Chương 157: Chương 148-2
Hắc miêu vô miên
28/01/2021
Lâm Khinh ngoan ngoãn nghe lời, miệng thì mút phần đầu, tay cũng hoạt động
lên xuống, tay kia còn rảnh rỗi thì nghịch hai viên cầu.
"A, nhanh nhanh một chút, đúng như vậy... bảo bối..."
Lam Túc động tình, dùng ánh mắt lướt một vòng quanh người Lâm Khinh, thấy y vẫn áo quần chỉn chu thì bất mãn nói:
"Đệ không cởi y phục à? Sao mình ta phải khoả thân thế này?"
Lâm Khinh đang tập trung suýt nữa bị sặc, ngẩng đầu lên, trên khoé môi còn dính một chút nước bọt óng ánh, Lam Túc bắt đầu dụ dỗ.
"Lên đây cho ta hôn đệ một cái..."
Lâm Khinh không bị lừa, nhanh chóng cởi y phục của mình ra chỉ để lại tiết khố rồi lại tiếp tục cúi xuống, y quyết tâm phải làm nam nhân bắn ra thì mới thôi.
Lam Túc vừa sung sướng vừa ngứa ngáy, nhìn thắt lưng tinh tế và hai cánh mông căng tròn kia mà không cách nào chạm tới, hắn khó chịu vô cùng. Lại tiếp tục cầu xin:
"Quay người lại đây đi mà."
Lâm Khinh nghe thấy lời của nam nhân, hơi mủi lòng nhưng không hề làm theo, y vẫn kiên trì dùng khoang miệng bao bọc lấy tính khí, kiên nhẫn từng chút mà mút vào.
Lam Túc không thuyết phục được y đành nhắm mắt mặc cho khoái cảm bủa vây.
"Giỏi lắm... thật sướng. Mút mạnh nữa lên."
Nghe những lời ô uế này, Lâm Khinh lại thấy hơi hưng phấn, phía dưới cũng từ từ ngóc đầu dậy. Y gắng gượng cúi đầu ấn hung thú to lớn đâm sâu vào cổ họng mình.
Cảm giác tê dại truyền đến. Lam Túc bị kích thích đột ngột mà bắn ra, dịch trắng ngập tràn khuôn miệng Lâm Khinh làm y ho sặc sụa.
Lam Túc cũng hoảng hồn, vội ngồi dậy lại bị dây leo kéo về, "Đệ mau mau nhổ ra đi."
Lâm Khinh không nghe, sau khi nuốt hết chất dịch trắng đục của Lam Túc vào bụng còn khẽ liếm môi, khoé mắt đỏ bừng, nước mắt sinh lý chảy ra trông vô cùng dụ người.
"Huynh nằm im không được động."
Lam Túc dở khóc dở cười, không biết đây là phục vụ hay trừng phạt hắn nữa, món ngon để trước mặt mà chỉ được nhìn chứ không được ăn. Yêu tinh này cũng biết dày vò hắn lắm.
"Lâm Khinh, đệ đừng quậy nữa... nghe lời..."
Lâm Khinh thật ra cũng khó chịu lắm rồi, hai bên quai hàm đã mỏi nhừ, đầu lưỡi tê dại, nhưng vì mạnh miệng nên vẫn kiên quyết không cho Lam Túc tới, y tiếp tục dùng tay vuốt ve tính khí của hắn, thứ vừa hạ xuống được tay chạm vào lại tiếp tục ngẩng cao đầu.
Lâm Khinh ngồi lên đùi Lam Túc rồi cong eo lên, tụt tiết khố lỏng lẻo xuống, bờ mông săn chắc lập tức hiện ra.
Bàn tay của y lần mò về phía sau.
Lam Túc thấy thế thì hơi kinh ngạc, nuốt một ngụm nước bọt, giọng khản đặc.
"Đệ để cho ta giúp đỡ đi..."
Lâm Khinh không để ý đến hắn, định dùng tay tự khuếch trương cho mình, nhưng việc này dường như quá khó khăn, ngón tay cứ bị trượt ra ngoài.
Lam Túc nhìn mà không chịu nổi nữa, hạ thân trướng đau như thể một lần phát tiết không có ảnh hưởng gì, "Đệ quay lưng lại đây... Ta muốn nhìn..."
Lâm Khinh ngẩng đầu lên nhìn, Lam Túc lại năn nỉ, "Đi mà. Ta chỉ nhìn một chút thôi."
Y nghe vậy thì lại bắt đầu mềm lòng. Ngượng ngùng quay lưng lại, ngồi xuống bụng Lam Túc, hai chân quỳ xuống thảm lông, bày ra hai cánh mông và hậu huyệt hồng hào hướng về phía hắn.
Lam Túc dùng linh lực lấy một hộp cao nhỏ từ nhẫn trữ vật, điều khiển cho nó bay lơ lửng trước mặt Lâm Khinh.
"Đệ dùng thứ này thì mới dễ dàng cho vào được."
Lâm Khinh nhận ra hộp cao này, vội vàng gạt ra.
"Dùng thứ này có cảm giác kỳ quái lắm, ngứa và khó chịu."
Lam Túc ngạc nhiên. "Không phải đâu. Cao này dùng Nha linh quả ta tự tay nghiền ra mà, thứ này ngoài dùng để bôi trơn thì không hề có tác dụng khác."
Lâm Khinh bán tín bán nghi, cuối cũng vẫn cắn răng cầm rồi lấy tay quệt một ít.
"Đệ phải xoa đều bên ngoài rồi mới cắm vào được."
Lâm Khinh nghe vậy thì càng ngượng. Gắt lên:
"Huynh im đi."
Lam Túc lập tức ngậm miệng lại.
Dù vậy y vẫn ngoan ngoãn làm theo, đầu tiên là xoa thử một ít bên ngoài miệng huyệt, sau đó mới dùng một ngón tay đưa vào.
Cái cảm giác tự mở rộng cho chính mình thật kỳ quái, hơn nữa lại có một đôi mắt nhìn chằm chằm ở đằng sau, gương mặt Lâm Khinh đã đỏ bừng lên rồi, tính khí ở phía trước càng bị kích thích mà nhỏ ra từng giọt dịch thể trong vắt.
"Ưm..." Y bắt chước động tác giao hợp mà ra vào, đến khi thông thuận rồi mới rút ngón tay ra, không ngờ Lam Túc lại nói.
"Đệ nới rộng ra thêm đi kẻo chút nữa bị thương."
Nới rộng là rộng ra bao nhiêu? Lâm Khinh rơi vào mờ mịt, nhớ tới ba ngón tay của nam nhân từng ra vào hậu huyệt của mình, lập tức hít thở không thông.
Lúc cho hai ngón tay vào, cảm giác căng trướng thấy rõ, y vội vàng đưa đẩy vài cái rồi lại bỏ thêm một ngón nữa.
"Ưm..." Hơi đau. Lâm Khinh vừa tự mở rộng vừa thở hổn hển, Lam Túc mắt không chớp mà nhìn toàn bộ quá trình, hắn sắp điên mất rồi, nơi hậu huyệt bắt đầu nhớp nháp, dịch thể trơn bóng bao quanh ngón tay thon thả của thiếu niên, mỗi lần rút ra khiến lỗ nhỏ không kịp khép lại, mị thịt đỏ tươi lấp ló làm hắn hận không thể dùng tay banh ra mà nhìn vào bên trong.
Đến lúc Lâm Khinh cảm thấy nơi đó đã mềm mại rồi y mới rút ngón tay ra rồi xoay người lại, khi nhìn đến đôi mắt tràn đầy tơ máu của nam nhân mà giật mình.
"Lại đây ta hôn một cái." Lam Túc dịu dàng nói, Lâm Khinh ngoan ngoãn thuận theo. Cúi đầu xuống lần tìm môi của hắn.
Hôn một lúc, đến khi người mềm nhũn rồi Lam Túc mới thả người ra.
Lâm Khinh ngồi dậy, tay nắm lấy tính khí của Lam Túc, dùng cao cẩn thận bôi xung quanh đầu khấc rồi mới chậm rãi ngồi xuống.
Ba ngón tay đâu là gì so với con quái vật to lớn này. Lâm Khinh loay hoay không biết làm cách nào. Hậu huyệt nuốt được một nửa phần đỉnh rồi nghẹn lại.
Tại vì tự mình mở rộng cho nên miệng huyệt còn chưa được nới lỏng hoàn toàn. Bộ vị của Lam Túc làm y có chút ăn không tiêu.
Cảm giác đau xót dâng lên. Lúc này Lam Túc làm sao nhịn được nữa, hắn chỉ khẽ động tay, mấy sợi dây leo đã bung hết ra rơi lả tả khắp giường, hắn dùng hai bàn tay nắm eo Lâm Khinh rồi dứt khoát ấn người xuống, lập tức toàn bộ tính khí không lưu tình mà đi vào bên trong.
"A a a..."
Lâm Khinh hét lên vì đau, cơ vòng phía dưới bị nong ra đột ngột, cảm giác toàn bộ hậu huyệt như bị xé rách vậy.
Lam Túc dừng lại một chút, đè nén thoả mãn đang dâng lên từ dưới hạ thân, bỏ một tay ra an ủi vật nhỏ của Lâm Khinh để phân tán sự chú ý.
"Ưm... khó chịu." Cơ thể thiếu niên vô thức ưỡn lên, nhìn khoé mắt ẩm ướt, hai *** *** *** trên ngực nhạy cảm vểnh lên, chiếc eo nhỏ nhắn, thân thể trần trụi nhuộm một màu hồng nhạt, trông y giống một tiểu tinh linh đang dụ dỗ người, tính khí của nam nhân vô thức mà lớn lên một vòng.
"..."
Khi bắt đầu quen dần với dị vật trong hậu huyệt, Lâm Khinh bắt đầu đè tay lên bụng Lam Túc rồi tự mình động, chỉ là sức lực của y không lớn, mỗi lần chỉ có thể chậm chạp mà di chuyển.
Dù vậy nhưng chính cảm giác trúc trắc này lại khiến Lam Túc yêu chết được. Hắn sung sướng nằm im hưởng thụ mỹ nhân phục vụ, ngắm vòng eo thon nhỏ kia lắc lư lên xuống.
"A, nhanh nhanh một chút, đúng như vậy... bảo bối..."
Lam Túc động tình, dùng ánh mắt lướt một vòng quanh người Lâm Khinh, thấy y vẫn áo quần chỉn chu thì bất mãn nói:
"Đệ không cởi y phục à? Sao mình ta phải khoả thân thế này?"
Lâm Khinh đang tập trung suýt nữa bị sặc, ngẩng đầu lên, trên khoé môi còn dính một chút nước bọt óng ánh, Lam Túc bắt đầu dụ dỗ.
"Lên đây cho ta hôn đệ một cái..."
Lâm Khinh không bị lừa, nhanh chóng cởi y phục của mình ra chỉ để lại tiết khố rồi lại tiếp tục cúi xuống, y quyết tâm phải làm nam nhân bắn ra thì mới thôi.
Lam Túc vừa sung sướng vừa ngứa ngáy, nhìn thắt lưng tinh tế và hai cánh mông căng tròn kia mà không cách nào chạm tới, hắn khó chịu vô cùng. Lại tiếp tục cầu xin:
"Quay người lại đây đi mà."
Lâm Khinh nghe thấy lời của nam nhân, hơi mủi lòng nhưng không hề làm theo, y vẫn kiên trì dùng khoang miệng bao bọc lấy tính khí, kiên nhẫn từng chút mà mút vào.
Lam Túc không thuyết phục được y đành nhắm mắt mặc cho khoái cảm bủa vây.
"Giỏi lắm... thật sướng. Mút mạnh nữa lên."
Nghe những lời ô uế này, Lâm Khinh lại thấy hơi hưng phấn, phía dưới cũng từ từ ngóc đầu dậy. Y gắng gượng cúi đầu ấn hung thú to lớn đâm sâu vào cổ họng mình.
Cảm giác tê dại truyền đến. Lam Túc bị kích thích đột ngột mà bắn ra, dịch trắng ngập tràn khuôn miệng Lâm Khinh làm y ho sặc sụa.
Lam Túc cũng hoảng hồn, vội ngồi dậy lại bị dây leo kéo về, "Đệ mau mau nhổ ra đi."
Lâm Khinh không nghe, sau khi nuốt hết chất dịch trắng đục của Lam Túc vào bụng còn khẽ liếm môi, khoé mắt đỏ bừng, nước mắt sinh lý chảy ra trông vô cùng dụ người.
"Huynh nằm im không được động."
Lam Túc dở khóc dở cười, không biết đây là phục vụ hay trừng phạt hắn nữa, món ngon để trước mặt mà chỉ được nhìn chứ không được ăn. Yêu tinh này cũng biết dày vò hắn lắm.
"Lâm Khinh, đệ đừng quậy nữa... nghe lời..."
Lâm Khinh thật ra cũng khó chịu lắm rồi, hai bên quai hàm đã mỏi nhừ, đầu lưỡi tê dại, nhưng vì mạnh miệng nên vẫn kiên quyết không cho Lam Túc tới, y tiếp tục dùng tay vuốt ve tính khí của hắn, thứ vừa hạ xuống được tay chạm vào lại tiếp tục ngẩng cao đầu.
Lâm Khinh ngồi lên đùi Lam Túc rồi cong eo lên, tụt tiết khố lỏng lẻo xuống, bờ mông săn chắc lập tức hiện ra.
Bàn tay của y lần mò về phía sau.
Lam Túc thấy thế thì hơi kinh ngạc, nuốt một ngụm nước bọt, giọng khản đặc.
"Đệ để cho ta giúp đỡ đi..."
Lâm Khinh không để ý đến hắn, định dùng tay tự khuếch trương cho mình, nhưng việc này dường như quá khó khăn, ngón tay cứ bị trượt ra ngoài.
Lam Túc nhìn mà không chịu nổi nữa, hạ thân trướng đau như thể một lần phát tiết không có ảnh hưởng gì, "Đệ quay lưng lại đây... Ta muốn nhìn..."
Lâm Khinh ngẩng đầu lên nhìn, Lam Túc lại năn nỉ, "Đi mà. Ta chỉ nhìn một chút thôi."
Y nghe vậy thì lại bắt đầu mềm lòng. Ngượng ngùng quay lưng lại, ngồi xuống bụng Lam Túc, hai chân quỳ xuống thảm lông, bày ra hai cánh mông và hậu huyệt hồng hào hướng về phía hắn.
Lam Túc dùng linh lực lấy một hộp cao nhỏ từ nhẫn trữ vật, điều khiển cho nó bay lơ lửng trước mặt Lâm Khinh.
"Đệ dùng thứ này thì mới dễ dàng cho vào được."
Lâm Khinh nhận ra hộp cao này, vội vàng gạt ra.
"Dùng thứ này có cảm giác kỳ quái lắm, ngứa và khó chịu."
Lam Túc ngạc nhiên. "Không phải đâu. Cao này dùng Nha linh quả ta tự tay nghiền ra mà, thứ này ngoài dùng để bôi trơn thì không hề có tác dụng khác."
Lâm Khinh bán tín bán nghi, cuối cũng vẫn cắn răng cầm rồi lấy tay quệt một ít.
"Đệ phải xoa đều bên ngoài rồi mới cắm vào được."
Lâm Khinh nghe vậy thì càng ngượng. Gắt lên:
"Huynh im đi."
Lam Túc lập tức ngậm miệng lại.
Dù vậy y vẫn ngoan ngoãn làm theo, đầu tiên là xoa thử một ít bên ngoài miệng huyệt, sau đó mới dùng một ngón tay đưa vào.
Cái cảm giác tự mở rộng cho chính mình thật kỳ quái, hơn nữa lại có một đôi mắt nhìn chằm chằm ở đằng sau, gương mặt Lâm Khinh đã đỏ bừng lên rồi, tính khí ở phía trước càng bị kích thích mà nhỏ ra từng giọt dịch thể trong vắt.
"Ưm..." Y bắt chước động tác giao hợp mà ra vào, đến khi thông thuận rồi mới rút ngón tay ra, không ngờ Lam Túc lại nói.
"Đệ nới rộng ra thêm đi kẻo chút nữa bị thương."
Nới rộng là rộng ra bao nhiêu? Lâm Khinh rơi vào mờ mịt, nhớ tới ba ngón tay của nam nhân từng ra vào hậu huyệt của mình, lập tức hít thở không thông.
Lúc cho hai ngón tay vào, cảm giác căng trướng thấy rõ, y vội vàng đưa đẩy vài cái rồi lại bỏ thêm một ngón nữa.
"Ưm..." Hơi đau. Lâm Khinh vừa tự mở rộng vừa thở hổn hển, Lam Túc mắt không chớp mà nhìn toàn bộ quá trình, hắn sắp điên mất rồi, nơi hậu huyệt bắt đầu nhớp nháp, dịch thể trơn bóng bao quanh ngón tay thon thả của thiếu niên, mỗi lần rút ra khiến lỗ nhỏ không kịp khép lại, mị thịt đỏ tươi lấp ló làm hắn hận không thể dùng tay banh ra mà nhìn vào bên trong.
Đến lúc Lâm Khinh cảm thấy nơi đó đã mềm mại rồi y mới rút ngón tay ra rồi xoay người lại, khi nhìn đến đôi mắt tràn đầy tơ máu của nam nhân mà giật mình.
"Lại đây ta hôn một cái." Lam Túc dịu dàng nói, Lâm Khinh ngoan ngoãn thuận theo. Cúi đầu xuống lần tìm môi của hắn.
Hôn một lúc, đến khi người mềm nhũn rồi Lam Túc mới thả người ra.
Lâm Khinh ngồi dậy, tay nắm lấy tính khí của Lam Túc, dùng cao cẩn thận bôi xung quanh đầu khấc rồi mới chậm rãi ngồi xuống.
Ba ngón tay đâu là gì so với con quái vật to lớn này. Lâm Khinh loay hoay không biết làm cách nào. Hậu huyệt nuốt được một nửa phần đỉnh rồi nghẹn lại.
Tại vì tự mình mở rộng cho nên miệng huyệt còn chưa được nới lỏng hoàn toàn. Bộ vị của Lam Túc làm y có chút ăn không tiêu.
Cảm giác đau xót dâng lên. Lúc này Lam Túc làm sao nhịn được nữa, hắn chỉ khẽ động tay, mấy sợi dây leo đã bung hết ra rơi lả tả khắp giường, hắn dùng hai bàn tay nắm eo Lâm Khinh rồi dứt khoát ấn người xuống, lập tức toàn bộ tính khí không lưu tình mà đi vào bên trong.
"A a a..."
Lâm Khinh hét lên vì đau, cơ vòng phía dưới bị nong ra đột ngột, cảm giác toàn bộ hậu huyệt như bị xé rách vậy.
Lam Túc dừng lại một chút, đè nén thoả mãn đang dâng lên từ dưới hạ thân, bỏ một tay ra an ủi vật nhỏ của Lâm Khinh để phân tán sự chú ý.
"Ưm... khó chịu." Cơ thể thiếu niên vô thức ưỡn lên, nhìn khoé mắt ẩm ướt, hai *** *** *** trên ngực nhạy cảm vểnh lên, chiếc eo nhỏ nhắn, thân thể trần trụi nhuộm một màu hồng nhạt, trông y giống một tiểu tinh linh đang dụ dỗ người, tính khí của nam nhân vô thức mà lớn lên một vòng.
"..."
Khi bắt đầu quen dần với dị vật trong hậu huyệt, Lâm Khinh bắt đầu đè tay lên bụng Lam Túc rồi tự mình động, chỉ là sức lực của y không lớn, mỗi lần chỉ có thể chậm chạp mà di chuyển.
Dù vậy nhưng chính cảm giác trúc trắc này lại khiến Lam Túc yêu chết được. Hắn sung sướng nằm im hưởng thụ mỹ nhân phục vụ, ngắm vòng eo thon nhỏ kia lắc lư lên xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.