Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ
Chương 459: Người Của Gia Tộc Sát Huyết
Các Chủng Khống
07/11/2021
Trên đường.
Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Lan Đế, giống như vô tình hỏi một câu:
- Lan Đế, Tam trưởng lão các ngươi khi nào mang bọn nhỏ đến?
Lan Đế không nghĩ nhiều, ngây thơ nói:
- Tam trưởng lão nói, chờ thêm hai ngày sẽ trở về Ốc Đảo.
- Như vậy à......!
Nguyệt Thấm Lan như có điều suy nghĩ gật đầu.
- Thấm Lan các hạ, chúng ta cứ như vậy đi vào thành Dạ Nguyệt, có thể quá hấp dẫn người khác hay không?
Lỵ Lỵ nhìn về phía nhóm nữ hộ vệ Khu Trung ương được võ trang đầy đủ.
Trong lòng cô rất không bình tĩnh, trước mắt những hộ vệ Khu vực Trung ương này, thực lực đều là cấp 2 hoặc cấp 3, áo choàng trên người cũng đều là Linh khí trung cấp.
Bên trong con mắt màu xanh sẫm của Lỵ Lỵ lộ ra tia cực kỳ hâm mộ, cô cũng rất muốn có một kiện Linh khí trung cấp.
Ở Ốc Đảo nhiều năm như vậy, hoàn thành nhiệm vụ được khen thưởng, chỉ từng có được hai món Linh khí sơ cấp, Linh khí trung cấp cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút.
- Sẽ không, như vậy mới có thể làm cho một số người không có ý nghĩ bậy bạ, sẽ không gặp nhiều phiền phức.
Nguyệt Thấm Lan tự nhiên cười nói.
Đôi lông mày trắng của Ly Nguyệt hiện lên ý cười khi nhớ tới Mục Lương trước đây.
Cô nhẹ giọng mở miệng nói:
- Chúng ta là người Thành Huyền Vũ, phải đủ khí thế, không thể thua người khác.
- Lời này chắc chắn là Mục Lương nói.
Gương mặt của Nguyệt Thấm Lan lộ ý cười.
- Đúng vậy.
Ly Nguyệt ném đi ánh mắt ‘Ngươi cũng u mê’.
Bọn họ nghe vậy đều cười ra tiếng, đi thẳng tới thành Dạ Nguyệt, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
- Thật xinh đẹp, mỗi một người đều là cực phẩm.
Một Ma Cà Rồng nhìn mà trợn tròn mắt, trong lòng đang sinh ra chút ý nghĩ không nên có.
- Đừng nhìn nữa, những người này nhìn vào đã biết không dễ chọc.
Bạn của kẻ đó vội vàng lôi bạn mình đi.
Chỉ nhìn cách nhóm Ly Nguyệt ăn mặc, sạch sẽ lại hoa lệ, làm sao lại là người bình thường?
..............
Thành Dạ Nguyệt , ở cổng thành.
Đạp đạp đạp ~~
- Đây chính là thành Dạ Nguyệt , nhìn thật...... tồn tàn.
Hồ Tiên nâng lên con mắt màu đỏ rực, đánh giá cổng thành với tường thành của thành Dạ Nguyệt.
- Nếu so với thành Huyền Vũ, thành Dạ Nguyệt hoàn toàn chính xác là có hơi rách nát.
Ly Nguyệt nhấc lên lông mi màu bạc trắng, con mắt quét mắt hoàn cảnh thành Dạ Nguyệt một cái.
Cô khẽ mở đôi môi màu hồng, nói khẽ:
- Nhưng nếu như so với thành Thánh Dương, thành Thập Lâu, thì thành Dạ Nguyệt vẫn rất không tệ.
- Điều này rất đúng.
Ngải Lỵ Na gật đầu tán thành.
Cô cầm sổ với bút, thỉnh thoảng cúi đầu tô tô vẽ vẽ, ghi chép mọi việc mình chứng kiến được ở thành Dạ Nguyệt, dự định sau khi trở về chỉnh sửa rồi ghi vào bên trong Du Ký Mạo Hiểm.
Lỵ Lỵ mím môi một cái, đang dùng con mắt màu xanh sẫm đánh giá thành Dạ Nguyệt .
Cô ở thành Huyền Vũ đã được một thời gian, bây giờ đi tới thành Dạ Nguyệt , vừa so sánh xong mới biết được thành Huyền Vũ rốt cuộc tốt bao nhiêu.
- Vào thành thôi.
Nguyệt Thấm Lan bước đi uyển chuyển, đi về hướng cổng thành.
Ánh mắt của Hồ Tiên chớp chớp, cũng bước uốn éo đuổi kịp Nguyệt Thấm Lan, tự nhiên kéo tay cô ấy.
Hai người giống như chị em, một người ưu nhã hào phóng, một người yêu mị quyến rũ.
Hộ vệ canh gác ở cổng thành nhìn nhóm các cô gái ngây người, một nhóm nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ, làm cho người ta không thể dời được ánh mắt.
Không có ai ngăn cản, nhóm Nguyệt Thấm Lan thuận lợi tiến vào thành Dạ Nguyệt .
Vừa bước vào trên đường phố, đã có một cỗ mùi máu tươi với thôi thối bay đến, xộc vào mũi họ.
Lông mày của Nguyệt Thấm Lan nhíu lại một cái, hoàn cảnh của thành Dạ Nguyệt còn muốn bẩn với hỗn loạn hơn so với trong tưởng tượng.
- Mùi thật khó ngửi.
Ngải Lỵ Na nhíu lại lông mày màu nâu, trong con ngươi màu hổ phách tràn đầy ghét bỏ.
Cô nhìn quanh đường phố, có thể nhìn thấy không ít rác, còn có một số vật ô uế khác.
- So với một vài thành nhỏ với bộ lạc khác, ở đây đã thật sự coi như không tệ.
Mễ Á nâng lên con mắt màu đỏ ửng.
Cô nhớ lại khoảng thời gian hai ba năm trước bị truy đuổi khắp nơi, đi qua không ít thành nhỏ với bộ lạc khác còn muốn dơ dáy bẩn thỉu hơn so với thành Dạ Nguyệt.
- Có thể có liên quan đến đặc điểm của thành Dạ Nguyệt.
Hồ Tiên dùng đuôi cáo che lại miệng với mũi.
Thành Dạ Nguyệt là thành phố lớn do Ma Cà Rồng quản lý, nuôi nhốt rất nhiều hung thú với Huyết Nô, mỗi ngày hung thú thải ra phân với nước tiểu, đều không có cách nào xử lý, nên làm cho cả tòa thành đều tràn ngập vị hôi chua.
Lan Đế nhỏ giọng thầm thì một câu:
- Tới đây dạo phố, giống như không phải là lựa chọn sáng suốt.
Nguyệt Thấm Lan cũng miễn cưỡng cười, khẽ che miệng với mũi, thấp giọng nói:
- Tới cũng đã tới rồi, vậy thì tùy tiện dạo chơi đi.
- Qua bên kia, nhìn sạch sẽ chút.
Ngải Lỵ Na nhíu lại mũi thon, giơ lên tay cầm bút nói:
-...... Ít nhất sạch sẽ hơn rất nhiều so với ở đây.
Cô cúi đầu viết trên quyển sổ: Ở thành Dạ Nguyệt không có mùi hoa thơm dễ chịu, cũng không có thực vật xanh......
Sau đó, các đi ở trên đường lớn, người đi trên đường nhao nhao đưa mắt liếc tới.
- Họ là người của gia tộc nào?
Bên đường, một số người thấp giọng nghị luận.
- Nhìn cũng không giống, cách ăn mặc này, chắc là người đến từ bên ngoài.
Người tinh mắt nhìn ra điểm khác biệt trên người họ, không có hòa hợp với không khí thành Dạ Nguyệt.
- Các nữ nhân này thật xinh đẹp, một người so với một người đều dễ nhìn hơn.
Bên đường, Ma Cà Rồng bình thường nhịn không được nuốt nước miếng, đủ các loại con mắt nhìn chằm chằm vào nhóm người Ly Nguyệt.
Ly Nguyệt nghiêng đầu ánh mắt lạnh lùng lườm bọn họ một cái, trong con ngươi màu bạc ngập tràn sát ý.
- Dáng vẻ thật hung hăng, nhưng ta thích.
Một tên Ma Cà Rồng liếm liếm răng nanh một cái, lộ ra một nụ cười khinh bỉnh.
- Ngao ngao ~~
Hai bên đường phố thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng gào thét của hung thú.
- Vào xem thử.
Nguyệt Thấm Lan dừng lại bước chân, rẽ ngoặt đi vào một con ngõ nhỏ, tiếng hung thú gào truyền ra từ trong con hẻm này.
- Đây là muốn làm cái gì?
Hồ Tiên ngưng mắt, có chút không muốn đi vào hẻm nhỏ bẩn thỉu này.
- Tiểu thư Hồ Tiên, hãy chờ chúng ta ở bên ngoài.
Ly Nguyệt nghiêng người nói khẽ, sau đó cất bước đuổi kịp bước chân của Nguyệt Thấm Lan.
Cô đoán được Nguyệt Thấm Lan đang muốn tìm hung thú, cho nên đi theo.
- Ừm, ta chờ các ngươi ở ngoài.
Hồ Tiên run lên đôi tai hồ ly, canh giữ ở đầu ngõ.
Ở lại với cô còn có Lan Đế với Lỵ Lỵ, những người còn lại đều đi vào trong ngõ nhỏ.
Hộ vệ Khu Trung ương cũng lưu lại một nửa, bốn người khác đi theo tiến vào ngõ nhỏ.
Hồ Tiên nhàm chán lẩm bẩm:
- Đây là tới đi dạo phố, làm sao đều thích chui vào hẻm nhỏ?
- Quao, nữ nhân xinh đẹp, đang đứng nơi đây làm gì?
Một giọng nam trêu đùa truyền đến.
Hồ Tiên quay đầu nhìn lại, nhìn thấy có 4 người tới gần, trong đó 3 người rõ ràng là thuộc hạ đi theo.
Bị vây quanh ở chính giữa, là một nam tử trông tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Bước chân hắn lỗ mãng, đôi mắt với màu xám trắng, dáng người cao mà gầy yếu, gương mặt lõm vào bên trong.
- Ngươi là ai?
Hồ Tiên lạnh lùng nghiêm mặt, vừa nhìn ra đã biết là đối phương hoang dâm quá độ.
Gia Văn nhếch miệng lên tự hào tự giới thiệu.
- Gia Văn? Người của gia tộc Sát Huyết?
Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Lan Đế, giống như vô tình hỏi một câu:
- Lan Đế, Tam trưởng lão các ngươi khi nào mang bọn nhỏ đến?
Lan Đế không nghĩ nhiều, ngây thơ nói:
- Tam trưởng lão nói, chờ thêm hai ngày sẽ trở về Ốc Đảo.
- Như vậy à......!
Nguyệt Thấm Lan như có điều suy nghĩ gật đầu.
- Thấm Lan các hạ, chúng ta cứ như vậy đi vào thành Dạ Nguyệt, có thể quá hấp dẫn người khác hay không?
Lỵ Lỵ nhìn về phía nhóm nữ hộ vệ Khu Trung ương được võ trang đầy đủ.
Trong lòng cô rất không bình tĩnh, trước mắt những hộ vệ Khu vực Trung ương này, thực lực đều là cấp 2 hoặc cấp 3, áo choàng trên người cũng đều là Linh khí trung cấp.
Bên trong con mắt màu xanh sẫm của Lỵ Lỵ lộ ra tia cực kỳ hâm mộ, cô cũng rất muốn có một kiện Linh khí trung cấp.
Ở Ốc Đảo nhiều năm như vậy, hoàn thành nhiệm vụ được khen thưởng, chỉ từng có được hai món Linh khí sơ cấp, Linh khí trung cấp cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút.
- Sẽ không, như vậy mới có thể làm cho một số người không có ý nghĩ bậy bạ, sẽ không gặp nhiều phiền phức.
Nguyệt Thấm Lan tự nhiên cười nói.
Đôi lông mày trắng của Ly Nguyệt hiện lên ý cười khi nhớ tới Mục Lương trước đây.
Cô nhẹ giọng mở miệng nói:
- Chúng ta là người Thành Huyền Vũ, phải đủ khí thế, không thể thua người khác.
- Lời này chắc chắn là Mục Lương nói.
Gương mặt của Nguyệt Thấm Lan lộ ý cười.
- Đúng vậy.
Ly Nguyệt ném đi ánh mắt ‘Ngươi cũng u mê’.
Bọn họ nghe vậy đều cười ra tiếng, đi thẳng tới thành Dạ Nguyệt, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
- Thật xinh đẹp, mỗi một người đều là cực phẩm.
Một Ma Cà Rồng nhìn mà trợn tròn mắt, trong lòng đang sinh ra chút ý nghĩ không nên có.
- Đừng nhìn nữa, những người này nhìn vào đã biết không dễ chọc.
Bạn của kẻ đó vội vàng lôi bạn mình đi.
Chỉ nhìn cách nhóm Ly Nguyệt ăn mặc, sạch sẽ lại hoa lệ, làm sao lại là người bình thường?
..............
Thành Dạ Nguyệt , ở cổng thành.
Đạp đạp đạp ~~
- Đây chính là thành Dạ Nguyệt , nhìn thật...... tồn tàn.
Hồ Tiên nâng lên con mắt màu đỏ rực, đánh giá cổng thành với tường thành của thành Dạ Nguyệt.
- Nếu so với thành Huyền Vũ, thành Dạ Nguyệt hoàn toàn chính xác là có hơi rách nát.
Ly Nguyệt nhấc lên lông mi màu bạc trắng, con mắt quét mắt hoàn cảnh thành Dạ Nguyệt một cái.
Cô khẽ mở đôi môi màu hồng, nói khẽ:
- Nhưng nếu như so với thành Thánh Dương, thành Thập Lâu, thì thành Dạ Nguyệt vẫn rất không tệ.
- Điều này rất đúng.
Ngải Lỵ Na gật đầu tán thành.
Cô cầm sổ với bút, thỉnh thoảng cúi đầu tô tô vẽ vẽ, ghi chép mọi việc mình chứng kiến được ở thành Dạ Nguyệt, dự định sau khi trở về chỉnh sửa rồi ghi vào bên trong Du Ký Mạo Hiểm.
Lỵ Lỵ mím môi một cái, đang dùng con mắt màu xanh sẫm đánh giá thành Dạ Nguyệt .
Cô ở thành Huyền Vũ đã được một thời gian, bây giờ đi tới thành Dạ Nguyệt , vừa so sánh xong mới biết được thành Huyền Vũ rốt cuộc tốt bao nhiêu.
- Vào thành thôi.
Nguyệt Thấm Lan bước đi uyển chuyển, đi về hướng cổng thành.
Ánh mắt của Hồ Tiên chớp chớp, cũng bước uốn éo đuổi kịp Nguyệt Thấm Lan, tự nhiên kéo tay cô ấy.
Hai người giống như chị em, một người ưu nhã hào phóng, một người yêu mị quyến rũ.
Hộ vệ canh gác ở cổng thành nhìn nhóm các cô gái ngây người, một nhóm nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ, làm cho người ta không thể dời được ánh mắt.
Không có ai ngăn cản, nhóm Nguyệt Thấm Lan thuận lợi tiến vào thành Dạ Nguyệt .
Vừa bước vào trên đường phố, đã có một cỗ mùi máu tươi với thôi thối bay đến, xộc vào mũi họ.
Lông mày của Nguyệt Thấm Lan nhíu lại một cái, hoàn cảnh của thành Dạ Nguyệt còn muốn bẩn với hỗn loạn hơn so với trong tưởng tượng.
- Mùi thật khó ngửi.
Ngải Lỵ Na nhíu lại lông mày màu nâu, trong con ngươi màu hổ phách tràn đầy ghét bỏ.
Cô nhìn quanh đường phố, có thể nhìn thấy không ít rác, còn có một số vật ô uế khác.
- So với một vài thành nhỏ với bộ lạc khác, ở đây đã thật sự coi như không tệ.
Mễ Á nâng lên con mắt màu đỏ ửng.
Cô nhớ lại khoảng thời gian hai ba năm trước bị truy đuổi khắp nơi, đi qua không ít thành nhỏ với bộ lạc khác còn muốn dơ dáy bẩn thỉu hơn so với thành Dạ Nguyệt.
- Có thể có liên quan đến đặc điểm của thành Dạ Nguyệt.
Hồ Tiên dùng đuôi cáo che lại miệng với mũi.
Thành Dạ Nguyệt là thành phố lớn do Ma Cà Rồng quản lý, nuôi nhốt rất nhiều hung thú với Huyết Nô, mỗi ngày hung thú thải ra phân với nước tiểu, đều không có cách nào xử lý, nên làm cho cả tòa thành đều tràn ngập vị hôi chua.
Lan Đế nhỏ giọng thầm thì một câu:
- Tới đây dạo phố, giống như không phải là lựa chọn sáng suốt.
Nguyệt Thấm Lan cũng miễn cưỡng cười, khẽ che miệng với mũi, thấp giọng nói:
- Tới cũng đã tới rồi, vậy thì tùy tiện dạo chơi đi.
- Qua bên kia, nhìn sạch sẽ chút.
Ngải Lỵ Na nhíu lại mũi thon, giơ lên tay cầm bút nói:
-...... Ít nhất sạch sẽ hơn rất nhiều so với ở đây.
Cô cúi đầu viết trên quyển sổ: Ở thành Dạ Nguyệt không có mùi hoa thơm dễ chịu, cũng không có thực vật xanh......
Sau đó, các đi ở trên đường lớn, người đi trên đường nhao nhao đưa mắt liếc tới.
- Họ là người của gia tộc nào?
Bên đường, một số người thấp giọng nghị luận.
- Nhìn cũng không giống, cách ăn mặc này, chắc là người đến từ bên ngoài.
Người tinh mắt nhìn ra điểm khác biệt trên người họ, không có hòa hợp với không khí thành Dạ Nguyệt.
- Các nữ nhân này thật xinh đẹp, một người so với một người đều dễ nhìn hơn.
Bên đường, Ma Cà Rồng bình thường nhịn không được nuốt nước miếng, đủ các loại con mắt nhìn chằm chằm vào nhóm người Ly Nguyệt.
Ly Nguyệt nghiêng đầu ánh mắt lạnh lùng lườm bọn họ một cái, trong con ngươi màu bạc ngập tràn sát ý.
- Dáng vẻ thật hung hăng, nhưng ta thích.
Một tên Ma Cà Rồng liếm liếm răng nanh một cái, lộ ra một nụ cười khinh bỉnh.
- Ngao ngao ~~
Hai bên đường phố thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng gào thét của hung thú.
- Vào xem thử.
Nguyệt Thấm Lan dừng lại bước chân, rẽ ngoặt đi vào một con ngõ nhỏ, tiếng hung thú gào truyền ra từ trong con hẻm này.
- Đây là muốn làm cái gì?
Hồ Tiên ngưng mắt, có chút không muốn đi vào hẻm nhỏ bẩn thỉu này.
- Tiểu thư Hồ Tiên, hãy chờ chúng ta ở bên ngoài.
Ly Nguyệt nghiêng người nói khẽ, sau đó cất bước đuổi kịp bước chân của Nguyệt Thấm Lan.
Cô đoán được Nguyệt Thấm Lan đang muốn tìm hung thú, cho nên đi theo.
- Ừm, ta chờ các ngươi ở ngoài.
Hồ Tiên run lên đôi tai hồ ly, canh giữ ở đầu ngõ.
Ở lại với cô còn có Lan Đế với Lỵ Lỵ, những người còn lại đều đi vào trong ngõ nhỏ.
Hộ vệ Khu Trung ương cũng lưu lại một nửa, bốn người khác đi theo tiến vào ngõ nhỏ.
Hồ Tiên nhàm chán lẩm bẩm:
- Đây là tới đi dạo phố, làm sao đều thích chui vào hẻm nhỏ?
- Quao, nữ nhân xinh đẹp, đang đứng nơi đây làm gì?
Một giọng nam trêu đùa truyền đến.
Hồ Tiên quay đầu nhìn lại, nhìn thấy có 4 người tới gần, trong đó 3 người rõ ràng là thuộc hạ đi theo.
Bị vây quanh ở chính giữa, là một nam tử trông tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Bước chân hắn lỗ mãng, đôi mắt với màu xám trắng, dáng người cao mà gầy yếu, gương mặt lõm vào bên trong.
- Ngươi là ai?
Hồ Tiên lạnh lùng nghiêm mặt, vừa nhìn ra đã biết là đối phương hoang dâm quá độ.
Gia Văn nhếch miệng lên tự hào tự giới thiệu.
- Gia Văn? Người của gia tộc Sát Huyết?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.