Chương 4: Tiếp yến (thượng)
Huong Thao Du Vien
04/03/2022
Editor: Yuu
Đã đến giờ hợi.
Ban đêm, trong Nhất Phẩm Cư, tiếng ca uyển chuyển, huyền âm vang nhẹ, ca múa linh đình.
Sở Vương đứng dậy, mời rượu một vòng. Bình Vương cũng đứng dậy, lại mời rượu một vòng.
Các con em thế gia cũng thay phiên nhau mời rượu, Lạc Trăn ngồi bên cạnh công chúa, kính một ly, tiếp một ly, trò chuyện vài câu, nhanh chóng phân biệt được thân phận của những người ở đây.
Vừa uống, vừa uyển chuyển cười.
Được rồi, không cần lao lực tìm làm gì, những nam phụ độc ác đều đã tụ lại ở đây rồi.
Tuyên Chỉ ngồi ngay ngắn tại chỗ, có vẻ đã uống nhiều .
Tuy rằng trong mắt người ngoài, Kính Đoan công chúa dù có uống hơn mười ly rượu thì vẫn cao lãnh như cũ, dáng ngồi đoan trang, giọng điệu bình thường, sắc mặt không phiếm hồng, nhưng Lạc Trăn vừa thấy ánh mắt lơ mơ của nàng, thần sắc đỏ bừng, thì đã biết nếu công chúa còn tiếp tục uống sẽ không chịu được mà phun ra.
Sau khi kính rượu một vòng, liên tiếp uống mười mấy hai mươi ly, đũa cũng không kịp chạm tới đồ ăn lót dạ, Sở Vương nhẹ nhàng đưa mắt nhìn hai thư đồng tâm phúc, công tử của Hoa thượng thư_ Hoa Chính Quân liền đứng dậy, đi ra gây sự .
Hoa Chính Quân người này trời sinh có khuôn mặt cực kì phong lưu, hôm nay mặc một thân vân hạc cẩm bào đỏi chói, chưa nói đã cười, giơ ly rượu, kính lần hai.
"Tửu lượng của công chúa thật tốt, Hoa mỗ có mắt không tròng ; trước đó lại đánh giá thấp người. Cảm thấy thực hổ thẹn, tự phạt một ly."
Hắn dẫn đầu nâng ly, trước mặt mọi người uống một hơi cạn sạch, trong tiếng xì xào cảm thán của mọi người, để ly rượu xuống, thở dài nói, "Tối nay là dịp trọng đại, đông khách, tụ tập dưới một mái nhà, chỉ tiếc Nghiệp Vương điện hạ thân thể không tốt, không thể góp mặt. Thật sự đáng tiếc ."
Lạc Trăn như có điều suy nghĩ, nhìn Hoa Chính Quân một chút.
Nghiệp Vương Chu Tuấn thân là tiểu hoàn tử hoàng đế sủng ái nhất, tính tình quái gở ngạo mạn, không cho Tam ca Sở Vương mặt mũi, nhiều người mời hắn tham gia đại yến hắn đều từ chối không đến, khó trách người đầu tiên nam chủ tiêu diệt lại là hắn.
Hoa Chính Quân liền làm thân, tự mình quyết định, tự tay rót đầy một ly rượu, hai tay nâng cho Tuyên Chỉ.
Tuyên Chỉ quả thật uống nhiều , bày ra thần sắc thanh lãnh, ánh mắt chếch đi, nhìn chằm chằm mấy cái đèn cao ngất, sớm không biết đã trôi đến nơi nào rồi.
Lạc Trăn đứng dậy, thuận tay nhận lấy ly rượu, "Uống rượu cần ba phần ý, lấy hơi say là tốt nhất. Nếu cứ liên tục uống, thì thật là không có ý tứ . Công chúa hôm nay đã uống rất nhiều, ly rượu này, ta thay công chúa tiếp lấy" Dứt lời liền dứt khoát uống hết.
Hoa Chính Quân quan sát hai má đỏ ửng của nam nhân trước mặt, bên môi nổi lên một tia ngả ngớn, khi Lạc Trăn vừa ngơi tay liền rót đầy ly rượu của nàng.
"Ly rượu vừa rồi, là Hoa mỗ kính công chúa . Ly này, mới là kính Lạc tiểu thư . —— không biết Lạc tiểu thư sau khi uống xong ly này, liệu có ba phần men say, đào đào tự tại hơi say?"
Lạc Trăn cầm ly rượu, như cười như không, "Lạc tiểu thư? Xưng hô này thực là mới mẻ. Lạc mỗ từ sau mười tuổi đã không còn nghe nữa ."
Hoa Chính Quân nghẹn một chút, nhanh chóng sửa miệng cười nói, "Hoa mỗ vô tri, đã mạo phạm rồi . Nếu tiểu thư không thích cách xưng hô này, không bằng liền theo phong tục của quý quốc, gọi các hạ là Lạc Quân thế nào?"
Lạc Trăn nâng ly nói, "Như thế rất tốt." Dứt lời đem rượu ngon uống một hơi cạn sạch, lắc lắc chiếc ly, giễu cợt nói, "Mới vừa rồi Hoa công tử hỏi Lạc mỗ làm sao để có ba phần men say. A, ly nhỏ như thế này, muốn say hơi khó đó."
Giọng nói của nàng trong trẻo mang theo vài chút tùy ý, trong tay nâng ly rượu tinh xảo, "Lạc mỗ mới đến, không biết quy củ của kinh thành. Chẳng lẽ quý đô thành nuông chiều các vị công tử ca nhi, đều là dùng loại ly rượu tinh xảo một ngụm là hết như này sao? Như gà mổ thóc, thật có ý đấy."
Sắc mặt con em thế gia ở đây chợt sầm xuống.
Ngồi ở bên phải vị trí trung tâm , là một vị quan thần sắc 'xinh đẹp', mặc y phục đỏ thẫm. Người này thân phận bất phàm, chính là đệ đệ ruột của đương kim hoàng hậu, quốc cữu, tiểu hầu gia Văn Húc.
Văn Húc cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Sở Vương nói, "Tam gia, khách quý của Dĩnh Xuyên quốc không hài lòng với ly rượu của chúng ta , sao không lấy bát lớn ra chứ."
Hoa Chính Quân nghe vậy cười nói, "Văn tiểu hầu gia nói rất đúng, uống bát lớn mới vui. Ta nhớ quý phủ của Tam gia mang đến một bộ cốc ngự tứ chạm khắc Trúc Ngọc, sao không lấy ra chiêu đãi khách quý?"
Sở Vương ha ha cười một tiếng, phân phó người đi lấy.
Bên trong tịnh xá, đã đổi một khúc « Thanh Thanh Mạn ».
Đã đổi tới cả bát rượu, lập tức có người đi lên mời rượu, Lạc Trăn không còn khách khí, giống như thay công chúa ngăn cản. Sau khi uống xong, lộ ra cái bát rỗng, người mời rượu cũng phải uống xong tại chỗ.
Hai bên thay nhau mời rượu, uống liền bảy tám bát, tuy rằng hai gò má đã ửng hồng, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo như cũ, chuyện trò vui vẻ, tửu lượng như thế làm người trong yến tiệc âm thầm kinh hãi.
Mắt thấy uống cũng khá nhiều , mặt mũi cũng đã cho đủ, mắt thấy lại có người tới mời rượu, Lạc Trăn bắt đầu chơi lại, lấy tay cản ở miệng chén, mượn vài phần cảm giác say, lười biếng cười nói, "Không được, nhiều người như vậy mời rượu, rõ là quá sức với ta, cũng không tính bản lĩnh gì. Muốn đọ sức thì lần sau có dịp một mình đấu tiếp, hôm nay đủ rồi ." Dứt lời nghiêng đầu hỏi Tuyên Chỉ, "Có phải hay không, công chúa?"
Tuyên Chỉ lấy tay chi di, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, nói, "Ta mệt rồi, trở về thôi."
Bình Vương nhìn nhìn, cười nói, "Mới hơn quá nửa giờ hợi, vẫn còn sớm, Tam đệ đã tỉ mỉ chuẩn bị rất nhiều rượu thịt, ta thấy công chúa vẫn chưa ăn chút gì. Tiệc rượu chưa tàn, sao lại muốn trở về rồi."
Hắn cười đưa tay chỉ những con em thế gia xung quanh, " Các ngươi thật là, đi tới chỉ toàn mời rượu, chưa nói được câu nào đứng đắn, một đám uống đến nỗi mặt đỏ tía tai . Kính Đoan công chúa là kim chi ngọc diệp, bình thường cũng không gặp qua tình huống này , nhìn xem, làm công chúa điện hạ sợ hãi rồi—— "
Lời còn chưa dứt, Tuyên Chỉ cầm hai bát lớn đặt mạnh lên bàn, "Ai sợ hãi. Năm trước ta lên núi săn sói, tự tay lột da sói, làm áo choàng hiến cho mẫu hậu. Chẳng lẽ chư vị đang ngồi uống nhiều thêm vài chén rượu, lại đáng sợ hơn việc lột da sói sao ."
Bình Vương bị nghẹn một chút, câu nói tiếp theo không thể thốt ra khỏi miệng được nữa.
Lạc Trăn bật cười, vỗ tay cho màn múa vừa rồi, phân phó nói, "Đổi một ca khúc náo nhiệt chút. Nhạc này quá buồn rồi."
Tiếng nhạc dừng lại một lát, quả nhiên đổi một khúc « Hỉ Nghênh Xuân ».
Nháy mắt náo nhiệt lên hẳn, tiếng nhạc phủ kín nhã gian tịnh xá, nháy mắt che dấu bầu không khí xấu hổ kia.
Rượu say, không biết là ai, nhìn ra gian ngoài vỗ tay vài cái.
Hơn mười vị công tử mặc cẩm y chăm chú nhìn, ánh mắt mịt mờ, trao đổi ánh mắt với nhau,ai cũng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Ngay sau đó, hai thiếu nữ mặc váy sa mỏng vén màn nối đuôi nhau mà vào.
Các thiếu nữ nũng nịu thỉnh an, tiếng như oanh yến, lập tức bắn ánh mắt nhu thuận ra bốn phía, mỗi người một phần hầu hạ những vị công tử đang ngồi đây. có mấy vị công tử thấp giọng cười, xen lẫn tiếng nói oanh yến ấy, trong lúc nhất thời, sắc dục liền nhiễm đầy trong mắt.
Tuyên Chỉ chưa từng thấy qua trường hợp như thế, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Lúc này, Lạc Trăn có cảm giác say bảy phần.
Nàng cứ ngồi ở đấy, như tượng bạch ngọc ngắm nghía xung quanh, phảng phất không chịu nổi men say trong người, ánh mắt hơi hơi rủ xuống, nhìn vào mấy món ăn trên bàn, che lại lãnh ý trong mắt.
—— Nam chủ nữ chủ tề tụ một nơi, quả nhiên có chuyện sảy ra.
-------
Giọng nói nhẹ nhàng tản mạn vang lên, đương kim quốc cữu gia Văn Húc treo một tia cười lạnh, thấp giọng cùng Võ Xương Hầu thế tử nói chuyện.
"Nữ nhân Dĩnh Xuyên quốc, mỗi người đều thiếu giáo huấn. Dựa vào việc có xuất thân tốt, liền tự cho là có thể leo lên đầu nam nhân. Ngươi xem Kính Đoan công chúa kia, ở trước mặt Tam gia cũng dám tự xưng vương . Ngươi lại nhìn Lạc Trăn kia, đang yên ổn làm nữ nhân không làm, lại muốn giả trang nam, cải trang cũng thật giống! Ta nhìn không vừa mắt! Ta tìm một đám nữ nhân đến đây hầu hạ, cho bọn họ biết nữ nhân thì phải nên có dáng vẻ như thế nào, để xem bọn họ còn tiếp tục giả vờ được đến lúc nào."
Võ Xương Hầu thấp giọng hỏi, "Hầu gia an bài như thế, Tam gia có biết không? Dù sao thân phận của Kính Đoan công chúa vẫn còn đó."
Văn Húc không quan trọng khoát tay, "Ở ngoài mặt thì không trêu chọc Kính Đoan công chúa. Tam gia có ý, đem khí thế của con ả họ Lạc kia đè ép xuống, gϊếŧ gà dọa khỉ mà thôi."
Võ Lăng Hầu thế tử ngồi một bên khác cũng ghé lại, thấp giọng nói, "Chiêu này hữu dụng không? Nghe nói tỷ tỷ của Lạc Trăn chính lá cái người nam nữ đều không chê Lạc Nhã Chi, cái người cưới cả nam thê tứ thiếp vô cửa cùng một lúc ấy."
Văn Húc hừ nói, "Lạc Nhã Chi có năng lực, nhưng Lạc Trăn không hẳn. Là la hay là ngựa, lôi ra đi dạo thì biết."
Đã đến giờ hợi.
Ban đêm, trong Nhất Phẩm Cư, tiếng ca uyển chuyển, huyền âm vang nhẹ, ca múa linh đình.
Sở Vương đứng dậy, mời rượu một vòng. Bình Vương cũng đứng dậy, lại mời rượu một vòng.
Các con em thế gia cũng thay phiên nhau mời rượu, Lạc Trăn ngồi bên cạnh công chúa, kính một ly, tiếp một ly, trò chuyện vài câu, nhanh chóng phân biệt được thân phận của những người ở đây.
Vừa uống, vừa uyển chuyển cười.
Được rồi, không cần lao lực tìm làm gì, những nam phụ độc ác đều đã tụ lại ở đây rồi.
Tuyên Chỉ ngồi ngay ngắn tại chỗ, có vẻ đã uống nhiều .
Tuy rằng trong mắt người ngoài, Kính Đoan công chúa dù có uống hơn mười ly rượu thì vẫn cao lãnh như cũ, dáng ngồi đoan trang, giọng điệu bình thường, sắc mặt không phiếm hồng, nhưng Lạc Trăn vừa thấy ánh mắt lơ mơ của nàng, thần sắc đỏ bừng, thì đã biết nếu công chúa còn tiếp tục uống sẽ không chịu được mà phun ra.
Sau khi kính rượu một vòng, liên tiếp uống mười mấy hai mươi ly, đũa cũng không kịp chạm tới đồ ăn lót dạ, Sở Vương nhẹ nhàng đưa mắt nhìn hai thư đồng tâm phúc, công tử của Hoa thượng thư_ Hoa Chính Quân liền đứng dậy, đi ra gây sự .
Hoa Chính Quân người này trời sinh có khuôn mặt cực kì phong lưu, hôm nay mặc một thân vân hạc cẩm bào đỏi chói, chưa nói đã cười, giơ ly rượu, kính lần hai.
"Tửu lượng của công chúa thật tốt, Hoa mỗ có mắt không tròng ; trước đó lại đánh giá thấp người. Cảm thấy thực hổ thẹn, tự phạt một ly."
Hắn dẫn đầu nâng ly, trước mặt mọi người uống một hơi cạn sạch, trong tiếng xì xào cảm thán của mọi người, để ly rượu xuống, thở dài nói, "Tối nay là dịp trọng đại, đông khách, tụ tập dưới một mái nhà, chỉ tiếc Nghiệp Vương điện hạ thân thể không tốt, không thể góp mặt. Thật sự đáng tiếc ."
Lạc Trăn như có điều suy nghĩ, nhìn Hoa Chính Quân một chút.
Nghiệp Vương Chu Tuấn thân là tiểu hoàn tử hoàng đế sủng ái nhất, tính tình quái gở ngạo mạn, không cho Tam ca Sở Vương mặt mũi, nhiều người mời hắn tham gia đại yến hắn đều từ chối không đến, khó trách người đầu tiên nam chủ tiêu diệt lại là hắn.
Hoa Chính Quân liền làm thân, tự mình quyết định, tự tay rót đầy một ly rượu, hai tay nâng cho Tuyên Chỉ.
Tuyên Chỉ quả thật uống nhiều , bày ra thần sắc thanh lãnh, ánh mắt chếch đi, nhìn chằm chằm mấy cái đèn cao ngất, sớm không biết đã trôi đến nơi nào rồi.
Lạc Trăn đứng dậy, thuận tay nhận lấy ly rượu, "Uống rượu cần ba phần ý, lấy hơi say là tốt nhất. Nếu cứ liên tục uống, thì thật là không có ý tứ . Công chúa hôm nay đã uống rất nhiều, ly rượu này, ta thay công chúa tiếp lấy" Dứt lời liền dứt khoát uống hết.
Hoa Chính Quân quan sát hai má đỏ ửng của nam nhân trước mặt, bên môi nổi lên một tia ngả ngớn, khi Lạc Trăn vừa ngơi tay liền rót đầy ly rượu của nàng.
"Ly rượu vừa rồi, là Hoa mỗ kính công chúa . Ly này, mới là kính Lạc tiểu thư . —— không biết Lạc tiểu thư sau khi uống xong ly này, liệu có ba phần men say, đào đào tự tại hơi say?"
Lạc Trăn cầm ly rượu, như cười như không, "Lạc tiểu thư? Xưng hô này thực là mới mẻ. Lạc mỗ từ sau mười tuổi đã không còn nghe nữa ."
Hoa Chính Quân nghẹn một chút, nhanh chóng sửa miệng cười nói, "Hoa mỗ vô tri, đã mạo phạm rồi . Nếu tiểu thư không thích cách xưng hô này, không bằng liền theo phong tục của quý quốc, gọi các hạ là Lạc Quân thế nào?"
Lạc Trăn nâng ly nói, "Như thế rất tốt." Dứt lời đem rượu ngon uống một hơi cạn sạch, lắc lắc chiếc ly, giễu cợt nói, "Mới vừa rồi Hoa công tử hỏi Lạc mỗ làm sao để có ba phần men say. A, ly nhỏ như thế này, muốn say hơi khó đó."
Giọng nói của nàng trong trẻo mang theo vài chút tùy ý, trong tay nâng ly rượu tinh xảo, "Lạc mỗ mới đến, không biết quy củ của kinh thành. Chẳng lẽ quý đô thành nuông chiều các vị công tử ca nhi, đều là dùng loại ly rượu tinh xảo một ngụm là hết như này sao? Như gà mổ thóc, thật có ý đấy."
Sắc mặt con em thế gia ở đây chợt sầm xuống.
Ngồi ở bên phải vị trí trung tâm , là một vị quan thần sắc 'xinh đẹp', mặc y phục đỏ thẫm. Người này thân phận bất phàm, chính là đệ đệ ruột của đương kim hoàng hậu, quốc cữu, tiểu hầu gia Văn Húc.
Văn Húc cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Sở Vương nói, "Tam gia, khách quý của Dĩnh Xuyên quốc không hài lòng với ly rượu của chúng ta , sao không lấy bát lớn ra chứ."
Hoa Chính Quân nghe vậy cười nói, "Văn tiểu hầu gia nói rất đúng, uống bát lớn mới vui. Ta nhớ quý phủ của Tam gia mang đến một bộ cốc ngự tứ chạm khắc Trúc Ngọc, sao không lấy ra chiêu đãi khách quý?"
Sở Vương ha ha cười một tiếng, phân phó người đi lấy.
Bên trong tịnh xá, đã đổi một khúc « Thanh Thanh Mạn ».
Đã đổi tới cả bát rượu, lập tức có người đi lên mời rượu, Lạc Trăn không còn khách khí, giống như thay công chúa ngăn cản. Sau khi uống xong, lộ ra cái bát rỗng, người mời rượu cũng phải uống xong tại chỗ.
Hai bên thay nhau mời rượu, uống liền bảy tám bát, tuy rằng hai gò má đã ửng hồng, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo như cũ, chuyện trò vui vẻ, tửu lượng như thế làm người trong yến tiệc âm thầm kinh hãi.
Mắt thấy uống cũng khá nhiều , mặt mũi cũng đã cho đủ, mắt thấy lại có người tới mời rượu, Lạc Trăn bắt đầu chơi lại, lấy tay cản ở miệng chén, mượn vài phần cảm giác say, lười biếng cười nói, "Không được, nhiều người như vậy mời rượu, rõ là quá sức với ta, cũng không tính bản lĩnh gì. Muốn đọ sức thì lần sau có dịp một mình đấu tiếp, hôm nay đủ rồi ." Dứt lời nghiêng đầu hỏi Tuyên Chỉ, "Có phải hay không, công chúa?"
Tuyên Chỉ lấy tay chi di, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, nói, "Ta mệt rồi, trở về thôi."
Bình Vương nhìn nhìn, cười nói, "Mới hơn quá nửa giờ hợi, vẫn còn sớm, Tam đệ đã tỉ mỉ chuẩn bị rất nhiều rượu thịt, ta thấy công chúa vẫn chưa ăn chút gì. Tiệc rượu chưa tàn, sao lại muốn trở về rồi."
Hắn cười đưa tay chỉ những con em thế gia xung quanh, " Các ngươi thật là, đi tới chỉ toàn mời rượu, chưa nói được câu nào đứng đắn, một đám uống đến nỗi mặt đỏ tía tai . Kính Đoan công chúa là kim chi ngọc diệp, bình thường cũng không gặp qua tình huống này , nhìn xem, làm công chúa điện hạ sợ hãi rồi—— "
Lời còn chưa dứt, Tuyên Chỉ cầm hai bát lớn đặt mạnh lên bàn, "Ai sợ hãi. Năm trước ta lên núi săn sói, tự tay lột da sói, làm áo choàng hiến cho mẫu hậu. Chẳng lẽ chư vị đang ngồi uống nhiều thêm vài chén rượu, lại đáng sợ hơn việc lột da sói sao ."
Bình Vương bị nghẹn một chút, câu nói tiếp theo không thể thốt ra khỏi miệng được nữa.
Lạc Trăn bật cười, vỗ tay cho màn múa vừa rồi, phân phó nói, "Đổi một ca khúc náo nhiệt chút. Nhạc này quá buồn rồi."
Tiếng nhạc dừng lại một lát, quả nhiên đổi một khúc « Hỉ Nghênh Xuân ».
Nháy mắt náo nhiệt lên hẳn, tiếng nhạc phủ kín nhã gian tịnh xá, nháy mắt che dấu bầu không khí xấu hổ kia.
Rượu say, không biết là ai, nhìn ra gian ngoài vỗ tay vài cái.
Hơn mười vị công tử mặc cẩm y chăm chú nhìn, ánh mắt mịt mờ, trao đổi ánh mắt với nhau,ai cũng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Ngay sau đó, hai thiếu nữ mặc váy sa mỏng vén màn nối đuôi nhau mà vào.
Các thiếu nữ nũng nịu thỉnh an, tiếng như oanh yến, lập tức bắn ánh mắt nhu thuận ra bốn phía, mỗi người một phần hầu hạ những vị công tử đang ngồi đây. có mấy vị công tử thấp giọng cười, xen lẫn tiếng nói oanh yến ấy, trong lúc nhất thời, sắc dục liền nhiễm đầy trong mắt.
Tuyên Chỉ chưa từng thấy qua trường hợp như thế, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Lúc này, Lạc Trăn có cảm giác say bảy phần.
Nàng cứ ngồi ở đấy, như tượng bạch ngọc ngắm nghía xung quanh, phảng phất không chịu nổi men say trong người, ánh mắt hơi hơi rủ xuống, nhìn vào mấy món ăn trên bàn, che lại lãnh ý trong mắt.
—— Nam chủ nữ chủ tề tụ một nơi, quả nhiên có chuyện sảy ra.
-------
Giọng nói nhẹ nhàng tản mạn vang lên, đương kim quốc cữu gia Văn Húc treo một tia cười lạnh, thấp giọng cùng Võ Xương Hầu thế tử nói chuyện.
"Nữ nhân Dĩnh Xuyên quốc, mỗi người đều thiếu giáo huấn. Dựa vào việc có xuất thân tốt, liền tự cho là có thể leo lên đầu nam nhân. Ngươi xem Kính Đoan công chúa kia, ở trước mặt Tam gia cũng dám tự xưng vương . Ngươi lại nhìn Lạc Trăn kia, đang yên ổn làm nữ nhân không làm, lại muốn giả trang nam, cải trang cũng thật giống! Ta nhìn không vừa mắt! Ta tìm một đám nữ nhân đến đây hầu hạ, cho bọn họ biết nữ nhân thì phải nên có dáng vẻ như thế nào, để xem bọn họ còn tiếp tục giả vờ được đến lúc nào."
Võ Xương Hầu thấp giọng hỏi, "Hầu gia an bài như thế, Tam gia có biết không? Dù sao thân phận của Kính Đoan công chúa vẫn còn đó."
Văn Húc không quan trọng khoát tay, "Ở ngoài mặt thì không trêu chọc Kính Đoan công chúa. Tam gia có ý, đem khí thế của con ả họ Lạc kia đè ép xuống, gϊếŧ gà dọa khỉ mà thôi."
Võ Lăng Hầu thế tử ngồi một bên khác cũng ghé lại, thấp giọng nói, "Chiêu này hữu dụng không? Nghe nói tỷ tỷ của Lạc Trăn chính lá cái người nam nữ đều không chê Lạc Nhã Chi, cái người cưới cả nam thê tứ thiếp vô cửa cùng một lúc ấy."
Văn Húc hừ nói, "Lạc Nhã Chi có năng lực, nhưng Lạc Trăn không hẳn. Là la hay là ngựa, lôi ra đi dạo thì biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.