Chương 151: Thử thách cuối cùng
An Nhân Đạo Tiên
30/09/2021
Mười hai người tiến vào trong đó đông đảo nhất là yêu tộc chiếm tới năm vị trí. Một yêu tộc linh hư hậu kỳ, hai yêu tộc linh hư trung kỳ, hai yêu tộc linh hư sơ kỳ.
Còn lại bảy người thì gồm một nữ tử Phiêu Miểu Cung linh hư hậu kỳ. Một người thần thần bí bí linh hư trung kỳ có thể đánh vượt cấp. La Yên sư tỷ linh hư trung kỳ. Một người linh hư lấy tốc độ kinh người của bí pháp giành được bảo vật. Người này Quân Huyền hắn cũng mới biết thân phận, nguyên lai là người của Lôi Âm Các.
Trách không được tốc độ nhanh như vậy, Lôi Âm Các người chủ tu đều là lôi thuật. Lôi Âm Các tất cả người cũng không chỉ tu luyện lôi thuật mà còn đi theo cả khống chế khôi lỗi nữa. Nhưng mà, người kia có thể tu luyện ra bí pháp thân phận hẳn là không thấp. Dù đều là người cùng các tông nhưng cũng lại không thể gần gũi.
Những người còn lại thì có một linh hư trung kỳ tà tu. Một linh hư sơ kỳ thuộc về ngự thú tông. Người còn lại cuối cùng đương nhiên là Quân Huyền.
Không thể không nói, yêu tộc dù mạnh mẽ nhưng vẫn là không thể độc chiếm toàn bộ. Nếu so nhân số người của các tông cũng lại không kém. Nhưng mà, các tông nhân mã cũng không đoàn kết được như yêu tộc. Vì thế, nhìn tổng quan thực lực lại có chút yếu.
Mười hai người cầm tới bảo vật vô ý nhìn tới nơi nam tử kia ngồi. Nhưng nơi đó nào còn nam tử kia hình bóng nữa, hắn đã biến mất không để lại một tiếng động.
Mà thay thế vào nơi đó lại là một lão nhân gia.
Lão nhân gia ánh mắt từ lâu đã nhìn xuống mười hai người. Trên miệng luôn giữ lấy một nụ cười, nụ cười này cũng lại không giống nam tử kia gây lạnh sống lưng. Nụ cười này ngược lại có chút hạnh phúc.
“Mười hai hạt giống đều tốt. Y bát của ta có người tới kế tục.”
Lão nhân gia ánh mắt đảo một vòng cuối cùng vẫn là nhìn lại một thân áo xanh bồng bềnh Quân Huyền. Không chỉ cảnh giới khác biệt, giao long kia trước khi nhường nơi này đã nói vài câu làm lão nhân gia chú ý. Trên người tiểu tử này, lão nhân gia cũng cảm nhận tới được long khí. Mà ngoài khí tức long tộc ra, lão nhân gia cũng cảm nhận được một khí tức khác quen thuộc.
Dù chưa nhớ ra được khí tức này nhưng mà khi cảm ứng đến vẫn làm cho trong lòng lão nhân gia có chút thổn thức lấy.
Đối diện với ánh mắt mười hai người, lão nhân gia bình thản nói tới một câu : “Các ngươi rất xuất sắc.”
Mười hai người nghe lại chưa nói thêm lời nào thì lão nhân gia lại nói tiếp : “Các ngươi tư chất đều có thể bước lên một bước kia. Nhưng mà đáng tiếc, ở nơi đây chỉ có thể một người sống xót đi ra và bước lên một bước kia.”
Tất cả mọi người nghe xong đều có chút trầm mặc. Quân Huyền hắn thậm chí có chút khó hiểu. Những thứ chi tranh này tạo ra để làm gì ? Còn không phải mang cơ duyên đến cho người khác có thể đột phá sao ? Mà người kia đã có thể tự thân đột phá cũng không cần phải chi tranh đến tận cùng như vậy.
Ai có cơ duyên được cơ duyên thì có thôi. Người không thể có nhưng có tư chất vậy liền thả họ ra là được. Nếu những người này đều chết ở trong, đây đơn giản không phải hoàng giả chi tranh. Đây rõ ràng là đang giết chết anh tài. Nhưng mà đã đến đây thì ai cũng không muốn từ bỏ. Có thể đen đủi chết trong này nhưng nếu may mắn đoạt được cơ duyên vậy khẳng định con đường tiếp theo chính là một bước lên mây.
“Các ngươi đã từng nghe nói tới Chiến Hoàng ?” Lão nhân gia nhìn mười hai người buông lời hỏi.
Mười hai người ở đây nghe đến cụm từ này liền có chút giật mình. À mười một người còn Quân Huyền hắn cũng lại không biết tới. Yêu tộc linh hư hậu kỳ và Phiêu Miểu Cung người liền nhanh chóng đáp : “Chiến Hoàng danh xưng vang dội Ngọc Huyền Thiên không người không biết tới.”
Nghe đến lời này, lão nhân gia thì chợt cười. Quân Huyền thì có chút im lặng. Hắn rất muốn nói : “Hắn không biết tới đây.”
Lão nhân gia cười cười cũng lại chưa nói. Hắn ánh mắt có chút như đang muốn trở lại thời trẻ vậy. Không sai, chiến hoàng chính là hắn. Cái cảm giác hắn đã tạo hóa thời gian rất lâu vẫn có người nhớ tới liền rất khó tả. Năm đó đương thời, hắn chính là người cùng với vị Thánh Giả đầu tiên của Ngọc Huyền Thiên là hai người sáng chói nhất một thế.
Thậm chí khi đó, hắn ẩn ẩn có xu thế vượt qua vị kia một cách dễ dàng. Dù sao hắn lấy danh xưng một chữ Chiến đã đủ nói lên độ bá khí của chính mình. Năm đó, ma môn cùng yêu tộc đều tại. Ngọc Huyền Thiên cũng không yên ổn như bây giờ.
Chiến tranh máu đổ xảy ra liên tục. Yêu tộc lúc đó một thế sáng chói ra sao ? Ma môn một thế sinh ra đệ tử kinh khủng như nào đều chả phải từng bại dưới tay hắn ? Một thế đó, hắn cảm giác thánh giả con đường mở rộng liền không sai.
Nhưng mà biến cố đến bất ngờ, chính hắn cũng không ngờ được biến cố đó lại là từ người cùng phe. Năm đó, một vị nữ tử lấy nhan sắc tuyệt diễm, tài nghệ kinh người, tư chất vượt qua tất cả thế hệ đương thời giành lấy toàn bộ khí vận về thân.
Hắn tự lấy một chữ chiến trong tên. Có thể hắn chiến thiên, chiến địa áp toàn bộ thiên kiêu nhưng khi gặp nàng vẫn phải cam bái hạ phong. Thậm chí khi bây giờ nghĩ lại hắn vẫn là rung động và run rẩy không thôi.
Hắn có thể lấy cảm giới thiên huyền chiến lấy huyền hư. Nhưng cũng là khi hắn ở thiên huyền hậu kỳ mới có thể làm được.
Vậy mà nàng, nàng lại lấy địa huyền sơ kỳ cảnh giới đánh bại hắn ! Đây vừa làm cho hắn cảm giác ô nhục lại khó diễn tả bằng lời.
Hắn vốn tưởng sẽ là thiên kiên đệ nhất đương thời nhưng gặp nàng một đường như thế liền phải nhường đường. Cuối cùng, nàng vẫn là lên thánh. Nhưng lại không phải phong thánh ở phiến thiên địa này mà rời đi tới phiến thiên địa khác phong thánh.
Chiến hoàng hắn có tư chất nhưng lại không có cơ duyên và cơ hội. Chiến hoàng hắn gặp nữ tử kia kinh diễm tuyệt luân như vậy đã tự phong bế chính mình. Cũng nhờ hắn tự phong bế, mà vị thánh giả kia liền nhân cơ hội nữ tử kia phong thánh ở phiến thiên địa khác bước lên thánh giả.
Ngọc Huyền Thiên phiến thiên địa này quá nhỏ bé căn bản không dung nổi hai thánh giả cùng phong thánh một lúc. Vì thế, khi chiến hoàng kết thúc phong bế cũng lại không có cơ hội. Mà tư chất của hắn khi ở Ngọc Huyền Thiên có người phong thánh càng khó lộ phong mang.
Cuối cùng, hắn vẫn là bị tà tu đuổi giết tạo hóa nơi đây. Nghĩ lại điều này, chiến hoàng vẫn là cảm giác bị vận mệnh trêu đùa.
Thời gian đảo qua dòng suy nghĩ cũng chỉ là ba giây. Lão nhân gia liền nhìn xuống nói : “Các ngươi như biết, chiến hoàng năm đó chính là được người ta gọi ra sao a ?”
Mười hai người đều là gật đầu lấy. Dù sao, chiến hoàng năm đó phong mang tất lộ, danh xưng ai đều nghe tới. Quân Huyền cũng nhanh chóng từ Thiên Thư lấy tới thiên thư. Không biết thì thôi, biết liền giật mình, chiến hoàng năm đó lại vượt cấp vô địch.
Bây giờ thiên kiêu cũng chỉ dám lấy tới cùng cấp vô địch hoặc vượt cấp chiến đấu mà thôi vậy mà năm đó vị chiến hoàng kia được gọi là vượt cấp vô địch !
Lão nhân gia cười nói : “Thử thách cuối cùng cũng đơn giản. Các ngươi cũng không phải chém giết lẫn nhau. Mỗi người đều có một thử thách lấy. Đó là thắng ta !”
Câu nói vừa dứt không khí im lặng bao trùm. Nếu có cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng được.
Lão nhân gia từ đầu tới giờ đã tiết lộ quá nhiều. Những người ở đây nếu đầu óc kém nhất cũng phải biết, người trước mặt là ai ! Mà đã rõ ràng thì chuyện mới lại khó. Chiến hoàng năm đó cũng không phải người ta tâng bốc ra như thế. Mà chính xác là đi từ con đường chinh chiến và con đường máu giành tới thế nhân tạo ra danh xưng.
Kết hợp với lúc đầu lời nói, Quân Huyền hắn liền hiểu. Chiến đấu lần này nếu không chiến thắng được vậy thì phải chiến đấu tới chết. Mà chiến thắng cũng đâu dễ dàng, chiến hoàng thời trẻ danh xưng vượt cấp vô địch liền không phải chơi.
Quân Huyền hắn cũng chỉ dám nhận tới có thể vượt cấp chiến đấu mà thôi. Lão nhân gia xoay người một cái, mười hai người liền đã xuất hiện ở địa điểm khác nhau. Mà đứng đối diện mười hai người lại là một thanh niên gương mặt có chút gai góc, thân hình rắc chắc trên lưng đeo một thanh đoản đao.
Thanh niên này đúng như ở trong sách ghi lại tới, chiến hoàng thời trẻ.
Mười hai người thanh niên khuôn mặt, thân hình, vũ khí tất cả đều giống nhau chỉ khác nhau ở cảnh giới. Chiến hoàng đứng đối diện yêu tộc kia lại là một linh hư hậu kỳ, đứng đối diện phiêu miểu cung cũng như thế.
Chiến hoàng đứng đối diện linh hư trung kỳ thì lại mang cảnh giới tương đương. Cứ như thế suy ra đứng trước mặt Quân Huyền cũng lại là một huyền hư sơ kỳ. Dù cảnh giới bằng nhau nhưng ai cũng không dám khinh thường. Chiến hoàng thực lực lại không đo bằng cảnh giới bao giờ.
Còn lại bảy người thì gồm một nữ tử Phiêu Miểu Cung linh hư hậu kỳ. Một người thần thần bí bí linh hư trung kỳ có thể đánh vượt cấp. La Yên sư tỷ linh hư trung kỳ. Một người linh hư lấy tốc độ kinh người của bí pháp giành được bảo vật. Người này Quân Huyền hắn cũng mới biết thân phận, nguyên lai là người của Lôi Âm Các.
Trách không được tốc độ nhanh như vậy, Lôi Âm Các người chủ tu đều là lôi thuật. Lôi Âm Các tất cả người cũng không chỉ tu luyện lôi thuật mà còn đi theo cả khống chế khôi lỗi nữa. Nhưng mà, người kia có thể tu luyện ra bí pháp thân phận hẳn là không thấp. Dù đều là người cùng các tông nhưng cũng lại không thể gần gũi.
Những người còn lại thì có một linh hư trung kỳ tà tu. Một linh hư sơ kỳ thuộc về ngự thú tông. Người còn lại cuối cùng đương nhiên là Quân Huyền.
Không thể không nói, yêu tộc dù mạnh mẽ nhưng vẫn là không thể độc chiếm toàn bộ. Nếu so nhân số người của các tông cũng lại không kém. Nhưng mà, các tông nhân mã cũng không đoàn kết được như yêu tộc. Vì thế, nhìn tổng quan thực lực lại có chút yếu.
Mười hai người cầm tới bảo vật vô ý nhìn tới nơi nam tử kia ngồi. Nhưng nơi đó nào còn nam tử kia hình bóng nữa, hắn đã biến mất không để lại một tiếng động.
Mà thay thế vào nơi đó lại là một lão nhân gia.
Lão nhân gia ánh mắt từ lâu đã nhìn xuống mười hai người. Trên miệng luôn giữ lấy một nụ cười, nụ cười này cũng lại không giống nam tử kia gây lạnh sống lưng. Nụ cười này ngược lại có chút hạnh phúc.
“Mười hai hạt giống đều tốt. Y bát của ta có người tới kế tục.”
Lão nhân gia ánh mắt đảo một vòng cuối cùng vẫn là nhìn lại một thân áo xanh bồng bềnh Quân Huyền. Không chỉ cảnh giới khác biệt, giao long kia trước khi nhường nơi này đã nói vài câu làm lão nhân gia chú ý. Trên người tiểu tử này, lão nhân gia cũng cảm nhận tới được long khí. Mà ngoài khí tức long tộc ra, lão nhân gia cũng cảm nhận được một khí tức khác quen thuộc.
Dù chưa nhớ ra được khí tức này nhưng mà khi cảm ứng đến vẫn làm cho trong lòng lão nhân gia có chút thổn thức lấy.
Đối diện với ánh mắt mười hai người, lão nhân gia bình thản nói tới một câu : “Các ngươi rất xuất sắc.”
Mười hai người nghe lại chưa nói thêm lời nào thì lão nhân gia lại nói tiếp : “Các ngươi tư chất đều có thể bước lên một bước kia. Nhưng mà đáng tiếc, ở nơi đây chỉ có thể một người sống xót đi ra và bước lên một bước kia.”
Tất cả mọi người nghe xong đều có chút trầm mặc. Quân Huyền hắn thậm chí có chút khó hiểu. Những thứ chi tranh này tạo ra để làm gì ? Còn không phải mang cơ duyên đến cho người khác có thể đột phá sao ? Mà người kia đã có thể tự thân đột phá cũng không cần phải chi tranh đến tận cùng như vậy.
Ai có cơ duyên được cơ duyên thì có thôi. Người không thể có nhưng có tư chất vậy liền thả họ ra là được. Nếu những người này đều chết ở trong, đây đơn giản không phải hoàng giả chi tranh. Đây rõ ràng là đang giết chết anh tài. Nhưng mà đã đến đây thì ai cũng không muốn từ bỏ. Có thể đen đủi chết trong này nhưng nếu may mắn đoạt được cơ duyên vậy khẳng định con đường tiếp theo chính là một bước lên mây.
“Các ngươi đã từng nghe nói tới Chiến Hoàng ?” Lão nhân gia nhìn mười hai người buông lời hỏi.
Mười hai người ở đây nghe đến cụm từ này liền có chút giật mình. À mười một người còn Quân Huyền hắn cũng lại không biết tới. Yêu tộc linh hư hậu kỳ và Phiêu Miểu Cung người liền nhanh chóng đáp : “Chiến Hoàng danh xưng vang dội Ngọc Huyền Thiên không người không biết tới.”
Nghe đến lời này, lão nhân gia thì chợt cười. Quân Huyền thì có chút im lặng. Hắn rất muốn nói : “Hắn không biết tới đây.”
Lão nhân gia cười cười cũng lại chưa nói. Hắn ánh mắt có chút như đang muốn trở lại thời trẻ vậy. Không sai, chiến hoàng chính là hắn. Cái cảm giác hắn đã tạo hóa thời gian rất lâu vẫn có người nhớ tới liền rất khó tả. Năm đó đương thời, hắn chính là người cùng với vị Thánh Giả đầu tiên của Ngọc Huyền Thiên là hai người sáng chói nhất một thế.
Thậm chí khi đó, hắn ẩn ẩn có xu thế vượt qua vị kia một cách dễ dàng. Dù sao hắn lấy danh xưng một chữ Chiến đã đủ nói lên độ bá khí của chính mình. Năm đó, ma môn cùng yêu tộc đều tại. Ngọc Huyền Thiên cũng không yên ổn như bây giờ.
Chiến tranh máu đổ xảy ra liên tục. Yêu tộc lúc đó một thế sáng chói ra sao ? Ma môn một thế sinh ra đệ tử kinh khủng như nào đều chả phải từng bại dưới tay hắn ? Một thế đó, hắn cảm giác thánh giả con đường mở rộng liền không sai.
Nhưng mà biến cố đến bất ngờ, chính hắn cũng không ngờ được biến cố đó lại là từ người cùng phe. Năm đó, một vị nữ tử lấy nhan sắc tuyệt diễm, tài nghệ kinh người, tư chất vượt qua tất cả thế hệ đương thời giành lấy toàn bộ khí vận về thân.
Hắn tự lấy một chữ chiến trong tên. Có thể hắn chiến thiên, chiến địa áp toàn bộ thiên kiêu nhưng khi gặp nàng vẫn phải cam bái hạ phong. Thậm chí khi bây giờ nghĩ lại hắn vẫn là rung động và run rẩy không thôi.
Hắn có thể lấy cảm giới thiên huyền chiến lấy huyền hư. Nhưng cũng là khi hắn ở thiên huyền hậu kỳ mới có thể làm được.
Vậy mà nàng, nàng lại lấy địa huyền sơ kỳ cảnh giới đánh bại hắn ! Đây vừa làm cho hắn cảm giác ô nhục lại khó diễn tả bằng lời.
Hắn vốn tưởng sẽ là thiên kiên đệ nhất đương thời nhưng gặp nàng một đường như thế liền phải nhường đường. Cuối cùng, nàng vẫn là lên thánh. Nhưng lại không phải phong thánh ở phiến thiên địa này mà rời đi tới phiến thiên địa khác phong thánh.
Chiến hoàng hắn có tư chất nhưng lại không có cơ duyên và cơ hội. Chiến hoàng hắn gặp nữ tử kia kinh diễm tuyệt luân như vậy đã tự phong bế chính mình. Cũng nhờ hắn tự phong bế, mà vị thánh giả kia liền nhân cơ hội nữ tử kia phong thánh ở phiến thiên địa khác bước lên thánh giả.
Ngọc Huyền Thiên phiến thiên địa này quá nhỏ bé căn bản không dung nổi hai thánh giả cùng phong thánh một lúc. Vì thế, khi chiến hoàng kết thúc phong bế cũng lại không có cơ hội. Mà tư chất của hắn khi ở Ngọc Huyền Thiên có người phong thánh càng khó lộ phong mang.
Cuối cùng, hắn vẫn là bị tà tu đuổi giết tạo hóa nơi đây. Nghĩ lại điều này, chiến hoàng vẫn là cảm giác bị vận mệnh trêu đùa.
Thời gian đảo qua dòng suy nghĩ cũng chỉ là ba giây. Lão nhân gia liền nhìn xuống nói : “Các ngươi như biết, chiến hoàng năm đó chính là được người ta gọi ra sao a ?”
Mười hai người đều là gật đầu lấy. Dù sao, chiến hoàng năm đó phong mang tất lộ, danh xưng ai đều nghe tới. Quân Huyền cũng nhanh chóng từ Thiên Thư lấy tới thiên thư. Không biết thì thôi, biết liền giật mình, chiến hoàng năm đó lại vượt cấp vô địch.
Bây giờ thiên kiêu cũng chỉ dám lấy tới cùng cấp vô địch hoặc vượt cấp chiến đấu mà thôi vậy mà năm đó vị chiến hoàng kia được gọi là vượt cấp vô địch !
Lão nhân gia cười nói : “Thử thách cuối cùng cũng đơn giản. Các ngươi cũng không phải chém giết lẫn nhau. Mỗi người đều có một thử thách lấy. Đó là thắng ta !”
Câu nói vừa dứt không khí im lặng bao trùm. Nếu có cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng được.
Lão nhân gia từ đầu tới giờ đã tiết lộ quá nhiều. Những người ở đây nếu đầu óc kém nhất cũng phải biết, người trước mặt là ai ! Mà đã rõ ràng thì chuyện mới lại khó. Chiến hoàng năm đó cũng không phải người ta tâng bốc ra như thế. Mà chính xác là đi từ con đường chinh chiến và con đường máu giành tới thế nhân tạo ra danh xưng.
Kết hợp với lúc đầu lời nói, Quân Huyền hắn liền hiểu. Chiến đấu lần này nếu không chiến thắng được vậy thì phải chiến đấu tới chết. Mà chiến thắng cũng đâu dễ dàng, chiến hoàng thời trẻ danh xưng vượt cấp vô địch liền không phải chơi.
Quân Huyền hắn cũng chỉ dám nhận tới có thể vượt cấp chiến đấu mà thôi. Lão nhân gia xoay người một cái, mười hai người liền đã xuất hiện ở địa điểm khác nhau. Mà đứng đối diện mười hai người lại là một thanh niên gương mặt có chút gai góc, thân hình rắc chắc trên lưng đeo một thanh đoản đao.
Thanh niên này đúng như ở trong sách ghi lại tới, chiến hoàng thời trẻ.
Mười hai người thanh niên khuôn mặt, thân hình, vũ khí tất cả đều giống nhau chỉ khác nhau ở cảnh giới. Chiến hoàng đứng đối diện yêu tộc kia lại là một linh hư hậu kỳ, đứng đối diện phiêu miểu cung cũng như thế.
Chiến hoàng đứng đối diện linh hư trung kỳ thì lại mang cảnh giới tương đương. Cứ như thế suy ra đứng trước mặt Quân Huyền cũng lại là một huyền hư sơ kỳ. Dù cảnh giới bằng nhau nhưng ai cũng không dám khinh thường. Chiến hoàng thực lực lại không đo bằng cảnh giới bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.