Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ
Chương 43: Bắt đầu đợt va chạm thứ ba (2)
Chi U Cửu
20/03/2023
Chiết Tịch Lam có một xấp khăn tay màu nguyệt bạch, mặc dù đã cho đi ba cái, nhưng nàng không thấy đau lòng chút nào cả.
Khăn này không phải nàng bỏ bạc ra mua.
Nàng nhớ mang máng, khăn này hẳn là ngày nào đó tháng chín năm Cảnh Diệu thứ mười một, nàng bất chấp bão cát vào thành Vân Châu tìm cha nàng, bởi vì ngày đó bão cát lớn, nàng đã đi một đường nên lúc đến phủ nha trên mặt đầy đất cát.
www.wattpad.com/user/thilathila
Lúc đó nàng cũng không để ý, ngồi ở sương phòng của phủ nha chờ Chiết Tùng Niên. Bởi vì thời Gian chờ đợi dài, nàng nằm sấp trên mặt bàn ngủ thiếp đi.
Đến lúc tỉnh dậy, sai dịch ở nha môn đã cầm xấp khăn tay này đưa cho nàng, cười nói: "Lúc nãy có quý nhân đi ngang qua, thấy trên mặt con có bụi đất nên đã dặn dò ta đưa cho con những cái khăn này… Lam Lam, chất vải của khăn này vô cùng tốt, con phải quý trọng."
Chiết Tịch Lam liền hỏi: "Là ai vậy ạ?"
Sai dịch lắc đầu: "Không biết. Chỉ biết là một vị phu nhân, đội mũ rộng vành thôi, ta không nhìn rõ mặt. Mà con cầm lấy đi, dù sao cũng là cho không."
Chiết Tịch Lam không hỏi nữa. Nàng sống từng đó thời gian, rất hiểu một đạo lý. Các vị quý nhân có chút nhân từ lương thiện, một cái nhẫn, một chiếc khăn tay trên người bọn họ ngang với số tiền ăn uống cả tháng của người nghèo khổ.
Sự hào phóng nhất thời của giàu có là sự may mắn mà người nghèo nhắc tới mãi hồi lâu.
Nàng cảm thấy cái khăn này quý giá, nhưng có lẽ đối phương không cảm thấy vậy. Thấy trên mặt nàng có đất cát nên cho nàng khăn, thấy nàng bị dính quá nhiều cát bụi nên đã cho nhiều như vậy. Sau đó làm xong việc thì rũ áo ra đi, không để lại công lao cũng không để lại tên.
Nếu nàng truy hỏi đến cùng thì sẽ khiến cho bản thân bị bẽ mặt.
Nàng chỉ có thể lần sau vào lúc bái Phật cầu nguyện một hồi cho quý nhân: người tốt trọn đời bình an.
Thế là vui mừng nhận khăn, thăm dò: "Một xấp này, có thể bán bao nhiêu bạc ạ?"
Sai dịch lại cười nói: "Cần gì phải bán đâu? Ngộ nhỡ con bán đi rồi, quý nhân không vui lại trở thành một cái nghiệt duyên. Không bằng cứ thu lấy đi, tặng người khác cũng được, làm của hồi môn cũng tốt, tóm lại đều tốt."
Chiết Tịch Lam hơi tiếc nhưng cũng cảm thấy sai dịch nói đúng. Chất vải tốt như vậy, giữ lại tặng người khác cũng được.
Đương nhiên, nàng có thể giữ lại khăn này, có liên quan với việc lúc ấy Chiết Tùng Niên đã biết giữ lại bạc để nuôi nàng và Bá Thương rồi.
Nếu vẫn nghèo giống như lúc trước thì nàng vẫn sẽ bán đi.
Khăn đã được giữ lại như vậy, về sau nàng còn từng thêu mấy cái hà bao đi ra ngoài bán, nhưng đại đa số đều cất ở đáy rương. Về sau nữa, nó lại biến thành khăn tay đính ước nàng ném ra ngoài.
Khăn tay nho nhỏ không tầm thường, nó chứa đựng nhân duyên ba bốn năm này của nàng. Ba năm trước không được, thật sự là hết sức đen đủi nhưng hôm nay rốt cuộc nó đã thành công!
Chiết Tịch Lam híp mắt cười, một đôi mắt ẩn tình nhìn Ban Minh Kỳ, nhìn làm cho hắn càng thêm căng thẳng.
Nhưng duỗi đầu ra một đao, rụt đầu lại cũng một đao, hắn đã lạc đường trong đôi mắt cười của nàng, không dám cao giọng quấy rầy nụ cười của nàng, cũng không dám thấp giọng nói chuyện tình cảm, tránh cho nàng nghe không rõ.
Hắn ho một tiếng lại một tiếng, trước tiên là gọi biểu muội, xác nhận tiếng nói không cao không thấp, lúc này mới ngẩng đầu.
Nàng vẫn đang cười.
Nàng vẫn đang nhìn hắn.
Nàng đang đợi hắn.
Cả trái tim Ban Minh Kỳ nóng lên, tê tê dại dại, cả người đều trở nên choáng váng.
Hắn nghĩ, nếu như nhân gian có thần tiên thì hắn đã tìm được rồi. Nếu như nhân gian có đạo pháp, vậy hắn cũng dám kết đạo hôn.
Hắn khẽ nói: "Biểu muội, gần đây ta học đạo, nhìn thấy một tờ hôn thư Đạo gia."
Hắn ngước mắt, bình tĩnh nhìn về phía Chiết Tịch Lam, nghiêm túc ngâm đọc.
"Một tờ hôn thư, trên dâng thiên đình, dưới kêu địa phủ, lên tấu trời cao, chư thiên tổ sư chứng kiến."
"Nếu phụ giai nhân, chính là gạt trời, tội dối gạt trời, thân chết đạo tan."
Mỗi chữ mỗi câu của hắn, xuất phát từ tận đáy lòng, thành tâm thành ý: "Biểu muội, tuy rằng ta không phải đệ tử của Đạo gia, nhưng cũng dám thề lời này."
www.wattpad.com/user/thilathila
Chiết Tịch Lam sững sờ nơi đó, trước tiên là cảm động từ tận đáy lòng, rồi sau đó lại đột nhiên cảm thấy trên vai nặng trĩu.
Điều này khiến cho nàng lần đầu tiên sau khi đưa khăn tay xong có chút sợ hãi.
Trong khoảnh khắc này, thậm chí nàng còn cảm thấy hơi hổ thẹn.
Nàng nghĩ, cho dù là một kẻ không có lương tâm nhưng cũng sẽ bị những lời này làm cho cảm động. Nhưng sau khi nàng cảm động, lại cảm thấy biểu huynh cho quá nhiều, trọng trách trên vai nàng có hơi nặng nề. Giống như một người vốn là một người đang đi bộ với hai tay trống trơn, đột nhiên gánh một gánh đồ.
Nàng hít sâu một hơi, lập tức gạt bỏ loại suy nghĩ này. Cái này là không đúng. Nàng và biểu huynh, kỳ thật rất xứng đôi.
Biểu huynh đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ đối tốt với biểu huynh.
Biểu huynh thích nàng, tuy nàng không thích biểu huynh thắm thiết như thế, nhưng cũng thích ở chung cùng biểu huynh, nàng sẽ làm tốt việc của mình, tương lai hai người vui vui vẻ vẻ, là ai nấy đều vui.
Nàng móc khăn tay của mình ra, nhét vào trong tay hắn.
"Biểu huynh, đèn kéo quân muội nhận, khăn, cho huynh."
Nàng ôm đèn kéo quân vào lòng, bình tĩnh nhìn hắn, nhìn không chớp mắt.
Rồi sau đó liền trông thấy sắc mặt hắn biến thành màu trắng, lại chỉ một thoáng biến thành màu đỏ, cuối cùng ngơ ngác liếc nhìn nàng một cái, thế nhưng quên mất mình là một người bị gãy chân, giống như vì hốt hoảng mà muốn chạy, lập tức xuống giường, kết quả nghĩ cái là ra, hắn nắm chặt khăn, trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Phịch một tiếng, dọa cho Ban Minh Nhụy đang trốn nghe lén ở bên ngoài vội vàng vào phòng, nhìn thấy Đại ca ca luôn luôn là Ban Lãnh Lãnh đã trở thành mặt đít khỉ, một gương mặt ửng hồng ngay tức khắc muốn biến thành cảnh chết đi thành tiên.
Lam Lam xuống dìu hắn ngay, ai ngờ trong khoảnh khắc hắn thấy Lam Lam đó, thật giống bị thiêu cháy, lập tức giống như một con chuột đào hang, thế nhưng lại vùi đầu trên mặt đất.
Đây chính là tình yêu sao?
Nàng chớp chớp mắt, lại kéo Bá Thương đang thấy thật tò mò đi ra ngoài. Vừa vén rèm thì lại thấy Phó Sư Sư với một vẻ mặt hưng phấn đang đi tới đây.
Nàng ta vui mừng nói: "Minh Nhụy, ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì? Lam Lam đâu? Ta có chuyện muốn nói với nàng."
Ban Minh Nhụy đẩy nàng ta đi ra ngoài: "Muội ấy ngủ rồi… Hôm nay mệt quá."
Nàng cũng không dám để cho Phó Sư Sư đi quấy rầy chuyện tốt của Đại ca ca. Mọi người đều có ca ca, mọi người đều là muội muội, ý muốn của mọi người đều xấp xỉ nhau, đều muốn làm cho ca ca của mình được thượng vị.
Nhưng hiện giờ ca ca của nàng là ván đã đóng thuyền rồi!
Nàng nhịn không được cười nói: "Ngươi chạy tới làm cái gì? Mau mau đi về đi, nếu không cha nương ngươi lại mắng ngươi."
Nàng nhịn không được bắt đầu so sánh trong lòng.
So với Phó gia, phần thắng của Đại ca ca thật sự là quá lớn. Tùy ý lấy ra một cái để so thì đều tốt hơn Phó Lý.
Huynh trưởng của nàng là một trong tam kiệt nổi danh kinh đô, có thể làm thơ biết vẽ tranh, cũng nổi tiếng trước mặt Bệ hạ. Hơn nữa, huynh trưởng của nàng cao lớn, Phó Lý lại hơi thấp bé một chút.
Huynh trưởng của nàng thông minh, là chính nhân quân tử, Phó Lý ngu xuẩn, hành sự hèn mọn bỉ ổi.
So sánh như vậy thì thấy quả thật Đại ca ca quá ổn.
Nàng nghĩ tới đây lại cười, kéo Phó Sư Sư càng đi càng xa: "Sư Sư à, về sau đừng tới nữa thì hơn, cũng bảo a huynh ngươi đừng tới, tránh cho vẻ mặt cha nương ngươi nhìn Lam Lam vẫn luôn giống như mang theo cả cây kim dài, chỉ thiếu chút chọc vào trong móng tay Lam Lam."
Phó Sư Sư hơi không vui: "Ta không! Ta càng muốn đến."
Rồi sau đó quay người đi đến lều của Chiết Tịch Lam: "Hôm nay ta còn có chính sự muốn nói với Lam Lam nói đó, ngươi biết không, cha nương ta đổi tính rồi! Vừa nãy cha ta còn nói với ta, về sau cha sẽ không cản ta tìm Lam Lam nữa."
Ban Minh Nhụy không ngăn lại một cái, Phó Sư Sư đã tiến vào lều vải, tiếp sau đó liền kêu một tiếng: "A a a!"
Ban Minh Nhụy vội vàng che miệng nàng ta: "Ngươi kêu cái gì!"
Phó Sư Sư tức giận nhìn về phía nàng: "Ta kêu cái gì, ta kêu cái gì… Ca của ngươi cũng đã ngồi bên cạnh Lam Lam rồi, ngươi còn hỏi ta kêu cái gì!"
Nàng ta ngay tức khắc biến thành một quả pháo đốt: "Được lắm, Ban Minh Nhụy, ta xem như đã hiểu rõ rồi, vừa nãy ngươi là vì ý muốn dơ bẩn của ca ca ngươi nên mới đuổi ta đi chứ gì?"
Ban Minh Nhụy kinh ngạc: "Sư Sư, ngươi có thể phản ứng nhanh như vậy?"
Ngày thường trông ngốc ngốc mà.
Phó Sư Sư tức đến tiếng hít thở càng ngày càng nặng, hung dữ lườm nàng, rồi sau đó nhìn hai người trên giường.
Một người rõ ràng trên mặt có dính đất, một người cầm khăn lau mặt cho hắn.
Thấy nàng đến, sắc mặt kẻ bị dính đất đỏ lên, vô cùng xấu hổ, người lau mặt lại cực kỳ bình tĩnh, rồi sau đó nhìn nàng một cái, ngồi ở trên giường, rót một chén trà tự mình uống, không hề nói gì.
Phó Sư Sư vốn là phẫn nộ, vừa bị nàng nhìn như thế đã ngay lập tức cảm thấy tủi thân. Nàng ta đi qua: "Lam Lam, làm sao, làm sao ngươi lại lau mặt cho hắn chứ?"
"Ngươi cũng chưa từng lau cho ca ca ta mà."
Chiết Tịch Lam liếc nàng ta một cái: "Hai huynh muội các ngươi vẫn nên cách ta xa một chút đi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi chút nào cả."
Phó Sư Sư bị tổn thương lui về sau một bước: "Lam Lam! Cho dù ngươi không muốn nhìn thấy ca ca ta, vậy cũng là ca ca ta đáng đời, nhưng không phải chúng ta là tỷ muội tốt sao? Hôm nay chúng ta còn cùng nhau đánh người một trận mà."
Chiết Tịch Lam thở dài: "Sư Sư à, chúng ta mấy ngày lúc trước cũng đã từng ẩu đả."
Phó Sư Sư tủi thân: "Đều là ngươi đánh ta, ta chưa từng đánh ngươi mà. Ta luôn là người bị đánh mà."
Sau đó chờ mong hỏi:"A huynh ta nói, khi còn bé ngươi còn từng đánh nhau vì ta đấy, chúng ta vẫn từng hòa hợp."
www.wattpad.com/user/thilathila
Chiết Tịch Lam kinh ngạc: "Từng đánh nhau vì ngươi? Không có, khi còn bé ngươi độc miệng, ta không có đánh ngươi đã rất tốt rồi."
Nàng hồi tưởng lại nói: "Ngược lại là từng đánh ác ngươi mấy lần, về sau có đoạn thời gian, ngươi nhìn ta là đi đường vòng ngay đấy."
Phó Sư Sư kinh hãi: "Thật vậy sao!"
Chiết Tịch Lam gật gật đầu, bởi vì tâm tình tốt, rất sẵn lòng giúp nàng ta nhớ lại: "Trí nhớ của ngươi không tốt, bị đánh xong rất nhanh đã quên đau, nên ta còn đánh thêm mấy lần, để cho ngươi ghi nhớ thật lâu."
Phó Sư Sư tủi thân khóc hu hu hu: "Vậy bây giờ ngươi không đánh ta nữa là tốt rồi mà."
Thật là thấy người rơi lệ, người nghe đau lòng. Nhưng Chiết Tịch Lam lại không hề mềm lòng, nói: "Đi đi đi đi, coi như là cả hai không liên quan với nhau nữa."
Nàng không có liên quan với Phó gia.
Phó Sư Sư liền tạm thời quên mất là đến giúp ca ca nghe ngóng tin tức, đau lòng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa lau nước mắt, giống như đã phải nhận hết tất cả các loại ấm ức trong thiên hạ.
Lúc này Ban Minh Kỳ cũng kịp phản ứng, lo lắng hỏi: "Nàng ta không sao chứ?"
Chiết Tịch Lam cười nói: "Không sao ạ."
Ban Minh Kỳ gật gật đầu: "Vậy thì tốt. "
Chiết Tịch Lam hỏi: "Biểu huynh không khuyên muội chơi với nàng ta?"
Ban Minh Kỳ lại dứt khoát lắc đầu: "Trước lúc nàng ta khen muội, ta cũng từng thấy nàng ta mắng muội."
Chiết Tịch Lam sửng sốt, rồi sau đó híp mắt cười, nàng lại uống một ly trà, cũng rót thêm cho Ban Minh Kỳ một ly: "Biểu huynh, huynh cũng uống đi ạ."
Ban Minh Kỳ cảm thấy bản thân lại muốn ngã xuống rồi.
Hắn đầu nặng chân nhẹ aiz một tiếng, nâng ly trà, giống như bưng tiên lộ, nhâm nhi thưởng thức một cách cẩn thận.
Một người vui mừng, một người bi thương.
Phó Sư Sư về đến Phó gia, vẻ mặt ngơ ngẩn. Phó Lý đang chờ nàng kể việc, thấy nàng ta như vậy, không khỏi lo lắng: "Muội nói với Lam Lam chuyện cha nương đã cho phép chúng ta qua đó chưa?"
Phó Sư Sư thẫn thờ gật đầu: "Nói rồi."
Phó Lý sốt ruột, "Vậy nàng nói như thế nào?"
Phó Sư Sư cúi đầu: "Nàng nói, vậy nàng không chơi với muội."
Phó Lý: "Ta thì sao? Ta thì sao?"
Phó Sư Sư lại nói: "A huynh, nàng đã không chơi với muội rồi, chẳng lẽ còn chơi với huynh sao?"
Không đời nào!
Chí ít nàng mạnh hơn a huynh một chút.
Phó Sư Sư nghĩ tới đây, lòng mới cảm thấy hơi dễ chịu hơn, nói với Phó Lý: "Lúc nãy muội mới đi thấy Lam Lam cho Ban Minh Kỳ lau đất đấy."
"Lau đất cái gì?"
"Lau đất trên mặt, cái kiểu lau rất thân mật kia ấy!"
Phó Lý kinh ngạc đến mức không cẩn thận một cái đã ngã xuống giường, nện xuống một tiếng phịch, trên mặt cũng dính đất.
www.wattpad.com/user/thilathila
Hắn móc ra chiếc khăn mà Lam Lam cho hắn, nhẹ nhàng lau lau trên mặt: "Kiểu lau này?"
Phó Sư Sư: "Đúng rồi."
Phó Lý giận tím mặt: "Được lắm, được lắm, Ban cẩu! Ta còn muốn để hắn cùng ta liên hợp với Yến tướng quân đối phó Tùy Du Chuẩn đấy, hắn lại thật tốt, miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, lợi dụng ta giết Tùy Cẩu, bản thân đi làm nam hồ ly!"
"Không được, ta cũng không thể lại để cho hắn thực hiện được."
Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy mình cũng cần phải thay đổi sách lược mới được.
Phó Sư Sư thở ngắn than dài: "Huynh định làm thế nào?"
Phó Lý: "Phải tuyên chiến trước!"
Khăn này không phải nàng bỏ bạc ra mua.
Nàng nhớ mang máng, khăn này hẳn là ngày nào đó tháng chín năm Cảnh Diệu thứ mười một, nàng bất chấp bão cát vào thành Vân Châu tìm cha nàng, bởi vì ngày đó bão cát lớn, nàng đã đi một đường nên lúc đến phủ nha trên mặt đầy đất cát.
www.wattpad.com/user/thilathila
Lúc đó nàng cũng không để ý, ngồi ở sương phòng của phủ nha chờ Chiết Tùng Niên. Bởi vì thời Gian chờ đợi dài, nàng nằm sấp trên mặt bàn ngủ thiếp đi.
Đến lúc tỉnh dậy, sai dịch ở nha môn đã cầm xấp khăn tay này đưa cho nàng, cười nói: "Lúc nãy có quý nhân đi ngang qua, thấy trên mặt con có bụi đất nên đã dặn dò ta đưa cho con những cái khăn này… Lam Lam, chất vải của khăn này vô cùng tốt, con phải quý trọng."
Chiết Tịch Lam liền hỏi: "Là ai vậy ạ?"
Sai dịch lắc đầu: "Không biết. Chỉ biết là một vị phu nhân, đội mũ rộng vành thôi, ta không nhìn rõ mặt. Mà con cầm lấy đi, dù sao cũng là cho không."
Chiết Tịch Lam không hỏi nữa. Nàng sống từng đó thời gian, rất hiểu một đạo lý. Các vị quý nhân có chút nhân từ lương thiện, một cái nhẫn, một chiếc khăn tay trên người bọn họ ngang với số tiền ăn uống cả tháng của người nghèo khổ.
Sự hào phóng nhất thời của giàu có là sự may mắn mà người nghèo nhắc tới mãi hồi lâu.
Nàng cảm thấy cái khăn này quý giá, nhưng có lẽ đối phương không cảm thấy vậy. Thấy trên mặt nàng có đất cát nên cho nàng khăn, thấy nàng bị dính quá nhiều cát bụi nên đã cho nhiều như vậy. Sau đó làm xong việc thì rũ áo ra đi, không để lại công lao cũng không để lại tên.
Nếu nàng truy hỏi đến cùng thì sẽ khiến cho bản thân bị bẽ mặt.
Nàng chỉ có thể lần sau vào lúc bái Phật cầu nguyện một hồi cho quý nhân: người tốt trọn đời bình an.
Thế là vui mừng nhận khăn, thăm dò: "Một xấp này, có thể bán bao nhiêu bạc ạ?"
Sai dịch lại cười nói: "Cần gì phải bán đâu? Ngộ nhỡ con bán đi rồi, quý nhân không vui lại trở thành một cái nghiệt duyên. Không bằng cứ thu lấy đi, tặng người khác cũng được, làm của hồi môn cũng tốt, tóm lại đều tốt."
Chiết Tịch Lam hơi tiếc nhưng cũng cảm thấy sai dịch nói đúng. Chất vải tốt như vậy, giữ lại tặng người khác cũng được.
Đương nhiên, nàng có thể giữ lại khăn này, có liên quan với việc lúc ấy Chiết Tùng Niên đã biết giữ lại bạc để nuôi nàng và Bá Thương rồi.
Nếu vẫn nghèo giống như lúc trước thì nàng vẫn sẽ bán đi.
Khăn đã được giữ lại như vậy, về sau nàng còn từng thêu mấy cái hà bao đi ra ngoài bán, nhưng đại đa số đều cất ở đáy rương. Về sau nữa, nó lại biến thành khăn tay đính ước nàng ném ra ngoài.
Khăn tay nho nhỏ không tầm thường, nó chứa đựng nhân duyên ba bốn năm này của nàng. Ba năm trước không được, thật sự là hết sức đen đủi nhưng hôm nay rốt cuộc nó đã thành công!
Chiết Tịch Lam híp mắt cười, một đôi mắt ẩn tình nhìn Ban Minh Kỳ, nhìn làm cho hắn càng thêm căng thẳng.
Nhưng duỗi đầu ra một đao, rụt đầu lại cũng một đao, hắn đã lạc đường trong đôi mắt cười của nàng, không dám cao giọng quấy rầy nụ cười của nàng, cũng không dám thấp giọng nói chuyện tình cảm, tránh cho nàng nghe không rõ.
Hắn ho một tiếng lại một tiếng, trước tiên là gọi biểu muội, xác nhận tiếng nói không cao không thấp, lúc này mới ngẩng đầu.
Nàng vẫn đang cười.
Nàng vẫn đang nhìn hắn.
Nàng đang đợi hắn.
Cả trái tim Ban Minh Kỳ nóng lên, tê tê dại dại, cả người đều trở nên choáng váng.
Hắn nghĩ, nếu như nhân gian có thần tiên thì hắn đã tìm được rồi. Nếu như nhân gian có đạo pháp, vậy hắn cũng dám kết đạo hôn.
Hắn khẽ nói: "Biểu muội, gần đây ta học đạo, nhìn thấy một tờ hôn thư Đạo gia."
Hắn ngước mắt, bình tĩnh nhìn về phía Chiết Tịch Lam, nghiêm túc ngâm đọc.
"Một tờ hôn thư, trên dâng thiên đình, dưới kêu địa phủ, lên tấu trời cao, chư thiên tổ sư chứng kiến."
"Nếu phụ giai nhân, chính là gạt trời, tội dối gạt trời, thân chết đạo tan."
Mỗi chữ mỗi câu của hắn, xuất phát từ tận đáy lòng, thành tâm thành ý: "Biểu muội, tuy rằng ta không phải đệ tử của Đạo gia, nhưng cũng dám thề lời này."
www.wattpad.com/user/thilathila
Chiết Tịch Lam sững sờ nơi đó, trước tiên là cảm động từ tận đáy lòng, rồi sau đó lại đột nhiên cảm thấy trên vai nặng trĩu.
Điều này khiến cho nàng lần đầu tiên sau khi đưa khăn tay xong có chút sợ hãi.
Trong khoảnh khắc này, thậm chí nàng còn cảm thấy hơi hổ thẹn.
Nàng nghĩ, cho dù là một kẻ không có lương tâm nhưng cũng sẽ bị những lời này làm cho cảm động. Nhưng sau khi nàng cảm động, lại cảm thấy biểu huynh cho quá nhiều, trọng trách trên vai nàng có hơi nặng nề. Giống như một người vốn là một người đang đi bộ với hai tay trống trơn, đột nhiên gánh một gánh đồ.
Nàng hít sâu một hơi, lập tức gạt bỏ loại suy nghĩ này. Cái này là không đúng. Nàng và biểu huynh, kỳ thật rất xứng đôi.
Biểu huynh đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ đối tốt với biểu huynh.
Biểu huynh thích nàng, tuy nàng không thích biểu huynh thắm thiết như thế, nhưng cũng thích ở chung cùng biểu huynh, nàng sẽ làm tốt việc của mình, tương lai hai người vui vui vẻ vẻ, là ai nấy đều vui.
Nàng móc khăn tay của mình ra, nhét vào trong tay hắn.
"Biểu huynh, đèn kéo quân muội nhận, khăn, cho huynh."
Nàng ôm đèn kéo quân vào lòng, bình tĩnh nhìn hắn, nhìn không chớp mắt.
Rồi sau đó liền trông thấy sắc mặt hắn biến thành màu trắng, lại chỉ một thoáng biến thành màu đỏ, cuối cùng ngơ ngác liếc nhìn nàng một cái, thế nhưng quên mất mình là một người bị gãy chân, giống như vì hốt hoảng mà muốn chạy, lập tức xuống giường, kết quả nghĩ cái là ra, hắn nắm chặt khăn, trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Phịch một tiếng, dọa cho Ban Minh Nhụy đang trốn nghe lén ở bên ngoài vội vàng vào phòng, nhìn thấy Đại ca ca luôn luôn là Ban Lãnh Lãnh đã trở thành mặt đít khỉ, một gương mặt ửng hồng ngay tức khắc muốn biến thành cảnh chết đi thành tiên.
Lam Lam xuống dìu hắn ngay, ai ngờ trong khoảnh khắc hắn thấy Lam Lam đó, thật giống bị thiêu cháy, lập tức giống như một con chuột đào hang, thế nhưng lại vùi đầu trên mặt đất.
Đây chính là tình yêu sao?
Nàng chớp chớp mắt, lại kéo Bá Thương đang thấy thật tò mò đi ra ngoài. Vừa vén rèm thì lại thấy Phó Sư Sư với một vẻ mặt hưng phấn đang đi tới đây.
Nàng ta vui mừng nói: "Minh Nhụy, ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì? Lam Lam đâu? Ta có chuyện muốn nói với nàng."
Ban Minh Nhụy đẩy nàng ta đi ra ngoài: "Muội ấy ngủ rồi… Hôm nay mệt quá."
Nàng cũng không dám để cho Phó Sư Sư đi quấy rầy chuyện tốt của Đại ca ca. Mọi người đều có ca ca, mọi người đều là muội muội, ý muốn của mọi người đều xấp xỉ nhau, đều muốn làm cho ca ca của mình được thượng vị.
Nhưng hiện giờ ca ca của nàng là ván đã đóng thuyền rồi!
Nàng nhịn không được cười nói: "Ngươi chạy tới làm cái gì? Mau mau đi về đi, nếu không cha nương ngươi lại mắng ngươi."
Nàng nhịn không được bắt đầu so sánh trong lòng.
So với Phó gia, phần thắng của Đại ca ca thật sự là quá lớn. Tùy ý lấy ra một cái để so thì đều tốt hơn Phó Lý.
Huynh trưởng của nàng là một trong tam kiệt nổi danh kinh đô, có thể làm thơ biết vẽ tranh, cũng nổi tiếng trước mặt Bệ hạ. Hơn nữa, huynh trưởng của nàng cao lớn, Phó Lý lại hơi thấp bé một chút.
Huynh trưởng của nàng thông minh, là chính nhân quân tử, Phó Lý ngu xuẩn, hành sự hèn mọn bỉ ổi.
So sánh như vậy thì thấy quả thật Đại ca ca quá ổn.
Nàng nghĩ tới đây lại cười, kéo Phó Sư Sư càng đi càng xa: "Sư Sư à, về sau đừng tới nữa thì hơn, cũng bảo a huynh ngươi đừng tới, tránh cho vẻ mặt cha nương ngươi nhìn Lam Lam vẫn luôn giống như mang theo cả cây kim dài, chỉ thiếu chút chọc vào trong móng tay Lam Lam."
Phó Sư Sư hơi không vui: "Ta không! Ta càng muốn đến."
Rồi sau đó quay người đi đến lều của Chiết Tịch Lam: "Hôm nay ta còn có chính sự muốn nói với Lam Lam nói đó, ngươi biết không, cha nương ta đổi tính rồi! Vừa nãy cha ta còn nói với ta, về sau cha sẽ không cản ta tìm Lam Lam nữa."
Ban Minh Nhụy không ngăn lại một cái, Phó Sư Sư đã tiến vào lều vải, tiếp sau đó liền kêu một tiếng: "A a a!"
Ban Minh Nhụy vội vàng che miệng nàng ta: "Ngươi kêu cái gì!"
Phó Sư Sư tức giận nhìn về phía nàng: "Ta kêu cái gì, ta kêu cái gì… Ca của ngươi cũng đã ngồi bên cạnh Lam Lam rồi, ngươi còn hỏi ta kêu cái gì!"
Nàng ta ngay tức khắc biến thành một quả pháo đốt: "Được lắm, Ban Minh Nhụy, ta xem như đã hiểu rõ rồi, vừa nãy ngươi là vì ý muốn dơ bẩn của ca ca ngươi nên mới đuổi ta đi chứ gì?"
Ban Minh Nhụy kinh ngạc: "Sư Sư, ngươi có thể phản ứng nhanh như vậy?"
Ngày thường trông ngốc ngốc mà.
Phó Sư Sư tức đến tiếng hít thở càng ngày càng nặng, hung dữ lườm nàng, rồi sau đó nhìn hai người trên giường.
Một người rõ ràng trên mặt có dính đất, một người cầm khăn lau mặt cho hắn.
Thấy nàng đến, sắc mặt kẻ bị dính đất đỏ lên, vô cùng xấu hổ, người lau mặt lại cực kỳ bình tĩnh, rồi sau đó nhìn nàng một cái, ngồi ở trên giường, rót một chén trà tự mình uống, không hề nói gì.
Phó Sư Sư vốn là phẫn nộ, vừa bị nàng nhìn như thế đã ngay lập tức cảm thấy tủi thân. Nàng ta đi qua: "Lam Lam, làm sao, làm sao ngươi lại lau mặt cho hắn chứ?"
"Ngươi cũng chưa từng lau cho ca ca ta mà."
Chiết Tịch Lam liếc nàng ta một cái: "Hai huynh muội các ngươi vẫn nên cách ta xa một chút đi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi chút nào cả."
Phó Sư Sư bị tổn thương lui về sau một bước: "Lam Lam! Cho dù ngươi không muốn nhìn thấy ca ca ta, vậy cũng là ca ca ta đáng đời, nhưng không phải chúng ta là tỷ muội tốt sao? Hôm nay chúng ta còn cùng nhau đánh người một trận mà."
Chiết Tịch Lam thở dài: "Sư Sư à, chúng ta mấy ngày lúc trước cũng đã từng ẩu đả."
Phó Sư Sư tủi thân: "Đều là ngươi đánh ta, ta chưa từng đánh ngươi mà. Ta luôn là người bị đánh mà."
Sau đó chờ mong hỏi:"A huynh ta nói, khi còn bé ngươi còn từng đánh nhau vì ta đấy, chúng ta vẫn từng hòa hợp."
www.wattpad.com/user/thilathila
Chiết Tịch Lam kinh ngạc: "Từng đánh nhau vì ngươi? Không có, khi còn bé ngươi độc miệng, ta không có đánh ngươi đã rất tốt rồi."
Nàng hồi tưởng lại nói: "Ngược lại là từng đánh ác ngươi mấy lần, về sau có đoạn thời gian, ngươi nhìn ta là đi đường vòng ngay đấy."
Phó Sư Sư kinh hãi: "Thật vậy sao!"
Chiết Tịch Lam gật gật đầu, bởi vì tâm tình tốt, rất sẵn lòng giúp nàng ta nhớ lại: "Trí nhớ của ngươi không tốt, bị đánh xong rất nhanh đã quên đau, nên ta còn đánh thêm mấy lần, để cho ngươi ghi nhớ thật lâu."
Phó Sư Sư tủi thân khóc hu hu hu: "Vậy bây giờ ngươi không đánh ta nữa là tốt rồi mà."
Thật là thấy người rơi lệ, người nghe đau lòng. Nhưng Chiết Tịch Lam lại không hề mềm lòng, nói: "Đi đi đi đi, coi như là cả hai không liên quan với nhau nữa."
Nàng không có liên quan với Phó gia.
Phó Sư Sư liền tạm thời quên mất là đến giúp ca ca nghe ngóng tin tức, đau lòng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa lau nước mắt, giống như đã phải nhận hết tất cả các loại ấm ức trong thiên hạ.
Lúc này Ban Minh Kỳ cũng kịp phản ứng, lo lắng hỏi: "Nàng ta không sao chứ?"
Chiết Tịch Lam cười nói: "Không sao ạ."
Ban Minh Kỳ gật gật đầu: "Vậy thì tốt. "
Chiết Tịch Lam hỏi: "Biểu huynh không khuyên muội chơi với nàng ta?"
Ban Minh Kỳ lại dứt khoát lắc đầu: "Trước lúc nàng ta khen muội, ta cũng từng thấy nàng ta mắng muội."
Chiết Tịch Lam sửng sốt, rồi sau đó híp mắt cười, nàng lại uống một ly trà, cũng rót thêm cho Ban Minh Kỳ một ly: "Biểu huynh, huynh cũng uống đi ạ."
Ban Minh Kỳ cảm thấy bản thân lại muốn ngã xuống rồi.
Hắn đầu nặng chân nhẹ aiz một tiếng, nâng ly trà, giống như bưng tiên lộ, nhâm nhi thưởng thức một cách cẩn thận.
Một người vui mừng, một người bi thương.
Phó Sư Sư về đến Phó gia, vẻ mặt ngơ ngẩn. Phó Lý đang chờ nàng kể việc, thấy nàng ta như vậy, không khỏi lo lắng: "Muội nói với Lam Lam chuyện cha nương đã cho phép chúng ta qua đó chưa?"
Phó Sư Sư thẫn thờ gật đầu: "Nói rồi."
Phó Lý sốt ruột, "Vậy nàng nói như thế nào?"
Phó Sư Sư cúi đầu: "Nàng nói, vậy nàng không chơi với muội."
Phó Lý: "Ta thì sao? Ta thì sao?"
Phó Sư Sư lại nói: "A huynh, nàng đã không chơi với muội rồi, chẳng lẽ còn chơi với huynh sao?"
Không đời nào!
Chí ít nàng mạnh hơn a huynh một chút.
Phó Sư Sư nghĩ tới đây, lòng mới cảm thấy hơi dễ chịu hơn, nói với Phó Lý: "Lúc nãy muội mới đi thấy Lam Lam cho Ban Minh Kỳ lau đất đấy."
"Lau đất cái gì?"
"Lau đất trên mặt, cái kiểu lau rất thân mật kia ấy!"
Phó Lý kinh ngạc đến mức không cẩn thận một cái đã ngã xuống giường, nện xuống một tiếng phịch, trên mặt cũng dính đất.
www.wattpad.com/user/thilathila
Hắn móc ra chiếc khăn mà Lam Lam cho hắn, nhẹ nhàng lau lau trên mặt: "Kiểu lau này?"
Phó Sư Sư: "Đúng rồi."
Phó Lý giận tím mặt: "Được lắm, được lắm, Ban cẩu! Ta còn muốn để hắn cùng ta liên hợp với Yến tướng quân đối phó Tùy Du Chuẩn đấy, hắn lại thật tốt, miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, lợi dụng ta giết Tùy Cẩu, bản thân đi làm nam hồ ly!"
"Không được, ta cũng không thể lại để cho hắn thực hiện được."
Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy mình cũng cần phải thay đổi sách lược mới được.
Phó Sư Sư thở ngắn than dài: "Huynh định làm thế nào?"
Phó Lý: "Phải tuyên chiến trước!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.