Ta Xây Dựng Tổ Chức Cứu Thế (Dịch)
Chương 14: Phần 1: Cho Dù Thượng Đế Ra Tay Cũng Không Thể Cứu!
Tú Tích Phù Văn
26/02/2022
Người bình thường không cách nào căn cứ vào biểu hiện trước mắt để phán đoán mức độ sấm chớp mưa bão, nhân viên công tác trên sân bay cũng chỉ ở trong phòng an toàn, cười ha hả trêu ghẹo một câu “Thời tiết này thật xấu”, sau đó chỉ huy máy bay tiếp theo đáp xuống đất.
Nhưng dù vậy, lượng công việc của bọn hắn cũng nhiều hơn trước đó không ít.
- A3562, phía trước mặt của các ngươi có một cơn gió lốc đến từ phía tây nam, tốc độ gió... Đại khái là năm mười cây số mỗi giờ.
- Năm mười cây số?
Cơ trưởng nghe thấy vậy thì vẫn nhẹ nhõm:
- Tốc độ gió này ngay cả nóc nhà cũng có thể thổi bay.
- Tiền đề phải là loại nóc nhà kiểu cũ mười mấy năm trước, nhất là những gia hỏa học võ học phương đông.
Nhân viên đài quan sát cũng có tâm tư nói đùa.
Rất hiển nhiên, bọn hắn cũng không hề để ý đến cơn gió lốc đang điền cuồng bay đến này.
Nhưng Thẩm Dật chú ý tới.
Năm mười km/h?
Hai mắt Thẩm Dật sáng lên lên vầng sáng màu xanh thẳm, một vòng đường vân ma lực phức tạp phun trào trong hai mắt của hắn.
Vừa rồi đúng thật là năm mười km/h, nhưng hiện tại, tốc độ của cơn gió lốc đang nhanh chóng thay đổi.
Sáu mươi, sáu mươi lăm, bảy mươi...
Dựa theo Thẩm Dật tính toán, khi va chạm với máy bay, tốc độ gió ít nhất có thể đạt tới tám mươi lăm km/h, loại gió lốc này đã đủ để bẻ gãy toàn bộ cánh bên phải của máy bay mười mấy năm tuổi này.
Xem ra đây chính là nguyên nhân dẫn đến tai nạn máy bay lần này.
Trong hai mắt của Thẩm Dật bỗng nhiên loé lên ánh sáng, hắn đang tiến hành toàn lực phân tích.
Nồng độ ma lực bình thường.
Trình độ sức sống cũng bình thường.
Nguyên nhân tốc độ gió tăng vọt không liên quan đến ma lực.
Trên cơ bản xác định điểm này, có thể loại trừ nhân tố có thế lực thần bí khác nhúng tay.
Thẩm Dật đau đầu, thở dài, mặc dù thiếu thủ đoạn kiểm tra theo khoa học, nhưng hắn cũng có thể đại khái nhìn ra một chú gì đó, tình trạng không khí lưu động đang ở vào một loại tình trạng bình thường cũng không nhất trí với tham số hoàn cảnh, đây là nguyên nhân căn bản dẫn đến dự đoán không chính xác, dù sao dự đoán khí hậu ở mức độ rất lớn đều là căn cứ theo công thức tính toán và tham số đặc biệt.
Hơn nữa… Thẩm Dật nhìn về phía bên trái máy bay, cũng chính là phương hướng Đông Bắc, có một cơn gió lốc mới đang đang nhanh chóng thành hình, đồng thời lao thẳng về phía máy bay.
- Đài quan sát, đài quan sát, đây là có chuyện gì?
Cơ trưởng đã bắt đầu cảm nhận được máy bay đung đưa kịch liệt:
- Vì sao màn hình thông báo còn có sức gió đến từ phương hướng Đông Bắc?
- Ách, để ta xem một chút...
Nhân viên công tác đài quan sát nhìn lên màn hình, sau đó kinh hô một tiếng:
- Chúa ơi, chuyện này sao có thể?
Đúng là có một cơn gió lốc đến từ hướng Đông Bắc, hơn nữa sấm chớp mưa bão mây đang tăng tốc tới gần.
Đây còn không phải mấu chốt.
Quan trọng ở chỗ, nếu như cơn gió lốc này va chạm với gió lốc phương hướng tây nam vừa rồi, không khí lưu hình thành rất có thể sẽ tạo nên vòi rồng lớn.
Mà chuyến bay A3562 vừa vặn ở trung tâm của vòi rồng!
Nhân viên công tác đài quan sát giống như đã có thể đoán trước đến chuyện sắp xảy ra… Chiếc máy bay này sẽ bị xé thành mảnh nhỏ!
- Nhanh, A3562! Nhanh quay đầu!
Nhân viên công tác vừa kêu gọi người còn lại mau chạy tới đây, vừa hô to với micro:
- Là vòi rồng! Loại vòi rồng cực lớn!
- Đáng chết!
Cơ trưởng đã không nhịn được chửi ầm lên:
- Không kịp!
Máy bay đã mất khống chế.
Thật giống như một chiếc thuyền con lênh đên trên sóng biển nghiêng trời lệch đất, ánh đèn trong máy bay không ngừng chớp tắt, các hành khách đã hét rầm lên, mặt nạ dưỡng khí rầm rầm toàn bộ rụng xuống, lại không có mấy hành khách có thể lấy được mặt nạ dưỡng khí trong lúc rung lắc như vậy.
Vào thời khắc này, hình ảnh tai nạn trên không khủng bố và hậu quả nặng nề từng nhìn thấy trên TV đang không ngừng hiện lên trong đầu mọi người.
Tất cả mọi người sợ hãi và bối rối.
- Nhanh nghĩ biện pháp!
Cơ trưởng gắt gao bắt lấy cán điều khiển, dụng cụ cảnh cáo âm thanh trong phòng điều khiển đã loạn thành một đống.
Mà nhân viên đài quan sát có thể có biện pháp nào.
Bọn hắn im lặng, chen đến bên cạnh cửa sổ, nương theo sấm sét liên tiếp chiếu sáng chân trời, bọn hắn có thể rõ ràng nhìn thấy, một vòng xoáy khổng lồ đang hình thành ở trên bầu trời, giống như một con rắn, vặn vẹo kéo dài về phía đất liền, sấm chớp nổ vang, hợp thành một hình tượng vô cùng hùng vĩ, mà chiếc máy bay chở đầy một trăm năm mươi bảy người giống như đang tăng thêm một phần sắc thái bi thương cho cảnh tượng này.
- Tiên sinh.
Đài quan sát vang lên thanh âm của nhân viên, mang theo một loại run rẩy nào đó:
- Ta rất xin lỗi, nhưng hiện tại, chỉ sợ chỉ có Thượng Đế mới có thể giúp đỡ các ngươi.
Hắn không biết hiện tại tâm trạng của mình như thế nào, trong đầu đang nghĩ cái gì.
Là lo lắng điều tra khắc nghiệt sau tai nạn trên không?
Hay cầu nguyện có thể có người sống sót?
Đều không phải.
Hơn một trăm đầu sinh mệnh sắp biến mất trước mắt của hắn, mà hắn và mọi người lại căn bản lực bất tòng tâm, vào thời khắc này, hắn cảm nhận được chính là sự đồng cảm với đồng loại!
………..
Con người quá nhỏ yếu, so với thiên nhiên to lớn hùng vĩ, loài người thực tế là quá nhỏ yếu, trước kia có quan niệm coi trọng sinh mệnh, và xung đột với sinh mệnh nhỏ yếu, càng tăng thêm sợ hãi.
Mà khi cơ trưởng sắp gặp bất hạnh, càng lâm vào trong sự sợ hãi tột độ.
Hắn lần thứ nhất thống hận mình nắm giữ nhiều tri thức như thế.
Cũng bởi vì những kiến thức này, hắn mới có thể biết rõ.
Không thể cứu!
Cho dù Thượng Đế ra tay cũng không thể cứu!
Nhưng dù vậy, lượng công việc của bọn hắn cũng nhiều hơn trước đó không ít.
- A3562, phía trước mặt của các ngươi có một cơn gió lốc đến từ phía tây nam, tốc độ gió... Đại khái là năm mười cây số mỗi giờ.
- Năm mười cây số?
Cơ trưởng nghe thấy vậy thì vẫn nhẹ nhõm:
- Tốc độ gió này ngay cả nóc nhà cũng có thể thổi bay.
- Tiền đề phải là loại nóc nhà kiểu cũ mười mấy năm trước, nhất là những gia hỏa học võ học phương đông.
Nhân viên đài quan sát cũng có tâm tư nói đùa.
Rất hiển nhiên, bọn hắn cũng không hề để ý đến cơn gió lốc đang điền cuồng bay đến này.
Nhưng Thẩm Dật chú ý tới.
Năm mười km/h?
Hai mắt Thẩm Dật sáng lên lên vầng sáng màu xanh thẳm, một vòng đường vân ma lực phức tạp phun trào trong hai mắt của hắn.
Vừa rồi đúng thật là năm mười km/h, nhưng hiện tại, tốc độ của cơn gió lốc đang nhanh chóng thay đổi.
Sáu mươi, sáu mươi lăm, bảy mươi...
Dựa theo Thẩm Dật tính toán, khi va chạm với máy bay, tốc độ gió ít nhất có thể đạt tới tám mươi lăm km/h, loại gió lốc này đã đủ để bẻ gãy toàn bộ cánh bên phải của máy bay mười mấy năm tuổi này.
Xem ra đây chính là nguyên nhân dẫn đến tai nạn máy bay lần này.
Trong hai mắt của Thẩm Dật bỗng nhiên loé lên ánh sáng, hắn đang tiến hành toàn lực phân tích.
Nồng độ ma lực bình thường.
Trình độ sức sống cũng bình thường.
Nguyên nhân tốc độ gió tăng vọt không liên quan đến ma lực.
Trên cơ bản xác định điểm này, có thể loại trừ nhân tố có thế lực thần bí khác nhúng tay.
Thẩm Dật đau đầu, thở dài, mặc dù thiếu thủ đoạn kiểm tra theo khoa học, nhưng hắn cũng có thể đại khái nhìn ra một chú gì đó, tình trạng không khí lưu động đang ở vào một loại tình trạng bình thường cũng không nhất trí với tham số hoàn cảnh, đây là nguyên nhân căn bản dẫn đến dự đoán không chính xác, dù sao dự đoán khí hậu ở mức độ rất lớn đều là căn cứ theo công thức tính toán và tham số đặc biệt.
Hơn nữa… Thẩm Dật nhìn về phía bên trái máy bay, cũng chính là phương hướng Đông Bắc, có một cơn gió lốc mới đang đang nhanh chóng thành hình, đồng thời lao thẳng về phía máy bay.
- Đài quan sát, đài quan sát, đây là có chuyện gì?
Cơ trưởng đã bắt đầu cảm nhận được máy bay đung đưa kịch liệt:
- Vì sao màn hình thông báo còn có sức gió đến từ phương hướng Đông Bắc?
- Ách, để ta xem một chút...
Nhân viên công tác đài quan sát nhìn lên màn hình, sau đó kinh hô một tiếng:
- Chúa ơi, chuyện này sao có thể?
Đúng là có một cơn gió lốc đến từ hướng Đông Bắc, hơn nữa sấm chớp mưa bão mây đang tăng tốc tới gần.
Đây còn không phải mấu chốt.
Quan trọng ở chỗ, nếu như cơn gió lốc này va chạm với gió lốc phương hướng tây nam vừa rồi, không khí lưu hình thành rất có thể sẽ tạo nên vòi rồng lớn.
Mà chuyến bay A3562 vừa vặn ở trung tâm của vòi rồng!
Nhân viên công tác đài quan sát giống như đã có thể đoán trước đến chuyện sắp xảy ra… Chiếc máy bay này sẽ bị xé thành mảnh nhỏ!
- Nhanh, A3562! Nhanh quay đầu!
Nhân viên công tác vừa kêu gọi người còn lại mau chạy tới đây, vừa hô to với micro:
- Là vòi rồng! Loại vòi rồng cực lớn!
- Đáng chết!
Cơ trưởng đã không nhịn được chửi ầm lên:
- Không kịp!
Máy bay đã mất khống chế.
Thật giống như một chiếc thuyền con lênh đên trên sóng biển nghiêng trời lệch đất, ánh đèn trong máy bay không ngừng chớp tắt, các hành khách đã hét rầm lên, mặt nạ dưỡng khí rầm rầm toàn bộ rụng xuống, lại không có mấy hành khách có thể lấy được mặt nạ dưỡng khí trong lúc rung lắc như vậy.
Vào thời khắc này, hình ảnh tai nạn trên không khủng bố và hậu quả nặng nề từng nhìn thấy trên TV đang không ngừng hiện lên trong đầu mọi người.
Tất cả mọi người sợ hãi và bối rối.
- Nhanh nghĩ biện pháp!
Cơ trưởng gắt gao bắt lấy cán điều khiển, dụng cụ cảnh cáo âm thanh trong phòng điều khiển đã loạn thành một đống.
Mà nhân viên đài quan sát có thể có biện pháp nào.
Bọn hắn im lặng, chen đến bên cạnh cửa sổ, nương theo sấm sét liên tiếp chiếu sáng chân trời, bọn hắn có thể rõ ràng nhìn thấy, một vòng xoáy khổng lồ đang hình thành ở trên bầu trời, giống như một con rắn, vặn vẹo kéo dài về phía đất liền, sấm chớp nổ vang, hợp thành một hình tượng vô cùng hùng vĩ, mà chiếc máy bay chở đầy một trăm năm mươi bảy người giống như đang tăng thêm một phần sắc thái bi thương cho cảnh tượng này.
- Tiên sinh.
Đài quan sát vang lên thanh âm của nhân viên, mang theo một loại run rẩy nào đó:
- Ta rất xin lỗi, nhưng hiện tại, chỉ sợ chỉ có Thượng Đế mới có thể giúp đỡ các ngươi.
Hắn không biết hiện tại tâm trạng của mình như thế nào, trong đầu đang nghĩ cái gì.
Là lo lắng điều tra khắc nghiệt sau tai nạn trên không?
Hay cầu nguyện có thể có người sống sót?
Đều không phải.
Hơn một trăm đầu sinh mệnh sắp biến mất trước mắt của hắn, mà hắn và mọi người lại căn bản lực bất tòng tâm, vào thời khắc này, hắn cảm nhận được chính là sự đồng cảm với đồng loại!
………..
Con người quá nhỏ yếu, so với thiên nhiên to lớn hùng vĩ, loài người thực tế là quá nhỏ yếu, trước kia có quan niệm coi trọng sinh mệnh, và xung đột với sinh mệnh nhỏ yếu, càng tăng thêm sợ hãi.
Mà khi cơ trưởng sắp gặp bất hạnh, càng lâm vào trong sự sợ hãi tột độ.
Hắn lần thứ nhất thống hận mình nắm giữ nhiều tri thức như thế.
Cũng bởi vì những kiến thức này, hắn mới có thể biết rõ.
Không thể cứu!
Cho dù Thượng Đế ra tay cũng không thể cứu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.