Ta Xử Lý Ngoại Thất Của Phụ Thân
Chương 8
Tuyết Cao Điểm Điểm Tuyết
07/01/2025
Hộp lễ trong tay Tạ Tấn rơi xuống đất, phát ra một tiếng “bộp.”
Tạ Giai cũng đứng khựng lại, vội vàng bước đến chắn trước mặt ta, ngăn ta lại.
“Những gì bọn họ nói có đúng không? Có phải… là vì ta không? Nam Sơ, ta…”
Ta tránh khỏi bàn tay đang vươn tới của nàng, quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin.
“Công chúa, là do thần nữ si tâm vọng tưởng, thích huynh trưởng của người, là thần nữ không biết tự lượng sức. Thần nữ đã biết sai rồi.”
“Công chúa, xin người tha cho thần nữ. Không lâu nữa, phụ thân sẽ gả thần nữ cho Trần đại nhân, rời khỏi kinh thành, sẽ không còn khiến người chướng mắt nữa.”
Tạ Giai lớn tiếng kêu lên:
“Sao ngươi có thể gả cho loại người như vậy! Hắn có bao nhiêu tiểu thiếp trong hậu viện, lại còn hay đánh người. Ngươi làm sao có thể—”
Ta cắt ngang lời nàng bằng một nụ cười.
“Đây chẳng phải điều công chúa muốn thấy sao?”
Tạ Giai tức giận, nói:
“Đây không phải do ta sắp đặt! Ta và ngươi đã ở bên nhau bao nhiêu năm, từ lâu ta đã xem ngươi như bằng hữu. Sao ngươi có thể nghĩ như vậy về ta!”
Ta cười tự giễu, đáp:
“Thần nữ như cỏ dại trôi nổi, làm sao có thể làm bạn với công chúa? Có lẽ công chúa không phải là người khiến Trần đại nhân đến cầu hôn thần nữ, nhưng ai ai cũng biết công chúa ghét bỏ thần nữ, khinh thường thần nữ.”
“Người là công chúa, là người được bệ hạ yêu thương nhất. Tự nhiên sẽ có người muốn đạp lên thần nữ để lấy lòng công chúa.”
“Công chúa, bao năm qua thần nữ đã làm gì quá đáng chưa? Chỉ vì thần nữ yêu thích huynh trưởng của người mà đáng bị hành hạ như vậy sao?”
“Người có biết không, thần nữ vốn có thể gả cho một người phù hợp với mình, nhưng giờ thì sao? Mọi thứ đều đã bị hủy hoại, thần nữ chẳng còn gì nữa.”
“Nếu người và huynh trưởng của người vẫn chưa hài lòng, vậy thì g.i.ế.c thần nữ đi.”
Nàng ôm lấy miệng, nước mắt trào ra, mọi bất mãn vì những toan tính của ta trước đây, trong khoảnh khắc này, đều tan vỡ.
“Nam Sơ, không phải vậy! Ta không biết… ta không biết mọi chuyện lại thành ra thế này.”
Nàng khóc, nắm lấy tay ta. Ta nghiêng người, tránh khỏi.
“Không sao cả. Không còn quan trọng nữa.”
Ta nhấc chân, khập khiễng bước về phía xe ngựa. Từ đầu đến cuối, ta không hề liếc nhìn Tạ Tấn, người đang đứng đó với gương mặt tái nhợt, dù chỉ một lần.
Qua khe cửa sổ xe ngựa, ta nhìn thấy Tạ Giai đang khóc, chạy về phía Tạ Tấn. Nàng bất lực hỏi:
“A ca, là ta sai rồi. Ta phải làm sao bây giờ? Làm sao đây?”
Tạ Tấn nhắm mắt lại, rồi mở ra, như thể đã hạ quyết tâm. Giọng nói lạnh lùng, trầm tĩnh vang lên:
“Làm sao ư? Kẻ nên c.h.ế.t thì nên để hắn chết. Ta muốn cưới nàng ấy!”
10
Phụ thân nghe nói Tạ Giai khóc, không cần hỏi nguyên do, vừa thấy ta về đến phủ, liền giáng cho ta một cái tát, ép ta quỳ xuống.
Ông chỉ vào ta, mắng chửi thậm tệ:
“Đồ nghiệt nữ! Ngươi đáng chết! Ngay cả công chúa mà ngươi cũng dám đắc tội! Ta không thể giữ ngươi lại nữa, giờ ngươi lập tức theo Trần đại nhân đi đi!”
Trần đại nhân, dáng người chưa đến năm thước, đầu to tai lớn, cười tít mắt nói:
“Cố đại nhân bớt giận, gương mặt xinh đẹp thế này không nên đánh hỏng đâu.”
Nói rồi, hắn định đưa tay sờ mặt ta.
Đúng lúc này, một thanh trường kiếm xé gió bay đến, c.h.é.m trúng cánh tay hắn. Trần đại nhân đau đớn gào lên:
“Là ai? Mau ra đây!”
Phụ thân ta bị biến cố trước mắt làm cho sợ hãi, vội nấp sau lưng tên gia đinh.
Ta nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng, sợ hãi của bọn họ, trong lòng lạnh lùng cười nhạt.
Chỉ với một bức họa của ta, đã đủ để khiến Trần đại nhân dòm ngó.
Dù sao, ta đã đắc tội công chúa, lại không được phụ thân yêu thương.
Hành hạ ta, còn có thể lấy lòng công chúa, quả là tiện cả đôi đường.
Chọn Trần đại nhân, chẳng qua vì hắn là quan ty muối, mà cữu cữu ta lại là Ngự sử.
Trước đây, cữu cữu từng dâng sớ buộc tội hắn, nên hắn luôn đối đầu với c ữu cữu.
Chết một kẻ như hắn, cũng không phải uổng phí.
Tạ Tấn dẫn theo cấm vệ quân đến tuyên chỉ.
Trần Phú Quý bị kết tội tham ô, nhận hối lộ, bị cách chức điều tra.
Phụ thân ta lập tức nhảy dựng lên, thanh minh:
“Thần không quen hắn, hắn chẳng liên quan gì đến thần.”
Tạ Tấn đưa tay ra.
Ta không động đậy, khẽ hỏi:
“Thái tử điện hạ, người đến đây làm gì?”
Tạ Tấn cứng rắn kéo ta đứng dậy, nói:
“Ta đến rước nàng, được không?”
“Thái tử điện hạ đang nói đùa sao?”
Hắn đưa ta lên ngựa, thẳng tiến về Đông cung.
Đến nơi, hắn mở kho, lấy ra danh sách sính lễ cho ta xem.
“Ngày nàng rời cung, ta đã sắp xếp lại những sính lễ mẫu hậu để lại cho tức phụ tương lai. Ta còn cho người gửi thư đến ngoại tổ phụ, mời ông ấy đến dự lễ cưới của chúng ta, gặp cháu dâu tương lai.”
Ta nghẹn ngào nói:
“Người chẳng phải từng nói chỉ coi ta như muội muội, không thích ta sao?”
“Thích!” Hắn vội vàng trả lời.
“Ta thích nàng, rất thích. Đây là lần đầu tiên ta thích một người, nên ta không hiểu rõ cảm xúc này là dành cho muội muội hay… hơn thế.”
“Để nàng đau lòng là lỗi của ta.” Hắn dịu dàng lau nước mắt trên má ta, cẩn thận dỗ dành.
“Ta không mong nàng tha thứ cho ta ngay lúc này, nhưng xin hãy cho ta một cơ hội, đừng lạnh nhạt với ta. Và… đừng gọi ta là A ca nữa.”
“Nam Sơ, khoảng thời gian qua, ta rất đau lòng, cũng rất nhớ nàng.”
Ta ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào lòng hắn.
“Thái tử điện hạ, ta cũng rất đau lòng, cũng rất nhớ người.”
Tạ Giai cũng đứng khựng lại, vội vàng bước đến chắn trước mặt ta, ngăn ta lại.
“Những gì bọn họ nói có đúng không? Có phải… là vì ta không? Nam Sơ, ta…”
Ta tránh khỏi bàn tay đang vươn tới của nàng, quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin.
“Công chúa, là do thần nữ si tâm vọng tưởng, thích huynh trưởng của người, là thần nữ không biết tự lượng sức. Thần nữ đã biết sai rồi.”
“Công chúa, xin người tha cho thần nữ. Không lâu nữa, phụ thân sẽ gả thần nữ cho Trần đại nhân, rời khỏi kinh thành, sẽ không còn khiến người chướng mắt nữa.”
Tạ Giai lớn tiếng kêu lên:
“Sao ngươi có thể gả cho loại người như vậy! Hắn có bao nhiêu tiểu thiếp trong hậu viện, lại còn hay đánh người. Ngươi làm sao có thể—”
Ta cắt ngang lời nàng bằng một nụ cười.
“Đây chẳng phải điều công chúa muốn thấy sao?”
Tạ Giai tức giận, nói:
“Đây không phải do ta sắp đặt! Ta và ngươi đã ở bên nhau bao nhiêu năm, từ lâu ta đã xem ngươi như bằng hữu. Sao ngươi có thể nghĩ như vậy về ta!”
Ta cười tự giễu, đáp:
“Thần nữ như cỏ dại trôi nổi, làm sao có thể làm bạn với công chúa? Có lẽ công chúa không phải là người khiến Trần đại nhân đến cầu hôn thần nữ, nhưng ai ai cũng biết công chúa ghét bỏ thần nữ, khinh thường thần nữ.”
“Người là công chúa, là người được bệ hạ yêu thương nhất. Tự nhiên sẽ có người muốn đạp lên thần nữ để lấy lòng công chúa.”
“Công chúa, bao năm qua thần nữ đã làm gì quá đáng chưa? Chỉ vì thần nữ yêu thích huynh trưởng của người mà đáng bị hành hạ như vậy sao?”
“Người có biết không, thần nữ vốn có thể gả cho một người phù hợp với mình, nhưng giờ thì sao? Mọi thứ đều đã bị hủy hoại, thần nữ chẳng còn gì nữa.”
“Nếu người và huynh trưởng của người vẫn chưa hài lòng, vậy thì g.i.ế.c thần nữ đi.”
Nàng ôm lấy miệng, nước mắt trào ra, mọi bất mãn vì những toan tính của ta trước đây, trong khoảnh khắc này, đều tan vỡ.
“Nam Sơ, không phải vậy! Ta không biết… ta không biết mọi chuyện lại thành ra thế này.”
Nàng khóc, nắm lấy tay ta. Ta nghiêng người, tránh khỏi.
“Không sao cả. Không còn quan trọng nữa.”
Ta nhấc chân, khập khiễng bước về phía xe ngựa. Từ đầu đến cuối, ta không hề liếc nhìn Tạ Tấn, người đang đứng đó với gương mặt tái nhợt, dù chỉ một lần.
Qua khe cửa sổ xe ngựa, ta nhìn thấy Tạ Giai đang khóc, chạy về phía Tạ Tấn. Nàng bất lực hỏi:
“A ca, là ta sai rồi. Ta phải làm sao bây giờ? Làm sao đây?”
Tạ Tấn nhắm mắt lại, rồi mở ra, như thể đã hạ quyết tâm. Giọng nói lạnh lùng, trầm tĩnh vang lên:
“Làm sao ư? Kẻ nên c.h.ế.t thì nên để hắn chết. Ta muốn cưới nàng ấy!”
10
Phụ thân nghe nói Tạ Giai khóc, không cần hỏi nguyên do, vừa thấy ta về đến phủ, liền giáng cho ta một cái tát, ép ta quỳ xuống.
Ông chỉ vào ta, mắng chửi thậm tệ:
“Đồ nghiệt nữ! Ngươi đáng chết! Ngay cả công chúa mà ngươi cũng dám đắc tội! Ta không thể giữ ngươi lại nữa, giờ ngươi lập tức theo Trần đại nhân đi đi!”
Trần đại nhân, dáng người chưa đến năm thước, đầu to tai lớn, cười tít mắt nói:
“Cố đại nhân bớt giận, gương mặt xinh đẹp thế này không nên đánh hỏng đâu.”
Nói rồi, hắn định đưa tay sờ mặt ta.
Đúng lúc này, một thanh trường kiếm xé gió bay đến, c.h.é.m trúng cánh tay hắn. Trần đại nhân đau đớn gào lên:
“Là ai? Mau ra đây!”
Phụ thân ta bị biến cố trước mắt làm cho sợ hãi, vội nấp sau lưng tên gia đinh.
Ta nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng, sợ hãi của bọn họ, trong lòng lạnh lùng cười nhạt.
Chỉ với một bức họa của ta, đã đủ để khiến Trần đại nhân dòm ngó.
Dù sao, ta đã đắc tội công chúa, lại không được phụ thân yêu thương.
Hành hạ ta, còn có thể lấy lòng công chúa, quả là tiện cả đôi đường.
Chọn Trần đại nhân, chẳng qua vì hắn là quan ty muối, mà cữu cữu ta lại là Ngự sử.
Trước đây, cữu cữu từng dâng sớ buộc tội hắn, nên hắn luôn đối đầu với c ữu cữu.
Chết một kẻ như hắn, cũng không phải uổng phí.
Tạ Tấn dẫn theo cấm vệ quân đến tuyên chỉ.
Trần Phú Quý bị kết tội tham ô, nhận hối lộ, bị cách chức điều tra.
Phụ thân ta lập tức nhảy dựng lên, thanh minh:
“Thần không quen hắn, hắn chẳng liên quan gì đến thần.”
Tạ Tấn đưa tay ra.
Ta không động đậy, khẽ hỏi:
“Thái tử điện hạ, người đến đây làm gì?”
Tạ Tấn cứng rắn kéo ta đứng dậy, nói:
“Ta đến rước nàng, được không?”
“Thái tử điện hạ đang nói đùa sao?”
Hắn đưa ta lên ngựa, thẳng tiến về Đông cung.
Đến nơi, hắn mở kho, lấy ra danh sách sính lễ cho ta xem.
“Ngày nàng rời cung, ta đã sắp xếp lại những sính lễ mẫu hậu để lại cho tức phụ tương lai. Ta còn cho người gửi thư đến ngoại tổ phụ, mời ông ấy đến dự lễ cưới của chúng ta, gặp cháu dâu tương lai.”
Ta nghẹn ngào nói:
“Người chẳng phải từng nói chỉ coi ta như muội muội, không thích ta sao?”
“Thích!” Hắn vội vàng trả lời.
“Ta thích nàng, rất thích. Đây là lần đầu tiên ta thích một người, nên ta không hiểu rõ cảm xúc này là dành cho muội muội hay… hơn thế.”
“Để nàng đau lòng là lỗi của ta.” Hắn dịu dàng lau nước mắt trên má ta, cẩn thận dỗ dành.
“Ta không mong nàng tha thứ cho ta ngay lúc này, nhưng xin hãy cho ta một cơ hội, đừng lạnh nhạt với ta. Và… đừng gọi ta là A ca nữa.”
“Nam Sơ, khoảng thời gian qua, ta rất đau lòng, cũng rất nhớ nàng.”
Ta ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào lòng hắn.
“Thái tử điện hạ, ta cũng rất đau lòng, cũng rất nhớ người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.