Chương 170: Lâm Khinh mất tích - 3
Hắc miêu vô miên
27/02/2021
Lâm Khinh bây giờ yếu ớt vô cùng, gương mặt vì khó thở mà đỏ bừng lên, vội
vàng giãy giụa. Dạ Huyền vốn chỉ doạ nạt thôi chứ cũng không dám làm
căng, thấy y sắp không chịu nổi liền nới lỏng tay.
Lâm Khinh lợi dụng sơ hở vội vã giằng ra rồi lùi lại phía sau. "Con mẹ nhà ngươi cứ đưa đây trước đã, nếu không đừng hòng ta chịu khuất phục."
Thật ra Lâm Khinh không sợ lắm. Chẳng hiểu sao trước mặt người này y hay buông lỏng phòng bị.
Dạ Huyền liếc thấy vài dấu vết thâm tím trên cổ y, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười. "Tự nhiên ngươi làm ta tò mò trong này có thứ gì nha."
"Ngươi muốn biết cứ mở ra mà xem."
Lâm Khinh tuỳ tiện nhún vai, trên mặt vẫn là vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Dạ Huyền nhìn thấy biểu tình này thì khó chịu vô cùng. Vì cái gì chỉ một nụ cười y cũng lười cho hắn?
"Ngươi nói xem, nếu ta phá huỷ nó thì ngươi làm gì được ta nào? Ta đâu cần ngươi phải khuất phục."
Lâm Khinh biết rõ mình sẽ không bị giết, nếu hắn muốn giết đã không ở đây nói nhảm với y nhiều vậy, y nói: "Ngươi cứ thử xem. Cùng lắm ta tự sát chết ở đây. Lúc đó ta nghĩ cả Ma linh giới của các ngươi không đủ cho Lam Túc giết đâu."
"Ngươi dám đe doạ ta?" Dạ Huyền nghe thấy tên nam nhân kia là khó chịu, biểu tình trên gương mặt hắn chợt nguy hiểm, "Ngươi nghĩ hắn ta thật sự yêu ngươi? Ta thấy hắn là lợi dụng Thuần âm chi thể của ngươi để chữa thương thôi."
Lại là Thuần âm chi thể, con mẹ nó sao ai cũng biết mình có cái này vậy? Đôi mắt Lâm Khinh dần trở nên u ám, y gằn từng tiếng:
"Ngươi cứ thử xem là biết liền!" Lâm Khinh siết chặt tay, nói toạc ra: "Thật ra ngươi không dám chứ gì? Nếu ngươi nghĩ vậy thật sao còn bắt ta làm gì? Đằng nào thuần âm của ta cũng cho Lam Túc rồi, giờ muốn lấy ta để uy hiếp hắn có phải thừa thãi quá không?"
Dù Dạ Huyền biết thừa hai người này đã làm rồi nhưng Lâm Khinh trực tiếp nói ra vẫn làm tim Dạ Huyền như bị đâm một nhát, khí tức trên người càng thêm âm u.
Lâm Khinh thấy vậy vẫn bình tĩnh lùi lại về phía sau, cuối cùng ngồi xuống một gốc cây gần đó.
Quả thật thân thể này còn yếu hơn cả thường nhân, đứng một tí là đã mỏi chân rồi. Y nhìn Dạ Huyền đang mất kiên nhẫn thì bỗng dịu giọng lại, mặt trở nên buồn bã.
"Nhẫn đó là sư phụ để lại cho ta, rất quan trọng. Ta có thể cho ngươi đồ vật trong đó, ta chỉ cần mỗi nhẫn không là được."
Dạ Huyền nhìn thấy biểu tình đau khổ của Lâm Khinh mà tim nhảy một cái, cảm giác đôi mắt xinh đẹp kia hơi rủ xuống giống như sắp khóc, ấy vậy mà hắn tin thật. Dạ Huyền mềm lòng, lấy nhẫn từ trong tay áo ném lại, giọng nói vẫn cực kỳ gay gắt:
"Ta không thèm đồ vật của ngươi. Ngươi chỉnh trang lại đi, đi ra khỏi đây không còn được thoải mái nữa đâu."
Lâm Khinh vội vàng bắt lấy nhẫn rồi đeo vào tay.
Không ngờ Dạ Huyền này dễ lừa thật. May mà hắn không nhìn thấy nhẫn của Lam Túc và cái này là một đôi.
Dù sao có kinh nghiệm sống cùng Dạ Huyền một thời gian, Lâm Khinh biết người này vốn mạnh miệng mềm lòng. Đừng trách y lợi dụng điểm này đối phó với hắn, giờ đây hai người là địch nhân, không phải bạn bè.
"Ngươi định đưa ta đi đâu?"
"Đưa ngươi đến gặp một người." Dạ Huyền nói xong liền ném một bộ y phục dạ hành sang cho Lâm Khinh rồi quay lưng lại.
"Ngươi thay cái này vào đã. Ăn mặc nhìn rõ lẳng lơ."
"Ngươi mới lẳng lơ. Cả nhà ngươi đều lẳng lơ." Lâm Khinh rủa thầm trong lòng rồi mới cầm lấy bộ y phục đem vào căn nhà tranh để thay.
Sau khi thay xong y phục. Dạ Huyền dẫn Lâm Khinh vòng vèo đi qua căn nhà tranh. Không ngờ nơi đó lại là một cái cửa. Hắn dùng ma khí mở cửa ra rồi cưỡng ép Lâm Khinh đi vào đó.
Vừa vào tới nơi, cảm giác chóng mặt quen thuộc tràn ra. Lâm Khinh lập tức nhận ra đây là một mặt truyền tống trận.
Truyền tống này có vẻ đi xa. Hai người lắc lư nửa ngày mới có thể ra khỏi phiến không gian kỳ quái này.
Vừa ra ngoài, linh lực của Lâm Khinh tự động khôi phục như cũ, nhưng mà Dạ Huyền biết rõ điều đó nên nhanh chóng đeo một cái vòng vào tay y.
Vòng này là Khốn linh hoàn, đeo vào thì tu vi cơ thể tự động bị vô hiệu hoá.
Lâm Khinh mặc kệ, miệng khẽ nhếch lên. Y thử vận dụng ma lực, quả nhiên không bị đình trệ.
Dường như Dạ Huyền quên mất y cũng luyện công pháp tu ma.
Nơi đây là một rừng cây rậm rạp. Lâm Khinh không nhìn rõ xem có phải là nơi Ma vực thâm uyên tồn tại hay không, chỉ thấy dây leo tràn ngập khắp nơi. Ma khí nồng nặc trong không gian.
Dạ Huyền đang đứng bên cạnh một cánh cửa đá màu xám nhìn qua khá vô hại, có lẽ y vừa bị nhốt trong thứ này.
"Đây là cái gì? Không gian tuỳ thân sao?"
Dạ Huyền liếc mắt nhìn Lâm Khinh, "Ngươi nghĩ Không gian tuỳ thân như củ cải ngoài chợ hễ thích là có được ấy. Đây là một dạng động thiên phúc địa mà thôi, nhưng mà loại này là cấp thấp, bên trong không thể chứa linh khí."
Hoá ra là vậy!
Động thiên phúc địa bao gồm khá nhiều loại, nhưng đặc điểm chung của chúng là không thể di chuyển được, nếu di chuyển thì không gian bên trong sẽ bị đè ép dẫn đến tan vỡ.
Chứng tỏ thứ như không gian của Lâm Khinh thật sự rất tiện lợi, vừa chứa được linh khí vừa có thể mang theo bên người.
Nhưng mà Lâm Khinh không định trốn vào không gian. Y muốn xem xem ma tu thần bí muốn bắt y đi có mục đích gì.
Tay chạm vào vết bớt không gian nơi tay, lại sờ thấy một mảng dây đằng sần sùi. Hắc phi đằng nhúc nhích như có sự sống.
"Bây giờ chúng ta đi đâu."
Dạ Huyền không trả lời mà lấy ra một cái phi hành pháp bảo khá nhỏ rồi túm Lâm Khinh lên. rất nhanh cả hai đã bay trên bầu trời.
Nhìn lên bầu trời xám xịt, Lâm Khinh trong lòng trùng xuống.
Dạ Huyền không nói đôi. Đây quả thực đã là địa phận của Ma linh giới rồi.
Hai người phi hành đúng một ngày trời mới đến nơi. Đây không phải là Sa Lý tộc, đây là một thành trấn có hình dáng khá quỷ dị, ngay cổng thành là mộ mặt quỷ màu đen khá lớn. Bên trên ghi vài ký tự màu đỏ rực, rất nổi bật, thật tiếc là Lâm Khinh không hiểu.
Thấy Lâm Khinh nhìn chằm chằm vào mấy chữ đó Dạ Huyền bên cạnh cũng khá là hào phóng, hắn chỉ tay.
"Ngươi nhìn thấy ba chữ kia không? Đó chính là ngôn ngữ cổ của chúng ta. Ba chữ đó lần lượt là Thiên - Thánh - Thành."
"Thiên Thánh thành. Có liên quan gì đến Thiên Thánh giáo không?"
Lâm Khinh cứ tưởng Thiên Thánh giáo này sau khi Lý Hạo Dương bị phong ấn thì đã tan đàn xẻ nghé rồi cơ. Y biết Lý Hạo Dương đã thoát khỏi Vấn Thiên tháp nhưng không ngờ Thiên Thánh giáo vẫn còn tồn tại.
Dạ Huyền cười khẽ. "Xem chừng chuyện xưa ta kể cho ngươi nghe khá có tác dụng nhỉ?"
"Tác dụng cái con..." Lâm Khinh chợt nhớ đến lúc Dạ Huyền kể chuyện kia y còn trong hình dáng Tạp Phỉ. Giờ phản bác khác nào thừa nhận chính mình giả trang. Y vội ngừng lại.
"Ta chẳng hiểu ngươi nói gì hết."
Dạ Huyền thấy vẻ mặt Lâm Khinh thay đổi nhanh chóng thì bật cười.
"Nói cho ngươi nghe cũng được, dù sao chuyện này không còn là bí mật gì cả. Từ khi sư phụ trở lại, ba giáo phái lớn nhất đã gộp lại thành một rồi. Thiên Thánh thành này nằm ở trung tâm Ma linh giới, bây giờ là tổng bộ của Thiên Thánh giáo."
"Sư phụ ngươi? Lý Hạo Dương?"
"Đúng vậy. Đó chính là sư phụ ta."
Cuối cùng ăn vạ các kiểu thì truyện cũng được ad mở khoá rồi. Huhu
Lâm Khinh lợi dụng sơ hở vội vã giằng ra rồi lùi lại phía sau. "Con mẹ nhà ngươi cứ đưa đây trước đã, nếu không đừng hòng ta chịu khuất phục."
Thật ra Lâm Khinh không sợ lắm. Chẳng hiểu sao trước mặt người này y hay buông lỏng phòng bị.
Dạ Huyền liếc thấy vài dấu vết thâm tím trên cổ y, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười. "Tự nhiên ngươi làm ta tò mò trong này có thứ gì nha."
"Ngươi muốn biết cứ mở ra mà xem."
Lâm Khinh tuỳ tiện nhún vai, trên mặt vẫn là vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Dạ Huyền nhìn thấy biểu tình này thì khó chịu vô cùng. Vì cái gì chỉ một nụ cười y cũng lười cho hắn?
"Ngươi nói xem, nếu ta phá huỷ nó thì ngươi làm gì được ta nào? Ta đâu cần ngươi phải khuất phục."
Lâm Khinh biết rõ mình sẽ không bị giết, nếu hắn muốn giết đã không ở đây nói nhảm với y nhiều vậy, y nói: "Ngươi cứ thử xem. Cùng lắm ta tự sát chết ở đây. Lúc đó ta nghĩ cả Ma linh giới của các ngươi không đủ cho Lam Túc giết đâu."
"Ngươi dám đe doạ ta?" Dạ Huyền nghe thấy tên nam nhân kia là khó chịu, biểu tình trên gương mặt hắn chợt nguy hiểm, "Ngươi nghĩ hắn ta thật sự yêu ngươi? Ta thấy hắn là lợi dụng Thuần âm chi thể của ngươi để chữa thương thôi."
Lại là Thuần âm chi thể, con mẹ nó sao ai cũng biết mình có cái này vậy? Đôi mắt Lâm Khinh dần trở nên u ám, y gằn từng tiếng:
"Ngươi cứ thử xem là biết liền!" Lâm Khinh siết chặt tay, nói toạc ra: "Thật ra ngươi không dám chứ gì? Nếu ngươi nghĩ vậy thật sao còn bắt ta làm gì? Đằng nào thuần âm của ta cũng cho Lam Túc rồi, giờ muốn lấy ta để uy hiếp hắn có phải thừa thãi quá không?"
Dù Dạ Huyền biết thừa hai người này đã làm rồi nhưng Lâm Khinh trực tiếp nói ra vẫn làm tim Dạ Huyền như bị đâm một nhát, khí tức trên người càng thêm âm u.
Lâm Khinh thấy vậy vẫn bình tĩnh lùi lại về phía sau, cuối cùng ngồi xuống một gốc cây gần đó.
Quả thật thân thể này còn yếu hơn cả thường nhân, đứng một tí là đã mỏi chân rồi. Y nhìn Dạ Huyền đang mất kiên nhẫn thì bỗng dịu giọng lại, mặt trở nên buồn bã.
"Nhẫn đó là sư phụ để lại cho ta, rất quan trọng. Ta có thể cho ngươi đồ vật trong đó, ta chỉ cần mỗi nhẫn không là được."
Dạ Huyền nhìn thấy biểu tình đau khổ của Lâm Khinh mà tim nhảy một cái, cảm giác đôi mắt xinh đẹp kia hơi rủ xuống giống như sắp khóc, ấy vậy mà hắn tin thật. Dạ Huyền mềm lòng, lấy nhẫn từ trong tay áo ném lại, giọng nói vẫn cực kỳ gay gắt:
"Ta không thèm đồ vật của ngươi. Ngươi chỉnh trang lại đi, đi ra khỏi đây không còn được thoải mái nữa đâu."
Lâm Khinh vội vàng bắt lấy nhẫn rồi đeo vào tay.
Không ngờ Dạ Huyền này dễ lừa thật. May mà hắn không nhìn thấy nhẫn của Lam Túc và cái này là một đôi.
Dù sao có kinh nghiệm sống cùng Dạ Huyền một thời gian, Lâm Khinh biết người này vốn mạnh miệng mềm lòng. Đừng trách y lợi dụng điểm này đối phó với hắn, giờ đây hai người là địch nhân, không phải bạn bè.
"Ngươi định đưa ta đi đâu?"
"Đưa ngươi đến gặp một người." Dạ Huyền nói xong liền ném một bộ y phục dạ hành sang cho Lâm Khinh rồi quay lưng lại.
"Ngươi thay cái này vào đã. Ăn mặc nhìn rõ lẳng lơ."
"Ngươi mới lẳng lơ. Cả nhà ngươi đều lẳng lơ." Lâm Khinh rủa thầm trong lòng rồi mới cầm lấy bộ y phục đem vào căn nhà tranh để thay.
Sau khi thay xong y phục. Dạ Huyền dẫn Lâm Khinh vòng vèo đi qua căn nhà tranh. Không ngờ nơi đó lại là một cái cửa. Hắn dùng ma khí mở cửa ra rồi cưỡng ép Lâm Khinh đi vào đó.
Vừa vào tới nơi, cảm giác chóng mặt quen thuộc tràn ra. Lâm Khinh lập tức nhận ra đây là một mặt truyền tống trận.
Truyền tống này có vẻ đi xa. Hai người lắc lư nửa ngày mới có thể ra khỏi phiến không gian kỳ quái này.
Vừa ra ngoài, linh lực của Lâm Khinh tự động khôi phục như cũ, nhưng mà Dạ Huyền biết rõ điều đó nên nhanh chóng đeo một cái vòng vào tay y.
Vòng này là Khốn linh hoàn, đeo vào thì tu vi cơ thể tự động bị vô hiệu hoá.
Lâm Khinh mặc kệ, miệng khẽ nhếch lên. Y thử vận dụng ma lực, quả nhiên không bị đình trệ.
Dường như Dạ Huyền quên mất y cũng luyện công pháp tu ma.
Nơi đây là một rừng cây rậm rạp. Lâm Khinh không nhìn rõ xem có phải là nơi Ma vực thâm uyên tồn tại hay không, chỉ thấy dây leo tràn ngập khắp nơi. Ma khí nồng nặc trong không gian.
Dạ Huyền đang đứng bên cạnh một cánh cửa đá màu xám nhìn qua khá vô hại, có lẽ y vừa bị nhốt trong thứ này.
"Đây là cái gì? Không gian tuỳ thân sao?"
Dạ Huyền liếc mắt nhìn Lâm Khinh, "Ngươi nghĩ Không gian tuỳ thân như củ cải ngoài chợ hễ thích là có được ấy. Đây là một dạng động thiên phúc địa mà thôi, nhưng mà loại này là cấp thấp, bên trong không thể chứa linh khí."
Hoá ra là vậy!
Động thiên phúc địa bao gồm khá nhiều loại, nhưng đặc điểm chung của chúng là không thể di chuyển được, nếu di chuyển thì không gian bên trong sẽ bị đè ép dẫn đến tan vỡ.
Chứng tỏ thứ như không gian của Lâm Khinh thật sự rất tiện lợi, vừa chứa được linh khí vừa có thể mang theo bên người.
Nhưng mà Lâm Khinh không định trốn vào không gian. Y muốn xem xem ma tu thần bí muốn bắt y đi có mục đích gì.
Tay chạm vào vết bớt không gian nơi tay, lại sờ thấy một mảng dây đằng sần sùi. Hắc phi đằng nhúc nhích như có sự sống.
"Bây giờ chúng ta đi đâu."
Dạ Huyền không trả lời mà lấy ra một cái phi hành pháp bảo khá nhỏ rồi túm Lâm Khinh lên. rất nhanh cả hai đã bay trên bầu trời.
Nhìn lên bầu trời xám xịt, Lâm Khinh trong lòng trùng xuống.
Dạ Huyền không nói đôi. Đây quả thực đã là địa phận của Ma linh giới rồi.
Hai người phi hành đúng một ngày trời mới đến nơi. Đây không phải là Sa Lý tộc, đây là một thành trấn có hình dáng khá quỷ dị, ngay cổng thành là mộ mặt quỷ màu đen khá lớn. Bên trên ghi vài ký tự màu đỏ rực, rất nổi bật, thật tiếc là Lâm Khinh không hiểu.
Thấy Lâm Khinh nhìn chằm chằm vào mấy chữ đó Dạ Huyền bên cạnh cũng khá là hào phóng, hắn chỉ tay.
"Ngươi nhìn thấy ba chữ kia không? Đó chính là ngôn ngữ cổ của chúng ta. Ba chữ đó lần lượt là Thiên - Thánh - Thành."
"Thiên Thánh thành. Có liên quan gì đến Thiên Thánh giáo không?"
Lâm Khinh cứ tưởng Thiên Thánh giáo này sau khi Lý Hạo Dương bị phong ấn thì đã tan đàn xẻ nghé rồi cơ. Y biết Lý Hạo Dương đã thoát khỏi Vấn Thiên tháp nhưng không ngờ Thiên Thánh giáo vẫn còn tồn tại.
Dạ Huyền cười khẽ. "Xem chừng chuyện xưa ta kể cho ngươi nghe khá có tác dụng nhỉ?"
"Tác dụng cái con..." Lâm Khinh chợt nhớ đến lúc Dạ Huyền kể chuyện kia y còn trong hình dáng Tạp Phỉ. Giờ phản bác khác nào thừa nhận chính mình giả trang. Y vội ngừng lại.
"Ta chẳng hiểu ngươi nói gì hết."
Dạ Huyền thấy vẻ mặt Lâm Khinh thay đổi nhanh chóng thì bật cười.
"Nói cho ngươi nghe cũng được, dù sao chuyện này không còn là bí mật gì cả. Từ khi sư phụ trở lại, ba giáo phái lớn nhất đã gộp lại thành một rồi. Thiên Thánh thành này nằm ở trung tâm Ma linh giới, bây giờ là tổng bộ của Thiên Thánh giáo."
"Sư phụ ngươi? Lý Hạo Dương?"
"Đúng vậy. Đó chính là sư phụ ta."
Cuối cùng ăn vạ các kiểu thì truyện cũng được ad mở khoá rồi. Huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.