Ta Xử Lý Ngoại Thất Của Phụ Thân

Chương 10: (Hết)

Tuyết Cao Điểm Điểm Tuyết

07/01/2025

12

 

Sau khi ta thành thân với Tạ Tấn.

 

Vào mùa hạ, Giang Nam xảy ra nạn lũ lớn, rất nhiều bách tính phải rời bỏ quê hương, lâm vào cảnh màn trời chiếu đất.

 

Dưới danh nghĩa thái tử phi, mỗi ngày ta ra ngoài phát cháo cho dân.

 

Ta cùng các quan viên xây dựng nhà ở cho người dân vùng bị thiên tai, an bài những nữ nhân lưu lạc vào phòng nhuộm hoặc xưởng dệt, để họ học một nghề có thể nuôi sống bản thân.

 

Ta mang thai, dù tháng còn nhỏ.

 

Trong một lần ra ngoài, ta thấy một đứa trẻ đang đi giữa đường, một chiếc xe ngựa lao thẳng về phía nó.

 

Ta vội chạy đến cứu đứa trẻ, nhưng lại mất đi đứa con trong bụng mình.

 

Đứa trẻ đó là cháu trai út của đương triều Thái phó.

 

Nhờ việc này, Tạ Tấn nhận được sự quý trọng từ Thái phó, các phu nhân trong môn sinh của Thái phó cũng mang lễ vật đến Đông cung thăm ta.

 

Tạ Tấn ngày càng thể hiện sự thông minh, càng trở nên ôn hòa, nho nhã, mang dáng dấp của một quân tử và thái tử mẫu mực.

 

Chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã nhận được lòng dân và sự ủng hộ của nhiều quan viên trong triều.

 

Tạ Tấn đích thân thay thuốc cho ta, ánh mắt đầy đau lòng khi nhìn thấy vết thương lớn trên người ta.

 

“Nam Sơ, nàng chịu khổ rồi. Sao nàng có thể liều lĩnh như vậy chứ?”

 

“Điện hạ, không sao cả.” Ta khẽ hôn lên má hắn, tựa vào lòng hắn.

 

“Điện hạ là phu quân của thiếp, cũng là thái tử. Thiếp tất nhiên phải làm tròn trách nhiệm của một thái tử phi. Vì phu quân, dù có c.h.ế.t thiếp cũng không oán.”

 

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt thâm tình:

 

“Không, Nam Sơ. Sự an nguy của nàng mới là quan trọng nhất. Sau này không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”

 

“Ta cảm ơn nàng, vì đã luôn ở bên cạnh ta. Nàng là người thê tử duy nhất của ta trong đời này.”

 

Đệ đệ ta, người đang học tại Quốc Tử Giám, chạy đến.

 

Đệ ấy mang theo một con gà rừng, bảo rằng để bồi bổ cho ta.

 

Đệ ấy nhìn ta, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

 

Ta nhìn thấy đệ giờ đã lớn khôn, trở thành một thiếu niên, trong lòng không khỏi cảm thấy an ủi.

 

Trong phòng chỉ còn lại ta và đệ đệ.

 

Đệ ấy lặng lẽ nhìn ta.

 

Một lúc lâu sau, đệ đệ ta run rẩy, mang theo tiếng nức nở nói:

 



“A tỷ, ta sẽ chăm chỉ học hành, ta sẽ thi đỗ cao, ta sẽ trở thành chỗ dựa của tỷ, sẽ vì tỷ mà chống đỡ cả bầu trời.”

 

“Tỷ nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình, yêu thương bản thân, đừng để mình bị tổn thương.”

 

“Ta không muốn tỷ lấy thân thể của mình ra làm đánh đổi. Nếu thật như vậy, thà rằng năm đó ta c.h.ế.t đi còn hơn.”

 

Đệ đệ của ta, trước mặt đệ, lớp ngụy trang suốt bao năm qua cuối cùng cũng không thể che giấu.

 

Hồi ta còn làm bạn đọc trong cung, mỗi lần gặp nhau, gần nhất cũng phải đến nửa năm mới được gặp một lần.

 

Mỗi lần như vậy, đệ chỉ lặng lẽ nhìn ta, dặn dò ta phải ăn uống đầy đủ.

 

Ta đưa tay vuốt ve gương mặt đệ, nhẹ nhàng nói:

 

“Đừng khóc nữa, a tỷ biết rồi.”

 

Đệ ấy bướng bỉnh nhìn ta:

 

“Nếu tỷ lừa ta, ta sẽ không học hành nữa. A tỷ, dù tỷ không phải thái tử phi, nhưng tỷ còn có ta. Ta sẽ bảo vệ tỷ, ta sẽ học hành, sẽ nuôi dưỡng tỷ.”

 

“Ta muốn a tỷ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”

 

“A tỷ, tỷ hãy nghĩ đến ta, tỷ nỡ để ta cô độc một mình sao?”

 

Ta xoa đầu đệ đệ, nở nụ cười rạng rỡ:

 

“Không đâu, từ nay về sau sẽ không như vậy nữa.”

 

Những lời này, ta chỉ đang dối gạt đệ.

 

Ta đã bước trên con đường này, không thể quay đầu.

 

Cũng không muốn quay đầu.

 

13

 

Thuở nhỏ, vào một ngày đông giá rét, ta rơi xuống nước, để lại tổn thương lâu dài cho thân thể.

 

Ta sống đến bảy mươi tuổi, một đời trải qua biết bao sóng gió và thăng trầm.

 

A đệ đúng như lời đệ ấy nói, đã dốc sức học hành.

 

Từ một trạng nguyên đến khi làm quan tới chức thừa tướng, hành trình của đệ vô cùng gian nan.

 

Dáng vẻ ngây ngô ngày nào đã dần phai nhạt, thay vào đó là sự chín chắn và vững vàng.

 

Đệ ấy nói:

 

“A tỷ, ta sẽ luôn đứng phía sau tỷ.”

 

Từ thái tử phi đến hoàng hậu, rồi trở thành thái hậu.

 

Tạ Tấn, hắn đã làm được, đối xử với ta trước sau như một.



 

Hắn khẽ vuốt ve chân mày của ta, dù dung nhan ta đã phai nhòa, ánh mắt hắn vẫn dịu dàng như trước.

 

Hắn đặt ngọc tỷ vào tay ta, thứ quyền lực mà ta từng khao khát.

 

Trong di chiếu, hắn cho phép ta lâm triều xưng đế.

 

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta, ánh mắt thoáng hiện vẻ hoài niệm:

 

“Nam Sơ, ta biết nàng luôn đầy toan tính, nhưng chính điều đó lại là điều ta thích nhất ở nàng.”

 

“Ta biết nàng chỉ giả vờ ngoan ngoãn.”

 

“Ta đã nhìn thấy khát vọng của nàng từ những bài văn nàng giúp Tạ Giai viết.”

 

“Đi làm đi, làm những gì nàng muốn, sau này không cần phải giấu giếm ta nữa, ta đều biết cả.”

 

Hắn lau nước mắt cho ta, cười như đang kể một câu chuyện nhỏ nhặt không đáng bận tâm:

 

“Nam Sơ, ta rất thích nàng, nhưng nàng luôn bắt ta xem những tấu chương dài dằng dặc, khiến thời gian chúng ta bên nhau ít đến đáng thương.”

 

Hắn khép mắt lại, đầy vẻ uất ức.

 

Ta vừa khóc vừa cười, đau lòng không chịu nổi, ngã quỵ bên đầu giường của hắn.

 

Những mất mát thời thơ ấu đã theo ta suốt cả cuộc đời.

 

Cái c.h.ế.t của mẫu thân dạy ta cách hận.

 

Cái c.h.ế.t của Tạ Tấn dạy ta cách yêu.

 

Ta cẩn trọng, tận tụy phê duyệt từng tấu chương, không dám dừng lại dù chỉ một khắc.

 

Đây là giang sơn mà ta và hắn đã cùng nhau cai quản.

 

Ta ngã bệnh, bệnh rất nặng.

 

Là do lao lực quá độ.

 

Con cháu vây quanh bên giường, gương mặt đầy lo lắng.

 

Bọn chúng đều rất tốt, không giống như ta thời niên thiếu, đầy uốn éo và vặn vẹo.

 

Bọn chúng giống Tạ Tấn, dịu dàng, lễ độ.

 

Tạ Tấn đã dạy dỗ chúng rất tốt.

 

Ta khép đôi mắt lại, thầm nghĩ:

 

“Tạ Tấn, ta không phụ lòng ủy thác của chàng. Bây giờ, ta đến tìm chàng, chàng nhất định phải đợi ta!”

 

(Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Xử Lý Ngoại Thất Của Phụ Thân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook