Ta Xử Lý Ngoại Thất Của Phụ Thân

Chương 2

Tuyết Cao Điểm Điểm Tuyết

07/01/2025

02

 

Cố Bảo Châu và Cố Hoài An ôm nhau khóc đến xé ruột xé gan, nhìn vết m.á.u b.ắ.n trên người ta mà sợ đến ngồi bệt dưới đất, toàn thân run rẩy.

 

“Cha, cha sẽ không tha cho ngươi đâu! Cha sẽ báo thù cho mẫu thân!”

 

Không, ông ta sẽ không làm vậy.

 

Chuyện ta g.i.ế.c kế mẫu truyền ra ngoài, con đường làm quan của cha cũng đến hồi kết.

 

Bởi vì ánh mắt của mọi người sẽ đổ dồn vào ông ta, việc ông ta nuôi dưỡng ngoại thất khiến chính thất tức c.h.ế.t không thể giấu giếm được, đặc biệt là khi ngoại thất này lại là muội muội cùng cha khác mẹ của chính thất.

 

Vì lợi ích của bản thân, ông ta nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để che đậy chuyện này.

 

Cha ta là một kẻ ích kỷ.

 

Bọn họ không hiểu, nhưng ta lại biết rất rõ.

 

Cha vì muốn che đậy chuyện này mà bán hết tất cả hạ nhân trong biệt viện đến vùng Ba Thục, vội vàng xử lý hậu sự cho Hạ Bạch Liên.

 

Ông ta đến viện của ta, bóp chặt cổ ta:

 

“Tuổi còn nhỏ mà đã dám hại người! Tâm địa độc ác như vậy, đi c.h.ế.t đi!”

 

Nói rồi ông ta định bóp c.h.ế.t ta.

 

Đệ đệ nhỏ của ta bị kinh động mà khóc không ngừng. Nhũ mẫu theo lời ta đã đi mời tổ mẫu đến, nhờ vậy ta mới thoát khỏi cái chết.

 

Sự chán ghét của cha đối với ta ngày một lớn hơn.

 

Ông ta hạ độc vào cơm canh của ta, nếu lâu ngày, ta nhất định sẽ phát điên.

 

Ông ta hận ta vì ta g.i.ế.c c.h.ế.t người mà ông ta yêu thương nhất.

 

Còn ta, ta hận ông ta, vì ông ta mà mẫu thân của ta không còn.

 

Đó là mẫu thân của ta, người đã mang nặng đẻ đau sinh ra ta, bảy năm qua yêu thương ta như ngọc như châu.



 

Ta hận cha ta, ông ta cũng hận ta.

 

Giữa hai cha con chúng ta, đã là kẻ thù không đội trời chung.

 

Nhưng ta quá nhỏ bé, không thể chống lại cha.

 

Khi ta biết tin cữu cữu ta sẽ đến thăm vào dịp lễ, lòng ta dấy lên một tia hy vọng.

 

Vì vậy, vào ngày cữu cữu đến phủ thăm viếng, ta cố ý gây gổ với nha hoàn chịu trách nhiệm hạ độc ta. Trong lúc tranh cãi, ta lao xuống hồ nước chỉ còn một lớp băng mỏng, chỉ để đổi lấy một tia hy vọng sống sót.

 

Khi mọi người nghe thấy tiếng động chạy đến, chỉ nhìn thấy cảnh ta bị nha hoàn đẩy xuống hồ nước. Lúc được cứu lên, ta đã lạnh đến run rẩy, hơi thở mong manh, gần như hấp hối.

 

Cữu cữu có cớ, lập tức dẫn ta và đệ đệ rời khỏi phủ.

 

Trước khi rời đi, ta nói với cha:

 

“Nếu người dám đưa Cố Bảo Châu và Cố Hoài An về nhà, ta sẽ lập tức đến nha môn đánh trống kêu oan, kể rõ cho thiên hạ biết cha đã thông dâm với muội muội của chính thê, khiến chính thê tức chết. Hai đứa nhỏ kia chính là bằng chứng!”

 

“Sau đó, ta sẽ thú nhận rằng ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t dì, dù ta có c.h.ế.t cũng không sao. Nhưng còn con đường làm quan của người, gia tộc của người, tương lai của hai đứa trẻ kia, người dám đánh cược không?”

 

“Thưa cha, chỉ cần ta còn sống một ngày, người đừng hòng để bọn họ bước chân vào cửa nhà họ Cố!”

 

Cha tức giận đến mức giáng cho ta một cái tát, tiếng ong ong trong tai ta vang mãi.

 

Ta l.i.ế.m vết m.á.u trên khóe miệng, cười lớn. ông ta bóp cổ ta, ánh mắt như muốn g.i.ế.c ta ngay tại chỗ.

 

“Sao ta lại sinh ra loại nghiệt chướng như ngươi? Ta là cha ngươi, ngươi làm sao dám như thế?”

 

Mặt ta đỏ lên, xanh tái, nhưng khóe môi vẫn cong lên, mỉm cười, như thể không cảm nhận được chút đau đớn nào từ cơn nghẹt thở.

 

Ngược lại, ông ta sợ hãi, từ từ buông tay.

 

Ông ta thì thầm, lùi lại:

 

“Điên rồi, đúng là điên rồi!”

 



Ta mỉm cười, nói:

 

“Ta không phải kẻ điên, chính người là kẻ hèn nhát. Thưa cha, ta dám liều mạng vì mẫu thân của ta. Còn người thì sao? Người không dám quang minh chính đại báo thù cho kẻ mà người yêu thương nhất. Đồ hèn nhát!”

 

03

 

Có cữu cữu và cữu mẫu làm chủ, mọi đồ vật của mẫu thân lúc sinh thời đều được ta lần lượt kiểm tra, thu dọn và mang đi.

 

Tổ mẫu đứng bên cạnh, lòng đầy không cam tâm.

 

Bà không muốn để đệ đệ rời đi.

 

Đêm đó, đệ đệ sốt cao, mặt đỏ bừng, khắp người nổi mẩn đỏ.

 

Cữu mẫu giận dữ náo loạn một trận, tổ mẫu tức đến ngất xỉu, cha ta xoa trán rồi phất tay:

 

“Ngươi mang đi! Đưa hết đi!”

 

“Ta chẳng thiếu một đứa con trai này!”

 

“Tất cả cút đi cho ta!”

 

Cữu mẫu ta thu dọn lại viện của mẫu thân ở nhà ngoại, rồi ta đưa đệ đệ cùng nhũ mẫu đến đó sinh sống.

 

Không lâu sau, công chúa tổ chức tuyển chọn bạn đọc sách.

 

Nhưng tính tình công chúa kiêu ngạo, khó mà hòa hợp.

 

Liên tiếp các tiểu thư được đưa vào cung chưa đầy nửa tháng đã khóc lóc gọi cha gọi mẹ, thương tích đầy mình, chạy trốn về nhà, thề c.h.ế.t cũng không chịu làm bạn đọc của công chúa.

 

Lần này đến lượt nhà ngoại của ta.

 

Cữu mẫu không nỡ để biểu muội của ta vào cung chịu khổ, nhưng cũng không có cách nào khác.

 

Nếu cha ta ép buộc đưa chúng ta về, ta và đệ đệ sẽ không thể ở lại nhà ngoại. Vì thế, ta đề nghị thay biểu muội nhập cung làm bạn đọc.

 

Cữu mẫu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Xử Lý Ngoại Thất Của Phụ Thân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook