Chương 117: Đấu giá kết thúc
An Nhân Đạo Tiên
18/10/2020
- 3 tỉ.
Nghe được số tiền này vang ra nhiều người không khỏi sửng sốt nhìn tới nơi phát ra thanh âm. Lại là hắn ra giá! Người đã đối đầu với ba gia tộc ngay lúc đầu buổi đấu giá. Mọi người ở đây còn vốn tưởng hắn nỏ mạnh hết đà, nào ngờ được vừa ra giá lại khiến mọi người chấn động.
Mà hắn ra giá tựa hồ như luôn muốn gấp mười lần giá ban đầu. Đầu buổi đấu giá cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Tô Hồng Ngọc cũng nhìn lên nam nhân thần bí vừa ra giá kia. Nàng viễn siêu không thể ngờ được, nơi đây lại xuất hiện một người có thể chèn ép tam đại gia tộc kia. Dù Tô gia tài phú bây giờ không đủ để theo nhưng chứng kiến ba gia tộc kia cũng không theo được khiến Tô Hồng Ngọc vui lên không ít.
- Lại là tên này. – Nam nhân trung niên gương mặt có phần khó chịu nhìn Quân Huyền. Hắn vì sao cứ phải ra giá đối đầu với ba gia tộc? Đây là điều ngu ngốc có thể dẫn hắn đến tử lộ lúc nào không hay a.
Mà nam nhân thần bí này ra giá không chỉ thể hiện gấp mười giá ban đầu còn là gấp hai lần giá của ba gia tộc vừa ra. Đây chính là đả kích không nhỏ đối với ba gia chủ ngồi đây.
- 3 tỉ 500 triệu. – Nam nhân trung niên kia kia cũng dứt khoát ra giá thêm.
Quân Huyền hắn cũng chỉ cười mỉm một cái rồi không chút chần chừ nhẹ nhàng ra giá tiếp: “4 tỉ.”
Đến lúc này, mọi người xung quanh bắt đầu chú ý vào Quân Huyền hơn. Không ai nghĩ tới, bá chủ nơi đây tam đại gia tộc lại đang bị một thiếu niên không rõ lai lịch tranh đồ. Mà tranh đồ này không có chút kém hơn tài lực nào. Xung quanh bắt đầu có nhiều tiếng bàn luận vang lên.
- Tiểu tử, ngươi thật sự muốn tranh đến cùng với bọn ta sao? – Nam nhân trung niên kia tức giận ra mặt, bàn tay nắm chặt nhìn Quân Huyền chăm chú đe dọa,
Bất quá, Quân Huyền cũng không có đáp lại. Hắn gác một chân lên, hai tay đan xen trước mặt, sau đó nhìn xuống dưới sàn đầu giá tự nâng giá sản phẩm lên: “5 tỉ!”
Đây chính là dân chơi có tiền a! 4 tỉ giá trước là hắn ra nay hắn còn không chờ người ra giá đã tự nâng giá cho mình. Đúng là có tiền thì rất bá đạo.
Còn thiếu nữ kiều mị dưới sàn đấu giá thì nhìn Quân Huyền mỉm cười thầm với suy nghĩ: “Nam nhân thú vị a.”
Hắn có thể mang thiên cấp bảo vật bán cho nàng một cách dễ dàng vậy mà bây giờ lại đang phải tranh đấu một quyển địa cấp võ kỹ? Là vì hắn cần võ kỹ sao? Hoàn toàn không phải, nếu hắn cần võ kỹ như này vừa nãy đã trực tiếp mở miệng đánh đổi.
Hắn tranh đấu này là vì mĩ nhân a. Nàng cực kỳ tinh tế phát hiện…mỗi lần Tô gia tiểu nữ nhi kia bị bắt nạt, hắn sẽ không nán lại chút nào mà trực tiếp ra giá chèn ép lại những người bắt nạt nàng.
- Tên này…phải trừ! – Nam nhân trung niên kia không nhìn nổi tức giận, nghiếng răng nói với hai người bên cạnh.
Hai nam tử bên cạnh cũng gật đầu sau đó có một nam tử nhẹ nhàng bước ra ngoài hội đấu giá như để phân phó.
Nhưng mà, nam nhân trung niên kia chưa kịp vơi cơn giận thì Quân Huyền bản tính bắt đầu châm chọc đôi lời: “Vương lão gia, ngài là có muốn theo nữa không?”
Vương lão gia muốn nói tới nam nhân trung niên kia là gia chủ của gia tộc họ Vương.
- Một tiểu bối vắt mũi chưa sạch cũng dám tranh với ta? – Vương gia chủ nén giận lại nhìn Quân Huyền nói xong cười mỉa mai ra giá: “6 tỉ.”
6 tỉ để mua một quyển địa cấp võ kỹ cũng không có đáng, địa cấp võ kỹ hạ phẩm thì cũng 5 tỉ thôi a. Tô Hồng Ngọc biết rõ lí do ba gia tộc chơi tất tay là vì quyển võ kỹ này một phần nhỏ và vì bị nam nhân kia châm chọc mới là lí do lớn. Ba gia tộc thà mất tiền còn hơn mất thể hiện.
Mà trọng yếu nhất bây giờ, nàng đang rất mong chờ nam nhân thần bí kia có thể ra thêm giá được không? 6 tỉ đối với ba đại gia tộc đã gần như chạm điểm tài lực, nếu nam nhân kia ra thêm như ban đầu 1 tỉ nữa. Chắc chắn khiến tam đại gia tộc một lần lớn chịu thua thiệt.
Cơ mà lần này Quân Huyền không có như cũ ra giá nhiều như thế, hắn chỉ điểm nhẹ thêm vào giá kia một chút: “6 tỉ 200 triệu.”
Ra giá như vậy là muốn làm gì a? Ánh mắt xung quanh bắt đầu càng thêm hiếu kì về hắn, từ đầu đến cuối hắn vốn ra giá một mạch giá lớn chứ chưa từng ra giá kiểu này…đây là đang có ý định gì? Hay là thật sự đã hết lực chỉ là đang cố níu kéo thêm để dành quyển võ kỹ này.
Vương gia chủ nghe giá này cũng nhắm mắt lại trầm tư suy nghĩ một lát.
- 6 tỉ 200 triệu lần một…
Bên dưới sàn đấu giá, thanh âm quen thuộc đã vang ra đang tuyên bố dần.
- 6 tỉ 200 triệu lần hai…
Đến lúc thanh âm này vang lên lần thứ hai thì Vương gia chủ mới mở mắt. Nhìn sang nam nhân bên cạnh gật đầu một cái rồi nói:
- 6 tỉ 500 triệu.
Quân Huyền như đang chờ thanh âm này vang lên có chút mỉm cười ra mặt. Vẫn giữ tốc độ ra giá như cũ, Quân Huyền liền nói: “6 tỉ 700 triệu.”
Lại nữa! Lại một lần nữa thiếu niên thần bí ra giá kiểu này!
Bao nhiêu ánh mắt nóng bỏng xung quanh đều là đổ dồn về hắn, thanh âm bàn luận cũng càng lúc càng lớn. Tô Hồng Ngọc cũng không hiểu được rõ ràng vì sao hắn lại ra giá như vậy liền hướng về gia gia nàng hỏi nhưng gia gia nàng cũng chỉ lắc đầu đáp lại.
Ánh mắt của nàng cũng nhìn lén nam nhân thần bí này mấy lần sau đó cũng hướng tới Vương gia chủ xem động tĩnh.
Vương gia chủ cũng có chút trầm tư thêm, hắn huy động ra 6 tỉ 500 triệu tài lực đã là gần cạn kiệt tài lực của ba đại gia tộc cộng lại. Vốn tưởng ra giá này có thể lấy quyển võ kỹ đè bẹp thể hiện, mọi thứ của tên thiếu niên thần bí kia nhưng mà không ngờ tới hắn lại ra giá đáp lại nhanh tới vậy.
Tức giận đến đỏ cả mặt, gân xanh nổi lên đầy tay trong rất khủng bố, hằm hằm sát khí đều là hướng tới Quân Huyền.
Quân Huyền ngồi phía trên cũng nhận ra sát ý nặng nề này nhưng mà hắn cũng mặc kệ bỏ qua. Kể cả cho dù bây giờ Vương gia chủ đích thân xuất thủ đi chăng nữa cũng không có lấy tính mạng của hắn được. Một Thiên Huyền Cảnh tầng tám mà thôi…đối đầu với hắn đang sở hữu dị hỏa thì hoàn toàn không có cơ hội thắng được.
Nhìn phong thái bình ản của Quân Huyền khiến Vương gia chủ còn tức hơn nữa. Hắn cầm trong tay một viên bi sắc mà đã bóp nát từ bao giờ không hay.
- 7 tỉ.
Con số này chính là toàn bộ ba gia tộc tài lực. Vương gia chủ vốn là không muốn chơi lớn như vậy nhưng mà bị một thiếu niên khiêu khích lớn khiến hắn không chịu được mới ra tay. Nhưng ra tay lần này hắn không phải không có suy nghĩ gì, hắn thiết nghĩ theo bản tính và phong cách hành sự sẽ ra giá tiếp.
Như vậy, hắn có thể thu lại toàn bộ tài lực vừa bỏ ra. Dù có mất thể diện lần này nhưng có thể bảo toàn tài lực để lần sau mua một bộ như vậy cũng không phải là quá lỗ a.
Nhưng mà, Quân Huyền lần này cũng không hề có động thái ra giá tiếp. Hắn như đang chờ con số này ra vậy, cười lên một tiếng rồi đôi mắt nhắm hờ lại, bắt đầu nói:
- Nếu Vương gia chủ đã muốn quyển võ kỹ này thì ta đành nhường lại cho người vậy.
Thanh âm như tiếng sấm vang rền bên tai Vương gia chủ và nam nhân ngồi cạnh hắn. Tiểu bối kia nói vậy thì đã thể hiện rõ ý muốn không tranh đấu nữa. Loại bỏ được đối thủ tranh đấu đúng là điều đáng vui nhưng mà trong hoàn cảnh này lại không đáng vui chút nào a.
Vương lão gia không ngờ tới nổi suy nghĩ, tính toán của mình vậy mà bị hủy đi toàn bộ. Toàn bộ tài lực cũng thế cũng vì bồng bộc một phút mà bay theo.
Không chịu nổi căm phẫn, Vương lão gia đứng dậy nhìn Quân Huyền mà không kìm nổi lời nói có chút chửi bậy lên:
- Mẹ nó! Vì sao ngươi không có ra giá tiếp?
Quân Huyền nở một nụ cười mỉa mai đáp: “Vương lão gia chủ, ta không muốn ra giá nữa chính là không ra giá nữa. Ngươi cái này sao lại trách ta a?”
Nghiến rắng, nuốt nỗi hận muốn chặt Quân Huyền ra trăm mảnh vào trong lòng, hắn đành ngồi xuống không có ra tay tấn công Quân Huyền. Bởi vì, quy tắc của hội đấu giá là không được xảy ra xung đột bên trong. Nếu không thì sẽ tùy theo mức độ mà phạt xuống.
Không ai rõ thực hư thực lực của hội đấu giá này ra sao chỉ từng nghe nói có một vị huyền hư kì vì mắc quy tắc với mức độ nặng mà đã trực tiếp vẫn lạc nên khiến ai cũng e rè.
- 7 tỉ lần một…
- 7 tỉ lần hai…
Âm thanh mỗi lần vang ra như tiếng đinh đâm vào trong trái tỉm của hai gia chủ đang ngồi đây…số tiền tích lũy bao năm cứ như vậy mà bay mất không cản được. Vì một quyển võ kỹ hoàn toàn không đáng như vậy.
- 7 tỉ lần ba…Võ kỹ địa cấp Mai Hoa Kiếm Pháp thuộc về Vương gia chủ.
Thanh âm này vang ra thì chính là lúc 7 tỉ của tam đại gia tộc tan thành hư vô đổi một quyển võ kỹ hoàn toàn không xứng đáng. Vương gia chủ nghiếng răng, tay bóp chặt đến mức như muốn siết ra máu nhìn lên phía Quân Huyền nhưng hắn đã rời đi từ lâu.
Mà trọng yếu hơn, hắn rời đi nhanh lẹ đến mức Vương gia chủ không cảm thấy gì từ hắn. Đây là hắn chuyển động quá nhanh lẹ, âm thầm hay là do Vương gia chủ đang tức giận mới không kịp để ý a?
Bất quá, Vương gia chủ cũng không có lo hắn chạy mất được bởi vì đã sắp xếp người phía sau chặn đường. Bây giờ, Vương gia chủ còn phải đối mặt với cái không mong muốn, nhận võ kỹ trong tay cũng là lúc tiền trao đi.
Hội đấu giá bắt đầu có dấu hiệu tan dần đi.
Nghe được số tiền này vang ra nhiều người không khỏi sửng sốt nhìn tới nơi phát ra thanh âm. Lại là hắn ra giá! Người đã đối đầu với ba gia tộc ngay lúc đầu buổi đấu giá. Mọi người ở đây còn vốn tưởng hắn nỏ mạnh hết đà, nào ngờ được vừa ra giá lại khiến mọi người chấn động.
Mà hắn ra giá tựa hồ như luôn muốn gấp mười lần giá ban đầu. Đầu buổi đấu giá cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Tô Hồng Ngọc cũng nhìn lên nam nhân thần bí vừa ra giá kia. Nàng viễn siêu không thể ngờ được, nơi đây lại xuất hiện một người có thể chèn ép tam đại gia tộc kia. Dù Tô gia tài phú bây giờ không đủ để theo nhưng chứng kiến ba gia tộc kia cũng không theo được khiến Tô Hồng Ngọc vui lên không ít.
- Lại là tên này. – Nam nhân trung niên gương mặt có phần khó chịu nhìn Quân Huyền. Hắn vì sao cứ phải ra giá đối đầu với ba gia tộc? Đây là điều ngu ngốc có thể dẫn hắn đến tử lộ lúc nào không hay a.
Mà nam nhân thần bí này ra giá không chỉ thể hiện gấp mười giá ban đầu còn là gấp hai lần giá của ba gia tộc vừa ra. Đây chính là đả kích không nhỏ đối với ba gia chủ ngồi đây.
- 3 tỉ 500 triệu. – Nam nhân trung niên kia kia cũng dứt khoát ra giá thêm.
Quân Huyền hắn cũng chỉ cười mỉm một cái rồi không chút chần chừ nhẹ nhàng ra giá tiếp: “4 tỉ.”
Đến lúc này, mọi người xung quanh bắt đầu chú ý vào Quân Huyền hơn. Không ai nghĩ tới, bá chủ nơi đây tam đại gia tộc lại đang bị một thiếu niên không rõ lai lịch tranh đồ. Mà tranh đồ này không có chút kém hơn tài lực nào. Xung quanh bắt đầu có nhiều tiếng bàn luận vang lên.
- Tiểu tử, ngươi thật sự muốn tranh đến cùng với bọn ta sao? – Nam nhân trung niên kia tức giận ra mặt, bàn tay nắm chặt nhìn Quân Huyền chăm chú đe dọa,
Bất quá, Quân Huyền cũng không có đáp lại. Hắn gác một chân lên, hai tay đan xen trước mặt, sau đó nhìn xuống dưới sàn đầu giá tự nâng giá sản phẩm lên: “5 tỉ!”
Đây chính là dân chơi có tiền a! 4 tỉ giá trước là hắn ra nay hắn còn không chờ người ra giá đã tự nâng giá cho mình. Đúng là có tiền thì rất bá đạo.
Còn thiếu nữ kiều mị dưới sàn đấu giá thì nhìn Quân Huyền mỉm cười thầm với suy nghĩ: “Nam nhân thú vị a.”
Hắn có thể mang thiên cấp bảo vật bán cho nàng một cách dễ dàng vậy mà bây giờ lại đang phải tranh đấu một quyển địa cấp võ kỹ? Là vì hắn cần võ kỹ sao? Hoàn toàn không phải, nếu hắn cần võ kỹ như này vừa nãy đã trực tiếp mở miệng đánh đổi.
Hắn tranh đấu này là vì mĩ nhân a. Nàng cực kỳ tinh tế phát hiện…mỗi lần Tô gia tiểu nữ nhi kia bị bắt nạt, hắn sẽ không nán lại chút nào mà trực tiếp ra giá chèn ép lại những người bắt nạt nàng.
- Tên này…phải trừ! – Nam nhân trung niên kia không nhìn nổi tức giận, nghiếng răng nói với hai người bên cạnh.
Hai nam tử bên cạnh cũng gật đầu sau đó có một nam tử nhẹ nhàng bước ra ngoài hội đấu giá như để phân phó.
Nhưng mà, nam nhân trung niên kia chưa kịp vơi cơn giận thì Quân Huyền bản tính bắt đầu châm chọc đôi lời: “Vương lão gia, ngài là có muốn theo nữa không?”
Vương lão gia muốn nói tới nam nhân trung niên kia là gia chủ của gia tộc họ Vương.
- Một tiểu bối vắt mũi chưa sạch cũng dám tranh với ta? – Vương gia chủ nén giận lại nhìn Quân Huyền nói xong cười mỉa mai ra giá: “6 tỉ.”
6 tỉ để mua một quyển địa cấp võ kỹ cũng không có đáng, địa cấp võ kỹ hạ phẩm thì cũng 5 tỉ thôi a. Tô Hồng Ngọc biết rõ lí do ba gia tộc chơi tất tay là vì quyển võ kỹ này một phần nhỏ và vì bị nam nhân kia châm chọc mới là lí do lớn. Ba gia tộc thà mất tiền còn hơn mất thể hiện.
Mà trọng yếu nhất bây giờ, nàng đang rất mong chờ nam nhân thần bí kia có thể ra thêm giá được không? 6 tỉ đối với ba đại gia tộc đã gần như chạm điểm tài lực, nếu nam nhân kia ra thêm như ban đầu 1 tỉ nữa. Chắc chắn khiến tam đại gia tộc một lần lớn chịu thua thiệt.
Cơ mà lần này Quân Huyền không có như cũ ra giá nhiều như thế, hắn chỉ điểm nhẹ thêm vào giá kia một chút: “6 tỉ 200 triệu.”
Ra giá như vậy là muốn làm gì a? Ánh mắt xung quanh bắt đầu càng thêm hiếu kì về hắn, từ đầu đến cuối hắn vốn ra giá một mạch giá lớn chứ chưa từng ra giá kiểu này…đây là đang có ý định gì? Hay là thật sự đã hết lực chỉ là đang cố níu kéo thêm để dành quyển võ kỹ này.
Vương gia chủ nghe giá này cũng nhắm mắt lại trầm tư suy nghĩ một lát.
- 6 tỉ 200 triệu lần một…
Bên dưới sàn đấu giá, thanh âm quen thuộc đã vang ra đang tuyên bố dần.
- 6 tỉ 200 triệu lần hai…
Đến lúc thanh âm này vang lên lần thứ hai thì Vương gia chủ mới mở mắt. Nhìn sang nam nhân bên cạnh gật đầu một cái rồi nói:
- 6 tỉ 500 triệu.
Quân Huyền như đang chờ thanh âm này vang lên có chút mỉm cười ra mặt. Vẫn giữ tốc độ ra giá như cũ, Quân Huyền liền nói: “6 tỉ 700 triệu.”
Lại nữa! Lại một lần nữa thiếu niên thần bí ra giá kiểu này!
Bao nhiêu ánh mắt nóng bỏng xung quanh đều là đổ dồn về hắn, thanh âm bàn luận cũng càng lúc càng lớn. Tô Hồng Ngọc cũng không hiểu được rõ ràng vì sao hắn lại ra giá như vậy liền hướng về gia gia nàng hỏi nhưng gia gia nàng cũng chỉ lắc đầu đáp lại.
Ánh mắt của nàng cũng nhìn lén nam nhân thần bí này mấy lần sau đó cũng hướng tới Vương gia chủ xem động tĩnh.
Vương gia chủ cũng có chút trầm tư thêm, hắn huy động ra 6 tỉ 500 triệu tài lực đã là gần cạn kiệt tài lực của ba đại gia tộc cộng lại. Vốn tưởng ra giá này có thể lấy quyển võ kỹ đè bẹp thể hiện, mọi thứ của tên thiếu niên thần bí kia nhưng mà không ngờ tới hắn lại ra giá đáp lại nhanh tới vậy.
Tức giận đến đỏ cả mặt, gân xanh nổi lên đầy tay trong rất khủng bố, hằm hằm sát khí đều là hướng tới Quân Huyền.
Quân Huyền ngồi phía trên cũng nhận ra sát ý nặng nề này nhưng mà hắn cũng mặc kệ bỏ qua. Kể cả cho dù bây giờ Vương gia chủ đích thân xuất thủ đi chăng nữa cũng không có lấy tính mạng của hắn được. Một Thiên Huyền Cảnh tầng tám mà thôi…đối đầu với hắn đang sở hữu dị hỏa thì hoàn toàn không có cơ hội thắng được.
Nhìn phong thái bình ản của Quân Huyền khiến Vương gia chủ còn tức hơn nữa. Hắn cầm trong tay một viên bi sắc mà đã bóp nát từ bao giờ không hay.
- 7 tỉ.
Con số này chính là toàn bộ ba gia tộc tài lực. Vương gia chủ vốn là không muốn chơi lớn như vậy nhưng mà bị một thiếu niên khiêu khích lớn khiến hắn không chịu được mới ra tay. Nhưng ra tay lần này hắn không phải không có suy nghĩ gì, hắn thiết nghĩ theo bản tính và phong cách hành sự sẽ ra giá tiếp.
Như vậy, hắn có thể thu lại toàn bộ tài lực vừa bỏ ra. Dù có mất thể diện lần này nhưng có thể bảo toàn tài lực để lần sau mua một bộ như vậy cũng không phải là quá lỗ a.
Nhưng mà, Quân Huyền lần này cũng không hề có động thái ra giá tiếp. Hắn như đang chờ con số này ra vậy, cười lên một tiếng rồi đôi mắt nhắm hờ lại, bắt đầu nói:
- Nếu Vương gia chủ đã muốn quyển võ kỹ này thì ta đành nhường lại cho người vậy.
Thanh âm như tiếng sấm vang rền bên tai Vương gia chủ và nam nhân ngồi cạnh hắn. Tiểu bối kia nói vậy thì đã thể hiện rõ ý muốn không tranh đấu nữa. Loại bỏ được đối thủ tranh đấu đúng là điều đáng vui nhưng mà trong hoàn cảnh này lại không đáng vui chút nào a.
Vương lão gia không ngờ tới nổi suy nghĩ, tính toán của mình vậy mà bị hủy đi toàn bộ. Toàn bộ tài lực cũng thế cũng vì bồng bộc một phút mà bay theo.
Không chịu nổi căm phẫn, Vương lão gia đứng dậy nhìn Quân Huyền mà không kìm nổi lời nói có chút chửi bậy lên:
- Mẹ nó! Vì sao ngươi không có ra giá tiếp?
Quân Huyền nở một nụ cười mỉa mai đáp: “Vương lão gia chủ, ta không muốn ra giá nữa chính là không ra giá nữa. Ngươi cái này sao lại trách ta a?”
Nghiến rắng, nuốt nỗi hận muốn chặt Quân Huyền ra trăm mảnh vào trong lòng, hắn đành ngồi xuống không có ra tay tấn công Quân Huyền. Bởi vì, quy tắc của hội đấu giá là không được xảy ra xung đột bên trong. Nếu không thì sẽ tùy theo mức độ mà phạt xuống.
Không ai rõ thực hư thực lực của hội đấu giá này ra sao chỉ từng nghe nói có một vị huyền hư kì vì mắc quy tắc với mức độ nặng mà đã trực tiếp vẫn lạc nên khiến ai cũng e rè.
- 7 tỉ lần một…
- 7 tỉ lần hai…
Âm thanh mỗi lần vang ra như tiếng đinh đâm vào trong trái tỉm của hai gia chủ đang ngồi đây…số tiền tích lũy bao năm cứ như vậy mà bay mất không cản được. Vì một quyển võ kỹ hoàn toàn không đáng như vậy.
- 7 tỉ lần ba…Võ kỹ địa cấp Mai Hoa Kiếm Pháp thuộc về Vương gia chủ.
Thanh âm này vang ra thì chính là lúc 7 tỉ của tam đại gia tộc tan thành hư vô đổi một quyển võ kỹ hoàn toàn không xứng đáng. Vương gia chủ nghiếng răng, tay bóp chặt đến mức như muốn siết ra máu nhìn lên phía Quân Huyền nhưng hắn đã rời đi từ lâu.
Mà trọng yếu hơn, hắn rời đi nhanh lẹ đến mức Vương gia chủ không cảm thấy gì từ hắn. Đây là hắn chuyển động quá nhanh lẹ, âm thầm hay là do Vương gia chủ đang tức giận mới không kịp để ý a?
Bất quá, Vương gia chủ cũng không có lo hắn chạy mất được bởi vì đã sắp xếp người phía sau chặn đường. Bây giờ, Vương gia chủ còn phải đối mặt với cái không mong muốn, nhận võ kỹ trong tay cũng là lúc tiền trao đi.
Hội đấu giá bắt đầu có dấu hiệu tan dần đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.