Ta Xử Lý Ngoại Thất Của Phụ Thân
Chương 5
Tuyết Cao Điểm Điểm Tuyết
07/01/2025
Thế nhưng, ta vẫn không ngừng ngày đêm dùi mài kinh sử, không dám có chút lơ là, chỉ sợ cơ hội khó khăn lắm mới có được lại biến mất vì sự lười biếng của ta.
Mẫu thân đã mất, phụ thân của ta là cha của người khác.
Đệ đệ còn nhỏ, ta là người thân duy nhất của nó trên thế gian này.
Ta buộc phải đứng vững.
Xuân qua thu đến, tám năm trôi qua.
Ta đã đến tuổi cập kê.
Tạ Giai tặng ta một bộ trâm cài tóc bằng ngọc trắng khảm san hô đỏ, tinh xảo hoa lệ, làm lễ vật chúc mừng ngày lễ cập kê.
Thái tử trao cho ta một chiếc hộp tinh xảo, khẽ nói:
“Mở ra xem thử.”
Bên trong là một chiếc vòng tay.
Lại còn làm bằng gỗ.
Tạ Giai xuýt xoa một tiếng, cất giọng:
“A ca, huynh chỉ tặng thứ này thôi sao? Thật là keo kiệt quá! Lễ vật thế này sao có thể đưa ra được chứ?”
Ta mỉm cười, nâng niu chiếc vòng không rời tay, nói:
“Đa tạ điện hạ, thần nữ rất thích.”
Đây là vật do chính tay Tạ Tấn làm ra, tất nhiên mang ý nghĩa đặc biệt.
Tối đó, ta tặng lại cho hắn một chiếc bùa bình an do ta tự tay đan, để bày tỏ lòng mình.
Hắn sững người, vành tai đỏ lên, nói:
“Ta chỉ coi nàng như muội muội.”
Ta khẽ đáp:
“Vậy sao, vậy thì thôi.”
Rồi xoay người rời đi.
Ngày hôm sau gặp lại, hắn tránh né ta.
Ta vẫn giữ thần thái tự nhiên, không chút lúng túng, đối xử với hắn như bình thường.
Hắn có chút cứng nhắc, ánh mắt lộ vẻ bối rối.
Tạ Giai nhìn ra sự khác thường của hắn, hỏi:
“A ca, hôm nay huynh làm sao vậy? Sao cứ giữ bộ mặt căng thẳng thế? Có chuyện gì phiền lòng sao?”
Ta cũng mỉm cười, phụ họa:
“Đúng vậy, A ca, hôm nay huynh làm sao thế?”
Hắn ngẩn người, ánh mắt lảng tránh.
Tạ Giai nhìn sang ta, thắc mắc:
“Sao ngươi cũng gọi là A ca rồi?”
Ta vô tội đáp:
“Điện hạ nói, coi ta như muội muội mà.”
Tạ Giai phá lên cười:
“Vậy cũng được, ngươi làm muội muội của huynh ấy, ta đồng ý.”
Ta khẽ cong mày, nở nụ cười dịu dàng.
Chỉ có Tạ Tấn, đôi môi mím chặt, ánh mắt phức tạp, thần sắc khó lường.
Những năm trước, cuộc sống trong hậu cung không dễ dàng, hắn để lại chứng bệnh về dạ dày.
Ta từng đặc biệt đến thái y viện hỏi ý phương pháp dưỡng sinh bằng thực phẩm, học hỏi rất nhiều cách thức, mỗi ngày đều tìm cách chuẩn bị đồ ăn cho hắn.
Ta còn lấy cớ muốn cải thiện kỹ thuật thêu của mình, thêu áo và các vật dụng. Kỹ thuật thêu của ta ngày càng khéo léo, nhưng ta vẫn giữ thói quen mỗi tháng thêu một bộ áo để gửi đến cho hắn.
Hắn chưa từng từ chối.
Nhưng giờ đây, tất cả đều đã cắt đứt.
06
Suốt hai tháng liền, ta đối đãi với mọi người ít đi phần khách khí, sau lưng lại tỏ ra lạnh nhạt xa cách.
Cuối cùng, hắn không nhịn được nữa, thử bắt chuyện với ta như trước kia.
Ta mỉm cười, ngắt lời:
“A ca, hôm nay đã muộn rồi, để hôm khác đi.”
“Ta đã nói với gia đình rồi, rằng điện hạ nhận ta làm muội muội.”
“Điện hạ đừng giận, người cũng biết tình cảnh nhà ta, nên ta muốn mượn danh nghĩa của người, để gia đình có thể coi trọng ta hơn một chút. Ngày mai ta sẽ về nhà, chuẩn bị xuất giá rồi.”
Nụ cười trên môi hắn cứng lại, quai hàm siết chặt, bàn tay nắm thành quyền, như đang kiềm chế điều gì đó.
Giọng hắn khàn đi, hỏi từng chữ một, âm sắc nặng nề:
“Ngươi muốn gả cho ai?”
Ta phấn khởi đáp:
“Vẫn chưa biết. Không phải vài ngày nữa có kết bảng sao? Cữu cữu ta nói sẽ chọn một người trong số các học sĩ đỗ đạt lần này.”
“Nghe nói Lê Ngôn đến từ Minh Thành rất tốt. Cữu cữu ta bảo rằng, tuy gia cảnh của Lê Ngôn bình thường, nhưng phong thái toát ra từ văn chương của hắn rất đáng quý. Còn cả người ở Giang Châu nữa...”
Ta càng nói càng vui vẻ, mặt mày rạng rỡ, tay múa may minh họa, ánh mắt ngập tràn phấn khích.
Ánh mắt Tạ Tấn tối sầm, không khí ấm áp, ôn hòa quanh người hắn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng băng giá.
Hắn nhíu mày, ngón tay vô thức mân mê, thần sắc đè nén.
Ta giả vờ như không thấy, tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng:
“Người đọc sách phụ tình thì nhiều vô kể. Nam Sơ ở trong cung lâu như vậy, gặp qua ít nam nhân, đừng để bị vẻ bề ngoài lừa gạt.”
“A ca, huynh không biết đâu. Khi đọc bài văn của hắn, ta thực sự ngạc nhiên đến mức phải thán phục. Chữ viết cũng đẹp, khiến ta có cảm giác như gặp tri âm nơi đất khách. Ta thật lòng muốn kết giao với hắn!”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, nụ cười nở trên môi mà lòng tràn đầy toan tính.
“Đúng vậy, ta gặp ít nam nhân quá, nên ngày ngày chỉ thấy mỗi A ca, mới sinh ra cảm giác thích huynh.”
Ta làm ra vẻ ngượng ngùng, khó xử, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Cữu mẫu đã cho người mang tranh chân dung của họ đến. Đặc biệt là Lê Ngôn, dung mạo thật khôi ngô, tuấn tú. Thật đẹp làm sao, mặt như ngọc quan, khí chất đầy vẻ thư hương. Ta rất thích, rất muốn được gặp hắn.”
Đôi mắt ta sáng lên, chìm trong tưởng tượng, miệng bật cười khe khẽ.
Khóe môi Tạ Tấn trùng xuống, gương mặt tối sầm lại, đen như mực.
Mẫu thân đã mất, phụ thân của ta là cha của người khác.
Đệ đệ còn nhỏ, ta là người thân duy nhất của nó trên thế gian này.
Ta buộc phải đứng vững.
Xuân qua thu đến, tám năm trôi qua.
Ta đã đến tuổi cập kê.
Tạ Giai tặng ta một bộ trâm cài tóc bằng ngọc trắng khảm san hô đỏ, tinh xảo hoa lệ, làm lễ vật chúc mừng ngày lễ cập kê.
Thái tử trao cho ta một chiếc hộp tinh xảo, khẽ nói:
“Mở ra xem thử.”
Bên trong là một chiếc vòng tay.
Lại còn làm bằng gỗ.
Tạ Giai xuýt xoa một tiếng, cất giọng:
“A ca, huynh chỉ tặng thứ này thôi sao? Thật là keo kiệt quá! Lễ vật thế này sao có thể đưa ra được chứ?”
Ta mỉm cười, nâng niu chiếc vòng không rời tay, nói:
“Đa tạ điện hạ, thần nữ rất thích.”
Đây là vật do chính tay Tạ Tấn làm ra, tất nhiên mang ý nghĩa đặc biệt.
Tối đó, ta tặng lại cho hắn một chiếc bùa bình an do ta tự tay đan, để bày tỏ lòng mình.
Hắn sững người, vành tai đỏ lên, nói:
“Ta chỉ coi nàng như muội muội.”
Ta khẽ đáp:
“Vậy sao, vậy thì thôi.”
Rồi xoay người rời đi.
Ngày hôm sau gặp lại, hắn tránh né ta.
Ta vẫn giữ thần thái tự nhiên, không chút lúng túng, đối xử với hắn như bình thường.
Hắn có chút cứng nhắc, ánh mắt lộ vẻ bối rối.
Tạ Giai nhìn ra sự khác thường của hắn, hỏi:
“A ca, hôm nay huynh làm sao vậy? Sao cứ giữ bộ mặt căng thẳng thế? Có chuyện gì phiền lòng sao?”
Ta cũng mỉm cười, phụ họa:
“Đúng vậy, A ca, hôm nay huynh làm sao thế?”
Hắn ngẩn người, ánh mắt lảng tránh.
Tạ Giai nhìn sang ta, thắc mắc:
“Sao ngươi cũng gọi là A ca rồi?”
Ta vô tội đáp:
“Điện hạ nói, coi ta như muội muội mà.”
Tạ Giai phá lên cười:
“Vậy cũng được, ngươi làm muội muội của huynh ấy, ta đồng ý.”
Ta khẽ cong mày, nở nụ cười dịu dàng.
Chỉ có Tạ Tấn, đôi môi mím chặt, ánh mắt phức tạp, thần sắc khó lường.
Những năm trước, cuộc sống trong hậu cung không dễ dàng, hắn để lại chứng bệnh về dạ dày.
Ta từng đặc biệt đến thái y viện hỏi ý phương pháp dưỡng sinh bằng thực phẩm, học hỏi rất nhiều cách thức, mỗi ngày đều tìm cách chuẩn bị đồ ăn cho hắn.
Ta còn lấy cớ muốn cải thiện kỹ thuật thêu của mình, thêu áo và các vật dụng. Kỹ thuật thêu của ta ngày càng khéo léo, nhưng ta vẫn giữ thói quen mỗi tháng thêu một bộ áo để gửi đến cho hắn.
Hắn chưa từng từ chối.
Nhưng giờ đây, tất cả đều đã cắt đứt.
06
Suốt hai tháng liền, ta đối đãi với mọi người ít đi phần khách khí, sau lưng lại tỏ ra lạnh nhạt xa cách.
Cuối cùng, hắn không nhịn được nữa, thử bắt chuyện với ta như trước kia.
Ta mỉm cười, ngắt lời:
“A ca, hôm nay đã muộn rồi, để hôm khác đi.”
“Ta đã nói với gia đình rồi, rằng điện hạ nhận ta làm muội muội.”
“Điện hạ đừng giận, người cũng biết tình cảnh nhà ta, nên ta muốn mượn danh nghĩa của người, để gia đình có thể coi trọng ta hơn một chút. Ngày mai ta sẽ về nhà, chuẩn bị xuất giá rồi.”
Nụ cười trên môi hắn cứng lại, quai hàm siết chặt, bàn tay nắm thành quyền, như đang kiềm chế điều gì đó.
Giọng hắn khàn đi, hỏi từng chữ một, âm sắc nặng nề:
“Ngươi muốn gả cho ai?”
Ta phấn khởi đáp:
“Vẫn chưa biết. Không phải vài ngày nữa có kết bảng sao? Cữu cữu ta nói sẽ chọn một người trong số các học sĩ đỗ đạt lần này.”
“Nghe nói Lê Ngôn đến từ Minh Thành rất tốt. Cữu cữu ta bảo rằng, tuy gia cảnh của Lê Ngôn bình thường, nhưng phong thái toát ra từ văn chương của hắn rất đáng quý. Còn cả người ở Giang Châu nữa...”
Ta càng nói càng vui vẻ, mặt mày rạng rỡ, tay múa may minh họa, ánh mắt ngập tràn phấn khích.
Ánh mắt Tạ Tấn tối sầm, không khí ấm áp, ôn hòa quanh người hắn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng băng giá.
Hắn nhíu mày, ngón tay vô thức mân mê, thần sắc đè nén.
Ta giả vờ như không thấy, tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng:
“Người đọc sách phụ tình thì nhiều vô kể. Nam Sơ ở trong cung lâu như vậy, gặp qua ít nam nhân, đừng để bị vẻ bề ngoài lừa gạt.”
“A ca, huynh không biết đâu. Khi đọc bài văn của hắn, ta thực sự ngạc nhiên đến mức phải thán phục. Chữ viết cũng đẹp, khiến ta có cảm giác như gặp tri âm nơi đất khách. Ta thật lòng muốn kết giao với hắn!”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, nụ cười nở trên môi mà lòng tràn đầy toan tính.
“Đúng vậy, ta gặp ít nam nhân quá, nên ngày ngày chỉ thấy mỗi A ca, mới sinh ra cảm giác thích huynh.”
Ta làm ra vẻ ngượng ngùng, khó xử, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Cữu mẫu đã cho người mang tranh chân dung của họ đến. Đặc biệt là Lê Ngôn, dung mạo thật khôi ngô, tuấn tú. Thật đẹp làm sao, mặt như ngọc quan, khí chất đầy vẻ thư hương. Ta rất thích, rất muốn được gặp hắn.”
Đôi mắt ta sáng lên, chìm trong tưởng tượng, miệng bật cười khe khẽ.
Khóe môi Tạ Tấn trùng xuống, gương mặt tối sầm lại, đen như mực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.