Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ
Chương 34: Hét Lên Và Pháo Hoa Sáng Lạn Nhất!
Đại Lão Du
03/05/2024
Lục Bình là một nhân viên công ty bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí lá gan của anh cũng không quá lớn, nhưng anh lại nắm giữ ưu điểm khó có thể biểu dương bên trong cuộc sống bình thường!
Tính bền dẻo của anh rất mạnh!
Mạnh một cách quá mức!
Ít nhất thì trong mấy lần đánh cờ với Lý Ngọc Trân, mặc dù anh cảm thấy sợ hãi và bối rối nhưng vẫn không bị ép đến cực hạn của mình.
Trừ những thứ này ra, năng lực hành động của Lục Bình cũng mạnh, một khi đã đưa ra quyết định cuối cùng thì anh sẽ không lùi bước, sẽ không trì hoãn.
…
Buổi tối.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, khó có khi làm thêm giờ.
"Được rồi, hôm nay chỉ tới đây thôi."
Cố Đại Thạch liếc nhìn thời gian, nói với Trương Oánh Oánh và Lục Bình.
"A!"
"Mệt chết tôi rồi!" Trương Oánh Oánh nghe thấy vậy, thân thể lúc này nằm ở trước bàn, cô vừa duỗi thân vươn người vừa nói.
"Hơn chín giờ, A Bình, Oánh Oánh, cùng nhau ăn bữa khuya rồi lại trở về."
"Chúng ta cũng hưởng thụ một chút, đến lúc đó trực tiếp đón xe, ngày mai tìm chị Đàm thanh toán."
Cố Đại Thạch nói.
Một nhóm ba người đeo túi lên rồi rời khỏi văn phòng, công ty bọn họ ngày thường không yêu cầu làm thêm giờ, vào giờ này phần lớn các đồng nghiệp khác đều đã rời khỏi.
"Tôi đoán tất cả mọi người của Xuyên Hòa hiện tại đều đang tăng ca." Trong thang máy, Cố Đại Thạch nhìn thoáng qua tầng lầu Xuyên Hòa, nói với Lục Bình và Trương Oánh Oánh.
"Sắp đến cuối năm rồi, đám người Xuyên Hòa sợ rằng đều đang lên dây cót mà làm việc!" Trương Oánh Oánh nghe thấy vậy thì tiếp lời.
Bọn họ đi đến lối ra của tòa nhà, gió đêm đông lạnh thấu xương. Trương Oánh Oánh rùng mình một cái, lấy một chiếc khăn quàng màu đỏ ra từ bên trong túi sau đó quàng lên cho mình. Cô đứng ở bên cạnh Lục Bình, vẫy tay gọi xe.
Một chiếc xe taxi dừng lại, Cố Đại Thạch mỉm cười đầy ẩn ý với Lục Bình sau đó ngồi vào ghế kế bên tài xế. Trương Oánh Oánh cúi đầu, ngồi ở bên cạnh Lục Bình.
Bọn họ tới một quán thịt nướng.
Ăn xong đồ nướng, mọi người lần lượt rời khỏi.
…
"Bác tài."
"Quán bar Sắc Giới."
Lục Bình ngồi vào xe taxi, nói với tài xế trung niên. Chờ xe đi xa, anh chú ý tới Cố Đại Thạch còn đang đứng tại chỗ, nhìn về phía xe của mình.
Cố Đại Thạch luôn mang dáng vẻ cười ha hả, nhìn qua rất không đứng đắn, nhưng trên thực tế lại là một người chu đáo.
Chờ xe taxi lái đi xa, Lục Bình thu liễm cảm xúc, tay chống cằm, nhìn chăm chú về phía cảnh thành phố về đêm bên ngoài cửa sổ.
Về việc sử dụng phần tình báo này, Lục Bình lựa chọn không tập trung vào đối tượng trung tâm của tình báo, mà là một nhân vật khác có liên quan tới đối tượng trung tâm!
Đối tượng trung tâm quả thực là quá kinh khủng.
Lục Bình chỉ mới nhìn qua thôi mà đã không dám tiếp xúc rồi. Loại nhân vật gì mới có thể đóng vai nghĩa khí ngút trời trong mấy chục năm, được thủ hạ sùng bái, tôn kính và tin phục? Nhưng trên thực tế, dưới lớp vỏ nghĩa khí kia lại là đạo đức giả, giả đến kinh khủng!
Lục Bình có thể chắc chắn rằng, nếu như mình chỉ dựa vào tình báo mà đường đột tiếp xúc với vị kia, sợ rằng sẽ bị mặt mũi hiền hậu của đối phương chơi cho cửa nát nhà tan.
"Đinh Thanh." Lục Bình thì thầm.
"Một nhân vật cực kỳ bi thảm, xuất thân cô nhi, thời niên thiếu được một người nhận nuôi, từ đó trở đi trở thành một thanh đao sắc nhọn nhất của vị kia! Đối phương có thể đổ máu, thậm chí là hy sinh cả mạng sống vì lão gia tử, xử lý những chuyện đen tối…"
"Ở tuổi trung niên thì địa bàn và sự nghiệp dần dần bình ổn."
"Đối phương yêu một người phụ nữ, sau đó kết hôn và sinh con… Hắn xuất thân cô nhi, cả đời đều sống ở nơi đầu đường xó chợ. Khát vọng lớn nhất chính là có một gia đình riêng dành cho mình! Cuối cùng thì hắn cũng có người mình yêu, có con trai và con gái!"
…
"Hắn không rõ…"
"Hắn không biết!"
"Anh Thanh!"
"Anh Thanh!"
"Anh Thanh!"
Tóc ngắn hơi xoăn.
Áo sơmi hoa.
Một người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng, chân thì gác ở trên bàn, say sưa hát bài « Mặt trời đỏ » của Lý Thiên Vương bằng tiếng Quảng Đông. Sau khi hát xong câu cuối cùng, tất cả nam nữ ở bốn phía đều đồng thanh hô lên.
Người trung niên nhận lấy rượu từ tay một người phụ nữ gợi cảm rồi ngửa đầu lên uống, cũng không để ý tới việc rượu chảy dọc theo cổ làm ướt quần áo.
Anh ta nhảy khỏi bàn.
Hai người phụ nữ xinh đẹp lập tức tiến lên nghênh đón. Anh ta vừa cười vừa giang hai cánh tay, một trái một phải ôm lấy hai người rồi ngồi dựa vào ghế sô pha.
"Anh Thanh. " Một giọng nói nũng nịu vang lên.
Một người trong đó lấy điếu thuốc lá ra từ trong hộp, cô dùng môi khẽ cắn chặt điếu thuốc, sau đó tiến tới trước mặt người đàn ông trung niên. Người kia cười lớn một tiếng sau đó hôn cô, đồng thời điếu thuốc cũng được đưa vào trong miệng người đàn ông trung niên.
[ Keng ——]
[ Keng ——]
Thuốc vừa vào miệng, một cô gái khác đã vội vàng móc một chiếc bật lửa bằng kim loại ra, cạch cạch hai tiếng mới bật được lửa, sau đó tiến tới trước mặt người đàn ông trung niên.
"Anh Thanh."
Ánh lửa chập chờn ánh vào trong mắt.
------
Dịch: MBMH Translate
Tính bền dẻo của anh rất mạnh!
Mạnh một cách quá mức!
Ít nhất thì trong mấy lần đánh cờ với Lý Ngọc Trân, mặc dù anh cảm thấy sợ hãi và bối rối nhưng vẫn không bị ép đến cực hạn của mình.
Trừ những thứ này ra, năng lực hành động của Lục Bình cũng mạnh, một khi đã đưa ra quyết định cuối cùng thì anh sẽ không lùi bước, sẽ không trì hoãn.
…
Buổi tối.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, khó có khi làm thêm giờ.
"Được rồi, hôm nay chỉ tới đây thôi."
Cố Đại Thạch liếc nhìn thời gian, nói với Trương Oánh Oánh và Lục Bình.
"A!"
"Mệt chết tôi rồi!" Trương Oánh Oánh nghe thấy vậy, thân thể lúc này nằm ở trước bàn, cô vừa duỗi thân vươn người vừa nói.
"Hơn chín giờ, A Bình, Oánh Oánh, cùng nhau ăn bữa khuya rồi lại trở về."
"Chúng ta cũng hưởng thụ một chút, đến lúc đó trực tiếp đón xe, ngày mai tìm chị Đàm thanh toán."
Cố Đại Thạch nói.
Một nhóm ba người đeo túi lên rồi rời khỏi văn phòng, công ty bọn họ ngày thường không yêu cầu làm thêm giờ, vào giờ này phần lớn các đồng nghiệp khác đều đã rời khỏi.
"Tôi đoán tất cả mọi người của Xuyên Hòa hiện tại đều đang tăng ca." Trong thang máy, Cố Đại Thạch nhìn thoáng qua tầng lầu Xuyên Hòa, nói với Lục Bình và Trương Oánh Oánh.
"Sắp đến cuối năm rồi, đám người Xuyên Hòa sợ rằng đều đang lên dây cót mà làm việc!" Trương Oánh Oánh nghe thấy vậy thì tiếp lời.
Bọn họ đi đến lối ra của tòa nhà, gió đêm đông lạnh thấu xương. Trương Oánh Oánh rùng mình một cái, lấy một chiếc khăn quàng màu đỏ ra từ bên trong túi sau đó quàng lên cho mình. Cô đứng ở bên cạnh Lục Bình, vẫy tay gọi xe.
Một chiếc xe taxi dừng lại, Cố Đại Thạch mỉm cười đầy ẩn ý với Lục Bình sau đó ngồi vào ghế kế bên tài xế. Trương Oánh Oánh cúi đầu, ngồi ở bên cạnh Lục Bình.
Bọn họ tới một quán thịt nướng.
Ăn xong đồ nướng, mọi người lần lượt rời khỏi.
…
"Bác tài."
"Quán bar Sắc Giới."
Lục Bình ngồi vào xe taxi, nói với tài xế trung niên. Chờ xe đi xa, anh chú ý tới Cố Đại Thạch còn đang đứng tại chỗ, nhìn về phía xe của mình.
Cố Đại Thạch luôn mang dáng vẻ cười ha hả, nhìn qua rất không đứng đắn, nhưng trên thực tế lại là một người chu đáo.
Chờ xe taxi lái đi xa, Lục Bình thu liễm cảm xúc, tay chống cằm, nhìn chăm chú về phía cảnh thành phố về đêm bên ngoài cửa sổ.
Về việc sử dụng phần tình báo này, Lục Bình lựa chọn không tập trung vào đối tượng trung tâm của tình báo, mà là một nhân vật khác có liên quan tới đối tượng trung tâm!
Đối tượng trung tâm quả thực là quá kinh khủng.
Lục Bình chỉ mới nhìn qua thôi mà đã không dám tiếp xúc rồi. Loại nhân vật gì mới có thể đóng vai nghĩa khí ngút trời trong mấy chục năm, được thủ hạ sùng bái, tôn kính và tin phục? Nhưng trên thực tế, dưới lớp vỏ nghĩa khí kia lại là đạo đức giả, giả đến kinh khủng!
Lục Bình có thể chắc chắn rằng, nếu như mình chỉ dựa vào tình báo mà đường đột tiếp xúc với vị kia, sợ rằng sẽ bị mặt mũi hiền hậu của đối phương chơi cho cửa nát nhà tan.
"Đinh Thanh." Lục Bình thì thầm.
"Một nhân vật cực kỳ bi thảm, xuất thân cô nhi, thời niên thiếu được một người nhận nuôi, từ đó trở đi trở thành một thanh đao sắc nhọn nhất của vị kia! Đối phương có thể đổ máu, thậm chí là hy sinh cả mạng sống vì lão gia tử, xử lý những chuyện đen tối…"
"Ở tuổi trung niên thì địa bàn và sự nghiệp dần dần bình ổn."
"Đối phương yêu một người phụ nữ, sau đó kết hôn và sinh con… Hắn xuất thân cô nhi, cả đời đều sống ở nơi đầu đường xó chợ. Khát vọng lớn nhất chính là có một gia đình riêng dành cho mình! Cuối cùng thì hắn cũng có người mình yêu, có con trai và con gái!"
…
"Hắn không rõ…"
"Hắn không biết!"
"Anh Thanh!"
"Anh Thanh!"
"Anh Thanh!"
Tóc ngắn hơi xoăn.
Áo sơmi hoa.
Một người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng, chân thì gác ở trên bàn, say sưa hát bài « Mặt trời đỏ » của Lý Thiên Vương bằng tiếng Quảng Đông. Sau khi hát xong câu cuối cùng, tất cả nam nữ ở bốn phía đều đồng thanh hô lên.
Người trung niên nhận lấy rượu từ tay một người phụ nữ gợi cảm rồi ngửa đầu lên uống, cũng không để ý tới việc rượu chảy dọc theo cổ làm ướt quần áo.
Anh ta nhảy khỏi bàn.
Hai người phụ nữ xinh đẹp lập tức tiến lên nghênh đón. Anh ta vừa cười vừa giang hai cánh tay, một trái một phải ôm lấy hai người rồi ngồi dựa vào ghế sô pha.
"Anh Thanh. " Một giọng nói nũng nịu vang lên.
Một người trong đó lấy điếu thuốc lá ra từ trong hộp, cô dùng môi khẽ cắn chặt điếu thuốc, sau đó tiến tới trước mặt người đàn ông trung niên. Người kia cười lớn một tiếng sau đó hôn cô, đồng thời điếu thuốc cũng được đưa vào trong miệng người đàn ông trung niên.
[ Keng ——]
[ Keng ——]
Thuốc vừa vào miệng, một cô gái khác đã vội vàng móc một chiếc bật lửa bằng kim loại ra, cạch cạch hai tiếng mới bật được lửa, sau đó tiến tới trước mặt người đàn ông trung niên.
"Anh Thanh."
Ánh lửa chập chờn ánh vào trong mắt.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.