Chương 99: Họp bàn gia tộc
Hắc miêu vô miên
04/01/2021
Tạp Khắc năm nay đã hơn bảy trăm tuổi nhưng vẫn rất trẻ trung, khuôn mặt nhìn qua chỉ tầm ba mươi, nhưng một thân khí thế trên người thì không hề tầm thường chút nào.
Lão là con thứ ba trong nhà nên chức gia trưởng Tạp gia không đến lượt, nhưng tu vi của lão thì ngay cả tộc trưởng đương nhiệm cũng không bằng, bởi vì vậy lão rất có tiếng nói trong gia tộc.
Lão và Mỹ Dư là huynh muội đồng môn, hai người một lòng tu luyện, đến lúc quyết định kết làm đạo lữ là chuyện mấy trăm năm về trước.
Khác hẳn những kẻ khác tam thê bảy thiếp, Tạp Khắc chỉ có mình Mỹ Dung, chỉ tiếc là lấy nhau hơn bốn trăm năm mới sinh ra được một Tạp Phỉ.
Rất tiếc! Không giống con nhà người ta tư chất tốt, đứa con này của lão chỉ phá hoại là giỏi. Sau hơn hai mươi năm lão tự tay rèn giũa mà phế vật vẫn hoàn phế vật.
Lão cho Tạp Phỉ ăn bao nhiêu dược vật vào người mới tấn cấp Ngưng nguyên trung kỳ, từ đó đến nay đã tám năm mà cấp bậc vẫn không hề nhúc nhích chút nào.
Đợt trước cắt đứt viện trợ và tống nó đến phủ tộc trưởng làm thị vệ là cũng có tư tâm muốn gã thay đổi, nhưng có vẻ cũng không ăn thua.
Mỗi lần nghe đến tin đồn của nó, lão cũng muốn già thêm một tuổi.
Lão nhìn đứa con mặt mày sáng sủa này mà thở dài thườn thượt, cuối cùng cau mày nói:
"Ngươi ăn nhanh lên rồi đến sân sau có việc."
Mỹ Dư hơi cau mày, nàng gọi trượng phu mình lại rồi nói:
"Tạp Khắc, huynh có chuyện gì mà mặt hằm hằm vậy? Mấy năm rồi cha con không gặp nhau, ngồi xuống ăn bữa cơm đã xem nào!"
Ánh mắt của Tạp Khắc từ người con trai chuyển sang dừng lại trên người Mỹ Dư rồi dịu lại, khẽ hoà hoãn nói:
"Hiện giờ ta có việc rất gấp, buổi tối sẽ bồi muội được không?"
Mỹ Dư nhìn ánh mắt nghiêm túc của đạo lữ liền biết nói thêm cũng vô dụng, cũng không làm khó dễ lão nữa, khẽ phẩy tay đuổi người:
"Vậy huynh đi đi, nhớ đừng có mắng con đấy!"
Có vẻ tình cảm hai người này cũng khá tốt, Lâm Khinh nhìn thấy khoé miệng của Tạp Khắc cong lên khi trả lời đạo lữ:
"Yên tâm, muội đừng có nghĩ ta là người cha tồi vậy chứ?"
Mỹ Dư không nói gì, chỉ cầm đũa lên giục con trai ăn tiếp, nhưng Lâm Khinh nào có tâm trạng ăn uống gì nữa. Y vội vàng đứng dậy sửa sang quần áo ngay ngắn rồi hô với Tạp Khắc đang định đi.
"Cha chờ con với."
Khi ra đến cửa, Lâm Khinh ngoái lại nhìn Mỹ Dư rồi nói:
"Nương ăn tiếp đi, nhi tử xin đi trước."
"Đi đi con." Mỹ Dư luôn dành cho Lâm Khinh ánh mắt dịu dàng, y thấy hơi chột dạ vội cúi đầu chuồn lẹ.
Tạp Khắc có tu vi hợp thể kỳ cao giai, ngang ngửa với tu vi của hai đại hộ pháp Sa Lý tộc. Chẳng hiểu sao hai cha mẹ tu vi cao tuyệt vậy mà lại sinh ra tên phế vật như Tạp Phỉ nữa.
Nhưng mà đó là chuyện nhà người ta, bây giờ y phải nghĩ cách ứng đối với lão cha hờ này đã.
Cũng may suốt dọc đường đi Tạp Khắc chỉ hỏi han về cuộc sống cơ bản thường ngày ở phủ thành chủ, đến lúc hai người đi tới sân sau thì đã có rất nhiều người tụ tập.
sân sau này được xây giống như nơi diễn tập, cực kỳ to lớn và trống trải, xung quanh đều là tường đá vây lại. Trên khắp mặt sân không có thứ gì ngoài một hàng rào vũ khí tinh xảo.
Lam Túc đang đứng nói chuyện với một nữ nhân tầm khoảng mười sáu mười bảy tuổi, bên cạnh đó còn rất nhiều gương mặt xa lạ. Có một nhóm người tuổi đã lớn chắc là các lão bá, thúc phụ đồng lứa với Tạp Khắc, còn lại đều là thanh niên tài tuấn trong Tạp gia.
Thấy lão đến một loạt tiếng chào vang lên:
"Thúc phụ."
"Bá phụ."
"Lão Tam."
"Tam gia."
Tạp Khắc khẽ phẩy tay rồi đi đến, lập tức bị vài trung niên quây vào giữa, lão cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề:
"Hôm nay ta gọi các ngươi về là có hai việc chính."
Lão vừa nói vừa quét mắt đến đám thanh niên ở phía dưới, thấy mọi người đều tập trung chú ý lắng nghe thì yên lòng nói tiếp:
"Các ngươi cũng nghe nói qua rồi nhỉ? Phi Linh giáo bắt đầu tuyển môn đồ dưới hai mươi tuổi, sự kiện lần này ta mong Tạp gia chúng ta không dính dáng vào."
Tin tức này có vẻ đả kích đến số đông thanh niên, thậm chí cả vài trung niên. Phải biết là Tạp gia nhân số dưới hai mươi tuổi ở các chi tương đối nhiều, mà năm năm các giáo phái mới tuyển người một lần, nếu lần này không đi. Lần sau sẽ hết tuổi.
Mọi người đều không nhớ gì đến tôn ti trật tự mà nhao nhao lên hỏi:
"Thưa tam gia? Vì sao vậy?"
"Tam gia hãy đưa ra lời giải thích."
"Đúng, giải thích."
Một trung niên râu rậm cũng cau mày hỏi dồn dập:
"Lão tam, ngươi nói rõ ra xem nào."
Tạp Khắc khẽ hắng giọng, nhưng trên mặt biểu tình cũng nghiêm túc thêm vài phần:
"Các ngươi có biết Ma Linh giới và Nhật Nguyệt đại lục sắp xảy ra xung đột không?"
Cả đám quay mặt nhìn nhau, chuyện này thì liên quan gì đến việc tuyển chọn đệ tử của Phi linh giáo?
Một thanh niên áo xanh tầm hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, gương mặt góc cạnh đứng ra trả lời:
"Tam thúc, ta cũng nghe nói qua, nhưng không thấy hai việc có liên quan gì đến nhau cả."
Tạp Khắc liếc qua hắn, khẽ gật gù rồi trả lời:
"Sao lại không liên quan? Chiến tranh giữa ma tu và tu sĩ trên Nhật Nguyệt đại lục đã xảy ra hàng vạn năm trước, nhưng mà tại sao Ma Linh giới chúng ta luôn luôn lép vế? Đó là bởi vì chúng ta không đồng lòng."
Lão chắp tay sau lưng rồi nghiêm khắc nói:
"Tình thế của ba giáo phái bây giờ là kiềm chế lẫn nhau, ngay cả bốn tộc cũng có chiến tranh ngầm. Tuy rằng bên đại lục cũng không yên ả gì nhưng bọn họ người đông thế mạnh. Chúng ta nhỏ yếu làm sao mà so sánh?"
"Nhưng rất tiếc thù hận mấy vạn năm càng ngày càng lớn, ma khí là mối nguy hiểm tiềm tàng. Ngay cả ba vị giáo chủ nếu không có Sinh tử cao cũng chỉ còn đường chết. Vì vậy cuộc chiến này bắt buộc phải có, nhưng mà..."
Tạp Khắc ngừng lại, khẽ hít sâu vào một hơi rồi nói tiếp:
"...nhưng mà khi chiến tranh xảy ra, những môn đồ sẽ là tốt thí bị đẩy vào con đường chết đầu tiên. Không phải chỉ các ngươi, những tộc nhân Tạp gia ở trong giáo phái sẽ được ta rút về dần dần."
"Vậy còn tam thúc thì sao?"
Tạp Khắc nhếch mép cười. Còn thế nào nữa. Hắn dù gì cũng ở giáo phái mấy trăm năm, làm sao bỏ được.
"Tam Thúc!" Thanh niên áo xanh lúc trước dường như hiểu rõ vội chắp hai tay vào nhau rồi thưa:
"Ta tình nguyện chiến đấu bên cạnh tam thúc. Vì Ma Linh giới. Vì ma tu!"
Cũng có một vài người đứng ra tỏ rõ lập trường muốn chiến.
Tất cả xôn xao bàn tán không hề kiêng kị gì, Lâm Khinh đứng đó mà có cảm giác ngũ vị tạp trần.
Y lại đứng trên đất ma tu để nghe người ta thảo luận cách đánh cướp quê hương của mình.
Đúng vậy. Lâm Khinh mới sống có vài năm nhưng thân nhân, bằng hữu của y đều ở Nhật Nguyệt đại lục, y đã sớm coi đó là quê hương thứ hai rồi.
Cảm giác nghèn nghẹn ứ lên trong cổ. Lâm Khinh nhìn sang Lam Túc. Người nọ đang cúi đầu trầm ngâm, không rõ là đang suy nghĩ hay tính toán gì, y truyền âm gọi:
"Lam Túc!"
"Lam Túc."
Đến lần thứ hai Lam Túc mới ngẩng đầu lên. Sâu trong đôi mắt là điều gì đó cực kỳ khó hiểu. Giống như bi thương, mà cũng giống như oán trách...
Oán trách ai???
Không kịp để Lâm Khinh suy nghĩ, Gương mặt Tạp Khắc lạnh lùng quét qua rồi đóng đinh vào y, khí tức hợp thể kỳ tràn ra. Lão quát:
"Im lặng hết."
Lâm Khinh thành thực đứng thẳng tắp.
Tất cả mọi người bị uy áp đè nặng, ngay cả mấy trung niên đứng cạnh Tạp Khắc cũng không thể chống lại, tất cả thành thành thật thật mà đúng im.
Tạp Khắc nói dõng dạc:
"Sự tình không hề đơn giản, ta tuy đi theo Phi linh giáo nhưng hơn hết ta vẫn là người Tạp gia. Tốt nhất Tạp gia chúng ta không nhảy vào vũng nước đục này. Ai phản đối? Không nói nhiều, lập tức trục xuất khỏi gia tộc."
Toàn bộ sân sau lặng im như tờ.
Trục xuất khỏi gia tộc. Có vẻ sự việc lần này rất nghiêm trọng.
Đúng lúc này có giọng nói khàn khàn truyền tới:
"Trục xuất ai cơ?"
Lão là con thứ ba trong nhà nên chức gia trưởng Tạp gia không đến lượt, nhưng tu vi của lão thì ngay cả tộc trưởng đương nhiệm cũng không bằng, bởi vì vậy lão rất có tiếng nói trong gia tộc.
Lão và Mỹ Dư là huynh muội đồng môn, hai người một lòng tu luyện, đến lúc quyết định kết làm đạo lữ là chuyện mấy trăm năm về trước.
Khác hẳn những kẻ khác tam thê bảy thiếp, Tạp Khắc chỉ có mình Mỹ Dung, chỉ tiếc là lấy nhau hơn bốn trăm năm mới sinh ra được một Tạp Phỉ.
Rất tiếc! Không giống con nhà người ta tư chất tốt, đứa con này của lão chỉ phá hoại là giỏi. Sau hơn hai mươi năm lão tự tay rèn giũa mà phế vật vẫn hoàn phế vật.
Lão cho Tạp Phỉ ăn bao nhiêu dược vật vào người mới tấn cấp Ngưng nguyên trung kỳ, từ đó đến nay đã tám năm mà cấp bậc vẫn không hề nhúc nhích chút nào.
Đợt trước cắt đứt viện trợ và tống nó đến phủ tộc trưởng làm thị vệ là cũng có tư tâm muốn gã thay đổi, nhưng có vẻ cũng không ăn thua.
Mỗi lần nghe đến tin đồn của nó, lão cũng muốn già thêm một tuổi.
Lão nhìn đứa con mặt mày sáng sủa này mà thở dài thườn thượt, cuối cùng cau mày nói:
"Ngươi ăn nhanh lên rồi đến sân sau có việc."
Mỹ Dư hơi cau mày, nàng gọi trượng phu mình lại rồi nói:
"Tạp Khắc, huynh có chuyện gì mà mặt hằm hằm vậy? Mấy năm rồi cha con không gặp nhau, ngồi xuống ăn bữa cơm đã xem nào!"
Ánh mắt của Tạp Khắc từ người con trai chuyển sang dừng lại trên người Mỹ Dư rồi dịu lại, khẽ hoà hoãn nói:
"Hiện giờ ta có việc rất gấp, buổi tối sẽ bồi muội được không?"
Mỹ Dư nhìn ánh mắt nghiêm túc của đạo lữ liền biết nói thêm cũng vô dụng, cũng không làm khó dễ lão nữa, khẽ phẩy tay đuổi người:
"Vậy huynh đi đi, nhớ đừng có mắng con đấy!"
Có vẻ tình cảm hai người này cũng khá tốt, Lâm Khinh nhìn thấy khoé miệng của Tạp Khắc cong lên khi trả lời đạo lữ:
"Yên tâm, muội đừng có nghĩ ta là người cha tồi vậy chứ?"
Mỹ Dư không nói gì, chỉ cầm đũa lên giục con trai ăn tiếp, nhưng Lâm Khinh nào có tâm trạng ăn uống gì nữa. Y vội vàng đứng dậy sửa sang quần áo ngay ngắn rồi hô với Tạp Khắc đang định đi.
"Cha chờ con với."
Khi ra đến cửa, Lâm Khinh ngoái lại nhìn Mỹ Dư rồi nói:
"Nương ăn tiếp đi, nhi tử xin đi trước."
"Đi đi con." Mỹ Dư luôn dành cho Lâm Khinh ánh mắt dịu dàng, y thấy hơi chột dạ vội cúi đầu chuồn lẹ.
Tạp Khắc có tu vi hợp thể kỳ cao giai, ngang ngửa với tu vi của hai đại hộ pháp Sa Lý tộc. Chẳng hiểu sao hai cha mẹ tu vi cao tuyệt vậy mà lại sinh ra tên phế vật như Tạp Phỉ nữa.
Nhưng mà đó là chuyện nhà người ta, bây giờ y phải nghĩ cách ứng đối với lão cha hờ này đã.
Cũng may suốt dọc đường đi Tạp Khắc chỉ hỏi han về cuộc sống cơ bản thường ngày ở phủ thành chủ, đến lúc hai người đi tới sân sau thì đã có rất nhiều người tụ tập.
sân sau này được xây giống như nơi diễn tập, cực kỳ to lớn và trống trải, xung quanh đều là tường đá vây lại. Trên khắp mặt sân không có thứ gì ngoài một hàng rào vũ khí tinh xảo.
Lam Túc đang đứng nói chuyện với một nữ nhân tầm khoảng mười sáu mười bảy tuổi, bên cạnh đó còn rất nhiều gương mặt xa lạ. Có một nhóm người tuổi đã lớn chắc là các lão bá, thúc phụ đồng lứa với Tạp Khắc, còn lại đều là thanh niên tài tuấn trong Tạp gia.
Thấy lão đến một loạt tiếng chào vang lên:
"Thúc phụ."
"Bá phụ."
"Lão Tam."
"Tam gia."
Tạp Khắc khẽ phẩy tay rồi đi đến, lập tức bị vài trung niên quây vào giữa, lão cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề:
"Hôm nay ta gọi các ngươi về là có hai việc chính."
Lão vừa nói vừa quét mắt đến đám thanh niên ở phía dưới, thấy mọi người đều tập trung chú ý lắng nghe thì yên lòng nói tiếp:
"Các ngươi cũng nghe nói qua rồi nhỉ? Phi Linh giáo bắt đầu tuyển môn đồ dưới hai mươi tuổi, sự kiện lần này ta mong Tạp gia chúng ta không dính dáng vào."
Tin tức này có vẻ đả kích đến số đông thanh niên, thậm chí cả vài trung niên. Phải biết là Tạp gia nhân số dưới hai mươi tuổi ở các chi tương đối nhiều, mà năm năm các giáo phái mới tuyển người một lần, nếu lần này không đi. Lần sau sẽ hết tuổi.
Mọi người đều không nhớ gì đến tôn ti trật tự mà nhao nhao lên hỏi:
"Thưa tam gia? Vì sao vậy?"
"Tam gia hãy đưa ra lời giải thích."
"Đúng, giải thích."
Một trung niên râu rậm cũng cau mày hỏi dồn dập:
"Lão tam, ngươi nói rõ ra xem nào."
Tạp Khắc khẽ hắng giọng, nhưng trên mặt biểu tình cũng nghiêm túc thêm vài phần:
"Các ngươi có biết Ma Linh giới và Nhật Nguyệt đại lục sắp xảy ra xung đột không?"
Cả đám quay mặt nhìn nhau, chuyện này thì liên quan gì đến việc tuyển chọn đệ tử của Phi linh giáo?
Một thanh niên áo xanh tầm hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, gương mặt góc cạnh đứng ra trả lời:
"Tam thúc, ta cũng nghe nói qua, nhưng không thấy hai việc có liên quan gì đến nhau cả."
Tạp Khắc liếc qua hắn, khẽ gật gù rồi trả lời:
"Sao lại không liên quan? Chiến tranh giữa ma tu và tu sĩ trên Nhật Nguyệt đại lục đã xảy ra hàng vạn năm trước, nhưng mà tại sao Ma Linh giới chúng ta luôn luôn lép vế? Đó là bởi vì chúng ta không đồng lòng."
Lão chắp tay sau lưng rồi nghiêm khắc nói:
"Tình thế của ba giáo phái bây giờ là kiềm chế lẫn nhau, ngay cả bốn tộc cũng có chiến tranh ngầm. Tuy rằng bên đại lục cũng không yên ả gì nhưng bọn họ người đông thế mạnh. Chúng ta nhỏ yếu làm sao mà so sánh?"
"Nhưng rất tiếc thù hận mấy vạn năm càng ngày càng lớn, ma khí là mối nguy hiểm tiềm tàng. Ngay cả ba vị giáo chủ nếu không có Sinh tử cao cũng chỉ còn đường chết. Vì vậy cuộc chiến này bắt buộc phải có, nhưng mà..."
Tạp Khắc ngừng lại, khẽ hít sâu vào một hơi rồi nói tiếp:
"...nhưng mà khi chiến tranh xảy ra, những môn đồ sẽ là tốt thí bị đẩy vào con đường chết đầu tiên. Không phải chỉ các ngươi, những tộc nhân Tạp gia ở trong giáo phái sẽ được ta rút về dần dần."
"Vậy còn tam thúc thì sao?"
Tạp Khắc nhếch mép cười. Còn thế nào nữa. Hắn dù gì cũng ở giáo phái mấy trăm năm, làm sao bỏ được.
"Tam Thúc!" Thanh niên áo xanh lúc trước dường như hiểu rõ vội chắp hai tay vào nhau rồi thưa:
"Ta tình nguyện chiến đấu bên cạnh tam thúc. Vì Ma Linh giới. Vì ma tu!"
Cũng có một vài người đứng ra tỏ rõ lập trường muốn chiến.
Tất cả xôn xao bàn tán không hề kiêng kị gì, Lâm Khinh đứng đó mà có cảm giác ngũ vị tạp trần.
Y lại đứng trên đất ma tu để nghe người ta thảo luận cách đánh cướp quê hương của mình.
Đúng vậy. Lâm Khinh mới sống có vài năm nhưng thân nhân, bằng hữu của y đều ở Nhật Nguyệt đại lục, y đã sớm coi đó là quê hương thứ hai rồi.
Cảm giác nghèn nghẹn ứ lên trong cổ. Lâm Khinh nhìn sang Lam Túc. Người nọ đang cúi đầu trầm ngâm, không rõ là đang suy nghĩ hay tính toán gì, y truyền âm gọi:
"Lam Túc!"
"Lam Túc."
Đến lần thứ hai Lam Túc mới ngẩng đầu lên. Sâu trong đôi mắt là điều gì đó cực kỳ khó hiểu. Giống như bi thương, mà cũng giống như oán trách...
Oán trách ai???
Không kịp để Lâm Khinh suy nghĩ, Gương mặt Tạp Khắc lạnh lùng quét qua rồi đóng đinh vào y, khí tức hợp thể kỳ tràn ra. Lão quát:
"Im lặng hết."
Lâm Khinh thành thực đứng thẳng tắp.
Tất cả mọi người bị uy áp đè nặng, ngay cả mấy trung niên đứng cạnh Tạp Khắc cũng không thể chống lại, tất cả thành thành thật thật mà đúng im.
Tạp Khắc nói dõng dạc:
"Sự tình không hề đơn giản, ta tuy đi theo Phi linh giáo nhưng hơn hết ta vẫn là người Tạp gia. Tốt nhất Tạp gia chúng ta không nhảy vào vũng nước đục này. Ai phản đối? Không nói nhiều, lập tức trục xuất khỏi gia tộc."
Toàn bộ sân sau lặng im như tờ.
Trục xuất khỏi gia tộc. Có vẻ sự việc lần này rất nghiêm trọng.
Đúng lúc này có giọng nói khàn khàn truyền tới:
"Trục xuất ai cơ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.