Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ
Chương 52: Tại Sao Phải Lén Lút Đi Vào?
Các Chủng Khống
25/10/2021
- Muốn tới Bộ Lạc Nguyệt Đầm.
Mục Lương mang theo cô gái tóc trắng từ trong vách che canh đi ra, ngẩng đầu nhìn thấy một ngọn núi lớn màu nâu đất ở phía xa.
- Bộ Lạc Nguyệt Đầm ở ngay dưới chân ngọn núi lớn đó, chúng ta đi vòng qua bên cạnh đi.
Ly Nguyệt đưa tay chỉ một phương hướng.
- Chúng ta trở về chuẩn bị đã, đêm nay có thể phải ở lại Bộ Lạc Nguyệt Đầm.
Khi Mục Lương đang nói chuyện thì dùng suy nghĩ ra chỉ thị cho Rùa Đá một phương hướng.
Rùa Đá không thể tới quá gần Bộ Lạc Nguyệt Đầm, nếu không sẽ dẫn tới người trong bộ lạc tức giận.
- Đến lúc đó để tôi dẫn đường.
Ly Nguyệt dịu dàng nói.
Nói thế nào thì cô cũng đã ở trong Bộ Lạc Nguyệt Đầm một đoạn thời gian, biết tình huống cụ thể bên trong.
- Vậy thì nhờ cô.
Khóe miệng Mục Lương khẽ nhếch lên.
Anh vừa cùng với Ly Nguyệt đi vào phòng khách đã bị cô gái tai thỏ quay qua tra hỏi.
- Ly Nguyệt, cô bị sao vậy?
Mễ Nặc nghiên đầu, con mắt màu xanh lam lóe ra nghiên cứu tìm tòi.
Cô nhìn dấu tay vô cùng bẩn trên đầu và trên gương mặt của cô gái tóc trắng.
Làm cho Mễ Nặc cảm thấy bất thường nhất là bàn tay của cô gái tóc trắng còn đang kéo góc áo của Mục Lương.
Từ khi nào hai người thân mật như vậy?
- Vừa, vừa rồi cô ấy không cẩn thận bị ngã.
Mục Lương cười ngượng ngùng nghĩ đến một cái cớ.
Cũng không thể nói là vết bẩn trên đầu và gương mặt của cô gái tóc trắng là do anh không có rửa tay mới có?
Sau đó, lại phải giải thích vì sao lại làm như vậy?
Gương mặt xinh đẹp của Mễ Nặc lo lắng, quan tâm hỏi:
- Ly Nguyệt, cô có bị thương ở chỗ nào hay không?
- Tôi không sao, ta đi rửa mặt một chút.
Ly Nguyệt đỏ hồng cả khuôn mặt, cúi đầu chạy chậm vào phòng.
Hiện tại trong đầu của cô vẫn rất rối bời, muốn về phòng bình tĩnh tâm trạng một chút.
- Tại sao mình cứ có cảm giác là lạ.
Mễ Nặc miết miệng nói thầm, luôn cảm thấy có chuyện gì mình không biết xảy ra.
Mục Lương kéo băng ghế ra ngồi xuống, lạnh nhạt hỏi:
- Luyện tập pha trà thế nào rồi?
- Để tôi ngâm cho anh xem một chút.
Mễ Nặc ưu nhã lấy lá trà ra bắt đầu pha chế.
Động tác pha trà của cô đều sẽ có một chút dừng lại, cho người ta một loại đẹp khác loại.
- Rất tốt, hơi ra dáng rồi đó.
Mục Lương hài lòng gật đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Nếu để cho cô pha trà trước mặt những người khác, cô có hồi hộp không?
-Gì cơ? Pha trà trước mặt những người khác à?
Mễ Nặc lập tức lo lắng, lông mày xinh đẹp cũng nhăn lại.
- Yên tâm, đến lúc đó cô ở ngay bên cạnh tôi, con mắt không nên nhìn những người khác. - Mục Lương an ủi cô.
Muốn để người ta biết lá trà Tinh Huy tốt, làm sao cũng phải biểu diễn một phen mới được.
Lỗ tai thỏ của Mễ Nặc cụp xuống, hơi lo lắng nói:
- Tôi, tôi có thể.
- Đến lúc đó cô chỉ cần dùng hai mắt nhìn chằm chằm ly trà là được.
Mục Lương đưa tay tóm lấy lỗ tai thỏ của cô.
- Được rồi, đến lúc đó mình sẽ nhìn chằm chằm ly trà.
Mễ Nặc đáng yêu tự động viên cho mình, khẩn trương đến ngay cả bị nhéo lỗ tai cũng không quan tâm.
- Hãy tin tưởng vào bản thân mình.
Mục Lương vỗ đầu cô, nói khẽ:
- Sắp đến Bộ Lạc Nguyệt Đầm rồi, cô đi thay một bộ quần áo mới đi, còn có nhớ mang theo tranh chân dung.
- Được.
Mễ Nặc không yên lòng trở về phòng.
Cô vừa rời đi không lâu.
Cô gái tóc trắng đã thay xong quần áo ra, chính là cái áo choàng có mũ trùm kín đầu mà lần thứ nhất cô gặp Mục Lương đã mặc.
- Cô định mặc cái này đến Bộ Lạc Nguyệt Đầm?
Mục Lương ngạc nhiên nhìn cách ăn mặc của cô.
- Đúng, trước kia tôi đều mặc như vậy.
Ly Nguyệt đương nhiên nói.
Nàng không đợi Mục Lương nói chuyện, cô đã nói tiếp:
- Tôi biết có một đường nhỏ có thể đi vào Bộ Lạc Nguyệt Đầm, không cần đi qua cổng chính bị thẩm tra.
- Ai nói chúng ta sẽ lén lút đi vào?
Mục Lương dở khóc dở cười lắc đầu.
Anh đè hai vai của cô gái tóc trắng xuống, quay người của cô hướng về phía gian phòng.
- Chờ, chờ một chút nha.
Ly Nguyệt không kịp phản ứng.
Cô vẫn luôn là lén lút tiến vào Bộ Lạc Nguyệt Đầm, nếu không thì chỉ dựa vào thẩm tra ở cổng chính thì đã bị từ chối tiến vào.
- Cô đi thay quần áo đi.
Mục Lương mặc kệ cô gái tóc trắng phản ứng thế nào, đẩy cô vào phòng sau đó nói to:
- Không phải cô còn có mấy bộ váy mới à? Mặc nó cho tôi.
- Thật là...
Âm thanh cô gái tóc trắng bất đắc dĩ thở dài từ trong phòng truyền ra.
- Mình cũng phải đi thay quần áo một chút mới được.
Mục Lương cũng không muốn lén lút tiến vào Bộ Lạc Nguyệt Đầm.
Muốn vào thì phải đi cửa chính, phải gây nên oanh động, nếu không thì sao có thể dẫn dụ được người ta mua lá trà Tinh Huy chứ.
Năm ngày, ba người không chỉ may quần áo mới, mà còn làm ra rất nhiều đồ dùng trong nhà.
Phòng của Mục Lương cũng tăng thêm không ít đồ dùng trong nhà, trong đó dựa vào tường có thêm một loạt ngăn tủ.
- Không ngờ cũng có một ngày mình sẽ mặc lại quần áo Trung Quốc.
Mục Lương nhìn áo cà sa màu trắng treo trong tủ quần áo.
Anh là dựa theo kiểu dáng quần áo thư sinh trong phim cổ trang, sau đó cải tạo thêm một chút nữa.
Mục Lương mặc áo cà sa Trung Quốc vào, ở bên hông buộc lên một cái đai lưng màu đậm, cả người trở nên có một loại cảm giác nho nhã cao quý.
Ở thế giới Mạt Nhật này, mặc một bộ quần áo trắng noãn, cho dù ai thấy cũng sẽ cảm thấy quý khí.
- Nhưng bộ quần áo vẫn có cảm giác hơi kém quần áo Trung Quốc, mình không tin không có ai đến thăm dò một chút.
Mục Lương nhấc chân lên, bước ra khỏi phòng.
Lúc này, trong phòng khách, hai cô gái đều đã đi ra, mặc chính là quần áo hầu gái.
Quần áo hầu gái phiên bản cải tiến cũng là Mục Lương vẽ, cũng coi là thỏa mãn một thú vui ác tính của bản thân anh.
Hai cô cùng nhau nhìn về phía Mục Lương vừa ra khỏi cửa phòng.
- Mục Lương, anh mặc bộ quần áo này quá... Quá cool.
Mễ Nặc chắp tay trước ngực, tán dương nói:
- Anh đẹp trai hơn tất cả những người mà tôi đã từng gặp.
- Nếu như không biết anh là ai, nhìn thấy trang phục bây giờ của anh tuyệt đối không ai dám đắc tội anh.
Con mắt màu bạc của Ly Nguyệt lóe ra dị sắc, diệu dàng nói:
- Bọn họ sẽ cho tăng anh là người tới từ thành lớn.
Một vài căn cứ thành lớn lợi hại hơn so với bộ lạc, thống trị các bộ lạc lớn nhỏ xung quanh.
- Tôi muốn chính là hiệu quả này.
Mục Lương khẽ cười nói.
Nếu không vi dọa người thì anh sẽ không mặc bộ quần áo này đi Bộ Lạc Nguyệt Đầm, dù sao hoạt động cũng không phải rất linh hoạt.
- Vẫn là để tôi đi thay lại bộ quần áo lúc trước đi. - Ly Nguyệt tán dương Mục Lương xong, nhưng bản thân cô lại không được tự nhiên.
Cô sờ đường vân tinh hồng trên má phải, hoàn toàn không xứng với váy trên người, cùng đi cùng hai người Mục Lương sẽ liên lụy đến bọn họ.
- Không cần thay đổi.
Mục Lương giữ lại cô gái tóc trắng đang định đi.
Anh từ trong ngực móc ra một cái mặt nạ có vẽ hoa mai đưa tới, nói khẽ:
- Cô đeo cái mặt nạ này vào là được.
- Cái này tặng cho tôi hả?
Ly Nguyệt ngạc nhiên nhận lấy mặt nạ, cúi đầu vuốt ve hình vẽ hoa mai trên mặt nạ.
- Ừm, cô mang mặt nạ lên rồi ngụy trang thành hộ vệ của tôi.
Khóe miệng Mục Lương nhẹ vểnh nói.
- Được.
Ly Nguyệt nhu thuận mang mặt nạ lên.
Lúc này, cô cho người cảm giác thay đổi, phong độ càng thêm thanh lãnh, cho người ta một loại cảm giác cao ngạo.
- Ngao ô ~~
Rùa Đá phát ra tiếng gầm nhẹ, nhắc nhở đã đến vị trí.
Mục Lương mang theo cô gái tóc trắng từ trong vách che canh đi ra, ngẩng đầu nhìn thấy một ngọn núi lớn màu nâu đất ở phía xa.
- Bộ Lạc Nguyệt Đầm ở ngay dưới chân ngọn núi lớn đó, chúng ta đi vòng qua bên cạnh đi.
Ly Nguyệt đưa tay chỉ một phương hướng.
- Chúng ta trở về chuẩn bị đã, đêm nay có thể phải ở lại Bộ Lạc Nguyệt Đầm.
Khi Mục Lương đang nói chuyện thì dùng suy nghĩ ra chỉ thị cho Rùa Đá một phương hướng.
Rùa Đá không thể tới quá gần Bộ Lạc Nguyệt Đầm, nếu không sẽ dẫn tới người trong bộ lạc tức giận.
- Đến lúc đó để tôi dẫn đường.
Ly Nguyệt dịu dàng nói.
Nói thế nào thì cô cũng đã ở trong Bộ Lạc Nguyệt Đầm một đoạn thời gian, biết tình huống cụ thể bên trong.
- Vậy thì nhờ cô.
Khóe miệng Mục Lương khẽ nhếch lên.
Anh vừa cùng với Ly Nguyệt đi vào phòng khách đã bị cô gái tai thỏ quay qua tra hỏi.
- Ly Nguyệt, cô bị sao vậy?
Mễ Nặc nghiên đầu, con mắt màu xanh lam lóe ra nghiên cứu tìm tòi.
Cô nhìn dấu tay vô cùng bẩn trên đầu và trên gương mặt của cô gái tóc trắng.
Làm cho Mễ Nặc cảm thấy bất thường nhất là bàn tay của cô gái tóc trắng còn đang kéo góc áo của Mục Lương.
Từ khi nào hai người thân mật như vậy?
- Vừa, vừa rồi cô ấy không cẩn thận bị ngã.
Mục Lương cười ngượng ngùng nghĩ đến một cái cớ.
Cũng không thể nói là vết bẩn trên đầu và gương mặt của cô gái tóc trắng là do anh không có rửa tay mới có?
Sau đó, lại phải giải thích vì sao lại làm như vậy?
Gương mặt xinh đẹp của Mễ Nặc lo lắng, quan tâm hỏi:
- Ly Nguyệt, cô có bị thương ở chỗ nào hay không?
- Tôi không sao, ta đi rửa mặt một chút.
Ly Nguyệt đỏ hồng cả khuôn mặt, cúi đầu chạy chậm vào phòng.
Hiện tại trong đầu của cô vẫn rất rối bời, muốn về phòng bình tĩnh tâm trạng một chút.
- Tại sao mình cứ có cảm giác là lạ.
Mễ Nặc miết miệng nói thầm, luôn cảm thấy có chuyện gì mình không biết xảy ra.
Mục Lương kéo băng ghế ra ngồi xuống, lạnh nhạt hỏi:
- Luyện tập pha trà thế nào rồi?
- Để tôi ngâm cho anh xem một chút.
Mễ Nặc ưu nhã lấy lá trà ra bắt đầu pha chế.
Động tác pha trà của cô đều sẽ có một chút dừng lại, cho người ta một loại đẹp khác loại.
- Rất tốt, hơi ra dáng rồi đó.
Mục Lương hài lòng gật đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Nếu để cho cô pha trà trước mặt những người khác, cô có hồi hộp không?
-Gì cơ? Pha trà trước mặt những người khác à?
Mễ Nặc lập tức lo lắng, lông mày xinh đẹp cũng nhăn lại.
- Yên tâm, đến lúc đó cô ở ngay bên cạnh tôi, con mắt không nên nhìn những người khác. - Mục Lương an ủi cô.
Muốn để người ta biết lá trà Tinh Huy tốt, làm sao cũng phải biểu diễn một phen mới được.
Lỗ tai thỏ của Mễ Nặc cụp xuống, hơi lo lắng nói:
- Tôi, tôi có thể.
- Đến lúc đó cô chỉ cần dùng hai mắt nhìn chằm chằm ly trà là được.
Mục Lương đưa tay tóm lấy lỗ tai thỏ của cô.
- Được rồi, đến lúc đó mình sẽ nhìn chằm chằm ly trà.
Mễ Nặc đáng yêu tự động viên cho mình, khẩn trương đến ngay cả bị nhéo lỗ tai cũng không quan tâm.
- Hãy tin tưởng vào bản thân mình.
Mục Lương vỗ đầu cô, nói khẽ:
- Sắp đến Bộ Lạc Nguyệt Đầm rồi, cô đi thay một bộ quần áo mới đi, còn có nhớ mang theo tranh chân dung.
- Được.
Mễ Nặc không yên lòng trở về phòng.
Cô vừa rời đi không lâu.
Cô gái tóc trắng đã thay xong quần áo ra, chính là cái áo choàng có mũ trùm kín đầu mà lần thứ nhất cô gặp Mục Lương đã mặc.
- Cô định mặc cái này đến Bộ Lạc Nguyệt Đầm?
Mục Lương ngạc nhiên nhìn cách ăn mặc của cô.
- Đúng, trước kia tôi đều mặc như vậy.
Ly Nguyệt đương nhiên nói.
Nàng không đợi Mục Lương nói chuyện, cô đã nói tiếp:
- Tôi biết có một đường nhỏ có thể đi vào Bộ Lạc Nguyệt Đầm, không cần đi qua cổng chính bị thẩm tra.
- Ai nói chúng ta sẽ lén lút đi vào?
Mục Lương dở khóc dở cười lắc đầu.
Anh đè hai vai của cô gái tóc trắng xuống, quay người của cô hướng về phía gian phòng.
- Chờ, chờ một chút nha.
Ly Nguyệt không kịp phản ứng.
Cô vẫn luôn là lén lút tiến vào Bộ Lạc Nguyệt Đầm, nếu không thì chỉ dựa vào thẩm tra ở cổng chính thì đã bị từ chối tiến vào.
- Cô đi thay quần áo đi.
Mục Lương mặc kệ cô gái tóc trắng phản ứng thế nào, đẩy cô vào phòng sau đó nói to:
- Không phải cô còn có mấy bộ váy mới à? Mặc nó cho tôi.
- Thật là...
Âm thanh cô gái tóc trắng bất đắc dĩ thở dài từ trong phòng truyền ra.
- Mình cũng phải đi thay quần áo một chút mới được.
Mục Lương cũng không muốn lén lút tiến vào Bộ Lạc Nguyệt Đầm.
Muốn vào thì phải đi cửa chính, phải gây nên oanh động, nếu không thì sao có thể dẫn dụ được người ta mua lá trà Tinh Huy chứ.
Năm ngày, ba người không chỉ may quần áo mới, mà còn làm ra rất nhiều đồ dùng trong nhà.
Phòng của Mục Lương cũng tăng thêm không ít đồ dùng trong nhà, trong đó dựa vào tường có thêm một loạt ngăn tủ.
- Không ngờ cũng có một ngày mình sẽ mặc lại quần áo Trung Quốc.
Mục Lương nhìn áo cà sa màu trắng treo trong tủ quần áo.
Anh là dựa theo kiểu dáng quần áo thư sinh trong phim cổ trang, sau đó cải tạo thêm một chút nữa.
Mục Lương mặc áo cà sa Trung Quốc vào, ở bên hông buộc lên một cái đai lưng màu đậm, cả người trở nên có một loại cảm giác nho nhã cao quý.
Ở thế giới Mạt Nhật này, mặc một bộ quần áo trắng noãn, cho dù ai thấy cũng sẽ cảm thấy quý khí.
- Nhưng bộ quần áo vẫn có cảm giác hơi kém quần áo Trung Quốc, mình không tin không có ai đến thăm dò một chút.
Mục Lương nhấc chân lên, bước ra khỏi phòng.
Lúc này, trong phòng khách, hai cô gái đều đã đi ra, mặc chính là quần áo hầu gái.
Quần áo hầu gái phiên bản cải tiến cũng là Mục Lương vẽ, cũng coi là thỏa mãn một thú vui ác tính của bản thân anh.
Hai cô cùng nhau nhìn về phía Mục Lương vừa ra khỏi cửa phòng.
- Mục Lương, anh mặc bộ quần áo này quá... Quá cool.
Mễ Nặc chắp tay trước ngực, tán dương nói:
- Anh đẹp trai hơn tất cả những người mà tôi đã từng gặp.
- Nếu như không biết anh là ai, nhìn thấy trang phục bây giờ của anh tuyệt đối không ai dám đắc tội anh.
Con mắt màu bạc của Ly Nguyệt lóe ra dị sắc, diệu dàng nói:
- Bọn họ sẽ cho tăng anh là người tới từ thành lớn.
Một vài căn cứ thành lớn lợi hại hơn so với bộ lạc, thống trị các bộ lạc lớn nhỏ xung quanh.
- Tôi muốn chính là hiệu quả này.
Mục Lương khẽ cười nói.
Nếu không vi dọa người thì anh sẽ không mặc bộ quần áo này đi Bộ Lạc Nguyệt Đầm, dù sao hoạt động cũng không phải rất linh hoạt.
- Vẫn là để tôi đi thay lại bộ quần áo lúc trước đi. - Ly Nguyệt tán dương Mục Lương xong, nhưng bản thân cô lại không được tự nhiên.
Cô sờ đường vân tinh hồng trên má phải, hoàn toàn không xứng với váy trên người, cùng đi cùng hai người Mục Lương sẽ liên lụy đến bọn họ.
- Không cần thay đổi.
Mục Lương giữ lại cô gái tóc trắng đang định đi.
Anh từ trong ngực móc ra một cái mặt nạ có vẽ hoa mai đưa tới, nói khẽ:
- Cô đeo cái mặt nạ này vào là được.
- Cái này tặng cho tôi hả?
Ly Nguyệt ngạc nhiên nhận lấy mặt nạ, cúi đầu vuốt ve hình vẽ hoa mai trên mặt nạ.
- Ừm, cô mang mặt nạ lên rồi ngụy trang thành hộ vệ của tôi.
Khóe miệng Mục Lương nhẹ vểnh nói.
- Được.
Ly Nguyệt nhu thuận mang mặt nạ lên.
Lúc này, cô cho người cảm giác thay đổi, phong độ càng thêm thanh lãnh, cho người ta một loại cảm giác cao ngạo.
- Ngao ô ~~
Rùa Đá phát ra tiếng gầm nhẹ, nhắc nhở đã đến vị trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.