Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh
Chương 20: Bị Truy Nã Rồi
Mặc Mặc Thị Mặc Gia
28/09/2024
Trong khoảnh khắc ấy, trên con đường lớn náo nhiệt, một màn kịch "người đuổi ta chạy" diễn ra, nữ tử phía trước vừa chạy vừa lớn tiếng hô:
"Tránh ra, tránh ra!"
Cả đoạn đường Đường Vãn bận rộn vô cùng, nàng vừa phải né tránh chướng ngại phía trước lại phải tìm cách tạo thêm khó khăn cho đám người truy đuổi phía sau, trong đầu nàng không ngừng gọi thầm:
"Về, mau về đi!"
Nhưng chức năng ấy dường như đã trục trặc rồi!
"Ông trời ơi, đừng đùa ta như vậy mà, thời khắc mấu chốt mà lại xảy ra sự cố, đây là mất mạng như chơi đó!"
Đúng lúc này, phía trước xuất hiện một chiếc xe ngựa đang phóng tới đón đầu nàng, người phu xe thấy nàng, kinh hãi kéo dây cương, miệng hét lớn:
"Tránh ra, tránh ra!"
"Đệt mợ!" Đường Vãn buột miệng thốt ra một câu tao nhã.
Hai bên đều đang lao tới nhanh chóng, muốn dừng ngay lập tức đâu phải dễ dàng, Đường Vãn liếc nhanh sang hai bên, một bên là các gian hàng, bên kia là đám người đang đứng xem tránh né, nàng chỉ có hai lựa chọn: thứ nhất là đâm thẳng vào xe ngựa xem ai có xương cốt rắn rỏi hơn; thứ hai va chạm với người bên cạnh rồi bị đám quan sai phía sau dễ dàng bắt gọn.
Dù lựa chọn nào cũng không mấy thú vị nhưng tuân theo nguyên tắc "lưỡng quyền tương hại, chọn cái nhẹ hơn", Đường Vãn lập tức ra quyết định.
Một bên là chết ngay, một bên là chết chậm, chỉ cần không phải kẻ ngốc chắc chắn sẽ chọn vế sau.
Đúng vào lúc ấy, luồng bạch quang quen thuộc hiện ra, không khí như gợn sóng nước, giây sau nàng đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Phu xe kịp kéo cương, đám bộ khoái cũng vừa đuổi tới hiện trường nhưng người mà họ truy bắt lại biến mất.
"Người đâu rồi?"
Đám bộ khoái nhìn quanh tìm kiếm.
Phu xe ngơ ngác, vừa rồi rõ ràng còn thấy nữ tử chạy giữa đường, sao giờ lại chẳng thấy đâu rppof.
Những người xung quanh cũng đồng loạt lộ vẻ bối rối.
Mọi người đều theo phản xạ tự nhiên mà nhìn quanh nhưng không ai thấy bóng dáng nữ tử ấy đâu.
Bộ khoái dẫn đầu quát lớn với phu xe:
"Người vừa rồi đâu?"
Phu xe run rẩy, lắp bắp đáp:
"Ta… ta… không biết… vừa mới thấy nàng ở đây, chỉ trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa rồi."
Đám đông tụ tập gần đó bắt đầu xì xào bàn tán.
"Ta thấy người đó hình như biến mất rồi."
"Ta cũng thấy như vậy."
"Ta còn tưởng mình hoa mắt, hóa ra các ngươi cũng thấy."
"Một người sống sờ sờ sao lại nói biến mất là biến mất được."
"Người đó chẳng lẽ là yêu quái ư?"
"Nói bậy, yêu quái nào dám xuất hiện giữa ban ngày ban mặt thế?"
"Chẳng lẽ là thần tiên?" có người lẩm bẩm.
"Thần tiên nào lại chật vật đến mức bị bộ khoái đuổi bắt." Lại có người phản bác.
"Vậy rốt cuộc là chuyện gì?"
Câu hỏi ấy làm câm lặng tất cả.
Tình huống trước mắt quả thật quá kỳ dị!
Đám bộ khoái vẫn kiên trì tìm kiếm xung quanh, họ không tin người có thể tự dưng biến mất như thế, người này là do Hoàng thượng đích thân ra lệnh bắt giữ, kẻ nào bắt được hoặc giết chết nàng sẽ được trọng thưởng vạn lượng hoàng kim.
"Bộ đầu, bên này không thấy."
"Bên này cũng không có."
"Bộ đầu, không có tung tích."
"Bộ đầu, chỗ ta cũng không thấy người."
Khi đám bộ khoái chia nhau ra tìm kiếm rồi quay trở về, bộ đầu lộ vẻ trầm ngâm, sắc mặt âm trầm.
Bên cạnh, nam tử mắt tam giác thận trọng bước tới khúm núm cười hỏi:
"Quan gia, còn tiền thưởng của ta, ngài xem khi nào sẽ ban thưởng?"
"Cút!" Bộ đầu tung cước đá bay hắn ta ra xa.
Trong một khắc can đảm, tên nam tử mắt tam giác lấy hết dũng khí, khăng khăng mà tranh luận thốt rằng:
"Tại hạ đã cung cấp manh mối, chẳng lẽ không đáng thưởng ư?"
Bộ đầu nhếch miệng cười lạnh, đáp rằng:
"Nếu bắt được người thì ngươi mới có thưởng. Giờ người không thấy đâu sao có thể nói đến thưởng được?"
Nam tử mắt tam giác còn muốn nói thêm vài lời nhưng thấy Bộ đầu tay đã đặt lên chuôi đao, hoảng hồn mà vội ngậm miệng lại không dám thốt thêm lời nào.
---
Tại chung cư Dương Quang.
Đường Vãn trở về nhà ngã phịch xuống ghế thở hổn hển, lòng ngực đập thình thịch không ngừng, cảm giác như adrenaline toàn thân đều tăng vọt.
Nàng phải tịnh dưỡng hồi lâu nhịp tim mới dần lắng xuống, cả người như thoát khỏi một cơn hoảng loạn.
"Vừa rồi thật sự kích thích quá đi!"
Nàng lẩm bẩm, đôi tay run rẩy.
"Không ổn, ta nhất định phải làm rõ chuyện gì đang xảy ra."
Đường Vãn thay bộ y phục đang mặc rồi khoác lên người trang phục của dân chúng Thiên Khải quốc, rồi cẩn thận búi tóc thành một kiểu tóc thiếu nữ, lấy một chiếc mạng sa che khuôn mặt, chuẩn bị mọi sự hoàn tất.
Ý niệm vừa động, thân hình nàng lại xuất hiện tại con hẻm nơi vừa hạ xuống lúc trước.
Nàng bước ra khỏi hẻm, nhìn thấy một đứa trẻ đang nô đùa bên vệ đường bèn gọi lại, tiểu lang liếc nhìn nàng rồi lạch bạch chạy tới, nàng lấy ra một viên kẹo bảy màu từ tay áo, tươi cười hỏi:
"Tiểu lang quân, có muốn ăn kẹo không?"
Tiểu lang từ lâu đã bị viên kẹo hấp dẫn, không ngừng gật đầu lia lịa thốt lên:
"Muốn!"
"Vậy ngươi chỉ cho tỷ tỷ biết, cổng thành ở đâu?"
Nàng hỏi.
Tiểu lang giơ tay chỉ về phía sau lưng nàng, đáp:
"Ở đằng kia."
"Thật ngoan, kẹo này là của ngươi."
Đường Vãn nhẹ nhàng bóc lớp giấy kẹo, đặt viên kẹo vào tay tiểu lang quân.
Tiểu lang lại chăm chú nhìn lớp giấy vừa bị bóc, dường như rất thích thú với thứ này.
"Cái này không ăn được nên tỷ tỷ phải mang đi nhé."
Sau khi biết rõ phương hướng, nàng rảo bước về phía cổng thành, đi được một đoạn, nàng nhận ra đây chính là con đường mà mình vừa chạy qua lúc trước.
Đi men theo đường lớn thỉnh thoảng lại nghe người bên vệ đường bàn tán về sự việc kỳ lạ xảy ra cách đây nửa canh giờ trên phố.
Nghe đến đây, bước chân Đường Vãn càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc, nàng đã thấy cổng thành, bên trên khắc ba chữ lớn "Dư Châu Phủ".
"Hóa ra đây là Dư Châu, chẳng trách dân chúng lại phú quý như vậy."
Nàng thu hồi ánh mắt bước đến một góc tường thành, nơi có dán một tấm bảng cáo thị, trên đó thường niên đăng hình ảnh của những tội phạm bị truy nã, lần này thật không may, nàng lại trông thấy chính chân dung của mình trong số đó.
"Khốn kiếp!"
 ̄へ ̄
"Thật quá đáng!"
Trước tấm bảng cáo thị có vài người đang đứng tụ lại, chỉ trỏ vào chân dung của nàng mà bình phẩm.
"Nữ tử này dung mạo xinh đẹp như vậy, cớ sao lại trở thành tội phạm truy nã, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc mà!"
"Quả thật là tiếc nuối, dung mạo này còn đẹp hơn cả các cô nương ở Vạn Hoa Lâu, thật đáng tiếc."
"Một nữ tử yếu đuối như vậy có thể phạm phải tội gì chứ?"
Ôi! Còn tội gì nữa? Chỉ là hai lần làm hoàng đế khó chịu mà thôi!
Trong đám người có kẻ bắt đầu nói năng bậy bạ, mở miệng bỡn cợt.
"Đáng tiếc thì cũng tiếc, nhưng mà…"
Gã nở nụ cười gian xảo:
"Nếu mà bắt được cô nàng, không chừng sẽ bị đưa vào Giáo Ti Phường, lúc ấy chúng ta còn có cơ hội đàm đạo cùng cô nàng nữa đấy chứ."
"Ha ha ha, Lý huynh nói chí phải, không biết cô nàng này nếm thế nào nhỉ?"
"Chắc chắn là cay hơn cả mấy cô nương ở Vạn Hoa Lâu rồi!"
"Ta thì thích mấy cô nàng đanh đá, chỉ có vậy chinh phục mới thú vị chứ!"
Sắc mặt Đường Vãn tối sầm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy kẻ thư sinh bề ngoài nho nhã mà bản chất lại vô cùng đê tiện kia.
Nàng nhẹ giọng cất lời:
"Chư vị công tử."
Ba người cùng quay lại, khi thấy nàng, ánh mắt cả ba lập tức sáng lên, mặc dù nàng đeo mạng che mặt, y phục giản dị, nhưng khí chất thanh tao, đôi mắt long lanh đã nói lên tất cả - đây ắt hẳn là một mỹ nhân.
Ba kẻ ấy vốn quen lăn lộn chốn lầu xanh, tâm thần liền dao động.
"Tiểu nương tử có chuyện gì cần ư?"
Một kẻ cất lời.
Đường Vãn mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng thốt:
"Ta muốn đánh các ngươi."
"Hả?!!"
Ba người bối rối không thốt nổi lời nào.
"Tránh ra, tránh ra!"
Cả đoạn đường Đường Vãn bận rộn vô cùng, nàng vừa phải né tránh chướng ngại phía trước lại phải tìm cách tạo thêm khó khăn cho đám người truy đuổi phía sau, trong đầu nàng không ngừng gọi thầm:
"Về, mau về đi!"
Nhưng chức năng ấy dường như đã trục trặc rồi!
"Ông trời ơi, đừng đùa ta như vậy mà, thời khắc mấu chốt mà lại xảy ra sự cố, đây là mất mạng như chơi đó!"
Đúng lúc này, phía trước xuất hiện một chiếc xe ngựa đang phóng tới đón đầu nàng, người phu xe thấy nàng, kinh hãi kéo dây cương, miệng hét lớn:
"Tránh ra, tránh ra!"
"Đệt mợ!" Đường Vãn buột miệng thốt ra một câu tao nhã.
Hai bên đều đang lao tới nhanh chóng, muốn dừng ngay lập tức đâu phải dễ dàng, Đường Vãn liếc nhanh sang hai bên, một bên là các gian hàng, bên kia là đám người đang đứng xem tránh né, nàng chỉ có hai lựa chọn: thứ nhất là đâm thẳng vào xe ngựa xem ai có xương cốt rắn rỏi hơn; thứ hai va chạm với người bên cạnh rồi bị đám quan sai phía sau dễ dàng bắt gọn.
Dù lựa chọn nào cũng không mấy thú vị nhưng tuân theo nguyên tắc "lưỡng quyền tương hại, chọn cái nhẹ hơn", Đường Vãn lập tức ra quyết định.
Một bên là chết ngay, một bên là chết chậm, chỉ cần không phải kẻ ngốc chắc chắn sẽ chọn vế sau.
Đúng vào lúc ấy, luồng bạch quang quen thuộc hiện ra, không khí như gợn sóng nước, giây sau nàng đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Phu xe kịp kéo cương, đám bộ khoái cũng vừa đuổi tới hiện trường nhưng người mà họ truy bắt lại biến mất.
"Người đâu rồi?"
Đám bộ khoái nhìn quanh tìm kiếm.
Phu xe ngơ ngác, vừa rồi rõ ràng còn thấy nữ tử chạy giữa đường, sao giờ lại chẳng thấy đâu rppof.
Những người xung quanh cũng đồng loạt lộ vẻ bối rối.
Mọi người đều theo phản xạ tự nhiên mà nhìn quanh nhưng không ai thấy bóng dáng nữ tử ấy đâu.
Bộ khoái dẫn đầu quát lớn với phu xe:
"Người vừa rồi đâu?"
Phu xe run rẩy, lắp bắp đáp:
"Ta… ta… không biết… vừa mới thấy nàng ở đây, chỉ trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa rồi."
Đám đông tụ tập gần đó bắt đầu xì xào bàn tán.
"Ta thấy người đó hình như biến mất rồi."
"Ta cũng thấy như vậy."
"Ta còn tưởng mình hoa mắt, hóa ra các ngươi cũng thấy."
"Một người sống sờ sờ sao lại nói biến mất là biến mất được."
"Người đó chẳng lẽ là yêu quái ư?"
"Nói bậy, yêu quái nào dám xuất hiện giữa ban ngày ban mặt thế?"
"Chẳng lẽ là thần tiên?" có người lẩm bẩm.
"Thần tiên nào lại chật vật đến mức bị bộ khoái đuổi bắt." Lại có người phản bác.
"Vậy rốt cuộc là chuyện gì?"
Câu hỏi ấy làm câm lặng tất cả.
Tình huống trước mắt quả thật quá kỳ dị!
Đám bộ khoái vẫn kiên trì tìm kiếm xung quanh, họ không tin người có thể tự dưng biến mất như thế, người này là do Hoàng thượng đích thân ra lệnh bắt giữ, kẻ nào bắt được hoặc giết chết nàng sẽ được trọng thưởng vạn lượng hoàng kim.
"Bộ đầu, bên này không thấy."
"Bên này cũng không có."
"Bộ đầu, không có tung tích."
"Bộ đầu, chỗ ta cũng không thấy người."
Khi đám bộ khoái chia nhau ra tìm kiếm rồi quay trở về, bộ đầu lộ vẻ trầm ngâm, sắc mặt âm trầm.
Bên cạnh, nam tử mắt tam giác thận trọng bước tới khúm núm cười hỏi:
"Quan gia, còn tiền thưởng của ta, ngài xem khi nào sẽ ban thưởng?"
"Cút!" Bộ đầu tung cước đá bay hắn ta ra xa.
Trong một khắc can đảm, tên nam tử mắt tam giác lấy hết dũng khí, khăng khăng mà tranh luận thốt rằng:
"Tại hạ đã cung cấp manh mối, chẳng lẽ không đáng thưởng ư?"
Bộ đầu nhếch miệng cười lạnh, đáp rằng:
"Nếu bắt được người thì ngươi mới có thưởng. Giờ người không thấy đâu sao có thể nói đến thưởng được?"
Nam tử mắt tam giác còn muốn nói thêm vài lời nhưng thấy Bộ đầu tay đã đặt lên chuôi đao, hoảng hồn mà vội ngậm miệng lại không dám thốt thêm lời nào.
---
Tại chung cư Dương Quang.
Đường Vãn trở về nhà ngã phịch xuống ghế thở hổn hển, lòng ngực đập thình thịch không ngừng, cảm giác như adrenaline toàn thân đều tăng vọt.
Nàng phải tịnh dưỡng hồi lâu nhịp tim mới dần lắng xuống, cả người như thoát khỏi một cơn hoảng loạn.
"Vừa rồi thật sự kích thích quá đi!"
Nàng lẩm bẩm, đôi tay run rẩy.
"Không ổn, ta nhất định phải làm rõ chuyện gì đang xảy ra."
Đường Vãn thay bộ y phục đang mặc rồi khoác lên người trang phục của dân chúng Thiên Khải quốc, rồi cẩn thận búi tóc thành một kiểu tóc thiếu nữ, lấy một chiếc mạng sa che khuôn mặt, chuẩn bị mọi sự hoàn tất.
Ý niệm vừa động, thân hình nàng lại xuất hiện tại con hẻm nơi vừa hạ xuống lúc trước.
Nàng bước ra khỏi hẻm, nhìn thấy một đứa trẻ đang nô đùa bên vệ đường bèn gọi lại, tiểu lang liếc nhìn nàng rồi lạch bạch chạy tới, nàng lấy ra một viên kẹo bảy màu từ tay áo, tươi cười hỏi:
"Tiểu lang quân, có muốn ăn kẹo không?"
Tiểu lang từ lâu đã bị viên kẹo hấp dẫn, không ngừng gật đầu lia lịa thốt lên:
"Muốn!"
"Vậy ngươi chỉ cho tỷ tỷ biết, cổng thành ở đâu?"
Nàng hỏi.
Tiểu lang giơ tay chỉ về phía sau lưng nàng, đáp:
"Ở đằng kia."
"Thật ngoan, kẹo này là của ngươi."
Đường Vãn nhẹ nhàng bóc lớp giấy kẹo, đặt viên kẹo vào tay tiểu lang quân.
Tiểu lang lại chăm chú nhìn lớp giấy vừa bị bóc, dường như rất thích thú với thứ này.
"Cái này không ăn được nên tỷ tỷ phải mang đi nhé."
Sau khi biết rõ phương hướng, nàng rảo bước về phía cổng thành, đi được một đoạn, nàng nhận ra đây chính là con đường mà mình vừa chạy qua lúc trước.
Đi men theo đường lớn thỉnh thoảng lại nghe người bên vệ đường bàn tán về sự việc kỳ lạ xảy ra cách đây nửa canh giờ trên phố.
Nghe đến đây, bước chân Đường Vãn càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc, nàng đã thấy cổng thành, bên trên khắc ba chữ lớn "Dư Châu Phủ".
"Hóa ra đây là Dư Châu, chẳng trách dân chúng lại phú quý như vậy."
Nàng thu hồi ánh mắt bước đến một góc tường thành, nơi có dán một tấm bảng cáo thị, trên đó thường niên đăng hình ảnh của những tội phạm bị truy nã, lần này thật không may, nàng lại trông thấy chính chân dung của mình trong số đó.
"Khốn kiếp!"
 ̄へ ̄
"Thật quá đáng!"
Trước tấm bảng cáo thị có vài người đang đứng tụ lại, chỉ trỏ vào chân dung của nàng mà bình phẩm.
"Nữ tử này dung mạo xinh đẹp như vậy, cớ sao lại trở thành tội phạm truy nã, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc mà!"
"Quả thật là tiếc nuối, dung mạo này còn đẹp hơn cả các cô nương ở Vạn Hoa Lâu, thật đáng tiếc."
"Một nữ tử yếu đuối như vậy có thể phạm phải tội gì chứ?"
Ôi! Còn tội gì nữa? Chỉ là hai lần làm hoàng đế khó chịu mà thôi!
Trong đám người có kẻ bắt đầu nói năng bậy bạ, mở miệng bỡn cợt.
"Đáng tiếc thì cũng tiếc, nhưng mà…"
Gã nở nụ cười gian xảo:
"Nếu mà bắt được cô nàng, không chừng sẽ bị đưa vào Giáo Ti Phường, lúc ấy chúng ta còn có cơ hội đàm đạo cùng cô nàng nữa đấy chứ."
"Ha ha ha, Lý huynh nói chí phải, không biết cô nàng này nếm thế nào nhỉ?"
"Chắc chắn là cay hơn cả mấy cô nương ở Vạn Hoa Lâu rồi!"
"Ta thì thích mấy cô nàng đanh đá, chỉ có vậy chinh phục mới thú vị chứ!"
Sắc mặt Đường Vãn tối sầm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy kẻ thư sinh bề ngoài nho nhã mà bản chất lại vô cùng đê tiện kia.
Nàng nhẹ giọng cất lời:
"Chư vị công tử."
Ba người cùng quay lại, khi thấy nàng, ánh mắt cả ba lập tức sáng lên, mặc dù nàng đeo mạng che mặt, y phục giản dị, nhưng khí chất thanh tao, đôi mắt long lanh đã nói lên tất cả - đây ắt hẳn là một mỹ nhân.
Ba kẻ ấy vốn quen lăn lộn chốn lầu xanh, tâm thần liền dao động.
"Tiểu nương tử có chuyện gì cần ư?"
Một kẻ cất lời.
Đường Vãn mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng thốt:
"Ta muốn đánh các ngươi."
"Hả?!!"
Ba người bối rối không thốt nổi lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.