Ta Xuyên Nhanh Cứu Vớt Kết Cục Bi Thảm Của Nữ Phụ
Chương 40
PhongPhong29
07/10/2023
Thư Yến vẫn còn đang suy tư thì đột nhiên có một bóng người lướt ngang
qua cô, mà cô cảm thấy thứ bên trong tay áo của hắn ta khiến mắt cô có
chút hơi lóa, đó chắc chắn là một con dao.
Ban nãy ở ngoài cổng vào đã có một đám vệ sĩ đứng ở hai bên soát vũ khí để tránh xảy ra nguy hiểm bên trong buổi tiệc, nhưng không hiểu làm thế nào người đàn ông đó lại có thể mang vào mà không ai chú ý như vậy, hơn nữa còn lén lút đi đâu đó khiến Thư Yến không khỏi có chút tò mò.
"Vân Hạ, cậu ở đây nhé, tôi có chuyện đi một lát rồi sẽ quay lại."
Nói rồi Thư Yến bám theo người đàn ông kì lạ đó.
Ông ta đi vòng ra phía sau ngôi biệt thự, đi đến một căn nhà kho có hai tầng của Trần gia.
Mà ở phía dưới trước nhà kho có khoảng mười mấy tên cũng mặc áo đen dáng vẻ thần thần bí bí, mặt mày thô lỗ nấp chờ sẵn.
Thư Yến tận dụng khả năng của bản thân đã luyện tập được ở khu huấn luyện, leo lên được nóc nhà kho một cách dễ dàng mà không bị kẻ nào phát hiện.
Cũng may nhà kho này được thiết kế theo phong cách cổ điển mái ngói, trong bóng đêm cô đã mở một nắp mái ngói lên, nhìn thử vào bên trong để xem tình hình.
Bên trong nhà kho là không khí im ắng, có hai người đang ngồi đối diện nhau trò chuyện.
Giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi vang lên, mà người đó không ai khác chính là Diệp Hàn.
"Ông cho rằng, phản bội tôi sẽ có kết cục tốt đẹp sao?"
Người đàn ông đối diện là một lão già trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, hàm râu lỏm chỏm, cười một cách gian trá.
"Hàn Diệp, mày là cái thá gì mà tao phải phục tùng mày chứ? Lô hàng vũ khí mà mày tốn bao công sức nhập về, tao đã giao cho Diệp Thương cha của mày rồi, và tao cũng thông báo cho mày một tin mừng, chắc chắn cha mày ông ấy đã biết được mưu đồ của mày rồi."
Hàn Diệp sắc mặt không đổi, chống tay lên bàn chầm chậm đứng dậy, hướng về phía của lão già Đại Lô.
Anh nắm lấy cổ áo của ông ta xách lên, giọng điệu lạnh đến khó thở, dáng vẻ này, Thư Yến chưa từng nhìn thấy trước đây, quả không hổ danh là nam phụ phản diện, khí chất khiến người ta phải sợ hãi.
"Cho dù ông ta có biết được việc của tôi làm, thì ông cũng đừng mơ có thể sống tốt đẹp được."
Đại Lô cười ha hả:
"Vậy sao? Tao thách mày đó, mày cho rằng tao đến đây mà không có chuẩn bị gì cả sao? Bình thường tao sẽ không thể đối kháng với mày, nhưng hôm nay trong buổi tiệc sinh nhật này, khi mà mày không có lấy một thuộc hạ bên cạnh thì tao đã bí mật cài cắm vào trong rất nhiều người của tao rồi."
Lúc này Diệp Hàn mới nghiêng đầu về phía cánh cửa, một đám người mặc áo đen xông vào bên trong.
Diệp Hàn vứt cổ áo của Đại Lô khiến ông ta ngã xổng xoài trên nền nhà.
Thư Yến qua khe hở nhỏ phía trên nóc nhà, có chút ngưỡng mộ, trước đây cô không biết rằng Diệp Hàn còn là một cao thủ trong đánh đấm.
Anh ta không hề bị áp đảo bởi số đông và những con dao đang chĩa về phía mình mà lần lượt đánh hạ những tên thuộc hạ của lão Đại Lô.
Mà Thư Yến lúc này cũng không đứng nhìn được nữa, cô giống như một chú chim én nhẹ nhàng đáp xuống lan can ở tầng hai sau đó hỗ trợ cho Diệp Hàn.
Diệp Hàn nhìn thấy cô anh ta có chút ngạc nhiên.
"Sao cô lại ở đây?"
Thư Yến dùng tốc độ nhanh thoăn thoắt áp đảo những tên cho rằng có thể dễ dàng hạ bệ một người có thân hình mỏng manh như cô.
Cô cười cong môi:
"Chủ nhân bị tấn công thì không phải tôi nên ở đây để giúp anh hay sao?"
Đại Lô nhíu mày, chỉ tay vào Thư Yến, hét lớn:
"Mày là đứa nào? Cả gan dám chống lại tao?"
Lão ta đang đứng trước sự bảo vệ của bốn năm tên vệ sĩ phía trước nên mới ngang nhiên phách lối như vậy.
Nhưng hắn không ngờ, một người như Diệp Hàn, từ nhỏ luôn chịu sự huấn luyện hà khắc từ Diệp Thương, từ lâu anh đã là một kẻ bất bại chẳng cần dùng đến đám thuộc hạ phải ra tay.
Anh cởi chiếc áo khoác ngoài vest đen bên ngoài ra, nhếch miệng.
"Ông nên lo cho chính bản thân của ông kìa."
Nói rồi chỉ trong chốc lát bốn tên vệ sĩ chắn trước lão ta đã bị anh quật ngã nằm sấp dưới nền nhà.
Diệp Hàn dáng người cao ráo, đôi mắt mang sự lạnh lẽo khó tả tiến đến chỗ của Đại Lô khiến ông ta phải rùng mình khiếp sợ.
Lúc này ông ta biết bản thân đã chọc không đúng người, kẻ đứng trước mặt ông rõ ràng không phải người mà ông có thể xem thường.
Diệp Hàn khẽ cau mày:
"Lô lão đại, thất lễ rồi."
Đại Lô nước mắt nước mũi chảy ròng:
"Diệp thiếu gia, mong anh mở lòng từ bi, sau này tôi sẽ không dám phản bội lại anh nữa."
Thư Yến cũng đi đến, chống nạnh:
"Người đã phản bội lần một thì sẽ có lần hai, nên giết."
Đại Lô chỉ hận không thể bóp chết nữ nhân độc mồm này.
Đại Lô bày ra vẻ mặt đầy hối lỗi:
"Dù sao thì bây giờ Diệp Thương cũng đã phát hiện ra được âm mưu của anh, nếu bây giờ tôi đứng về phía anh để hỗ trợ thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Diệp Hàn không muốn nghe lão ta dài dòng thêm nữa, định dùng một đấm để kết thúc lão thì đột nhiên phía lão ta bật cười ha hả.
"Tốt lắm, cuối cùng mày cũng đến, có biết là tao suýt chết không, mau xử hai đứa nó."
Lúc này Diệp Hàn và Thư Yến mới quay ra phía sau, là một người đàn ông khác, hắn đã đứng ở cửa tự lúc nào, trên tay còn đang cầm khẩu súng lục hướng về phía hai người.
"Pằng"
Trong khoảnh khắc cả hai phát hiện ra thì hắn cũng vừa nổ súng.
Tốc độ của viên đạn rất nhanh đang hướng thẳng về phía Diệp Hàn.
Cũng không rõ trong tình huống này cô lấy dũng cảm từ đầu ra, cơ thể cứ vậy nghiêng sang một bên về phía người đàn ông bên cạnh.
Diệp Hàn cũng không kịp trở tay, chỉ thấy người con gái vài phút trước còn cười nói, bây giờ đã ngã vào lòng anh.
Anh không rõ, cũng chưa từng tin trên đời này còn có một người con gái vì anh mà có thể không ngần ngại lấy thân mình chắn lấy viên đạn.
Diệp Hàn đỡ lấy Thư Yến, đầu óc có chút hỗn loạn, không kiểm soát được cảm xúc hét lớn:
"Đồ ngốc này, ai mượn cô đỡ viên đạn cho tôi chứ!". Đam Mỹ Trọng Sinh
Thư Yến nhắm một bên mắt cô chịu đau, gượng cười:
"Cũng may chỉ bị trúng ở vai, không chết được."
Diệp Hàn hết nói nổi, chưa từng thấy ai bị bắn trúng rồi mà vẫn còn cảm thấy bản thân may mắn.
Anh bế cô lên.
Tên cầm súng cười khẩy:
"Diệp Hàn, giờ thì tới lượt mày."
Vì âm thanh của tiếng súng ban nãy nên những người tham dự buổi tiệc nhanh chóng kéo đến, bọn họ chứng kiến cảnh người đàn ông đang cầm súng đứng phía trên tầng hai của nhà kho.
Người đàn ông chĩa súng về phía đám đông.
"Ai dám bước lên đây tao sẽ cho chết chung với hai đứa này."
Ban nãy ở ngoài cổng vào đã có một đám vệ sĩ đứng ở hai bên soát vũ khí để tránh xảy ra nguy hiểm bên trong buổi tiệc, nhưng không hiểu làm thế nào người đàn ông đó lại có thể mang vào mà không ai chú ý như vậy, hơn nữa còn lén lút đi đâu đó khiến Thư Yến không khỏi có chút tò mò.
"Vân Hạ, cậu ở đây nhé, tôi có chuyện đi một lát rồi sẽ quay lại."
Nói rồi Thư Yến bám theo người đàn ông kì lạ đó.
Ông ta đi vòng ra phía sau ngôi biệt thự, đi đến một căn nhà kho có hai tầng của Trần gia.
Mà ở phía dưới trước nhà kho có khoảng mười mấy tên cũng mặc áo đen dáng vẻ thần thần bí bí, mặt mày thô lỗ nấp chờ sẵn.
Thư Yến tận dụng khả năng của bản thân đã luyện tập được ở khu huấn luyện, leo lên được nóc nhà kho một cách dễ dàng mà không bị kẻ nào phát hiện.
Cũng may nhà kho này được thiết kế theo phong cách cổ điển mái ngói, trong bóng đêm cô đã mở một nắp mái ngói lên, nhìn thử vào bên trong để xem tình hình.
Bên trong nhà kho là không khí im ắng, có hai người đang ngồi đối diện nhau trò chuyện.
Giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi vang lên, mà người đó không ai khác chính là Diệp Hàn.
"Ông cho rằng, phản bội tôi sẽ có kết cục tốt đẹp sao?"
Người đàn ông đối diện là một lão già trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, hàm râu lỏm chỏm, cười một cách gian trá.
"Hàn Diệp, mày là cái thá gì mà tao phải phục tùng mày chứ? Lô hàng vũ khí mà mày tốn bao công sức nhập về, tao đã giao cho Diệp Thương cha của mày rồi, và tao cũng thông báo cho mày một tin mừng, chắc chắn cha mày ông ấy đã biết được mưu đồ của mày rồi."
Hàn Diệp sắc mặt không đổi, chống tay lên bàn chầm chậm đứng dậy, hướng về phía của lão già Đại Lô.
Anh nắm lấy cổ áo của ông ta xách lên, giọng điệu lạnh đến khó thở, dáng vẻ này, Thư Yến chưa từng nhìn thấy trước đây, quả không hổ danh là nam phụ phản diện, khí chất khiến người ta phải sợ hãi.
"Cho dù ông ta có biết được việc của tôi làm, thì ông cũng đừng mơ có thể sống tốt đẹp được."
Đại Lô cười ha hả:
"Vậy sao? Tao thách mày đó, mày cho rằng tao đến đây mà không có chuẩn bị gì cả sao? Bình thường tao sẽ không thể đối kháng với mày, nhưng hôm nay trong buổi tiệc sinh nhật này, khi mà mày không có lấy một thuộc hạ bên cạnh thì tao đã bí mật cài cắm vào trong rất nhiều người của tao rồi."
Lúc này Diệp Hàn mới nghiêng đầu về phía cánh cửa, một đám người mặc áo đen xông vào bên trong.
Diệp Hàn vứt cổ áo của Đại Lô khiến ông ta ngã xổng xoài trên nền nhà.
Thư Yến qua khe hở nhỏ phía trên nóc nhà, có chút ngưỡng mộ, trước đây cô không biết rằng Diệp Hàn còn là một cao thủ trong đánh đấm.
Anh ta không hề bị áp đảo bởi số đông và những con dao đang chĩa về phía mình mà lần lượt đánh hạ những tên thuộc hạ của lão Đại Lô.
Mà Thư Yến lúc này cũng không đứng nhìn được nữa, cô giống như một chú chim én nhẹ nhàng đáp xuống lan can ở tầng hai sau đó hỗ trợ cho Diệp Hàn.
Diệp Hàn nhìn thấy cô anh ta có chút ngạc nhiên.
"Sao cô lại ở đây?"
Thư Yến dùng tốc độ nhanh thoăn thoắt áp đảo những tên cho rằng có thể dễ dàng hạ bệ một người có thân hình mỏng manh như cô.
Cô cười cong môi:
"Chủ nhân bị tấn công thì không phải tôi nên ở đây để giúp anh hay sao?"
Đại Lô nhíu mày, chỉ tay vào Thư Yến, hét lớn:
"Mày là đứa nào? Cả gan dám chống lại tao?"
Lão ta đang đứng trước sự bảo vệ của bốn năm tên vệ sĩ phía trước nên mới ngang nhiên phách lối như vậy.
Nhưng hắn không ngờ, một người như Diệp Hàn, từ nhỏ luôn chịu sự huấn luyện hà khắc từ Diệp Thương, từ lâu anh đã là một kẻ bất bại chẳng cần dùng đến đám thuộc hạ phải ra tay.
Anh cởi chiếc áo khoác ngoài vest đen bên ngoài ra, nhếch miệng.
"Ông nên lo cho chính bản thân của ông kìa."
Nói rồi chỉ trong chốc lát bốn tên vệ sĩ chắn trước lão ta đã bị anh quật ngã nằm sấp dưới nền nhà.
Diệp Hàn dáng người cao ráo, đôi mắt mang sự lạnh lẽo khó tả tiến đến chỗ của Đại Lô khiến ông ta phải rùng mình khiếp sợ.
Lúc này ông ta biết bản thân đã chọc không đúng người, kẻ đứng trước mặt ông rõ ràng không phải người mà ông có thể xem thường.
Diệp Hàn khẽ cau mày:
"Lô lão đại, thất lễ rồi."
Đại Lô nước mắt nước mũi chảy ròng:
"Diệp thiếu gia, mong anh mở lòng từ bi, sau này tôi sẽ không dám phản bội lại anh nữa."
Thư Yến cũng đi đến, chống nạnh:
"Người đã phản bội lần một thì sẽ có lần hai, nên giết."
Đại Lô chỉ hận không thể bóp chết nữ nhân độc mồm này.
Đại Lô bày ra vẻ mặt đầy hối lỗi:
"Dù sao thì bây giờ Diệp Thương cũng đã phát hiện ra được âm mưu của anh, nếu bây giờ tôi đứng về phía anh để hỗ trợ thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Diệp Hàn không muốn nghe lão ta dài dòng thêm nữa, định dùng một đấm để kết thúc lão thì đột nhiên phía lão ta bật cười ha hả.
"Tốt lắm, cuối cùng mày cũng đến, có biết là tao suýt chết không, mau xử hai đứa nó."
Lúc này Diệp Hàn và Thư Yến mới quay ra phía sau, là một người đàn ông khác, hắn đã đứng ở cửa tự lúc nào, trên tay còn đang cầm khẩu súng lục hướng về phía hai người.
"Pằng"
Trong khoảnh khắc cả hai phát hiện ra thì hắn cũng vừa nổ súng.
Tốc độ của viên đạn rất nhanh đang hướng thẳng về phía Diệp Hàn.
Cũng không rõ trong tình huống này cô lấy dũng cảm từ đầu ra, cơ thể cứ vậy nghiêng sang một bên về phía người đàn ông bên cạnh.
Diệp Hàn cũng không kịp trở tay, chỉ thấy người con gái vài phút trước còn cười nói, bây giờ đã ngã vào lòng anh.
Anh không rõ, cũng chưa từng tin trên đời này còn có một người con gái vì anh mà có thể không ngần ngại lấy thân mình chắn lấy viên đạn.
Diệp Hàn đỡ lấy Thư Yến, đầu óc có chút hỗn loạn, không kiểm soát được cảm xúc hét lớn:
"Đồ ngốc này, ai mượn cô đỡ viên đạn cho tôi chứ!". Đam Mỹ Trọng Sinh
Thư Yến nhắm một bên mắt cô chịu đau, gượng cười:
"Cũng may chỉ bị trúng ở vai, không chết được."
Diệp Hàn hết nói nổi, chưa từng thấy ai bị bắn trúng rồi mà vẫn còn cảm thấy bản thân may mắn.
Anh bế cô lên.
Tên cầm súng cười khẩy:
"Diệp Hàn, giờ thì tới lượt mày."
Vì âm thanh của tiếng súng ban nãy nên những người tham dự buổi tiệc nhanh chóng kéo đến, bọn họ chứng kiến cảnh người đàn ông đang cầm súng đứng phía trên tầng hai của nhà kho.
Người đàn ông chĩa súng về phía đám đông.
"Ai dám bước lên đây tao sẽ cho chết chung với hai đứa này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.