Chương 147: Tứ đại kiếp
Hắc miêu vô miên
14/01/2021
Từng tia sét to bằng thùng nước từ trên bầu trời giáng thẳng xuống dưới, mục tiêu là chiếc la bàn tên Đoạt Hồn. Lam Túc lẳng lặng thả món pháp bảo
trôi nổi trên không trung rồi lùi lại về phía sau.
La bàn đoạt mệnh sáng lên lục quang rực rỡ, vô vàn vòng xoáy từ đó sinh ra. Toàn bộ đỉnh núi sáng bừng lên.
Thiên địa xoay chuyển.
"Uỳnh. Uỳnh."
Một đợt sét đầu tiên đánh liên hồi nhưng không làm nó suy chuyển mảy may. Sau khi kết thúc, toàn thân món pháp bảo dường như sáng lên một tí, nó rung lên, từ thân la bàn vang tiếng Long ngâm ầm ĩ khắp đất trời.
Lại chuẩn bị chiến đấu.
"Thật kỳ tích. Từ lâu ta đã nể phục người tạo ra chiếc la bàn này. Một tuyệt tác hoàn mỹ!"
Phương lão vẫn nhìn chăm chú lên trên, dường như không hề bị ảnh hưởng của lôi kiếp. Nhưng Lâm Khinh lại khác, y choáng ngợp với mức độ lôi kiếp như thế này.
Đợt trước y còn tự tin khi đón đỡ lôi kiếp to bằng cổ tay trẻ em, còn cái loại lôi kiếp này ấy mà. Có khi y còn xưa xông ra đã bị đánh cho tan xác rồi.
"Lúc huynh tiến cấp độ kiếp kỳ lôi kiếp có khủng khiếp như thế này không?"
Lam Túc thấy Lâm Khinh căng thẳng thì khẽ cười, ôm y vào lòng.
"Lôi kiếp này đơn giản chỉ có chín đạo. Gọi là cửu kiếp quy nhất. Là lôi kiếp bình thường nhất. Bao giờ đệ đạt tới độ kiếp kỳ, lôi kiếp sẽ tuỳ theo công pháp đệ tu luyện mà giáng xuống. Nhưng thường thường đều chia làm tứ đại kiếp. Vượt qua cả bốn mới có thể bước vào cảnh giới bán tiên, chuẩn bị chuyển hoá thành tiên nhân."
"Tứ đại kiếp?" Lâm Khinh ngạc nhiên hỏi lại. Không ngờ độ kiếp lại còn ảo diệu như vậy.
Lam Túc gật đầu. Trong thời gian chờ đợi pháp bảo độ kiếp thì tranh thủ giảng giải cho Lâm Khinh. Còn vấn đề la bàn Đoạt mệnh có vượt qua lôi kiếp không. Cái này hắn không lo lắng lắm. Đường đường là hạo kiếp của tu chân giới mà có vài đạo lôi kiếp cũng không chống đỡ nổi thì vất đi.
"Trong tứ đại kiếp thì kiếp đầu tiên là Phong kiếp. Phong kiếp này từ thiên không tạo thành phong đao cuồng mãnh bổ xuống làm rách cả không gian, khi thì mãnh liệt, khi thì âm tàn, lúc ôn nhu, lúc lạnh lẽo. Cuồng phong lũ lượt kéo đến, bắt đầu từ gió nhẹ bình thường, tiếp theo dần dần mạnh lên, mỗi loại lại có một uy áp khác nhau, sau đó tất cả cuồng phong chuyển hoá hết thành Thiên Tiên phong. Thứ này vô hình vô sắc, ở trong Tam giới vô cùng khó gặp, chỉ có lúc độ kiếp mới xuất hiện."
Lam Túc ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
"Nhưng do đó Thiên tiên phong này lại cực kỳ khó đối phó, chỉ khi nào đạo tâm cực kỳ kiên định mới có thể vượt qua. Nếu thành thì cơ thể sẽ được tôi luyện thành 'Thân thể tiên thiên', còn nếu thất bại thì đệ biết sẽ làm sao không?"
"Hồn phi phách tán?" Lâm Khinh trả lời ngay.
Lam Túc vuốt đầu y.
"Đúng vậy. Nếu thất bại chỉ có nước hồn phi phách tán. Không có cơ hội để làm lại."
"Nhưng mà huynh từng bảo sư phụ của huynh người đã ba lần độ kiếp thất bại?" Lâm Khinh nắm được ngay trọng điểm.
Lam Túc hơi ngạc nhiên, hắn cũng không ngờ Lâm Khinh thông minh vậy, chỉ cần kể sơ qua một lần là có thể nhớ rõ.
"Bởi vì sư phụ ta trước khi độ kiếp đã tu luyện một bộ công pháp luyện thể tên là Thiên hoàng chi tướng. Người đã thành công tạo ra thêm một pháp tướng nữa. Khi độ kiếp pháp tướng đó không cần đạo tâm, dễ dàng qua cửa ải này."
"Thật là giỏi." Lâm Khinh không ngờ còn có cách này nữa, tuy vậy y vẫn cảm thán. Người giỏi vậy mà vẫn không chống nổi thời gian.
Lâm Khinh không hỏi thêm điều gì nữa mà giục.
"Huynh kể tiếp đi."
"Kiếp thứ hai chính là hoả kiếp. Ngọn lửa này nóng ngang tam muội chân hoả trong truyền thuyết. Chỉ cần sơ sẩy một cái là thân thể hoá thành tro bụi.
Kiếp thứ ba là Lôi kiếp. Lôi kiếp này chính là thứ đệ đang nhìn thấy." Lam Túc giơ tay chỉ lên trời.
"Lôi kiếp này tuỳ thuộc vào công pháp đệ tu luyện. Công pháp càng khó thì lôi kiếp đến cũng càng khó. Song song theo đó thì lợi ích cũng đạt được lớn nhất.
Người bình thường sẽ gặp được chín đạo thiên lôi. Còn có mười tám đạo. Ba mươi sáu đạo... cao nhất là tám mươi mốt đạo lôi kiếp. Trong tu chân giới hiện giờ mới chỉ có một người phải chịu tám mươi mốt đạo thiên lôi. Người đó chính là người sáng lập ra Thiên huyền tông. Cũng là người mở ra bí cảnh tông môn."
Nói đến đây trong mắt Lam Túc tràn đầy hi vọng.
"Vị đó cũng chính là người đã tìm kiếm ra truyền tống xuyên không gian tiến đến vị diện khác. Có lẽ giờ hắn đã phi thăng rồi."
Lâm Khinh nghe mà choáng váng. Vội hỏi Lam Túc.
"Người đó tên là gì?"
"Diệp Thần. Vị đó tên là Diệp thần."
Diệp Thần. Cái tên truyền kỳ ở đại lục này. Lâm Khinh bây giờ mới nhớ ra, nhưng hắn sống ở thời đại khác, giờ cũng đã vài vạn năm trôi qua rồi.
Lâm Khinh không quản Diệp Thần là ai, y càng tò mò hơn về việc khác.
"Huynh ngày xưa phải vượt qua bao nhiêu đạo lôi kiếp?"
Lam Túc cười nhẹ. "Vô tình quyết của ta chỉ cần bảy mươi hai đạo lôi kiếp là đã vượt qua. Nhưng công pháp bây giờ ta tu luyện thì không biết được."
"Vậy còn kiếp thứ tư là gì?" Lâm Khinh cũng không dò hỏi thêm nữa. Đằng nào y nhìn tu vi của Lam Túc bây giờ cũng mới chỉ Luyện hư kỳ. Cách Độ kiếp còn hai cảnh giới nữa.
"Kiếp thứ tư là tâm ma kiếp. Ai cũng không biết Tâm Ma kiếp của mỗi người khi độ kiếp là cái gì, bình thường Tâm Ma đều dễ dàng chống cự, nhưng tâm ma càng kéo dài càng đáng sợ, cần trải qua ít nhất là bảy ngày.
Tâm Ma kiếp tạo ra thế giới, chỉ sợ thời gian dùng năm, một ngàn năm, vạn năm hoặc hơn nữa làm đơn vị. Trên đời có những người Độ Kiếp, ma kiếp trong lòng tiếp diễn hơn vạn năm, thậm chí quên luôn sự thật, hoàn toàn trầm luân trong lòng ma kiếp, cuối cùng trả giá bằng cái chết.
Trải qua bốn kiếp đó rồi thân thể sẽ cảm nhận được thiên địa nguyên khí. Đến khi tất cả linh khí trong người chuyển hoá thành nguyên khí thì sẽ phi thăng thành tiên. Đó chính là cảnh giới đại thừa kỳ. Còn gọi là kỳ chuyển hoá."
"Như vậy. Cơ thể huynh đã có nguyên khí chưa?"
Lam Túc chưa kịp trả lời thì Nguyên lão ở bên cạnh đã nói chen vào.
"Ngươi bệnh à? Nhật Nguyệt đại lục này làm đếch gì có Thiên địa nguyên khí. Nếu có thì đạo lữ của ngươi đã phi thăng từ lâu rồi."
Thân thể Lâm Khinh hơi cứng nhắc khi nghe Phương lão nói đến hai từ phi thăng.
Chênh lệch tu vi giữa hai người quá nhiều. Nếu có một ngày kia vị diện này có thể phi thăng, liệu rằng Lam Túc có bỏ y lại đây một mình không?
Lam Túc cảm nhận được tâm tình của Lâm Khinh bây giờ. Thú thật là việc này cho đến giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới. Việc tìm kiếm ra truyền tống trận để phi thăng đã là chấp niệm của hắn và biết bao nhiêu người trên đại lục này.
Nếu cho hắn cơ hội thì hắn sẽ làm thế nào? Đi trước hay ở lại đợi Lâm Khinh?
"Đệ phải mau chóng tăng tu vi lên."
"Giờ huynh còn muốn đệ tu luyện thế nào nữa. Tu vi có phải muốn tăng là tăng được đâu?" Lâm Khinh lầm bầm.
"Cũng không phải là không thể... có một cách."
"Cách gì?"
"Đệ hãy vào Hoàng thiên chi cảnh tu luyện. Cơ hội này mười năm mới có một lần."
Lâm Khinh đã nghe mấy lần về nơi này rồi. Không hiểu nó có cái gì mà hấp dẫn người như vậy?
"Vào đó thì có ích lợi gì?"
"Vào đó tu luyện một ngày bằng một tháng bên ngoài. Đệ nói xem có chỗ nào tốt không? Hơn nữa trong đó còn có một thứ gọi là Hoàng sí quả. Ăn một quả này có lợi ích rất nhiều. Lượng linh khí trong đó cực kỳ nhiều."
Lâm Khinh hơi động tâm. Tu luyện một ngày bằng một tháng bên ngoài có ý nghĩa gì. Là y tiết kiệm được rất nhiều thời gian để thăng cấp.
"Được. Để ta đi!"
Lam Túc nghe vậy thì lắc tay, một tấm thẻ bài màu nâu cũ kỹ đã ở trên tay hắn.
"Truy thiên lệnh. Huynh cũng có?"
"Đệ nói thừa, ta là ai chứ. Ta không có thì ai có."
Nhưng trái lại Lâm Khinh không nhận tấm thẻ này. Y nói:
"Ta muốn đi thì sẽ dùng chính sức của mình để kiếm vé vào cửa. Huynh đừng để mọi người bảo ta dựa hơi huynh."
Lam Túc bật cười. Đây mới đúng là Lâm Khinh của hắn chứ. Thông minh, kiêu ngạo và tự tin. Hắn khẽ xoa đầu y rồi thoả hiệp:
"Được. Vậy nghe lời đệ, mấy ngày hôm nay tranh thủ mà kiếm một một suất tham gia đại hội tông môn đi. Nghe nói số người tham gia thi đấu đã chốt rồi thì phải."
"A!"
Lâm Khinh kêu lên. Trên bầu trời tia sét cuối cùng đã ngừng lại. La bàn đang xoay tròn một cách nhanh chóng. Bây giờ nó đã biến thành một màu xanh ngọc sáng bóng, đâu còn vẻ cũ kỹ như xưa.
La bàn đoạt mệnh sáng lên lục quang rực rỡ, vô vàn vòng xoáy từ đó sinh ra. Toàn bộ đỉnh núi sáng bừng lên.
Thiên địa xoay chuyển.
"Uỳnh. Uỳnh."
Một đợt sét đầu tiên đánh liên hồi nhưng không làm nó suy chuyển mảy may. Sau khi kết thúc, toàn thân món pháp bảo dường như sáng lên một tí, nó rung lên, từ thân la bàn vang tiếng Long ngâm ầm ĩ khắp đất trời.
Lại chuẩn bị chiến đấu.
"Thật kỳ tích. Từ lâu ta đã nể phục người tạo ra chiếc la bàn này. Một tuyệt tác hoàn mỹ!"
Phương lão vẫn nhìn chăm chú lên trên, dường như không hề bị ảnh hưởng của lôi kiếp. Nhưng Lâm Khinh lại khác, y choáng ngợp với mức độ lôi kiếp như thế này.
Đợt trước y còn tự tin khi đón đỡ lôi kiếp to bằng cổ tay trẻ em, còn cái loại lôi kiếp này ấy mà. Có khi y còn xưa xông ra đã bị đánh cho tan xác rồi.
"Lúc huynh tiến cấp độ kiếp kỳ lôi kiếp có khủng khiếp như thế này không?"
Lam Túc thấy Lâm Khinh căng thẳng thì khẽ cười, ôm y vào lòng.
"Lôi kiếp này đơn giản chỉ có chín đạo. Gọi là cửu kiếp quy nhất. Là lôi kiếp bình thường nhất. Bao giờ đệ đạt tới độ kiếp kỳ, lôi kiếp sẽ tuỳ theo công pháp đệ tu luyện mà giáng xuống. Nhưng thường thường đều chia làm tứ đại kiếp. Vượt qua cả bốn mới có thể bước vào cảnh giới bán tiên, chuẩn bị chuyển hoá thành tiên nhân."
"Tứ đại kiếp?" Lâm Khinh ngạc nhiên hỏi lại. Không ngờ độ kiếp lại còn ảo diệu như vậy.
Lam Túc gật đầu. Trong thời gian chờ đợi pháp bảo độ kiếp thì tranh thủ giảng giải cho Lâm Khinh. Còn vấn đề la bàn Đoạt mệnh có vượt qua lôi kiếp không. Cái này hắn không lo lắng lắm. Đường đường là hạo kiếp của tu chân giới mà có vài đạo lôi kiếp cũng không chống đỡ nổi thì vất đi.
"Trong tứ đại kiếp thì kiếp đầu tiên là Phong kiếp. Phong kiếp này từ thiên không tạo thành phong đao cuồng mãnh bổ xuống làm rách cả không gian, khi thì mãnh liệt, khi thì âm tàn, lúc ôn nhu, lúc lạnh lẽo. Cuồng phong lũ lượt kéo đến, bắt đầu từ gió nhẹ bình thường, tiếp theo dần dần mạnh lên, mỗi loại lại có một uy áp khác nhau, sau đó tất cả cuồng phong chuyển hoá hết thành Thiên Tiên phong. Thứ này vô hình vô sắc, ở trong Tam giới vô cùng khó gặp, chỉ có lúc độ kiếp mới xuất hiện."
Lam Túc ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
"Nhưng do đó Thiên tiên phong này lại cực kỳ khó đối phó, chỉ khi nào đạo tâm cực kỳ kiên định mới có thể vượt qua. Nếu thành thì cơ thể sẽ được tôi luyện thành 'Thân thể tiên thiên', còn nếu thất bại thì đệ biết sẽ làm sao không?"
"Hồn phi phách tán?" Lâm Khinh trả lời ngay.
Lam Túc vuốt đầu y.
"Đúng vậy. Nếu thất bại chỉ có nước hồn phi phách tán. Không có cơ hội để làm lại."
"Nhưng mà huynh từng bảo sư phụ của huynh người đã ba lần độ kiếp thất bại?" Lâm Khinh nắm được ngay trọng điểm.
Lam Túc hơi ngạc nhiên, hắn cũng không ngờ Lâm Khinh thông minh vậy, chỉ cần kể sơ qua một lần là có thể nhớ rõ.
"Bởi vì sư phụ ta trước khi độ kiếp đã tu luyện một bộ công pháp luyện thể tên là Thiên hoàng chi tướng. Người đã thành công tạo ra thêm một pháp tướng nữa. Khi độ kiếp pháp tướng đó không cần đạo tâm, dễ dàng qua cửa ải này."
"Thật là giỏi." Lâm Khinh không ngờ còn có cách này nữa, tuy vậy y vẫn cảm thán. Người giỏi vậy mà vẫn không chống nổi thời gian.
Lâm Khinh không hỏi thêm điều gì nữa mà giục.
"Huynh kể tiếp đi."
"Kiếp thứ hai chính là hoả kiếp. Ngọn lửa này nóng ngang tam muội chân hoả trong truyền thuyết. Chỉ cần sơ sẩy một cái là thân thể hoá thành tro bụi.
Kiếp thứ ba là Lôi kiếp. Lôi kiếp này chính là thứ đệ đang nhìn thấy." Lam Túc giơ tay chỉ lên trời.
"Lôi kiếp này tuỳ thuộc vào công pháp đệ tu luyện. Công pháp càng khó thì lôi kiếp đến cũng càng khó. Song song theo đó thì lợi ích cũng đạt được lớn nhất.
Người bình thường sẽ gặp được chín đạo thiên lôi. Còn có mười tám đạo. Ba mươi sáu đạo... cao nhất là tám mươi mốt đạo lôi kiếp. Trong tu chân giới hiện giờ mới chỉ có một người phải chịu tám mươi mốt đạo thiên lôi. Người đó chính là người sáng lập ra Thiên huyền tông. Cũng là người mở ra bí cảnh tông môn."
Nói đến đây trong mắt Lam Túc tràn đầy hi vọng.
"Vị đó cũng chính là người đã tìm kiếm ra truyền tống xuyên không gian tiến đến vị diện khác. Có lẽ giờ hắn đã phi thăng rồi."
Lâm Khinh nghe mà choáng váng. Vội hỏi Lam Túc.
"Người đó tên là gì?"
"Diệp Thần. Vị đó tên là Diệp thần."
Diệp Thần. Cái tên truyền kỳ ở đại lục này. Lâm Khinh bây giờ mới nhớ ra, nhưng hắn sống ở thời đại khác, giờ cũng đã vài vạn năm trôi qua rồi.
Lâm Khinh không quản Diệp Thần là ai, y càng tò mò hơn về việc khác.
"Huynh ngày xưa phải vượt qua bao nhiêu đạo lôi kiếp?"
Lam Túc cười nhẹ. "Vô tình quyết của ta chỉ cần bảy mươi hai đạo lôi kiếp là đã vượt qua. Nhưng công pháp bây giờ ta tu luyện thì không biết được."
"Vậy còn kiếp thứ tư là gì?" Lâm Khinh cũng không dò hỏi thêm nữa. Đằng nào y nhìn tu vi của Lam Túc bây giờ cũng mới chỉ Luyện hư kỳ. Cách Độ kiếp còn hai cảnh giới nữa.
"Kiếp thứ tư là tâm ma kiếp. Ai cũng không biết Tâm Ma kiếp của mỗi người khi độ kiếp là cái gì, bình thường Tâm Ma đều dễ dàng chống cự, nhưng tâm ma càng kéo dài càng đáng sợ, cần trải qua ít nhất là bảy ngày.
Tâm Ma kiếp tạo ra thế giới, chỉ sợ thời gian dùng năm, một ngàn năm, vạn năm hoặc hơn nữa làm đơn vị. Trên đời có những người Độ Kiếp, ma kiếp trong lòng tiếp diễn hơn vạn năm, thậm chí quên luôn sự thật, hoàn toàn trầm luân trong lòng ma kiếp, cuối cùng trả giá bằng cái chết.
Trải qua bốn kiếp đó rồi thân thể sẽ cảm nhận được thiên địa nguyên khí. Đến khi tất cả linh khí trong người chuyển hoá thành nguyên khí thì sẽ phi thăng thành tiên. Đó chính là cảnh giới đại thừa kỳ. Còn gọi là kỳ chuyển hoá."
"Như vậy. Cơ thể huynh đã có nguyên khí chưa?"
Lam Túc chưa kịp trả lời thì Nguyên lão ở bên cạnh đã nói chen vào.
"Ngươi bệnh à? Nhật Nguyệt đại lục này làm đếch gì có Thiên địa nguyên khí. Nếu có thì đạo lữ của ngươi đã phi thăng từ lâu rồi."
Thân thể Lâm Khinh hơi cứng nhắc khi nghe Phương lão nói đến hai từ phi thăng.
Chênh lệch tu vi giữa hai người quá nhiều. Nếu có một ngày kia vị diện này có thể phi thăng, liệu rằng Lam Túc có bỏ y lại đây một mình không?
Lam Túc cảm nhận được tâm tình của Lâm Khinh bây giờ. Thú thật là việc này cho đến giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới. Việc tìm kiếm ra truyền tống trận để phi thăng đã là chấp niệm của hắn và biết bao nhiêu người trên đại lục này.
Nếu cho hắn cơ hội thì hắn sẽ làm thế nào? Đi trước hay ở lại đợi Lâm Khinh?
"Đệ phải mau chóng tăng tu vi lên."
"Giờ huynh còn muốn đệ tu luyện thế nào nữa. Tu vi có phải muốn tăng là tăng được đâu?" Lâm Khinh lầm bầm.
"Cũng không phải là không thể... có một cách."
"Cách gì?"
"Đệ hãy vào Hoàng thiên chi cảnh tu luyện. Cơ hội này mười năm mới có một lần."
Lâm Khinh đã nghe mấy lần về nơi này rồi. Không hiểu nó có cái gì mà hấp dẫn người như vậy?
"Vào đó thì có ích lợi gì?"
"Vào đó tu luyện một ngày bằng một tháng bên ngoài. Đệ nói xem có chỗ nào tốt không? Hơn nữa trong đó còn có một thứ gọi là Hoàng sí quả. Ăn một quả này có lợi ích rất nhiều. Lượng linh khí trong đó cực kỳ nhiều."
Lâm Khinh hơi động tâm. Tu luyện một ngày bằng một tháng bên ngoài có ý nghĩa gì. Là y tiết kiệm được rất nhiều thời gian để thăng cấp.
"Được. Để ta đi!"
Lam Túc nghe vậy thì lắc tay, một tấm thẻ bài màu nâu cũ kỹ đã ở trên tay hắn.
"Truy thiên lệnh. Huynh cũng có?"
"Đệ nói thừa, ta là ai chứ. Ta không có thì ai có."
Nhưng trái lại Lâm Khinh không nhận tấm thẻ này. Y nói:
"Ta muốn đi thì sẽ dùng chính sức của mình để kiếm vé vào cửa. Huynh đừng để mọi người bảo ta dựa hơi huynh."
Lam Túc bật cười. Đây mới đúng là Lâm Khinh của hắn chứ. Thông minh, kiêu ngạo và tự tin. Hắn khẽ xoa đầu y rồi thoả hiệp:
"Được. Vậy nghe lời đệ, mấy ngày hôm nay tranh thủ mà kiếm một một suất tham gia đại hội tông môn đi. Nghe nói số người tham gia thi đấu đã chốt rồi thì phải."
"A!"
Lâm Khinh kêu lên. Trên bầu trời tia sét cuối cùng đã ngừng lại. La bàn đang xoay tròn một cách nhanh chóng. Bây giờ nó đã biến thành một màu xanh ngọc sáng bóng, đâu còn vẻ cũ kỹ như xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.