Chương 126: Kết thúc
An Nhân Đạo Tiên
17/08/2021
Hắc y nhân chỉ hừ lạnh một tiếng cũng không thèm đáp lời. Nói đúng hơn là
hắn khinh thường đáp lời, ở đây thực lực nói chuyện hắn cảm thấy những
con kiến này đáng bị như vậy.
Đám người đứng đằng sau Vương gia lão tổ càng hưng phấn hơn bao giờ hết. Tô Chiến thì sao ? Cảnh giới cao thì sao ? Trấn áp được bọn hắn thì sao ? Cuối cùng chẳng phải vẫn bại dưới tay lão tổ tổng sao…
Vương gia lão tổ lạnh lùng nhìn rồi nói : Hôm nay Vương gia tử kỳ, diệt toàn tộc !
Vương gia lão tổ vừa dứt lời liền có mấy đạo công kích đánh ra hướng tới các trưởng lão của Tô gia. Các trưởng lão của Tô gia cảnh giới thấp hơn hẳn nào có thể chống được công kích của Huyền hư, liên tục bại lui về sau. Chưa hết, một đạo công kích hướng trực tiếp vào Tô Hồng Ngọc. Vương gia lão tổ hắn muốn cắt đứt huyết mạch Tô gia kể cả nữ như Tô Hồng Ngọc cũng không có tư cách sống sót.
Đạo công kích như một tảng thiên thạch lớn muốn giáng xuống Tô Hồng Ngọc không cho nàng một cơ hội phản kích nào, mà có phản kích cũng là vô ích. Nàng chỉ mới địa huyền hoàn toàn không thể đỡ được thế công như vậy.
Ngay khi đạo công kích sắp đánh trúng nàng, một ánh lửa rực cháy trước mặt đưa mọi thứ trở về yên bình. Dù ánh lửa chỉ xuất hiện trong chốc lát nhưng không qua được cảm ứng của Vương gia lão tổ, hắn cảm nhận được uy hiếp từ ngọn lửa kia.
Nhìn xung quanh, Vương gia lão tổ hừ lạnh rồi nói : Đạo hữu đã xuất thử vì sao không hiện thân ?
Nghe câu nói này xong mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt vào Tô Hồng Ngọc. Vì chỉ có công kích hướng tới nàng bị hóa giải nên người xuất thủ chắc chắn là vì nàng.
Đứng đằng sau Vương gia lão tổ một đám càng nghi hoặc lớn, chẳng lẽ Tô Chiến không chết ?
Nhưng mà tất cả đều được giải đáp khi trước mặt Tô Hồng Ngọc một người khoác áo trắng bồng bềnh trong gió như trích tiên giáng trần xuất hiện. Đến cả Tô Hồng Ngọc cũng lờ mờ đoán được là ai nhưng khi nhìn thấy hắn cũng không nén nổi xúc động thật muốn hô to hai chữ : Sư tôn.
Dù lời nói sắp ra nhưng nàng vẫn nén lại vì sợ càng lộ thân phận hắn thì hắn càng khó thoát khỏi cục diện này. Vương gia lão tổ nhìn Quân Huyền xuất hiện cũng không quá bộc lộ cảm xúc gì, chỉ hơi xíu nhỏ nhạc nhiên : Trẻ như vậy ?
Hắn còn tưởng rằng người hóa giải đạo công kích kia sẽ là một lão già khọm đâu, vậy mà lại là một thiếu niên.
- Hắn bằng tuổi này có thực lực như vậy chẳng lẽ sau lưng có chỗ dựa lớn ?
Vương gia lão tổ nghi hoặc trong lòng liền hỏi : “Các hạ là ai ?”
Quân Huyền hắn bình thản trả lời : “Ta là nàng sư tôn !”
“Các hạ muốn tham gia cục diện này ? Một thiên huyền kỳ thêm vào cũng không khác gì chịu chết !” – Dù kiêng kị thế lực sau lưng đào tạo được thiếu niên trước mặt nhưng Vương gia lão tổ vẫn lên tiếng uy hiếp.
Nếu thiếu niên trước mặt hắn thật sự muốn tham gia thì xin lỗi, hắn đành phải đánh chết đề phòng hậu họa. Dù sao một huyền hư kỳ đánh một thiên huyền cũng là dễ như ăn bánh.
Nhưng mà khi Vương gia lão tổ nói ra cảnh giới của Quân Huyền thì biểu cảm mọi người xung quanh lại thay đổi rất nhiều. Có nhiều người ngạc nhiên nhưng lại an tâm, dù là hạt giống tốt nhưng chung quy là phe địch. Không diệt vong hắn ắt thành họa.
- Thân làm sư tôn nàng ta cũng không thể nhìn gia tộc nàng bị đồ diệt được. – Quân Huyền thanh âm bình thản nhưng vẫn nghe được sự ngạo nghễ vốn có. Dù cho hắn đối mặt với Huyền Hư hắn vẫn không có chút yếu thế nào. Thậm chí khí thế hắn thả ra còn lớn hơn Vương gia lão tổ.
- Vậy tốt ! Ta tiễn sư đồ ngươi lên đường. – Dứt lời, Vương gia lão tổ thi triển võ học. Đối với Thiên huyền cảnh trưởng lão Tô gia hắn đơn giản ra chiêu nhưng từ phía thiếu niên kia hắn cảm nhận được một chút uy hiếp, nhất là ánh lửa ban nãy. Nên không thể không cẩn thận được, hắn liền thi triển Hàn Băng Chưởng.
Quân Huyền hắn có chút nhíu mày nhưng lại nhanh chóng biến mất. Quay qua sau lưng rút thanh kiếm của Tô Hồng Ngọc rồi nhanh chóng thi triển võ kỹ.
- Ta có một kiếm có thể chém cả thiên địa, cả thời không ! – Dứt lời, Quân Huyền hắn chém ra một kiếm. Một đường kiếm kinh khủng như chém đôi cả bầu trời, chiếu rọi thiên địa. Kiếm kỹ này là Đế Vương Kiếm Kỹ Bạt Kiếm Thuật. Không thể không nói thêm, kiếm kỹ là này là từ Thiên Thư đưa cho.
Ngay từ đêm nhận ra Vương gia lão tổ đột phá, Quân Huyền hắn liền tìm võ kỹ để có thể đối đầu với Vương gia lão tổ. Nếu không phải hồn lực hắn bị phong ấn, dị hỏa không thể phóng thích hoàn toàn thì hắn đã không phải liều mình học võ kỹ như vậy.
Chỉ là Vương gia lão tổ thanh sắc huyền phủ mà thôi, hắn có dị hỏa còn ngại đốt mông hắn sao.
Một đường kiếm chém ra như khiến cả thiên địa tĩnh lặng, giờ phút này không ai nói lên được lời nào vì chẳng còn lời nào để diễn tả cả. Một người nhìn gầy gò ốm yếu như vậy mà một đương kiếm chém ra lại kinh thiên đến mức này.
Một đường kiếm ra, Vương gia lão tổ vẫn. Một đường kiếm chém ra toàn bộ cao thủ trong quốc đều chú ý đến. Đến cả trong hoành thành, Hoàng Thượng đang thượng triều cũng đều nhíu mày.
Vương gia lão tổ vẫn lạc một cách quá bất ngờ khiến cho đám người đằng sau như rắn mất đầu có chút loạn. Đúng lúc này Tiểu Chiến bị đánh trọng thương liền đứng dậy, cả người phát ra một cỗ chiến khí hướng về tam đại gia tộc tuyên chiến.
- Giết !
Một từ, chỉ duy nhất một từ nhưng lại dậy cỗ chiến khí trong lòng nhiều tộc nhân. Các tộc nhân và đệ tử nhao nhao phản công dưới sự dẫn đầu của Tiêu Chiến.
Còn Quân Huyền, hắn sau khi thi triển võ kỹ kia liền không còn một chút huyền lực nào, may có chút hồn lực chống đỡ nếu không hắn hoàn toàn đã ngã xuống. Hắn thi triển võ học là một thiên cấp võ học nếu không phải căn cơ ổn định chỉ sợ đã ảnh hưởng cả tới thọ nguyên.
Tô Hồng Ngọc cũng như phát giác được tình hình của sư tôn mình liền chạy đến đỡ lấy Quân Huyền.
- Cảm ơn ngài sư tôn, nếu không có ngài ta sợ hôm nay liền vong.
Quân Huyền hắn nhìn nàng cười nhẹ : “Cảm ơn gì chứ, ta và ngươi có duyên sư đồ nếu không bảo vệ được đồ đệ của mình thì sau này ai dám bái ta làm sư.”
Tô Hồng Ngọc nàng cười tươi như hoa, má núm đồng tiền ẩn hiện. Có lẽ đây là lần nàng đầu tiên cảm giác thoải mái như vậy. Trong tộc thì bị tộc nhân gây áp lực, ngoài tộc thì tam đại gia tộc gây khó dễ. Giải quyết được cả hai vấn đề khiến nàng cực kỳ thoải mái trong lòng.
Quân Huyền thấy nàng như vậy liền đưa nàng cây kiếm rồi nói : “Cười ngây ngô cái gì, còn không mau đi giúp tộc nhân đi.”
Tô Hồng Ngọc cũng nhận ra ác chiến chưa kết thúc liền cầm kiếm xông vào trận địa trở giúp. Quân Huyền lúc này mới im lặng mỉm cười thầm, thu một kiếm thể làm đồ đây là hắn lợi lớn. Kiếm thể khó biết bao mới sinh ra được mà hắn lại ngẫu nhiên gặp được.
Dù Tô Hồng Ngọc kiếm thể như bị che giấu, nhưng mà Quân Huyền hắn có Thiên Thư liền biết nàng mang kiếm thể. Vì vậy, hắn mới tặng kiếm và dạy nàng kiếm pháp. Chỉ cần nàng không chết yểu, sau này chắn chắn cường giả đỉnh cao có tên nàng.
Đám người đứng đằng sau Vương gia lão tổ càng hưng phấn hơn bao giờ hết. Tô Chiến thì sao ? Cảnh giới cao thì sao ? Trấn áp được bọn hắn thì sao ? Cuối cùng chẳng phải vẫn bại dưới tay lão tổ tổng sao…
Vương gia lão tổ lạnh lùng nhìn rồi nói : Hôm nay Vương gia tử kỳ, diệt toàn tộc !
Vương gia lão tổ vừa dứt lời liền có mấy đạo công kích đánh ra hướng tới các trưởng lão của Tô gia. Các trưởng lão của Tô gia cảnh giới thấp hơn hẳn nào có thể chống được công kích của Huyền hư, liên tục bại lui về sau. Chưa hết, một đạo công kích hướng trực tiếp vào Tô Hồng Ngọc. Vương gia lão tổ hắn muốn cắt đứt huyết mạch Tô gia kể cả nữ như Tô Hồng Ngọc cũng không có tư cách sống sót.
Đạo công kích như một tảng thiên thạch lớn muốn giáng xuống Tô Hồng Ngọc không cho nàng một cơ hội phản kích nào, mà có phản kích cũng là vô ích. Nàng chỉ mới địa huyền hoàn toàn không thể đỡ được thế công như vậy.
Ngay khi đạo công kích sắp đánh trúng nàng, một ánh lửa rực cháy trước mặt đưa mọi thứ trở về yên bình. Dù ánh lửa chỉ xuất hiện trong chốc lát nhưng không qua được cảm ứng của Vương gia lão tổ, hắn cảm nhận được uy hiếp từ ngọn lửa kia.
Nhìn xung quanh, Vương gia lão tổ hừ lạnh rồi nói : Đạo hữu đã xuất thử vì sao không hiện thân ?
Nghe câu nói này xong mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt vào Tô Hồng Ngọc. Vì chỉ có công kích hướng tới nàng bị hóa giải nên người xuất thủ chắc chắn là vì nàng.
Đứng đằng sau Vương gia lão tổ một đám càng nghi hoặc lớn, chẳng lẽ Tô Chiến không chết ?
Nhưng mà tất cả đều được giải đáp khi trước mặt Tô Hồng Ngọc một người khoác áo trắng bồng bềnh trong gió như trích tiên giáng trần xuất hiện. Đến cả Tô Hồng Ngọc cũng lờ mờ đoán được là ai nhưng khi nhìn thấy hắn cũng không nén nổi xúc động thật muốn hô to hai chữ : Sư tôn.
Dù lời nói sắp ra nhưng nàng vẫn nén lại vì sợ càng lộ thân phận hắn thì hắn càng khó thoát khỏi cục diện này. Vương gia lão tổ nhìn Quân Huyền xuất hiện cũng không quá bộc lộ cảm xúc gì, chỉ hơi xíu nhỏ nhạc nhiên : Trẻ như vậy ?
Hắn còn tưởng rằng người hóa giải đạo công kích kia sẽ là một lão già khọm đâu, vậy mà lại là một thiếu niên.
- Hắn bằng tuổi này có thực lực như vậy chẳng lẽ sau lưng có chỗ dựa lớn ?
Vương gia lão tổ nghi hoặc trong lòng liền hỏi : “Các hạ là ai ?”
Quân Huyền hắn bình thản trả lời : “Ta là nàng sư tôn !”
“Các hạ muốn tham gia cục diện này ? Một thiên huyền kỳ thêm vào cũng không khác gì chịu chết !” – Dù kiêng kị thế lực sau lưng đào tạo được thiếu niên trước mặt nhưng Vương gia lão tổ vẫn lên tiếng uy hiếp.
Nếu thiếu niên trước mặt hắn thật sự muốn tham gia thì xin lỗi, hắn đành phải đánh chết đề phòng hậu họa. Dù sao một huyền hư kỳ đánh một thiên huyền cũng là dễ như ăn bánh.
Nhưng mà khi Vương gia lão tổ nói ra cảnh giới của Quân Huyền thì biểu cảm mọi người xung quanh lại thay đổi rất nhiều. Có nhiều người ngạc nhiên nhưng lại an tâm, dù là hạt giống tốt nhưng chung quy là phe địch. Không diệt vong hắn ắt thành họa.
- Thân làm sư tôn nàng ta cũng không thể nhìn gia tộc nàng bị đồ diệt được. – Quân Huyền thanh âm bình thản nhưng vẫn nghe được sự ngạo nghễ vốn có. Dù cho hắn đối mặt với Huyền Hư hắn vẫn không có chút yếu thế nào. Thậm chí khí thế hắn thả ra còn lớn hơn Vương gia lão tổ.
- Vậy tốt ! Ta tiễn sư đồ ngươi lên đường. – Dứt lời, Vương gia lão tổ thi triển võ học. Đối với Thiên huyền cảnh trưởng lão Tô gia hắn đơn giản ra chiêu nhưng từ phía thiếu niên kia hắn cảm nhận được một chút uy hiếp, nhất là ánh lửa ban nãy. Nên không thể không cẩn thận được, hắn liền thi triển Hàn Băng Chưởng.
Quân Huyền hắn có chút nhíu mày nhưng lại nhanh chóng biến mất. Quay qua sau lưng rút thanh kiếm của Tô Hồng Ngọc rồi nhanh chóng thi triển võ kỹ.
- Ta có một kiếm có thể chém cả thiên địa, cả thời không ! – Dứt lời, Quân Huyền hắn chém ra một kiếm. Một đường kiếm kinh khủng như chém đôi cả bầu trời, chiếu rọi thiên địa. Kiếm kỹ này là Đế Vương Kiếm Kỹ Bạt Kiếm Thuật. Không thể không nói thêm, kiếm kỹ là này là từ Thiên Thư đưa cho.
Ngay từ đêm nhận ra Vương gia lão tổ đột phá, Quân Huyền hắn liền tìm võ kỹ để có thể đối đầu với Vương gia lão tổ. Nếu không phải hồn lực hắn bị phong ấn, dị hỏa không thể phóng thích hoàn toàn thì hắn đã không phải liều mình học võ kỹ như vậy.
Chỉ là Vương gia lão tổ thanh sắc huyền phủ mà thôi, hắn có dị hỏa còn ngại đốt mông hắn sao.
Một đường kiếm chém ra như khiến cả thiên địa tĩnh lặng, giờ phút này không ai nói lên được lời nào vì chẳng còn lời nào để diễn tả cả. Một người nhìn gầy gò ốm yếu như vậy mà một đương kiếm chém ra lại kinh thiên đến mức này.
Một đường kiếm ra, Vương gia lão tổ vẫn. Một đường kiếm chém ra toàn bộ cao thủ trong quốc đều chú ý đến. Đến cả trong hoành thành, Hoàng Thượng đang thượng triều cũng đều nhíu mày.
Vương gia lão tổ vẫn lạc một cách quá bất ngờ khiến cho đám người đằng sau như rắn mất đầu có chút loạn. Đúng lúc này Tiểu Chiến bị đánh trọng thương liền đứng dậy, cả người phát ra một cỗ chiến khí hướng về tam đại gia tộc tuyên chiến.
- Giết !
Một từ, chỉ duy nhất một từ nhưng lại dậy cỗ chiến khí trong lòng nhiều tộc nhân. Các tộc nhân và đệ tử nhao nhao phản công dưới sự dẫn đầu của Tiêu Chiến.
Còn Quân Huyền, hắn sau khi thi triển võ kỹ kia liền không còn một chút huyền lực nào, may có chút hồn lực chống đỡ nếu không hắn hoàn toàn đã ngã xuống. Hắn thi triển võ học là một thiên cấp võ học nếu không phải căn cơ ổn định chỉ sợ đã ảnh hưởng cả tới thọ nguyên.
Tô Hồng Ngọc cũng như phát giác được tình hình của sư tôn mình liền chạy đến đỡ lấy Quân Huyền.
- Cảm ơn ngài sư tôn, nếu không có ngài ta sợ hôm nay liền vong.
Quân Huyền hắn nhìn nàng cười nhẹ : “Cảm ơn gì chứ, ta và ngươi có duyên sư đồ nếu không bảo vệ được đồ đệ của mình thì sau này ai dám bái ta làm sư.”
Tô Hồng Ngọc nàng cười tươi như hoa, má núm đồng tiền ẩn hiện. Có lẽ đây là lần nàng đầu tiên cảm giác thoải mái như vậy. Trong tộc thì bị tộc nhân gây áp lực, ngoài tộc thì tam đại gia tộc gây khó dễ. Giải quyết được cả hai vấn đề khiến nàng cực kỳ thoải mái trong lòng.
Quân Huyền thấy nàng như vậy liền đưa nàng cây kiếm rồi nói : “Cười ngây ngô cái gì, còn không mau đi giúp tộc nhân đi.”
Tô Hồng Ngọc cũng nhận ra ác chiến chưa kết thúc liền cầm kiếm xông vào trận địa trở giúp. Quân Huyền lúc này mới im lặng mỉm cười thầm, thu một kiếm thể làm đồ đây là hắn lợi lớn. Kiếm thể khó biết bao mới sinh ra được mà hắn lại ngẫu nhiên gặp được.
Dù Tô Hồng Ngọc kiếm thể như bị che giấu, nhưng mà Quân Huyền hắn có Thiên Thư liền biết nàng mang kiếm thể. Vì vậy, hắn mới tặng kiếm và dạy nàng kiếm pháp. Chỉ cần nàng không chết yểu, sau này chắn chắn cường giả đỉnh cao có tên nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.