Ta Xuyên Nhanh Cứu Vớt Kết Cục Bi Thảm Của Nữ Phụ
Chương 51
PhongPhong29
08/11/2023
Mặc sự lạnh nhạt của Thư Yến, Lục Nhân vẫn thường xuyên đến thăm cô, hắn phong cô làm Lý quý nhân, từ khi cô đến, hắn chẳng còn tâm trí thị tẩm
ai khác, chỉ cần đến phòng, cùng cô ăn một bữa tối hắn đã thấy vui.
Hà Nguyệt Nhi tức giận, nhưng một năm qua, cô ta không ngờ rằng triều chính đã bắt đầu thay đổi, người dưới trướng thừa tướng hầu như đều đầu quân và một lòng phục tùng hoàng đế Lục Nhân, hắn đã thành công thâu tóm quyền lực về phía mình, lúc bấy giờ hắn không còn phải cố gắng giả vờ yêu thương Hà Nguyệt Nhi như trước kia nữa, cũng không cần phải cố gắng nhẫn nhịn tình cảm của hắn với người mà hắn thực sự yêu.
Năm đó, dù việc bị trọng thương chỉ là giả, nhưng khi hắn nhìn thấy Thư Yến, một người con gái có dáng vẻ thanh thuần đến lạ, cô dịu dàng chăm sóc hắn, chẳng hề quan tâm đến xuất thân của hắn là ai, cũng từ đó, hắn yêu cô sâu đậm.
Hắn biết nếu như để Hà Nguyệt Nhi biết đến sự tồn tại của Thư Yến, cô ta nhất định sẽ làm hại cô, vì vậy hắn đã nhẫn nhịn để không đến gặp cô, cũng vì vậy mà cô trở nên lạnh nhạt với hắn.
Hắn ban tặng cho cô rất nhiều vải vóc, gấm lụa quý hiếm, ngược lại, Hà Nguyệt Nhi bị hắn đày vào lãnh cung, đau khổ sống qua từng ngày.
Đến khi Thư Yến dần động lòng, muốn tha thứ cho hắn thì đột nhiên đêm đó Hà Nguyệt Nhi trốn từ lãnh cung ra, tìm đến cô.
Chỉ trong một tháng trong lãnh cung, Hà Nguyệt Nhi đã biến thành bộ dạng người không ra người, ma không ra ma, cô ta cười hả hê, nhìn thẳng vào Thư Yến, nói chuyện giống như người say rượu.
"Ngươi tưởng rằng ngươi là người chiến thắng sao? Hahaha, chưa chắc đâu, ta sẽ khiến ngươi phải đau khổ, chắc hẳn ngươi vẫn chưa biết được bí mật này đâu nhỉ?"
Thư Yến cau mày, đẩy cô ta ra.
"Cô điên rồi, ta không muốn nói chuyện với cô!"
"Ngươi không muốn thì cũng phải muốn, mà nè, nếu ngươi không nghe bí mật này, ngươi sẽ hối hận cả đời."
Thư Yến có chút bị lay động bởi lời nói của cô ta, ngờ vực:
"Bí mật gì?"
Cô ta ôm bụng cười ha hả, nói:
"Ngươi còn nhớ cái chết của gia đình ngươi, trong một đêm bị bọn sơn tặc giết chết không còn một ai sống sót không?Ngươi tưởng đó đơn giản chỉ là bọn sơn tặc thôi sao?"
Thư Yến nhíu mày:
"Ngươi ăn nói xằng bậy gì đó?"
Hà Nguyệt Nhi lại bật cười:
"Xằng bậy sao? Ta đi đến bước đường này thì ăn nói xằng bậy gạt cô làm gì? Ta chỉ muốn cô biết được sự thật mà bấy lâu nay cô chỉ giống như một đứa ngốc thôi."
Cô ta lại nói tiếp:
"Năm đó, thái tử bởi vì muốn lập công đã nhận lệnh giả vờ làm thường dân, trà trộn vào nhà họ Lý, Lý gia tuy rằng chỉ là một quan nhỏ trong triều, nhưng ông ta được Trần thượng thư một người đang nắm giữ thế lực lớn rất trọng dụng, trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều người, kể cả tiên đế.
Nhưng nếu đột nhiên ban lệnh giết chết tất cả như vậy đương nhiên dân chúng sẽ không cam, vì vậy mà Lục Nhân mới trà trộn vào Lý phủ, tìm kiếm danh sách những vị quan đứng về phía Trần thượng thư, sau đóxử lí hết toàn bộ người nhà cô, mà đám sơn tặc kia thật ra cũng chính là quân của triều đình giả dạng thành."
Thư Yến nghe đến đây, nổi giận:
"Cô đừng ăn nói xằng bậy nữa, ta không tin."
"Không tin cũng không sao, những gia quyến theo phe Trần thượng thư không chỉ có mỗi nhà họ Lý cô, mà còn một số gia quyến khác, tất cả bọn họ đều bị giết trong vòng một ngày, không lâu sau đó Trần thượng thư bị xử trảm, cô không cảm thấy trùng hợp sao?"
Thư Yến ngã phịch xuống giường, đôi mắt như mất hồn.
"Không, cô nói dối!"
Lợi dụng lúc Thư Yến không tập trung, ả ta liền lấy con dao trong người ra xông đến định đâm vào cô.
"Phập"
Nữ nhân ngã khuỵu xuống, trước khi tắt thở còn không ngừng trừng mắt, nôn ra một đống máu.
Hà Nguyệt Nhi bị thanh kiếm của Lục Nhân xuyên qua tim, một nhát vô cùng dứt khoát.
Hắn chạy đến hỏi han Thư Yến:
"Nàng không sao chứ? Cô ta dọa nàng sợ rồi có đúng không?"
Thư Yến vốn không tin lời của Hà Nguyệt Nhi, chỉ là cô muốn thử lại một lần nữa, bèn hướng mắt về phía Lục Nhân, đẩy cánh tay hắn ra.
"Ta biết cả rồi, chính ngươi là người đã giết cả nhà ta, đám sơn tặc năm đó cũng là người của triều đình, sao ngươi lại gạt ta?"
Vốn chỉ là một câu thử lòng, nào ngờ sắc mặt của Lục Nhân biến sắc, ngập ngừng:
"Ta... Ta xin lỗi, dù sao thì năm đó để lập công với cha ta, ta không còn cách nào khác, ta cũng không phải là người đưa ra đề nghị đó."
Lời nói vừa nói ra, tay chân Thư Yến lập tức rụng rời, cô rốt cuộc đang làm gì chứ? Cô đã yêu một người sát hại cả gia đình của mình sao?
"Thư Yến, nàng yên tâm, sau này ta sẽ bù đắp cho nàng, ta sẽ phong nàng làm hoàng hậu, chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi, ta sẽ không bao giờ thị tẩm với ai khác ngoài nàng, có được không."
Thư Yến không phản ứng lại, cũng không trả lời hắn, mặc hắn nói hết lời.
Đến khi nàng gật đầu nói:
"Được, ta tha thứ cho chàng, có điều đêm nay ta muốn ngủ một mình, chàng có thể ra ngoài được không?"
Lục Nhân nghe vậy vội mừng rỡ gật đầu đi ra.
"Nàng nghĩ được như vậy là tốt, hãy nghỉ ngơi thật khỏe, ngày mai ta sẽ đến thăm nàng."
Chỉ là, sẽ không có ngày mai.
Lục Nhân tuy rằng không phải người đề nghị giết chết cả nhà cô, nhưng hắn đã tham gia vào âm mưu đó, hắn đã lừa dối cô, cô không thể ở bên cạnh hắn, nhưng cô không nỡ giết hắn, đây quả thực là tội bất hiếu, cô sẽ rời đi, sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa, sẽ chôn chặt tình yêu của mình, từ nay về sau không gặp lại nhau nữa.
Đêm đó, cô bỏ trốn khỏi hoàng cung, đi được một quãng đến một vách đá thì bị Lục Nhân tìm thấy, hắn dang hai tay về phía cô:
"Thư Yến, ngoan, mau trở về cùng ta nào."
"Không, ta sẽ không bao giờ quay về bên cạnh ngươi, nếu ngươi qua đây ta sẽ nhảy xuống vực."
Lục Nhân có chút lo sợ, nhưng hắn không tin cô sẽ nhảy xuống hố sau kia, vì vậy chỉ định tiến lên một bước nữa sau đó sẽ ổn định tâm lí cô, nào ngờ còn chưa kịp bước đến thì cô đã nhảy xuống vực sâu mất rồi.
Hắn đau khổ chạy đến với lấy cô trong vô vọng, hắn nằm im bên vách đá suốt mấy canh giờ đồng hồ, muốn khóc nhưng không thể thành tiếng.
Hắn cho người tìm xác cô nhưng không nhìn thấy dù chỉ một dấu vết.
Một kẻ mà trước nay chỉ suy nghĩ đến lợi ích của bản thân và quyền lực của mình như hắn, lần này bởi vì thiếu đi một nữ nhân mà thực sự sống không nổi.
Ba năm sau, hắn vì nhung nhớ người mình yêu mà mắc trọng bệnh qua đời.
Hắn trở về nguyên thân tướng quân canh giữ thiên giới, uy phong hùng mãnh nhưng lại chỉ vì một lần lịch kiếp mà luôn cánh cánh trong lòng vì một người con gái, hắn tìm kiếm Thư Yến nhiều năm, dù là một mảnh linh hồn của cô cũng không có.
Hắn không ngờ rằng, Thư Yến rơi xuống vực lại bởi vì rơi lên người một nam nhân khác mà không chết.
Lãnh Phong ngồi dậy, ngước nhìn cô gái ngất xỉu dưới đất, lại nói với tên thuộc hạ bên cạnh.
"Chuyến đi đến ma giới lần này, lại có cơ duyên gặp được phàm nhân trong tình huống như vậy, xem ra ta và cô ấy cũng có duyên, có lẽ ta sẽ mang cô ấy đến chỗ của lão tiên nhân ở Thánh Địa để ông ta chữa trị cho cô ấy."
Lãnh Phong đưa Thư Yến đến chỗ lão tiên nhân rồi rời đi, Thư Yến sau khi tỉnh lại được lão tiên nhân chỉ dạy y thuật và pháp thuật, trở thành người canh giữ ở thánh địa nhiều năm qua, do sống cùng với lão tiên nhân nên tính cách cô dần thay đổi, trở nên kiên cường và không còn yếu đuối như xưa nữa.
Hà Nguyệt Nhi tức giận, nhưng một năm qua, cô ta không ngờ rằng triều chính đã bắt đầu thay đổi, người dưới trướng thừa tướng hầu như đều đầu quân và một lòng phục tùng hoàng đế Lục Nhân, hắn đã thành công thâu tóm quyền lực về phía mình, lúc bấy giờ hắn không còn phải cố gắng giả vờ yêu thương Hà Nguyệt Nhi như trước kia nữa, cũng không cần phải cố gắng nhẫn nhịn tình cảm của hắn với người mà hắn thực sự yêu.
Năm đó, dù việc bị trọng thương chỉ là giả, nhưng khi hắn nhìn thấy Thư Yến, một người con gái có dáng vẻ thanh thuần đến lạ, cô dịu dàng chăm sóc hắn, chẳng hề quan tâm đến xuất thân của hắn là ai, cũng từ đó, hắn yêu cô sâu đậm.
Hắn biết nếu như để Hà Nguyệt Nhi biết đến sự tồn tại của Thư Yến, cô ta nhất định sẽ làm hại cô, vì vậy hắn đã nhẫn nhịn để không đến gặp cô, cũng vì vậy mà cô trở nên lạnh nhạt với hắn.
Hắn ban tặng cho cô rất nhiều vải vóc, gấm lụa quý hiếm, ngược lại, Hà Nguyệt Nhi bị hắn đày vào lãnh cung, đau khổ sống qua từng ngày.
Đến khi Thư Yến dần động lòng, muốn tha thứ cho hắn thì đột nhiên đêm đó Hà Nguyệt Nhi trốn từ lãnh cung ra, tìm đến cô.
Chỉ trong một tháng trong lãnh cung, Hà Nguyệt Nhi đã biến thành bộ dạng người không ra người, ma không ra ma, cô ta cười hả hê, nhìn thẳng vào Thư Yến, nói chuyện giống như người say rượu.
"Ngươi tưởng rằng ngươi là người chiến thắng sao? Hahaha, chưa chắc đâu, ta sẽ khiến ngươi phải đau khổ, chắc hẳn ngươi vẫn chưa biết được bí mật này đâu nhỉ?"
Thư Yến cau mày, đẩy cô ta ra.
"Cô điên rồi, ta không muốn nói chuyện với cô!"
"Ngươi không muốn thì cũng phải muốn, mà nè, nếu ngươi không nghe bí mật này, ngươi sẽ hối hận cả đời."
Thư Yến có chút bị lay động bởi lời nói của cô ta, ngờ vực:
"Bí mật gì?"
Cô ta ôm bụng cười ha hả, nói:
"Ngươi còn nhớ cái chết của gia đình ngươi, trong một đêm bị bọn sơn tặc giết chết không còn một ai sống sót không?Ngươi tưởng đó đơn giản chỉ là bọn sơn tặc thôi sao?"
Thư Yến nhíu mày:
"Ngươi ăn nói xằng bậy gì đó?"
Hà Nguyệt Nhi lại bật cười:
"Xằng bậy sao? Ta đi đến bước đường này thì ăn nói xằng bậy gạt cô làm gì? Ta chỉ muốn cô biết được sự thật mà bấy lâu nay cô chỉ giống như một đứa ngốc thôi."
Cô ta lại nói tiếp:
"Năm đó, thái tử bởi vì muốn lập công đã nhận lệnh giả vờ làm thường dân, trà trộn vào nhà họ Lý, Lý gia tuy rằng chỉ là một quan nhỏ trong triều, nhưng ông ta được Trần thượng thư một người đang nắm giữ thế lực lớn rất trọng dụng, trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều người, kể cả tiên đế.
Nhưng nếu đột nhiên ban lệnh giết chết tất cả như vậy đương nhiên dân chúng sẽ không cam, vì vậy mà Lục Nhân mới trà trộn vào Lý phủ, tìm kiếm danh sách những vị quan đứng về phía Trần thượng thư, sau đóxử lí hết toàn bộ người nhà cô, mà đám sơn tặc kia thật ra cũng chính là quân của triều đình giả dạng thành."
Thư Yến nghe đến đây, nổi giận:
"Cô đừng ăn nói xằng bậy nữa, ta không tin."
"Không tin cũng không sao, những gia quyến theo phe Trần thượng thư không chỉ có mỗi nhà họ Lý cô, mà còn một số gia quyến khác, tất cả bọn họ đều bị giết trong vòng một ngày, không lâu sau đó Trần thượng thư bị xử trảm, cô không cảm thấy trùng hợp sao?"
Thư Yến ngã phịch xuống giường, đôi mắt như mất hồn.
"Không, cô nói dối!"
Lợi dụng lúc Thư Yến không tập trung, ả ta liền lấy con dao trong người ra xông đến định đâm vào cô.
"Phập"
Nữ nhân ngã khuỵu xuống, trước khi tắt thở còn không ngừng trừng mắt, nôn ra một đống máu.
Hà Nguyệt Nhi bị thanh kiếm của Lục Nhân xuyên qua tim, một nhát vô cùng dứt khoát.
Hắn chạy đến hỏi han Thư Yến:
"Nàng không sao chứ? Cô ta dọa nàng sợ rồi có đúng không?"
Thư Yến vốn không tin lời của Hà Nguyệt Nhi, chỉ là cô muốn thử lại một lần nữa, bèn hướng mắt về phía Lục Nhân, đẩy cánh tay hắn ra.
"Ta biết cả rồi, chính ngươi là người đã giết cả nhà ta, đám sơn tặc năm đó cũng là người của triều đình, sao ngươi lại gạt ta?"
Vốn chỉ là một câu thử lòng, nào ngờ sắc mặt của Lục Nhân biến sắc, ngập ngừng:
"Ta... Ta xin lỗi, dù sao thì năm đó để lập công với cha ta, ta không còn cách nào khác, ta cũng không phải là người đưa ra đề nghị đó."
Lời nói vừa nói ra, tay chân Thư Yến lập tức rụng rời, cô rốt cuộc đang làm gì chứ? Cô đã yêu một người sát hại cả gia đình của mình sao?
"Thư Yến, nàng yên tâm, sau này ta sẽ bù đắp cho nàng, ta sẽ phong nàng làm hoàng hậu, chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi, ta sẽ không bao giờ thị tẩm với ai khác ngoài nàng, có được không."
Thư Yến không phản ứng lại, cũng không trả lời hắn, mặc hắn nói hết lời.
Đến khi nàng gật đầu nói:
"Được, ta tha thứ cho chàng, có điều đêm nay ta muốn ngủ một mình, chàng có thể ra ngoài được không?"
Lục Nhân nghe vậy vội mừng rỡ gật đầu đi ra.
"Nàng nghĩ được như vậy là tốt, hãy nghỉ ngơi thật khỏe, ngày mai ta sẽ đến thăm nàng."
Chỉ là, sẽ không có ngày mai.
Lục Nhân tuy rằng không phải người đề nghị giết chết cả nhà cô, nhưng hắn đã tham gia vào âm mưu đó, hắn đã lừa dối cô, cô không thể ở bên cạnh hắn, nhưng cô không nỡ giết hắn, đây quả thực là tội bất hiếu, cô sẽ rời đi, sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa, sẽ chôn chặt tình yêu của mình, từ nay về sau không gặp lại nhau nữa.
Đêm đó, cô bỏ trốn khỏi hoàng cung, đi được một quãng đến một vách đá thì bị Lục Nhân tìm thấy, hắn dang hai tay về phía cô:
"Thư Yến, ngoan, mau trở về cùng ta nào."
"Không, ta sẽ không bao giờ quay về bên cạnh ngươi, nếu ngươi qua đây ta sẽ nhảy xuống vực."
Lục Nhân có chút lo sợ, nhưng hắn không tin cô sẽ nhảy xuống hố sau kia, vì vậy chỉ định tiến lên một bước nữa sau đó sẽ ổn định tâm lí cô, nào ngờ còn chưa kịp bước đến thì cô đã nhảy xuống vực sâu mất rồi.
Hắn đau khổ chạy đến với lấy cô trong vô vọng, hắn nằm im bên vách đá suốt mấy canh giờ đồng hồ, muốn khóc nhưng không thể thành tiếng.
Hắn cho người tìm xác cô nhưng không nhìn thấy dù chỉ một dấu vết.
Một kẻ mà trước nay chỉ suy nghĩ đến lợi ích của bản thân và quyền lực của mình như hắn, lần này bởi vì thiếu đi một nữ nhân mà thực sự sống không nổi.
Ba năm sau, hắn vì nhung nhớ người mình yêu mà mắc trọng bệnh qua đời.
Hắn trở về nguyên thân tướng quân canh giữ thiên giới, uy phong hùng mãnh nhưng lại chỉ vì một lần lịch kiếp mà luôn cánh cánh trong lòng vì một người con gái, hắn tìm kiếm Thư Yến nhiều năm, dù là một mảnh linh hồn của cô cũng không có.
Hắn không ngờ rằng, Thư Yến rơi xuống vực lại bởi vì rơi lên người một nam nhân khác mà không chết.
Lãnh Phong ngồi dậy, ngước nhìn cô gái ngất xỉu dưới đất, lại nói với tên thuộc hạ bên cạnh.
"Chuyến đi đến ma giới lần này, lại có cơ duyên gặp được phàm nhân trong tình huống như vậy, xem ra ta và cô ấy cũng có duyên, có lẽ ta sẽ mang cô ấy đến chỗ của lão tiên nhân ở Thánh Địa để ông ta chữa trị cho cô ấy."
Lãnh Phong đưa Thư Yến đến chỗ lão tiên nhân rồi rời đi, Thư Yến sau khi tỉnh lại được lão tiên nhân chỉ dạy y thuật và pháp thuật, trở thành người canh giữ ở thánh địa nhiều năm qua, do sống cùng với lão tiên nhân nên tính cách cô dần thay đổi, trở nên kiên cường và không còn yếu đuối như xưa nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.