Ta Xuyên Qua 999 Lần, Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh
Chương 33: Chuyên Gia Hội Chẩn
Mặc Mặc Thị Mặc Gia
29/09/2024
Lục Uyên nhìn nàng với vẻ mặt thích thú, ánh mắt tựa như đang ngắm nhìn một tác phẩm hoàn mỹ: "Ngươi không cần phí công tìm giải dược làm gì, độc ngươi trúng phải gọi là Thất Nhật Túy, nếu không được giải độc kịp thời, ngũ tạng lục phủ của ngươi sẽ như bị lửa thiêu, trải qua bảy ngày đau đớn xé rách, đến khi tử vong thì sắc mặt sẽ đỏ như người say rượu.”
“Tuy nhiên, nếu ngươi phục tùng trẫm, trẫm sẽ cho ngươi giải dược tạm thời không để ngươi chết dễ dàng như vậy.”
Đường Vãn hít một hơi sâu, kiềm chế cơn tức muốn đập nát cái đầu của hắn.
Hiện tại, nàng không chắc y học hiện đại có thể giải độc này hay không nên không thể lật mặt với hắn ngay lúc này.
“Ngươi sao dám khẳng định ta không thể giải độc? Lỡ như ta có cách giải, ngươi không sợ sau này sẽ có thêm một kẻ địch như ta sao?” Đường Vãn bình tĩnh nói.
“Không ngại.”
Đường Vãn giơ ngón cái lên: "Giỏi lắm! Không hổ danh là hoàng đế, đúng là có dũng khí."
“Cẩu hoàng đế, ngươi cứ chờ đó cho ta!”
Nói xong, Đường Vãn biến mất.
Lục Uyên bước tới đứng ở vị trí nàng vừa đứng như đang cố cảm nhận điều gì đó, hắn nhắm mắt lại rồi sau một lúc mới chậm rãi mở ra.
Về tới căn hộ, Đường Vãn thay bộ quần áo trên người, mang theo thẻ bảo hiểm lái xe tới bệnh viện để khám bệnh, đến nơi mới biết hôm nay Lâm Quyến được nghỉ.
Đường Vãn đành tìm một bác sĩ khác để khám, khi vị bác sĩ nhìn thấy những vết đỏ kinh hoàng trên mặt nàng, không khỏi sửng sốt.
“Biểu hiện của cô rất có khả năng là do dị ứng.”
“Chắc tôi là trúng độc.” Đường Vãn nói.
“Trúng độc?” Bác sĩ kinh ngạc: "Là ăn phải thứ gì có độc hay chạm vào cái gì? Nếu cô biết mình trúng phải loại độc gì, xin nói rõ để chúng tôi có thể nhanh chóng giải độc cho cô.”
“Cụ thể là gì thì tôi cũng không biết, nhưng tôi có thể khẳng định rằng là trúng độc.”
“Cũng không hẳn là trúng độc, có thể là do cô dị ứng với thứ gì đó khiến cơ thể phản ứng lại, trước tiên hãy làm một số kiểm tra, đừng vội kết luận.” Bác sĩ lập tức viết giấy yêu cầu làm xét nghiệm, bao gồm xét nghiệm dị ứng, kiểm tra da và xét nghiệm máu, sau khi làm xong một loạt các quy trình đã là chiều tối.
Lúc này các bác sĩ đã tan làm, nàng chỉ có thể đợi đến hôm sau.
Sáng sớm hôm sau, Đường Vãn lấy phiếu xét nghiệm từ máy và tìm gặp vị bác sĩ hôm qua, bác sĩ cẩn thận xem từng tờ phiếu xét nghiệm, biểu cảm từ bình thản dần trở thành sửng sốt.
“Cái...cái này sao có thể được.”
Ông tưởng mình đã đọc nhầm bèn nhìn lại lần nữa, xác nhận rằng không hề nhìn lầm, trong cơ thể nàng thực sự có thành phần của LSD – một chất gây ảo giác nổi tiếng, người hít phải sẽ gặp những ảo giác chân thực, cảm giác thời gian và không gian méo mó, nặng hơn có thể dẫn đến rối loạn tinh thần, nếu dùng quá liều sẽ dẫn tới tử vong.
Không chỉ tìm thấy chất này, mà còn có một số chất độc khác có khả năng gây suy gan, những chất độc này cùng tồn tại trong cơ thể một người và người đó vẫn có thể đứng đây như bình thường, quả thật là kỳ tích.
Bác sĩ bèn hỏi: "Cô gái, rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì?"
Đường Vãn không trả lời, chỉ hỏi lại: “Có thể chữa trị không?”
“Có thể, nhưng cô cần phải nhập viện điều trị, tôi sẽ mời các chuyên gia trong lĩnh vực này tới kiểm tra, nếu có thể, hôm nay cô nên làm thủ tục nhập viện để tiện theo dõi tình hình bệnh.”
“Được.”
Vừa làm xong thủ tục nhập viện, Lâm Quyến đã nghe tin vội vã tới, trước khi đến, anh ta đã hỏi bác sĩ chính điều trị cho nàng và biết tình trạng của nàng, nhưng ngay cả anh ta cũng sững sờ.
Họ đều là lần đầu tiên gặp phải trường hợp thế này.
Nhìn Lâm Quyến bước vào đầy lo lắng, Đường Vãn cất lời: "Anh Lâm Quyến."
Thấy nàng đầy những vết đỏ khắp mặt, Lâm Quyến chau mày: "Sao em không nói với anh?”
“Anh bận nên em không muốn làm phiền.” Đường Vãn không thích nhờ vả người khác, nhất là Lâm Quyến, anh ta đã giúp nàng rất nhiều, nhiều đến mức khiến nàng cảm thấy không thể chịu nổi ân tình này.
“Tiểu Vãn, đừng lo lắng, trong hai ngày tới ở thành phố đang có một hội nghị y khoa quốc tế, các chuyên gia hàng đầu thế giới đều có mặt, anh đã nhờ sư phụ của anh hỏi giúp em rồi, tin rằng không lâu nữa độc trên người em sẽ được giải trừ thôi.”
“Cảm ơn anh Lâm Quyến.”
“Em đã gọi anh một tiếng anh thì lẽ nào anh lại không giúp đỡ được sao? Em cũng đừng nói gì cảm ơn nữa, chỉ cần mời anh ăn vài bữa cơm là đủ rồi.” Trên gương mặt thanh tú của Lâm Quyến hiện lên nụ cười khoan khoái.
“Được.” Đường Vãn chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Anh Lâm Quyến, kết quả xét nghiệm máu lần trước có chưa?”
Nếu lần này kết quả vẫn tiếp tục tốt đẹp thì tính mạng của nàng có thể được đảm bảo.
Lâm Quyến vẫn cười, đáp: “Chưa có, nhưng chắc cũng sắp rồi, sư phụ chuẩn bị đưa hồ sơ bệnh án của em ra thảo luận tại hội nghị y học lần này, sẽ có những chuyên gia hàng đầu thế giới cùng nhau hội chẩn giúp em.”
“Cảm ơn, làm phiền mọi người quá.”
“Có gì mà khách sáo, với sư phụ và họ, đây cũng là một thách thức và cơ hội để nâng cao tay nghề.”
Đường Vãn chỉ nghĩ rằng bệnh án của mình sẽ được mang ra bàn luận trong hội nghị, nhưng nàng không ngờ rằng kết quả lại diễn biến theo hướng như vậy.
---
Buổi sáng hôm đó, một đoàn bác sĩ mặc áo blouse trắng đổ dồn vào phòng bệnh làm cho cả căn phòng chật ních. Trong đám bác sĩ đó có không ít gương mặt người ngoại quốc, những người tuổi tác đã cao, tóc mai đã ngả bạc, thậm chí có người tóc đã bạc trắng, chỉ cần nhìn khí chất của họ cũng đủ biết đều là các chuyên gia lão làng đức cao vọng trọng.
Nghe tin có rất nhiều chuyên gia nổi tiếng trong và ngoài nước đến bệnh viện, các bác sĩ trong viện cũng ùn ùn kéo về phía này. Kết quả là không ít người ngơ ngác nhìn phòng bệnh bị vây kín bởi các bác sĩ mặc áo blouse trắng, đôi lúc còn có thêm những bác sĩ mới đến gia nhập hàng ngũ.
Những bệnh nhân đang đi dạo quanh viện nhìn thấy cảnh tượng đó, trên mặt không giấu nổi vẻ tò mò: "Chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ?”
“Chẳng biết nữa! Nhưng sao càng lúc càng có nhiều bác sĩ kéo về cái phòng bệnh đó thế kia.”
Đối với người dân vốn thích xem náo nhiệt, tất nhiên đây là một cảnh không thể bỏ qua, họ liền tới xem, tìm hiểu xem có chuyện gì. Với những bệnh nhân vốn chẳng có mấy việc để tiêu khiển thì chuyện này lại càng có sức hút lớn, làm cho càng lúc càng nhiều bác sĩ và bệnh nhân kéo đến phía bên đó.
Người kéo đến càng nhiều, sự tò mò càng tăng, các tin đồn cũng lan truyền nhanh chóng hơn.
“Nghe nói trong cái phòng bệnh đó có nhiều chuyên gia hàng đầu từ nước ngoài đến hội chẩn.”
“Ôi trời, ai mà có uy lớn thế, lại có thể mời được nhiều chuyên gia hàng đầu đến hội chẩn thế này?”
“Chắc chắn là một nhân vật giàu có, quyền thế rồi.”
“Nhân vật có tiền có quyền sao lại ở trong phòng bệnh bình thường mà không lên tầng trên phòng VIP?” Có người băn khoăn không hiểu.
“Có lẽ người ta thích chỗ náo nhiệt một chút.”
“Người giàu thật là sướng, chỉ cần gọi một tiếng là có ngay cả nhóm chuyên gia trong ngoài nước đến hội chẩn.”
Lúc này, Đường Vãn – người đang bị gán cho danh xưng “nhân vật giàu có quyền thế” lại hoàn toàn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tuy nhiên, nếu ngươi phục tùng trẫm, trẫm sẽ cho ngươi giải dược tạm thời không để ngươi chết dễ dàng như vậy.”
Đường Vãn hít một hơi sâu, kiềm chế cơn tức muốn đập nát cái đầu của hắn.
Hiện tại, nàng không chắc y học hiện đại có thể giải độc này hay không nên không thể lật mặt với hắn ngay lúc này.
“Ngươi sao dám khẳng định ta không thể giải độc? Lỡ như ta có cách giải, ngươi không sợ sau này sẽ có thêm một kẻ địch như ta sao?” Đường Vãn bình tĩnh nói.
“Không ngại.”
Đường Vãn giơ ngón cái lên: "Giỏi lắm! Không hổ danh là hoàng đế, đúng là có dũng khí."
“Cẩu hoàng đế, ngươi cứ chờ đó cho ta!”
Nói xong, Đường Vãn biến mất.
Lục Uyên bước tới đứng ở vị trí nàng vừa đứng như đang cố cảm nhận điều gì đó, hắn nhắm mắt lại rồi sau một lúc mới chậm rãi mở ra.
Về tới căn hộ, Đường Vãn thay bộ quần áo trên người, mang theo thẻ bảo hiểm lái xe tới bệnh viện để khám bệnh, đến nơi mới biết hôm nay Lâm Quyến được nghỉ.
Đường Vãn đành tìm một bác sĩ khác để khám, khi vị bác sĩ nhìn thấy những vết đỏ kinh hoàng trên mặt nàng, không khỏi sửng sốt.
“Biểu hiện của cô rất có khả năng là do dị ứng.”
“Chắc tôi là trúng độc.” Đường Vãn nói.
“Trúng độc?” Bác sĩ kinh ngạc: "Là ăn phải thứ gì có độc hay chạm vào cái gì? Nếu cô biết mình trúng phải loại độc gì, xin nói rõ để chúng tôi có thể nhanh chóng giải độc cho cô.”
“Cụ thể là gì thì tôi cũng không biết, nhưng tôi có thể khẳng định rằng là trúng độc.”
“Cũng không hẳn là trúng độc, có thể là do cô dị ứng với thứ gì đó khiến cơ thể phản ứng lại, trước tiên hãy làm một số kiểm tra, đừng vội kết luận.” Bác sĩ lập tức viết giấy yêu cầu làm xét nghiệm, bao gồm xét nghiệm dị ứng, kiểm tra da và xét nghiệm máu, sau khi làm xong một loạt các quy trình đã là chiều tối.
Lúc này các bác sĩ đã tan làm, nàng chỉ có thể đợi đến hôm sau.
Sáng sớm hôm sau, Đường Vãn lấy phiếu xét nghiệm từ máy và tìm gặp vị bác sĩ hôm qua, bác sĩ cẩn thận xem từng tờ phiếu xét nghiệm, biểu cảm từ bình thản dần trở thành sửng sốt.
“Cái...cái này sao có thể được.”
Ông tưởng mình đã đọc nhầm bèn nhìn lại lần nữa, xác nhận rằng không hề nhìn lầm, trong cơ thể nàng thực sự có thành phần của LSD – một chất gây ảo giác nổi tiếng, người hít phải sẽ gặp những ảo giác chân thực, cảm giác thời gian và không gian méo mó, nặng hơn có thể dẫn đến rối loạn tinh thần, nếu dùng quá liều sẽ dẫn tới tử vong.
Không chỉ tìm thấy chất này, mà còn có một số chất độc khác có khả năng gây suy gan, những chất độc này cùng tồn tại trong cơ thể một người và người đó vẫn có thể đứng đây như bình thường, quả thật là kỳ tích.
Bác sĩ bèn hỏi: "Cô gái, rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì?"
Đường Vãn không trả lời, chỉ hỏi lại: “Có thể chữa trị không?”
“Có thể, nhưng cô cần phải nhập viện điều trị, tôi sẽ mời các chuyên gia trong lĩnh vực này tới kiểm tra, nếu có thể, hôm nay cô nên làm thủ tục nhập viện để tiện theo dõi tình hình bệnh.”
“Được.”
Vừa làm xong thủ tục nhập viện, Lâm Quyến đã nghe tin vội vã tới, trước khi đến, anh ta đã hỏi bác sĩ chính điều trị cho nàng và biết tình trạng của nàng, nhưng ngay cả anh ta cũng sững sờ.
Họ đều là lần đầu tiên gặp phải trường hợp thế này.
Nhìn Lâm Quyến bước vào đầy lo lắng, Đường Vãn cất lời: "Anh Lâm Quyến."
Thấy nàng đầy những vết đỏ khắp mặt, Lâm Quyến chau mày: "Sao em không nói với anh?”
“Anh bận nên em không muốn làm phiền.” Đường Vãn không thích nhờ vả người khác, nhất là Lâm Quyến, anh ta đã giúp nàng rất nhiều, nhiều đến mức khiến nàng cảm thấy không thể chịu nổi ân tình này.
“Tiểu Vãn, đừng lo lắng, trong hai ngày tới ở thành phố đang có một hội nghị y khoa quốc tế, các chuyên gia hàng đầu thế giới đều có mặt, anh đã nhờ sư phụ của anh hỏi giúp em rồi, tin rằng không lâu nữa độc trên người em sẽ được giải trừ thôi.”
“Cảm ơn anh Lâm Quyến.”
“Em đã gọi anh một tiếng anh thì lẽ nào anh lại không giúp đỡ được sao? Em cũng đừng nói gì cảm ơn nữa, chỉ cần mời anh ăn vài bữa cơm là đủ rồi.” Trên gương mặt thanh tú của Lâm Quyến hiện lên nụ cười khoan khoái.
“Được.” Đường Vãn chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Anh Lâm Quyến, kết quả xét nghiệm máu lần trước có chưa?”
Nếu lần này kết quả vẫn tiếp tục tốt đẹp thì tính mạng của nàng có thể được đảm bảo.
Lâm Quyến vẫn cười, đáp: “Chưa có, nhưng chắc cũng sắp rồi, sư phụ chuẩn bị đưa hồ sơ bệnh án của em ra thảo luận tại hội nghị y học lần này, sẽ có những chuyên gia hàng đầu thế giới cùng nhau hội chẩn giúp em.”
“Cảm ơn, làm phiền mọi người quá.”
“Có gì mà khách sáo, với sư phụ và họ, đây cũng là một thách thức và cơ hội để nâng cao tay nghề.”
Đường Vãn chỉ nghĩ rằng bệnh án của mình sẽ được mang ra bàn luận trong hội nghị, nhưng nàng không ngờ rằng kết quả lại diễn biến theo hướng như vậy.
---
Buổi sáng hôm đó, một đoàn bác sĩ mặc áo blouse trắng đổ dồn vào phòng bệnh làm cho cả căn phòng chật ních. Trong đám bác sĩ đó có không ít gương mặt người ngoại quốc, những người tuổi tác đã cao, tóc mai đã ngả bạc, thậm chí có người tóc đã bạc trắng, chỉ cần nhìn khí chất của họ cũng đủ biết đều là các chuyên gia lão làng đức cao vọng trọng.
Nghe tin có rất nhiều chuyên gia nổi tiếng trong và ngoài nước đến bệnh viện, các bác sĩ trong viện cũng ùn ùn kéo về phía này. Kết quả là không ít người ngơ ngác nhìn phòng bệnh bị vây kín bởi các bác sĩ mặc áo blouse trắng, đôi lúc còn có thêm những bác sĩ mới đến gia nhập hàng ngũ.
Những bệnh nhân đang đi dạo quanh viện nhìn thấy cảnh tượng đó, trên mặt không giấu nổi vẻ tò mò: "Chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ?”
“Chẳng biết nữa! Nhưng sao càng lúc càng có nhiều bác sĩ kéo về cái phòng bệnh đó thế kia.”
Đối với người dân vốn thích xem náo nhiệt, tất nhiên đây là một cảnh không thể bỏ qua, họ liền tới xem, tìm hiểu xem có chuyện gì. Với những bệnh nhân vốn chẳng có mấy việc để tiêu khiển thì chuyện này lại càng có sức hút lớn, làm cho càng lúc càng nhiều bác sĩ và bệnh nhân kéo đến phía bên đó.
Người kéo đến càng nhiều, sự tò mò càng tăng, các tin đồn cũng lan truyền nhanh chóng hơn.
“Nghe nói trong cái phòng bệnh đó có nhiều chuyên gia hàng đầu từ nước ngoài đến hội chẩn.”
“Ôi trời, ai mà có uy lớn thế, lại có thể mời được nhiều chuyên gia hàng đầu đến hội chẩn thế này?”
“Chắc chắn là một nhân vật giàu có, quyền thế rồi.”
“Nhân vật có tiền có quyền sao lại ở trong phòng bệnh bình thường mà không lên tầng trên phòng VIP?” Có người băn khoăn không hiểu.
“Có lẽ người ta thích chỗ náo nhiệt một chút.”
“Người giàu thật là sướng, chỉ cần gọi một tiếng là có ngay cả nhóm chuyên gia trong ngoài nước đến hội chẩn.”
Lúc này, Đường Vãn – người đang bị gán cho danh xưng “nhân vật giàu có quyền thế” lại hoàn toàn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.