng nhìn chằm chằm người đi tới.
Con ngươi của Hoa Kinh Vũ cũng đặt trên người người đi tới, bị khí chất trên người y hấp dẫn.
Người từ trong đám người đi ra ngoài này, dáng người cao lớn như nhã trúc. Một đầu tóc đen như mực xõa xuống trên vai, ti đái xanh thẫm khẽ buộc lại, một thân trường sam trắng thuần, mặt như quan ngọc, mắt hẹp dài có thần, ánh sáng thâm thúy u lãnh trong con ngươi tối đen, toàn thân trên dưới tràn ngập cao quý thanh nhã không thể nói, tuy vẻ mặt đạm bạc, nhưng lại giống như ngày mai rực rỡ chói lọi, càng giống như đóa hoa quỳnh nở rộ trên cây, khiến người ta không thể dời tầm mắt.
Người này Hoa Kinh Vũ biết, y không phải là người của Yến Vân quốc, y là hoàng tử của Tây Lăng quốc, tên Hách Liên Hiên.
Hách Liên Hiên từng là nhân vật kỳ tài ngút trời, mười tám tuổi đã lấy được vị trí thứ nhất bảng Thiên Long.
Y từng một thân vinh quang, hào quang vạn trường.
Y từng là giai tế trong lòng biết bao nhiêu nữ tử của đại lục Huyền Vũ.
Thế nhưng sau đó lại không biết có chuyện gì xảy ra, nội lực của y từ phát triển mạnh mẽ tụt lùi về phía sau, từ nội lực cấp tám đến nay tụt lùi về nội lực cấp năm. Y từng ở trong một trận chiến với Nam Cung Lăng Thiên, tự mình thua trận, khiến cho chính mình trở thành con tin của Yến Vân quốc.
Thân phận hiện tại của y, là con tin Tây Lăng quốc ở Yến Vân quốc, Yến Vân quốc và Tây Lăng quốc vẫn giữ tình hữu nghị, mặc dù tự mình thua trong trận chiến ấy, trở thành con tin. Nhưng ở Yến vân quốc cũn không có ai làm khó y, y vẫn ở tại trong thư viện Ngọc Hoàng tu luyện nội lực.
Nhưng thời gian hai năm, nội lực của y cũng không thăng tiến, còn có hiện tượng tụt lùi, điều này không thể không khiến người ta tiếc nuối.
Bất quá Hách Liên Hiên trước mắt so với đám người của Hoa Kinh Vũ, cũng là nội lực cao nhất, y là nội lực cấp năm đỉnh.
Không nghĩ tới Hách Liên Hiên luôn không để ý tới người nào, lại đứng ra giúp đỡ Hoa Kinh Vũ,. Điều này không thể không để cho đệ tử của thư viện Ngọc Hoàng kinh ngạc, trong lúc nhất thời bốn phía lạnh ngắt như tờ, không ai lên tiếng.
Mộ Dung lão sư ban võ nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, tuy sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc. Hoa kinh Vũ dường như thật sự không giống như lúc trước, lại có thể khiến cho những người kia đến giúp nàng, nữ tử này e là không phải vật trong ao.
Âm thanh lạnh nhạt của Mộ Dung Lan vang lên: “Hoa Kinh Vũ, nếu nhóm của ngươi đã đủ người, vậy thì hai ngày sau các ngươi cùng với người khác tham gia săn bắt lần này đi.”
Lời của Mộ Dung lão sư vừa dứt, bốn phía vang lên tiếng nghị luận, Vân Ương Ương đối diện sắc mặt khỏi phải nói khó coi biết nhường nào, ngón tay cũng theo bản năng nắm chặt. Một đồng bạn bên cạnh nàng ta, sắc mặt khẽ lóe lên, sau đó tiến đến bên tai của Vân Ương Ương nhỏ giọng thì thầm hai câu.
Sắc mặt Vân Ương Ương dễ nhìn hơn một chút, Hoa Kinh Vũ, hôm nay ta đánh không chết ngươi, tiến vào rừng rậm Đen ta nhất định phải khiến ngươi có đi không có về.
Vân Ương Ương trừng mắt liếc nhìn Hoa Kinh Vũ một cái, sau đó vung tay dẫn hai đồng bạn rời khỏi, người xung quanh cũng lục tục rời đi.
Hoa Kinh Vũ cao hứng nhìn Mộ Dung Lan, thản nhiên nói lời cảm tạ: “Lão sư, cám ơn người.”
Mộ Dung Lan liếc mắt nhìn Hách Liên Hiên một cái, hết sức ngoài ý muốn Hách Liên Hiên lại đứng ra. Người này luôn không để ý tới chuyện gì, hôm nay sao lại xen vào việc của người khác: “Hách Liên hoàng tử hôm nay sao lại giúp Hoa Kinh Vũ?”
Hách Liên Hiên khẽ nhíu mi, thản nhiên mở miệng: “Chỉ là không quen nhìn người cả vú lấp miệng em*.”
*Vú lấp miệng em: ý nói lên mặt bắt nạt người, hung hăng vênh váo.
Mộ Dung Lan không nói gì lắc đầu, sau đó nghiêm túc nhìn vài người, mở miệng nói: “Các ngươi từ giờ trở đi đã là đồng đội, nhất định phải đoàn kết, nhất là Hoa Kinh Vũ võ công quá thấp, cho nên thời điểm tham gia săn bắt phải chú ý, ngoại trừ dã thú, còn phải để ý người khác.”
Trước đó y lại nhìn thấy sát ý ở trong mắt của Vân Ương Ương, không có gì ngoài ý muốn, lần này Vân Ương Ương nhất định sẽ động tay động trân trong buổi vây săn, cho nên bọn họ nên cẩn thận hơn chút thì tốt hơn. Hoa Kinh Vũ gật đầu: “Lão sư, ta biết rồi.”
Nàng tất nhiên sẽ không khinh suất, Vân Ương Ương rất có thể ở trong vây săn lần này nghĩ cách giết nàng, nàng phải cẩn thận.
Mộ Dung Lan nghe xong, cuối cùng không nói gì nữa, chào đám người Hoa Kinh Vũ một tiếng rồi đi. Cuối cùng chỉ còn vài người bọn họ, Hoa Kinh Vũ nhìn mấy người bên cạnh. Tư Đồ Tiểu Chiêu, Hoa Thanh Phong, Khương Duy, Hách Liên Hiên, lại thêm chính mình và Nhan Băng, tổng cộng gồm sáu người: “Cảm ơn mọi người giúp ta lần này, sau này nếu như có chỗ cần Hoa Kinh Vũ, cứ việc mở miệng.”
Khương Duy nghe lời nói của Hoa Kinh Vũ, cười hì hì mở miệng: “Hoa Kinh Vũ, nếu cảm kích ta, sau này ngươi mỗi ngày khen ta rất soái, soái bạo một lần là được.”
Hoa Kinh Vũ mặt đầy hắc tuyết, người này thật sự làm người ta không có gì để nói.
Tư Đồ Tiểu Chiêu giơ tay vỗ vai Hoa Kinh Vũ: “Chúng ta là bằng hữu, không cần phải khách khí như vậy.”
Hoa Kinh Vũ gật đầu, nàng rất thích cá tính của Tư Đồ Tiểu Chiêu, cho nên từ trong lòng đã nhận định người này là bằng hữu, cuối cùng Hoa Kinh Vũ nhìn về phía Hách Liên Hiên: “Hách Liên hoàng tử, cám ơn.”
Hách Liên Hiên nâng con ngươi nhìn về phía Hoa Kinh Vũ , nhìn làn da đen như than từ trên xuống dưới của Hoa Kinh Vũ, thần sắc bất động, chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái, sau đó quăng lại một câu: “Buổi sáng của hai ngày sau ta chờ các ngươi ở trước cửa thư viện.”
Y nói xong xoay người sải bước rời đi, để lại bóng lưng tao nhã cho vài người nhìn, mặc dù là một bóng lưng cũng mị hoặc không nói nên lời, mang theo u buồn thản nhiên.
Hai mắt Tư Đồ Tiểu Chiêu không ngừng ứa ra sao hồng, vẻ mặt đầy quý mến: “Hách Liên hoàng tử thật sự rất đẹp trai, hoàng tử vừa dịu dàng vừa u buồn, tuyệt đối là người trong mộng của ta nha.”
Lời của Tư Đồ Tiểu Chiêu vừa dứt, Khương Duy mặc kệ, y không chịu nổi có người đẹp trai hơn y, bắt lấy Tư Đồ Tiểu Chiêu truy hỏi: “Tiểu Chiêu, ta có đẹp trai không?”
Lúc Tiểu Chiêu thu hồi tầm mắt nhìn về phía Khương Duy, vô cùng chân thành nói: “Một người trên trời, một người dưới đất.”
Trên mặt của Khương Duy lộ ra tươi cười khoa trương đến cực điểm, liên tục khoa tay múa chân giọng nói cũng thay đổi: “Có phải ta là trời, y là đất?”
“Sai, y là trời, ngươi là đất.” Tiểu Chiêu lời lẽ nghiêm túc sửa chữa, sau đó liền đưa tay kéo Hoa Kinh Vũ đi, Khương Duy phía sau không cam lòng gào thét: “Ta muốn cùng Hách Liên Hiên quyết đấu, ta muốn cùng hắn ta quyết đấu.”
Về phần Khương Duy có tìm Hách Liên Hiên quyết đấu hay không, đám người Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong không có hứng thú.
Một ngày này các nàng bình an vượt qua ở thư viện, ngoại trừ Vân Ương Ương kiếm chuyện, cũng không có ai đến kiếm chuyện nữa.
Ngày kế tiếp, Hoa Kinh Vũ không đi đến thư viện Ngọc Hoàng nữa, nàng ở trong Khinh Vũ Các của Hoa phủ chuẩn bị này nọ, tham gia săn bắt lần này, võ công của nàng cực thấp, cho nên nàng muốn chuẩn bị một ít đồ dùng mang theo, trong bất kì tình huống nào, Vân Ương Ương nhất định sẽ ám toán nàng trong buổi vây săn, vì thế nàng không thể khinh suất.
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=160&t=393218
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=160&t=393218
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.