Chương 195: Vân Hi - 3.
Hắc miêu vô miên
13/04/2021
Dứt lời Vân Hi liền quay người ấn một cái chốt phía hông căn phòng mở ra, nàng dẫn đầu chui vào. Lam Túc bế Lâm Khinh vào theo.
Đi đến một căn phòng giống phòng tắm. Lam Túc nghe theo chỉ đạo để Lâm Khinh nằm gối vào đùi mình giữa một cái ao cạn, Vân Hi nhìn thấy vậy liền lấy ra một khay kim có bảy bảy bốn mươi chín cái, linh lực màu xanh liên tiếp phóng từ ngón tay ra sau đó bọc kín từng cây kim.
Bảy cây kim như có linh tính, cắm thẳng vào đỉnh đầu Lâm Khinh, Lam Túc tinh ý nhìn thấy mày y hơi nhăn. Hẳn là đau lắm.
Dưới khay còn bốn mươi hai cây kim nữa.Vân Hi tập trung cao độ, quát. "Nâng y dậy!"
Lam Túc lập tức nghe theo, sốc nách Lâm Khinh để y ngồi xếp bằng giữa ao cạn. Bảy cây kim tiếp theo nhanh chóng đến cắm vào đằng sau đầu y.
Mỗi cây kim cắm xuống Lam Túc lại có cảm giác như kim đó cắm vào chính mình, đau đớn, khổ sở và bất lực.
Vân Hi không dừng tay, mặt nàng càng thêm trắng bệch, nếp nhăn cũng nhiều đi một chút.
"Cởi y phục ra."
Lam Túc giật mình nhưng nhìn đến tròng mắt trong vắt của Vân Hi tiên tử, hắn không chần chờ nữa, lập tức phanh y phục của Lâm Khinh ra, chỉ để lại tiết khố. Vải lụa tràn xuống mặt hồ, thân thể xích loã không che đậy hiện ra.
Cơ thể trắng nõn vẫn còn nguyên dấu vết hoan ái lúc nãy để lại. Lam Túc nhìn thấy lại có ảo giác như y vẫn đang khoẻ mạnh tươi cười với mình.
Vân Hi liếc qua những dấu vết mập mờ trên người Lâm Khinh, khẽ đỏ mặt nhưng vẫn trấn định điều khiển kim.
Cuối cùng ba mươi lăm cây kim chia đều đâm đầy lưng Lâm Khinh, Vân Hi niệm pháp quyết, một chiếc lọ từ trên tay bay ra, mùi thảo dược thơm ngào ngạt khắp phòng.
Nàng niệm pháp quyết, dòng nước từ tay chảy xuống mặt ao cạn nhanh chóng làm ngập thân thể Lâm Khinh. Tiếp theo nàng đổ lọ dược liệu lúc nãy vào hồ, hồ nước lập tức bốc khói nghi ngút.
Lâm Khinh nửa tỉnh nửa mê dần dần toát mồ hôi, y đau đớn đến mức mặt co rút lại, mới đầu còn xếp bằng được. Về sau lung lay như muốn đổ.
"Cố định y lại." Lam Túc vừa nghe Vân Hi chỉ đạo lập tức làm theo, dùng linh lực giữ thăng bằng cho Lâm Khinh.
Đau... đau đến xé ruột xé gan, Lâm Khinh cảm giác như mình bị nghiền nát, xong rồi lại tái tạo, lại nghiền nát, trong vô thức y mơ màng vận chuyển công pháp Thái Dương bất phá thức, quả nhiên lộ tuyến giống nhau.
Công pháp Thái dương bất phá thức Lâm Khinh mới chỉ dám thử thức thứ nhất đã gần đi đời nhà ma. Lần này chơi lớn dám thử khiêu chiến thức thứ hai: phá nhục thể.
Lam Túc nhìn da thịt của Lâm Khinh biến chuyển, đưa linh lực vào dò xét mới biết công pháp tự vận chuyển. nguyên thần xông vào thức hải mạnh mẽ cắt đứt ý niệm đó của y.
Lâm Khinh kêu lên đau đớn, ao nước sôi lên sùng sục, từ lỗ kim tràn ra chất lỏng màu đen.
Vân Hi vung tay lên, bốn mươi chín cái kim từ trên người Lâm Khinh bị rút ra, an vị trong khay.
"Chất độc hiện tại đã bị ta trục ra rồi, chỉ còn gốc rễ của nó bắt buộc phải có Thảo hồng bì thì mới chữa khỏi. Ngươi xem mà làm." Nàng cầm khay lên, nói xong quay đầu đi thẳng, lúc ra còn tiện thể đóng cửa lại.
Lam Túc không để ý, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Khinh, thấy y bị đau đớn dày vò mà nôn nóng đi qua đi lại, đến lúc chất lỏng màu đen trên người y bị triệt tiêu, da dẻ hồng hào trở lại thì mới thở phào.
Một trăm ngày. Ta nhất định sẽ tìm cách cứu đệ.
Đến lúc mặt nước hết sôi, dược liệu bị Lâm Khinh hút hết vào người, y bất ngờ mở mắt ra, đôi mắt hạnh trong veo nhìn thẳng về phía trước.
Dường như Lâm Khinh đang phân biệt xem mình ở chỗ nào, biếng nhác nhìn lên, đến khi nhìn thấy Lam Túc thì mới cười thật tươi, giơ hai tay ra.
"Ta đã không sao rồi vậy mà mặt huynh vẫn còn bí xị thế?"
Lam Túc mỉm cười, cúi xuống bế y lên, hôn xuống cái miệng nhỏ. "Đúng vậy, chúc mừng đệ khỏi bệnh." Trong con ngươi của hắn loé lên một tia dị sắc, sau đó liền bị sủng nịnh thay thế.
Hôn nhau một lúc, cơ thể Lâm Khinh lại có phản ứng, nhưng mà nơi đây là nơi nào chứ, y luống cuống đẩy nam nhân ra, ngang nhiên sai bảo.
"Huynh mặc y phục cho ta đi."
Lam Túc sủng nịnh: "Tuân lệnh phu nhân."
Lúc hai người đi ra khỏi cánh cửa,Vân Hi tiên tử không còn ở trong phòng, bọn họ lại tiếp tục đi ra ngoài, thấy nàng cùng một nữ nhân nữa đang điềm nhiên pha linh trà ở bàn đá ngoài gốc cây.
Mùi linh trà bốc lên thơm phức. Trong làn sương khói lan toả là cảnh tượng đẹp đẽ.
Nữ nhân chính là Ngâm Thiên Dự, nhìn thấy Lâm Khinh thì đứng bật dậy, hớn hở reo lên, "Lâm Khinh, lại đây." Nhưng đến khi nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của hai người, nàng le lưỡi ngồi xuống.
Lâm Khinh không để ý, khàn giọng nói:
"Xin chào, đã lâu không gặp."
Lam Túc tự nhiên dắt người đến trước mặt Vân Hi tiên tử.
"Cảm ơn ngươi Vân Hi tiên tử. Ân tình này ta nhất định sẽ báo đáp."
Vân Hi tiên tử cười mỉm, bên ngoài thì nhìn qua vẫn bình thường nhưng khí tức bên trong càng thêm hỗn độn.
"Mọi người ngồi xuống thong thả uống chén Linh trà đã. Thiên Dự, rót trà mời mọi người đi con."
Ngâm Thiên Dự ngoan ngoãn làm theo.
Lam Túc ngồi xuống, còn Lâm Khinh thì đứng ngơ ra đó, hắn đành phải kéo người ngồi lên đùi mình.
"Đệ làm sao vậy?"
"Vân Hi... Vân Hi. Rõ ràng là ta nghe thấy cái tên của tiên tử ở đâu đó rồi... Là ở đâu nhỉ?"
Tiêu Nam nhắc tới chăng? Không phải. Vậy ở đâu chứ?
Lâm Khinh vò đầu bứt tai, cầm lấy chén linh trà uống một hớp rõ lớn. Y bỏ qua, quay người nhìn thẳng vào nàng.
"Cảm ơn Vân Hi tiên tử đã giúp đỡ."
"Không có gì, ta cũng phải nhờ đến Lam công tử đấy thôi."
"Dù sao ta cũng sẽ nhớ đến..." Khoan đã y nhớ ra rồi.
Lâm Khinh vuốt lên nhẫn trữ vật, liền lấy ra một viên đá tầm thường, nhưng trên đó có khắc một trữ niệm rất khéo léo rồi đưa cho Vân Hi.
"Tiên tử. Có một người đã nhờ ta đưa cho tiên tử vật này."
Vân Hi vừa nhìn thấy hòn đá liền đứng bật dậy, môi run run, kích động giật lấy.
Sờ chất đá hơi thô ráp, chữ niệm chiếm hai phần ba bề mặt tảng đá.
Đúng là nó rồi. Vân Hi chớp đôi mắt to, quay sang hỏi dồn dập.
"Ngươi... người nào đưa cho ngươi? Tên hắn là gì? Ngươi gặp ở đâu?"
Lâm Khinh không bất ngờ trước phản ứng lớn của nàng, lúng túng đáp.
"Người đó... Vãn bối gặp người đó trong một bí cảnh thuộc về Thiên Huyền tông. Lúc vãn bối đến người đó đã toạ hoá. Một tia tàn niệm của vị tiền bối đó nhờ vả vãn bối."
Lâm Khinh nói rất cẩn trọng nhưng trong lòng không che giấu nổi sự chán ghét. Vân Hi tiên tử thì đột nhiên cười lên khanh khách.
"Ha ha ha. Chết rồi. Chết rồi. Là ông trời có mắt... ha ha ha."
Nàng cười gằn để phát tiết nỗi thù hận trong lòng, cười xong nước mắt lại tuôn ra. Mọi người ở bên cạnh không ai nói gì. Hẳn lại một câu chuyện xưa nữa...
Vân Hi cười xong đột nhiên hỏi:
"Ngươi còn nhớ hình dáng gã ta không?"
Lâm Khinh từ từ nhớ lại, y nói:
"Người đó rất tuấn tú, mặc y phục màu xanh giống như thư sinh, chỉ tiếc là bên má trái có một cái bớt lan ra từ tai trông giống hệt như rễ cây bò trên mặt."
"Vậy thì chắc chắn là gã rồi. Gã chính là vị hôn phu của ta, là một nhân vật lớn thời bấy giờ. Ta tin tưởng gã nhất mực, không ngờ gã lại đánh lén ta trong lúc tu luyện quan trọng nhất. Tu vi của ta tán loạn, suýt nữa tẩu hoả nhập ma. Hoá ra gã đã có âm mưu lấy cắp Mặc lưu ly của ta từ lâu."
"Mặc lưu ly?"
Phải. Đó là một viên ngọc có từ thời viễn cổ. Có tác dụng tụ tập linh khí. Đặt nó ở đâu linh khí sẽ tràn về. Rất có ích cho tu luyện. Một viên ngọc lưu ly có thể khiến một dặm quanh nó tràn đầy linh khí. Từ khi ngọc Mặc Lưu Ly bị đánh cắp. Linh khí của vùng biển này loãng hẳn.
Lâm Khinh cố gắng nhớ lại xem hoàn cảnh lúc đó của mình là gì. Y nghiêm trọng nói.
"Trong bí cảnh lúc đó có những bốn vùng cấm địa bị hút hết linh khí. Vãn bối gặp vị tiền bối đó ở trong một cấm địa sa mạc, không những linh khí mà thần thức cũng không di chuyển được."
Lam Túc chợt nói:
"Vậy là đúng rồi. Bởi vì bí cảnh có không gian biệt lập so với bên ngoài, thành ra linh khí bị hút rồi sẽ không phục hồi được như cũ. Ta có cảm giác cả bốn cấm địa đó đều có kết giới ngăn linh khí tràn ra ngoài."
Lâm Khinh tiếp lời:
"Sau đó vì một lý do gì đó mà vị tiền bối đó đã bị nhốt luôn tại cấm địa gã tạo ra, cuối cùng cam chịu toạ hoá trong đó." Y hình dung ngày hôm đó. Miêu tả lại:
"Lúc ta đến đó thì vùng sa mạc không có linh khí. Chỉ có một cái nắp quan tài trơ trọi, vãn bối lật lên xem thì phát hiện bên dưới tràn đầy Huyền âm chi khí. Sau đó vãn bối gặp được vị tiền bối đó."
Lam Túc cau mày. Hắn biết rõ cái gã đó chính là người có ý định đoạt xá Lâm Khinh, hắn khó chịu nói.
"Tiền bối cái gì? Già mà không nên thân không xứng đáng được gọi tiền bối."
Lâm Khinh nhìn bản mặt cau có của hắn liền quay lại dỗ. "Được được, không gọi."
Đi đến một căn phòng giống phòng tắm. Lam Túc nghe theo chỉ đạo để Lâm Khinh nằm gối vào đùi mình giữa một cái ao cạn, Vân Hi nhìn thấy vậy liền lấy ra một khay kim có bảy bảy bốn mươi chín cái, linh lực màu xanh liên tiếp phóng từ ngón tay ra sau đó bọc kín từng cây kim.
Bảy cây kim như có linh tính, cắm thẳng vào đỉnh đầu Lâm Khinh, Lam Túc tinh ý nhìn thấy mày y hơi nhăn. Hẳn là đau lắm.
Dưới khay còn bốn mươi hai cây kim nữa.Vân Hi tập trung cao độ, quát. "Nâng y dậy!"
Lam Túc lập tức nghe theo, sốc nách Lâm Khinh để y ngồi xếp bằng giữa ao cạn. Bảy cây kim tiếp theo nhanh chóng đến cắm vào đằng sau đầu y.
Mỗi cây kim cắm xuống Lam Túc lại có cảm giác như kim đó cắm vào chính mình, đau đớn, khổ sở và bất lực.
Vân Hi không dừng tay, mặt nàng càng thêm trắng bệch, nếp nhăn cũng nhiều đi một chút.
"Cởi y phục ra."
Lam Túc giật mình nhưng nhìn đến tròng mắt trong vắt của Vân Hi tiên tử, hắn không chần chờ nữa, lập tức phanh y phục của Lâm Khinh ra, chỉ để lại tiết khố. Vải lụa tràn xuống mặt hồ, thân thể xích loã không che đậy hiện ra.
Cơ thể trắng nõn vẫn còn nguyên dấu vết hoan ái lúc nãy để lại. Lam Túc nhìn thấy lại có ảo giác như y vẫn đang khoẻ mạnh tươi cười với mình.
Vân Hi liếc qua những dấu vết mập mờ trên người Lâm Khinh, khẽ đỏ mặt nhưng vẫn trấn định điều khiển kim.
Cuối cùng ba mươi lăm cây kim chia đều đâm đầy lưng Lâm Khinh, Vân Hi niệm pháp quyết, một chiếc lọ từ trên tay bay ra, mùi thảo dược thơm ngào ngạt khắp phòng.
Nàng niệm pháp quyết, dòng nước từ tay chảy xuống mặt ao cạn nhanh chóng làm ngập thân thể Lâm Khinh. Tiếp theo nàng đổ lọ dược liệu lúc nãy vào hồ, hồ nước lập tức bốc khói nghi ngút.
Lâm Khinh nửa tỉnh nửa mê dần dần toát mồ hôi, y đau đớn đến mức mặt co rút lại, mới đầu còn xếp bằng được. Về sau lung lay như muốn đổ.
"Cố định y lại." Lam Túc vừa nghe Vân Hi chỉ đạo lập tức làm theo, dùng linh lực giữ thăng bằng cho Lâm Khinh.
Đau... đau đến xé ruột xé gan, Lâm Khinh cảm giác như mình bị nghiền nát, xong rồi lại tái tạo, lại nghiền nát, trong vô thức y mơ màng vận chuyển công pháp Thái Dương bất phá thức, quả nhiên lộ tuyến giống nhau.
Công pháp Thái dương bất phá thức Lâm Khinh mới chỉ dám thử thức thứ nhất đã gần đi đời nhà ma. Lần này chơi lớn dám thử khiêu chiến thức thứ hai: phá nhục thể.
Lam Túc nhìn da thịt của Lâm Khinh biến chuyển, đưa linh lực vào dò xét mới biết công pháp tự vận chuyển. nguyên thần xông vào thức hải mạnh mẽ cắt đứt ý niệm đó của y.
Lâm Khinh kêu lên đau đớn, ao nước sôi lên sùng sục, từ lỗ kim tràn ra chất lỏng màu đen.
Vân Hi vung tay lên, bốn mươi chín cái kim từ trên người Lâm Khinh bị rút ra, an vị trong khay.
"Chất độc hiện tại đã bị ta trục ra rồi, chỉ còn gốc rễ của nó bắt buộc phải có Thảo hồng bì thì mới chữa khỏi. Ngươi xem mà làm." Nàng cầm khay lên, nói xong quay đầu đi thẳng, lúc ra còn tiện thể đóng cửa lại.
Lam Túc không để ý, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Khinh, thấy y bị đau đớn dày vò mà nôn nóng đi qua đi lại, đến lúc chất lỏng màu đen trên người y bị triệt tiêu, da dẻ hồng hào trở lại thì mới thở phào.
Một trăm ngày. Ta nhất định sẽ tìm cách cứu đệ.
Đến lúc mặt nước hết sôi, dược liệu bị Lâm Khinh hút hết vào người, y bất ngờ mở mắt ra, đôi mắt hạnh trong veo nhìn thẳng về phía trước.
Dường như Lâm Khinh đang phân biệt xem mình ở chỗ nào, biếng nhác nhìn lên, đến khi nhìn thấy Lam Túc thì mới cười thật tươi, giơ hai tay ra.
"Ta đã không sao rồi vậy mà mặt huynh vẫn còn bí xị thế?"
Lam Túc mỉm cười, cúi xuống bế y lên, hôn xuống cái miệng nhỏ. "Đúng vậy, chúc mừng đệ khỏi bệnh." Trong con ngươi của hắn loé lên một tia dị sắc, sau đó liền bị sủng nịnh thay thế.
Hôn nhau một lúc, cơ thể Lâm Khinh lại có phản ứng, nhưng mà nơi đây là nơi nào chứ, y luống cuống đẩy nam nhân ra, ngang nhiên sai bảo.
"Huynh mặc y phục cho ta đi."
Lam Túc sủng nịnh: "Tuân lệnh phu nhân."
Lúc hai người đi ra khỏi cánh cửa,Vân Hi tiên tử không còn ở trong phòng, bọn họ lại tiếp tục đi ra ngoài, thấy nàng cùng một nữ nhân nữa đang điềm nhiên pha linh trà ở bàn đá ngoài gốc cây.
Mùi linh trà bốc lên thơm phức. Trong làn sương khói lan toả là cảnh tượng đẹp đẽ.
Nữ nhân chính là Ngâm Thiên Dự, nhìn thấy Lâm Khinh thì đứng bật dậy, hớn hở reo lên, "Lâm Khinh, lại đây." Nhưng đến khi nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của hai người, nàng le lưỡi ngồi xuống.
Lâm Khinh không để ý, khàn giọng nói:
"Xin chào, đã lâu không gặp."
Lam Túc tự nhiên dắt người đến trước mặt Vân Hi tiên tử.
"Cảm ơn ngươi Vân Hi tiên tử. Ân tình này ta nhất định sẽ báo đáp."
Vân Hi tiên tử cười mỉm, bên ngoài thì nhìn qua vẫn bình thường nhưng khí tức bên trong càng thêm hỗn độn.
"Mọi người ngồi xuống thong thả uống chén Linh trà đã. Thiên Dự, rót trà mời mọi người đi con."
Ngâm Thiên Dự ngoan ngoãn làm theo.
Lam Túc ngồi xuống, còn Lâm Khinh thì đứng ngơ ra đó, hắn đành phải kéo người ngồi lên đùi mình.
"Đệ làm sao vậy?"
"Vân Hi... Vân Hi. Rõ ràng là ta nghe thấy cái tên của tiên tử ở đâu đó rồi... Là ở đâu nhỉ?"
Tiêu Nam nhắc tới chăng? Không phải. Vậy ở đâu chứ?
Lâm Khinh vò đầu bứt tai, cầm lấy chén linh trà uống một hớp rõ lớn. Y bỏ qua, quay người nhìn thẳng vào nàng.
"Cảm ơn Vân Hi tiên tử đã giúp đỡ."
"Không có gì, ta cũng phải nhờ đến Lam công tử đấy thôi."
"Dù sao ta cũng sẽ nhớ đến..." Khoan đã y nhớ ra rồi.
Lâm Khinh vuốt lên nhẫn trữ vật, liền lấy ra một viên đá tầm thường, nhưng trên đó có khắc một trữ niệm rất khéo léo rồi đưa cho Vân Hi.
"Tiên tử. Có một người đã nhờ ta đưa cho tiên tử vật này."
Vân Hi vừa nhìn thấy hòn đá liền đứng bật dậy, môi run run, kích động giật lấy.
Sờ chất đá hơi thô ráp, chữ niệm chiếm hai phần ba bề mặt tảng đá.
Đúng là nó rồi. Vân Hi chớp đôi mắt to, quay sang hỏi dồn dập.
"Ngươi... người nào đưa cho ngươi? Tên hắn là gì? Ngươi gặp ở đâu?"
Lâm Khinh không bất ngờ trước phản ứng lớn của nàng, lúng túng đáp.
"Người đó... Vãn bối gặp người đó trong một bí cảnh thuộc về Thiên Huyền tông. Lúc vãn bối đến người đó đã toạ hoá. Một tia tàn niệm của vị tiền bối đó nhờ vả vãn bối."
Lâm Khinh nói rất cẩn trọng nhưng trong lòng không che giấu nổi sự chán ghét. Vân Hi tiên tử thì đột nhiên cười lên khanh khách.
"Ha ha ha. Chết rồi. Chết rồi. Là ông trời có mắt... ha ha ha."
Nàng cười gằn để phát tiết nỗi thù hận trong lòng, cười xong nước mắt lại tuôn ra. Mọi người ở bên cạnh không ai nói gì. Hẳn lại một câu chuyện xưa nữa...
Vân Hi cười xong đột nhiên hỏi:
"Ngươi còn nhớ hình dáng gã ta không?"
Lâm Khinh từ từ nhớ lại, y nói:
"Người đó rất tuấn tú, mặc y phục màu xanh giống như thư sinh, chỉ tiếc là bên má trái có một cái bớt lan ra từ tai trông giống hệt như rễ cây bò trên mặt."
"Vậy thì chắc chắn là gã rồi. Gã chính là vị hôn phu của ta, là một nhân vật lớn thời bấy giờ. Ta tin tưởng gã nhất mực, không ngờ gã lại đánh lén ta trong lúc tu luyện quan trọng nhất. Tu vi của ta tán loạn, suýt nữa tẩu hoả nhập ma. Hoá ra gã đã có âm mưu lấy cắp Mặc lưu ly của ta từ lâu."
"Mặc lưu ly?"
Phải. Đó là một viên ngọc có từ thời viễn cổ. Có tác dụng tụ tập linh khí. Đặt nó ở đâu linh khí sẽ tràn về. Rất có ích cho tu luyện. Một viên ngọc lưu ly có thể khiến một dặm quanh nó tràn đầy linh khí. Từ khi ngọc Mặc Lưu Ly bị đánh cắp. Linh khí của vùng biển này loãng hẳn.
Lâm Khinh cố gắng nhớ lại xem hoàn cảnh lúc đó của mình là gì. Y nghiêm trọng nói.
"Trong bí cảnh lúc đó có những bốn vùng cấm địa bị hút hết linh khí. Vãn bối gặp vị tiền bối đó ở trong một cấm địa sa mạc, không những linh khí mà thần thức cũng không di chuyển được."
Lam Túc chợt nói:
"Vậy là đúng rồi. Bởi vì bí cảnh có không gian biệt lập so với bên ngoài, thành ra linh khí bị hút rồi sẽ không phục hồi được như cũ. Ta có cảm giác cả bốn cấm địa đó đều có kết giới ngăn linh khí tràn ra ngoài."
Lâm Khinh tiếp lời:
"Sau đó vì một lý do gì đó mà vị tiền bối đó đã bị nhốt luôn tại cấm địa gã tạo ra, cuối cùng cam chịu toạ hoá trong đó." Y hình dung ngày hôm đó. Miêu tả lại:
"Lúc ta đến đó thì vùng sa mạc không có linh khí. Chỉ có một cái nắp quan tài trơ trọi, vãn bối lật lên xem thì phát hiện bên dưới tràn đầy Huyền âm chi khí. Sau đó vãn bối gặp được vị tiền bối đó."
Lam Túc cau mày. Hắn biết rõ cái gã đó chính là người có ý định đoạt xá Lâm Khinh, hắn khó chịu nói.
"Tiền bối cái gì? Già mà không nên thân không xứng đáng được gọi tiền bối."
Lâm Khinh nhìn bản mặt cau có của hắn liền quay lại dỗ. "Được được, không gọi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.