Chương 210: Thế cục sắp bị phá vỡ - 3
Hắc miêu vô miên
20/05/2021
Tiếng cửa mở đột nhiên vang lên. Lâm Khinh tỉnh táo lại ngay lập tức. Y vội
vàng nhét cuộn giấy vào trong nhẫn. Lúc Lam Túc đi vào thấy thiếu niên
nhà mình đang luống cuống bò trên giường, gương mặt tái nhợt, mồ hôi vã
ra như suối.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Lam Túc lau từng vệt mồ hôi trên trán Lâm Khinh, đột nhiên y hoảng hốt nhào cả người vào làm hắn ngã ra sau.
Dù lo lắng nhưng Lam Túc vẫn cố gắng vỗ lưng y rồi ôm người vào lòng. "Đừng sợ, ta ở đây rồi."
"Không... không có việc gì đâu." Cả cơ thể Lâm Khinh run lên, rúc vào lồng ngực nam nhân, lặng lẽ xác nhận mọi thứ xung quanh bây giờ không phải là ảo ảnh, y nói nhỏ. "Huynh để ta ôm một lúc là ổn thôi."
"Được." Lam Túc không hỏi nữa, càng siết chặt thiếu niên như muốn khảm cả y vào thân thể mình.
Lâm Khinh kéo Lam Túc nằm xuống, y biết là không giấu được nam nhân nhưng mà thứ này còn liên quan đến rất nhiều thứ. Y cần phải xác minh rõ ràng đã.
Đúng vậy. Lâm Khinh nhắm mắt vào an ủi mình như vậy, ý định ngủ một giấc cho tỉnh táo đã.
Nhưng mà y không thể lừa mình dối người được. Trong đêm đen vô tận, Lâm Khinh mở bừng mắt ra, những từ ngữ trong cuộn giấy cứ liên tục hiện ra trong đầu.
Lâm Khinh đã nghe rất nhiều truyền thuyết về Nhật Nguyệt đại lục rồi, tam sao thất bản lan truyền không cái nào giống nhau, nhưng đến ngày hôm nay y mới biết rõ ràng.
Nhật Nguyệt đại lục nằm trong vị diện cao cấp, ở ngay cạnh Không Minh đại lục của Lâm gia.
Lâm Minh khi xưa là một tu sĩ thiên tài, tinh thông nhiều thứ nhưng tâm đắc nhất lại là trận pháp sư. Cuối cùng y lấy trận nhập đạo, nửa bước thành thánh, thế nhưng mãi không thể phi thăng.
Về sau y tính toán được cơ duyên để phi thăng của mình lại không ở đại lục này. Vì vậy ngay từ lúc đó y đã nung nấu có một ngày sẽ được ngao du ba ngàn phiến thiên địa để kiếm cơ duyên.
Y bắt đầu hành động bằng việc dựng truyền tống trận.
Ba ngàn năm trôi qua. Truyền tống trận y dựng lên không biết bao nhiêu cái nhưng mà không làm sao có thể rời được khỏi Không Minh đại lục.
Nhưng tính tình của Lâm Minh cực kỳ hiếu thắng, y không bao giờ chấp nhận chịu thua, cuối cùng một ngày kia y cũng tạo ra được truyền tống trận xuyên đại lục.
Nhưng mà tạo ra bao nhiêu truyền tống, đi bao nhiêu đại lục mà vẫn không tìm thấy cơ duyên, trái lại Lâm Minh mở ra cho Lâm gia một con đường làm ăn cực kỳ khủng bố.
Lâm gia vì sự điên cuồng của Lâm Minh mà sở hữu vô vàn truyền tống trận đi khắp các đại lục. Người hiếu kỳ vô cùng nhiều, cuối cùng Không Minh đại lục trở thành nơi trung chuyển giữa các đại lục, còn Lâm gia đương nhiên trở thành thế lực không thể đụng đến.
Lâm Minh chế tạo bao nhiêu truyền tống trận cuối cùng cũng thành công, nơi y đến chính là Nhật Nguyệt đại lục.
Nơi đây y cảm nhận được cơ duyên của mình.
Nhật Nguyệt đại lục là thiên đường để tu luyện, Lâm Minh đã nửa bước thành thánh, y lợi dụng quy tắc của thiên địa để tìm kiếm, thế nhưng tìm một lần tìm tận ngàn năm.
Trong thời gian tìm kiếm y có nhận vô vàn đệ tử, truyền bá vô số tri thức cho người khác, vậy mà cơ duyên thì chẳng thấy đâu.
Tuổi càng lúc càng nhiều. Lâm Minh không cam lòng, cuối cùng không chờ nổi cơ duyên của mình nữa, y cắn răng cướp đoạt năng lượng của Nhật Nguyệt đại lục để phi thăng.
Từ đó tu sĩ ở Nhật Nguyệt đại lục bị tước đoạt tư cách phi thăng. Người trước người sau ngã xuống mà không một ai có thể thành công.
Đây là một hành động không thể chấp nhận nổi, Thiên đạo không dung thứ. Lâm Minh không mảy may ảnh hưởng, thế nhưng đời sau Lâm gia lại không may mắn như vậy, bọn họ phải gánh chịu hậu quả do Lâm Minh gây ra.
Lâm gia vốn đông con nhiều cháu, nhưng bị Thiên đạo trừng phạt nên nhanh chóng suy tàn. Kể từ khi đó trong một thế hệ Lâm gia chỉ có một người bình thường có thể tu luyện đến đỉnh cao, còn những người khác khó sống qua tuổi trưởng thành.
Nếu có sống sót được thì tu vi cũng không tài nào đột phá qua Hợp thể kỳ.
Một gia tộc chỉ có duy nhất một Đại thừa kỳ, còn lại không có ai tu luyện qua Hợp Thể kỳ thì làm sao trụ vững được ở nơi tu chân giới tàn khốc này. Lúc đầu bốn vị lão tổ đã bỏ qua phi thăng, quyết tâm ở lại trụ vững gia tộc. Nhưng mà tuổi càng ngày càng cao, tộc nhân thì càng ngày càng thưa thớt, bốn vị lão tổ cũng không còn cách nào.
Lâm Minh chứng kiến Lâm gia dần dần trở nên lụi tàn, hắn tuy đã cắt đứt nhân quả thế gian nhưng vẫn bị phản phệ, tu vi không cách nào tăng tiến.
Cuối cùng Lâm Minh nghĩ ra một cách. Y chọn lựa một đứa trẻ mới được sinh ra có linh hồn lực mạnh mẽ, sau đó rút một phần linh hồn của nó rồi đem ký gửi ở thời không khác, thân thể đứa trẻ bị khuyết thiếu linh hồn sẽ không bị Thiên đạo nhắm vào, đến khi trưởng thành y sẽ trả mọi thứ trở về như cũ.
Vì đứa trẻ đó mang mệnh cách khác biệt nên không bị thiên đạo nhắm tới, mục đích của y chính là tạo ra nòi giống mới cho Lâm gia. Nòi giống này sẽ không bị dính lời nguyền Thiên đạo.
Cũng vì việc này mà Lâm Minh tự tiện thay đổi thiên cơ nên bị phạt nhốt hai trăm năm.
Lâm Khinh chỉ cần đọc đến đây là biết đứa trẻ đó chính là y. Hoá ra chẳng có nguyên chủ gì hết, y chỉ là một phần linh hồn bị khuyết thiếu bị cưỡng ép quay trở lại thân thể của mình mà thôi.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Lâm Minh không thể ngờ được là Lâm gia còn chưa suy sụp, một vài thế lực đã nhăm nhe chiếm giữ sản nghiệp khổng lồ của bọn họ rồi.
Đời Lâm Khinh chỉ có vài người, vài đứa trẻ sinh ra đã ốm yếu bệnh tật, ngay cả Lâm Khinh cũng nằm trong số đó, chỉ có duy nhất một Lâm Thanh là khoẻ mạnh lớn lên. Ai cũng ngầm hiểu hắn chính là đời sau duy nhất nên cố công bảo vệ.
Lâm gia có một không gian truyền thừa do Lâm Minh luyện chế. Thứ này chỉ có một cái duy nhất, dùng để bảo vệ gia chủ bình yên lớn lên, đến sau khi trưởng thành rồi sẽ tự động trở về cấm địa.
Ở Lâm gia, bất cứ đứa trẻ nào nhận được không gian, đứa trẻ đó mặc định sẽ là gia chủ tương lai.
Vốn khi bốn tuổi Lâm Thanh khoẻ mạnh phải nhận được truyền thừa, nhưng chẳng ngờ truyền thừa không nhận chủ. Cuối cùng đánh bậy đánh bạ thế nào sợi dây chuyền lại rơi vào cổ Lâm Khinh.
Mâu thuẫn gia tộc xảy ra. Cha mẹ Lâm Thanh cho rằng Lâm Khinh cướp mất vị trí của mình, bọn họ ghen ghét nên quyết tâm giết đứa trẻ vô tội là Lâm Khinh. May sao phụ mẫu Lâm Khinh phát hiện rồi lén đưa y qua truyền tống trận rời khỏi nơi này.
Phụ mẫu Lâm Khinh từ lúc đó trở đi bị giam lỏng ở Lâm gia. Bọn họ cố tình tung tin Lâm Khinh đã chết. Lâm Thanh nghiễm nhiên trở thành người thừa kế cuối cùng.
Lâm Khinh đọc đến đây thì câm nín. Thế mà y tưởng Lâm gia đoàn kết lắm cơ.
Nhưng mà phụ mẫu của y...
Nghĩ đến đây tim Lâm Khinh nhói đau. Y muốn trở về Lâm gia ngay bây giờ. Mười năm trôi qua rồi, không rõ nơi ấy bây giờ thế nào? Phụ mẫu có gắng gượng được không?
Điều Lâm Minh nhờ vả Lâm Khinh chính là muốn y giúp Nhật Nguyệt đại lục quay trở về quỹ đạo cũ, rồi an phận tìm một thê tử khai chi tán diệp cho Lâm gia.
Lâm Khinh đọc điều trên thấy đã kinh hoảng rồi, cái gì mà giúp Nhật Nguyệt đại lục??? Y có tài đức gì đâu chứ!
Đến lúc xem đến điều dưới, Lâm Khinh xém tí nữa thì ngất xỉu.
Đệt, lão tử là nam, là nam mà!!! Dù có muốn cũng không thể sinh ra mấy oa oa để chơi đâu!
Giờ mới nhớ ra Lam Túc còn chưa tổ chức đại điển song tu đâu, giờ quay đầu là bờ thì có muộn không???
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Lam Túc lau từng vệt mồ hôi trên trán Lâm Khinh, đột nhiên y hoảng hốt nhào cả người vào làm hắn ngã ra sau.
Dù lo lắng nhưng Lam Túc vẫn cố gắng vỗ lưng y rồi ôm người vào lòng. "Đừng sợ, ta ở đây rồi."
"Không... không có việc gì đâu." Cả cơ thể Lâm Khinh run lên, rúc vào lồng ngực nam nhân, lặng lẽ xác nhận mọi thứ xung quanh bây giờ không phải là ảo ảnh, y nói nhỏ. "Huynh để ta ôm một lúc là ổn thôi."
"Được." Lam Túc không hỏi nữa, càng siết chặt thiếu niên như muốn khảm cả y vào thân thể mình.
Lâm Khinh kéo Lam Túc nằm xuống, y biết là không giấu được nam nhân nhưng mà thứ này còn liên quan đến rất nhiều thứ. Y cần phải xác minh rõ ràng đã.
Đúng vậy. Lâm Khinh nhắm mắt vào an ủi mình như vậy, ý định ngủ một giấc cho tỉnh táo đã.
Nhưng mà y không thể lừa mình dối người được. Trong đêm đen vô tận, Lâm Khinh mở bừng mắt ra, những từ ngữ trong cuộn giấy cứ liên tục hiện ra trong đầu.
Lâm Khinh đã nghe rất nhiều truyền thuyết về Nhật Nguyệt đại lục rồi, tam sao thất bản lan truyền không cái nào giống nhau, nhưng đến ngày hôm nay y mới biết rõ ràng.
Nhật Nguyệt đại lục nằm trong vị diện cao cấp, ở ngay cạnh Không Minh đại lục của Lâm gia.
Lâm Minh khi xưa là một tu sĩ thiên tài, tinh thông nhiều thứ nhưng tâm đắc nhất lại là trận pháp sư. Cuối cùng y lấy trận nhập đạo, nửa bước thành thánh, thế nhưng mãi không thể phi thăng.
Về sau y tính toán được cơ duyên để phi thăng của mình lại không ở đại lục này. Vì vậy ngay từ lúc đó y đã nung nấu có một ngày sẽ được ngao du ba ngàn phiến thiên địa để kiếm cơ duyên.
Y bắt đầu hành động bằng việc dựng truyền tống trận.
Ba ngàn năm trôi qua. Truyền tống trận y dựng lên không biết bao nhiêu cái nhưng mà không làm sao có thể rời được khỏi Không Minh đại lục.
Nhưng tính tình của Lâm Minh cực kỳ hiếu thắng, y không bao giờ chấp nhận chịu thua, cuối cùng một ngày kia y cũng tạo ra được truyền tống trận xuyên đại lục.
Nhưng mà tạo ra bao nhiêu truyền tống, đi bao nhiêu đại lục mà vẫn không tìm thấy cơ duyên, trái lại Lâm Minh mở ra cho Lâm gia một con đường làm ăn cực kỳ khủng bố.
Lâm gia vì sự điên cuồng của Lâm Minh mà sở hữu vô vàn truyền tống trận đi khắp các đại lục. Người hiếu kỳ vô cùng nhiều, cuối cùng Không Minh đại lục trở thành nơi trung chuyển giữa các đại lục, còn Lâm gia đương nhiên trở thành thế lực không thể đụng đến.
Lâm Minh chế tạo bao nhiêu truyền tống trận cuối cùng cũng thành công, nơi y đến chính là Nhật Nguyệt đại lục.
Nơi đây y cảm nhận được cơ duyên của mình.
Nhật Nguyệt đại lục là thiên đường để tu luyện, Lâm Minh đã nửa bước thành thánh, y lợi dụng quy tắc của thiên địa để tìm kiếm, thế nhưng tìm một lần tìm tận ngàn năm.
Trong thời gian tìm kiếm y có nhận vô vàn đệ tử, truyền bá vô số tri thức cho người khác, vậy mà cơ duyên thì chẳng thấy đâu.
Tuổi càng lúc càng nhiều. Lâm Minh không cam lòng, cuối cùng không chờ nổi cơ duyên của mình nữa, y cắn răng cướp đoạt năng lượng của Nhật Nguyệt đại lục để phi thăng.
Từ đó tu sĩ ở Nhật Nguyệt đại lục bị tước đoạt tư cách phi thăng. Người trước người sau ngã xuống mà không một ai có thể thành công.
Đây là một hành động không thể chấp nhận nổi, Thiên đạo không dung thứ. Lâm Minh không mảy may ảnh hưởng, thế nhưng đời sau Lâm gia lại không may mắn như vậy, bọn họ phải gánh chịu hậu quả do Lâm Minh gây ra.
Lâm gia vốn đông con nhiều cháu, nhưng bị Thiên đạo trừng phạt nên nhanh chóng suy tàn. Kể từ khi đó trong một thế hệ Lâm gia chỉ có một người bình thường có thể tu luyện đến đỉnh cao, còn những người khác khó sống qua tuổi trưởng thành.
Nếu có sống sót được thì tu vi cũng không tài nào đột phá qua Hợp thể kỳ.
Một gia tộc chỉ có duy nhất một Đại thừa kỳ, còn lại không có ai tu luyện qua Hợp Thể kỳ thì làm sao trụ vững được ở nơi tu chân giới tàn khốc này. Lúc đầu bốn vị lão tổ đã bỏ qua phi thăng, quyết tâm ở lại trụ vững gia tộc. Nhưng mà tuổi càng ngày càng cao, tộc nhân thì càng ngày càng thưa thớt, bốn vị lão tổ cũng không còn cách nào.
Lâm Minh chứng kiến Lâm gia dần dần trở nên lụi tàn, hắn tuy đã cắt đứt nhân quả thế gian nhưng vẫn bị phản phệ, tu vi không cách nào tăng tiến.
Cuối cùng Lâm Minh nghĩ ra một cách. Y chọn lựa một đứa trẻ mới được sinh ra có linh hồn lực mạnh mẽ, sau đó rút một phần linh hồn của nó rồi đem ký gửi ở thời không khác, thân thể đứa trẻ bị khuyết thiếu linh hồn sẽ không bị Thiên đạo nhắm vào, đến khi trưởng thành y sẽ trả mọi thứ trở về như cũ.
Vì đứa trẻ đó mang mệnh cách khác biệt nên không bị thiên đạo nhắm tới, mục đích của y chính là tạo ra nòi giống mới cho Lâm gia. Nòi giống này sẽ không bị dính lời nguyền Thiên đạo.
Cũng vì việc này mà Lâm Minh tự tiện thay đổi thiên cơ nên bị phạt nhốt hai trăm năm.
Lâm Khinh chỉ cần đọc đến đây là biết đứa trẻ đó chính là y. Hoá ra chẳng có nguyên chủ gì hết, y chỉ là một phần linh hồn bị khuyết thiếu bị cưỡng ép quay trở lại thân thể của mình mà thôi.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Lâm Minh không thể ngờ được là Lâm gia còn chưa suy sụp, một vài thế lực đã nhăm nhe chiếm giữ sản nghiệp khổng lồ của bọn họ rồi.
Đời Lâm Khinh chỉ có vài người, vài đứa trẻ sinh ra đã ốm yếu bệnh tật, ngay cả Lâm Khinh cũng nằm trong số đó, chỉ có duy nhất một Lâm Thanh là khoẻ mạnh lớn lên. Ai cũng ngầm hiểu hắn chính là đời sau duy nhất nên cố công bảo vệ.
Lâm gia có một không gian truyền thừa do Lâm Minh luyện chế. Thứ này chỉ có một cái duy nhất, dùng để bảo vệ gia chủ bình yên lớn lên, đến sau khi trưởng thành rồi sẽ tự động trở về cấm địa.
Ở Lâm gia, bất cứ đứa trẻ nào nhận được không gian, đứa trẻ đó mặc định sẽ là gia chủ tương lai.
Vốn khi bốn tuổi Lâm Thanh khoẻ mạnh phải nhận được truyền thừa, nhưng chẳng ngờ truyền thừa không nhận chủ. Cuối cùng đánh bậy đánh bạ thế nào sợi dây chuyền lại rơi vào cổ Lâm Khinh.
Mâu thuẫn gia tộc xảy ra. Cha mẹ Lâm Thanh cho rằng Lâm Khinh cướp mất vị trí của mình, bọn họ ghen ghét nên quyết tâm giết đứa trẻ vô tội là Lâm Khinh. May sao phụ mẫu Lâm Khinh phát hiện rồi lén đưa y qua truyền tống trận rời khỏi nơi này.
Phụ mẫu Lâm Khinh từ lúc đó trở đi bị giam lỏng ở Lâm gia. Bọn họ cố tình tung tin Lâm Khinh đã chết. Lâm Thanh nghiễm nhiên trở thành người thừa kế cuối cùng.
Lâm Khinh đọc đến đây thì câm nín. Thế mà y tưởng Lâm gia đoàn kết lắm cơ.
Nhưng mà phụ mẫu của y...
Nghĩ đến đây tim Lâm Khinh nhói đau. Y muốn trở về Lâm gia ngay bây giờ. Mười năm trôi qua rồi, không rõ nơi ấy bây giờ thế nào? Phụ mẫu có gắng gượng được không?
Điều Lâm Minh nhờ vả Lâm Khinh chính là muốn y giúp Nhật Nguyệt đại lục quay trở về quỹ đạo cũ, rồi an phận tìm một thê tử khai chi tán diệp cho Lâm gia.
Lâm Khinh đọc điều trên thấy đã kinh hoảng rồi, cái gì mà giúp Nhật Nguyệt đại lục??? Y có tài đức gì đâu chứ!
Đến lúc xem đến điều dưới, Lâm Khinh xém tí nữa thì ngất xỉu.
Đệt, lão tử là nam, là nam mà!!! Dù có muốn cũng không thể sinh ra mấy oa oa để chơi đâu!
Giờ mới nhớ ra Lam Túc còn chưa tổ chức đại điển song tu đâu, giờ quay đầu là bờ thì có muộn không???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.